Mục lục
Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Bớt nói bậy, em càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, nhóc xấu xa!" Anh ta nói xong rồi vỗ mông tôi: "Ông xã sẽ hầu hạ em thật tốt!"
Tôi cười, dính vào trong lòng anh ta: "Em đói bụng! Lại còn bị ốm, anh nhẫn tâm sao?"
Anh ta nhìn kỹ tôi: "Thật sự bị ốm hả? Sao không đưa Điềm Điềm về!"
"Anh không biết đâu, con bé dỗ cho hai ông bà vui vẻ biết bao, nó cũng không muốn về, lúc em đi, con bé chẳng thèm nhìn em lấy một cái, nhà hàng xóm có vài đứa bé, thế là con bé quên hết tất cả, cứ để nó ở lại bên kia một thời gian đi!"
Thật ra để Điềm Điềm ở nhà mẹ, còn vì một nguyên nhân, chính là tôi bớt đi ràng buộc và lo lắng, con gái chính là điểm yếu của tôi.

"Em cứ quyết là được! Em đi nghỉ một lát đi, anh lập tức đi nấu cơm." Tân Hạo Đình trấn an tôi, lại ôm tôi một cái mới đi vào phòng bếp.

Tôi xoay người trở về phòng, thuần thục kéo mấy thứ trên giường xuống, ném vào máy giặt, không giặt thì tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Lúc anh ta tới gọi tôi xuống ăn cơm, thấy tôi bỏ chăn ga trên giường đi thay mới thì có hơi ngẩn người, tôi bình tĩnh nói: "Thay đổi tâm trạng."

Không đợi ăn cơm chiều, chuông điện thoại của Tân Hạo Đình đã vang lên, ánh mắt tôi thoáng nhìn lướt qua, trên màn hình lóe lên cái tên Tiểu Đào.

Tiểu Đào? Đào Bích Hồng?
Tôi im lặng không nói gì, tiếp tục gặm giò heo, không chút để ý hỏi: "Ai thế anh?"
Anh ta ngước mắt lên nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói: "Khách hàng, không phải có đơn hàng làm đệm lót à? Vẫn cứ muốn hợp tác với chúng ta."
Tôi thật sự bội phục, hiện tại Tân Hạo Đình đã nói dối mượt đến độ há mồm là nói được.

"Anh...!ra ngoài một chuyến! Nếu có cơ hội, anh không muốn bỏ qua, dù sao cái hạng mục này cũng rất lớn!" Anh ta nhìn tôi, có chút áy náy: "Anh đi một lát là trở lại, sau đó sẽ ở bên em!"
"Thế đừng về muộn quá, mấy ngày nay em không được thoải mái, sẽ ngủ sớm, anh đừng làm ồn đến em!" Tôi dặn dò anh ta, bày ra dáng vẻ thấu tình đạt lý.

Tân Hạo Đình lập tức cười ra mặt, giống như nhận được đại xá: "Được được được! Không làm ồn đến em mà, bà xã! Anh đi đây!"
Nhìn anh ta vội vã thay quần áo, lại còn không quên soi gương, trong lòng tôi thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của anh ta một lần, không thể không thừa nhận, tôi thật sự bị mù nên năm đó không nhìn ra anh ta lại kém cỏi đến mức này.

Trước khi đi anh ta còn không quên hôn tôi một cái, trấn an tôi: "Anh sẽ cố gắng làm nhanh về sớm."
Khi mà quan hệ vợ chồng đã đến mức này, tôi thật sự chết tâm, dường như đã vô cảm, miệng nhai đồ ăn mà như nhai sáp, cực kỳ tởm lợm.

Chờ anh ta hấp tấp ra ngoài rồi tôi cũng không nhàn rỗi, lập tức gọi một cú điện thoại cho Y Mộc, nói cho cô ấy biết động thái của Tân Hạo Đình.

Sau đó, tôi lại gọi điện thoại cho Từ Quốc Thiên hẹn cậu ta gặp mặt.


Từ Quốc Thiên nói cho tôi biết, mấy ngày nay Tân Hạo Đình đều bận rộn làm tư liệu nghiệm thu, chuẩn bị ứng phó với Bác Duệ Thiên Vũ.

Hơn nữa còn ký một công trình lớn, dùng công ty Tân Hiểu Lan đăng ký để ký chứ không phát triển hợp tác với bên Đỉnh Hâm.

Tôi có khoan dung đến mức nào, cũng không dung được chuyện Tân Hạo Đình ngang nhiên đùa giỡn tôi như vậy, tôi dặn dò Từ Quốc Thiên nên làm như thế nào.

Hiện tại Từ Quốc Thiên chỉ nghe theo chỉ thị của tôi.

Sau đó tôi đến chỗ Y Mộc gặp cô ấy, Y Mộc đắc ý lấy ra chứng cứ Tân Hạo Đình thường xuyên qua lại với Đào Bích Hồng vào mấy ngày tôi đi, khó trách anh ta lại không gọi điện thoại cho tôi, thì ra anh ta vội vàng bay nhảy giữa Tân Hiểu Lan và Đào Bích Hồng.

Tôi xem đoạn lịch sử nói chuyện wechat của anh ta với Đào Bích Hồng, quả thực là tội lỗi chồng chất, không ngờ người đàn ông ba tốt trong mắt tôi, thực ra lại đa tình như vậy.

Trên đường về, tôi suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, hiện tại giữa tôi và Tân Hạo Đình chỉ còn lại danh phận, đến một chút tình thân cũng không có, sợ là bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế, mà không cần mảy may do dự.


Tám giờ tối, định vị hiển thị, anh ta và Đào Bích Hồng đã đến khách sạn.

Không biết vì sao, trái tim tôi lại đau đớn như bị lăng trì.

Một mình nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, hồi tưởng lại từng cảnh đã qua, cái gọi là ân ái, không biết từ lúc nào đã không còn thuần túy nữa.

Trong lúc bất lực và tuyệt vọng, tôi nhờ Y Mộc, tiết lộ tin tức này cho Tân Hiểu Lan.

Sau đó tôi để điện thoại xuống, chờ đợi trò hay mở màn đêm nay..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK