Sáng hôm sau.
Tôi đưa Điềm Điềm lên máy bay về quê nhà.
Sau khi lên máy bay, tôi mới gọi cho Y Mộc, nói cho cô ấy biết chuyện tôi về nhà mẹ đẻ, và dặn dò cô ấy, những chuyện tôi đã sắp xếp nhất định phải giúp tôi mau chóng hoàn thành.
Mỗi một bước trong kế hoạch của tôi không được để xảy ra sai sót.
Tôi nói cho Y Mộc biết mình đã cài định vị lên người Tân Hạo Đình, dặn cô ấy chú ý đến anh ta bất cứ lúc nào.
Sau khi cúp máy, tôi nắm chặt điện thoại trong tay, kìm nén sự kích động muốn gọi một cuộc điện thoại, cuối cùng tôi thở dài một tiếng, cúp máy.
Tôi không thể đến gần người đàn ông đó quá.
Trên đường đi, Điềm Điềm rất phấn khích, còn tôi thì thực hiện kế hoạch của mình một cách cẩn trọng.
Tôi luôn cảm thấy, ngày hôm đó Bùi Thiên Vũ nói với tôi, bảo tôi giữ tỉnh táo, anh sẽ giúp tôi, câu nói đó còn một tầng ý nghĩ khác, chẳng lẽ là anh đang giúp tôi ư?
Tôi không muốn hỏi anh.
Ở quê nhà tôi đã cuối thu nên tiết trời hơi se lạnh, lúc lên máy bay về tôi cũng không báo cho mẹ biết, kẻo mẹ lại lo.
Sau khi xuống máy bay, tôi lập tức gọi xe về thẳng bệnh viện ở thị trấn nhỏ.
Quả nhiên bố mẹ bỗng nhìn thấy sự xuất hiện của hai mẹ con tôi liền vô cùng vui mừng.
Sức khỏe của bố tôi khá tốt, chỉ là miệng hơi bị méo một chút, nói chuyện không được lưu loát rõ ràng.
Tôi thấy ông như vậy mà lòng xót xa, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Đã hai năm trời tôi không được gặp bố, tóc ông đã bạc trắng hết rồi, mẹ cũng vậy, trong lòng tôi có muôn vàn những cảm xúc lẫn lộn.
Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Điềm Điềm khiến bà ngoại con bé rất vui, luôn miệng đòi bác sĩ cho về nhà.
Tôi đã hỏi cặn kẽ tình trạng bệnh của bố và xin ý kiến của bác sĩ, bác sĩ đồng ý cho xuất viện, nhưng phải kê đơn uống thuốc, còn dặn dò phải uống thuốc đúng giờ.
Tối hôm đó, chúng tôi về nhà.
Lần trước về quê, Điềm Điềm vẫn còn nhỏ nên chưa nhớ được gì, tất cả đều xa lạ với con bé.
Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, nhưng nó đã rất nhanh quen được với mọi thứ, bi ba bi bô hỏi không ngừng, cũng không còn thấy lạ lẫm nữa.
Hai ông bà chỉ mải chăm chút cho cháu gái, làm gì còn tâm tư lo chuyện ăn uống nữa.
Thế là tôi liền vào bếp, chắc chắn bố muốn gọi đồ ở bên ngoài, tôi nói không cần.
Tôi đã hầu hạ đám người vong ân phụ nghĩa đó bao nhiêu năm qua, bây giờ đương nhiên là tôi phải nấu cơm cho bố mẹ mình.
Tôi chỉ ở nhà với bố mẹ một ngày, sau đó tôi nói muốn đến xưởng sản xuất cửa sổ nhôm ở Kinh Thành, đây mới là mục đích thực sự khiến tôi vội vã về quê nhà như này.
Tôi sợ chẳng may Tân Hạo Đình kiểm tra tôi đột xuất nên phải đặc biệt dặn trước mẹ, dặn bà ấy nhất định không được cho Tân Hạo Đình biết hành tung của mình.
Mẹ lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, tôi chỉ có thể giải thích một cách vắn tắt là chúng tôi có một chút bất đồng trong chuyện ở công ty, tôi chỉ muốn có được một dự án còn anh ta lại không quan tâm đến nó lắm, chứ tôi không hề nói tình cảm vợ chồng của chúng tôi đã có vấn đề.
Bố tôi rất ủng hộ, ông nói: “Con cứ yên tâm mà đi, bố mẹ biết nên nói thế nào.
Nếu nó hỏi đến, bố sẽ bảo nó trực tiếp gọi điện thoại cho con.”
Tôi còn đặc biệt dặn dò bố mẹ rằng không được nói gì quá nhiều với Điềm Điềm vì con bé quá thông minh.
Đến Kinh Thành, trời mưa rất to, gió thu xào xạc thổi rất lạnh.
Tôi không khỏi nhớ đến tình cảnh của tôi khi đến đây vào bốn năm trước.
Công ty mà tôi muốn đến hoàn toàn không phải là nhà sản xuất hợp tác với Đỉnh Hâm, mà là một công ty khác mà tôi đã liên hệ ở Kinh Thành, tên là Tư Nguyên.
.
Đọc truyện tại ~ T г Ц м t г u у e И .Vn ~
Thực ra công ty này còn có quy mô lớn hơn so với công ty đang hợp tác với Đỉnh Hâm, sản phẩm cũng hơn hẳn một bậc.
Chỉ là năm đó, vì một sự cố mà làm lỡ mất cơ hội hợp tác.
Chuyện đó vẫn luôn khiến tôi canh cánh trong lòng.
Tất nhiên rất ít người biết sự việc đó, vào thời điểm ấy nó đã bị đè xuống, ngay cả Tân Hạo Đình cũng không biết.
Hơn nữa điều thực sự ngăn cản bọn họ hợp tác với Đỉnh Hâm, mấu chốt nằm ở việc cái giá của họ đưa ra luôn rất cao.
Để tiết kiệm chi phí sản xuất, đảm bảo lợi nhuận, Tân Hạo Đình đã lựa chọn Tây Lĩnh.
Bốn năm sau, tôi lại đến đây, quy mô của xưởng sản xuất đã mở rộng ra rất nhiều, nhưng diện mạo của nó vào bốn năm trước vẫn rõ mồn một như hiện ra trước mắt tôi, khiến tôi có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, vì tương lai của tôi và con gái, tôi phải đối mặt với nó..
Danh Sách Chương: