Cuối cùng tôi cũng biết được đây là ai, chắc hẳn đây là mẹ ruột của Tân Hiểu Lan.
Xem ra người phụ nữ này cũng là kẻ lá mặt lá trái, bà ta luôn miệng nói “để mẹ tìm rất lâu”, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy khá khó chịu, hơn nữa bà ta tìm cái gì chứ?
Năm đó bà ta sinh ra Tân Hiểu Lan đã ném cô ta ở lại nhà họ Tân, cũng chẳng thấy bà ta có chút gì là đau lòng thương hại cả, xoay người là đi luôn.
Vứt bỏ Tân Hiểu Lan nhiều năm như vậy không quan tâm gì đến cô ta, tôi không tin nếu đã muốn tìm thì làm gì có chuyện khó khăn như thế.
Nhà họ Tân dọn ra khỏi căn nhà cũ cũng chỉ mới mấy năm gần đây, hơn nữa khi chuyển đi còn rất rầm rộ, có ai mà không biết? Chỉ cần hơi nghe ngóng một chút thôi là có thể biết được ngay, thế mà bà ta nói để bà ta tìm rất lâu, lừa quỷ chắc!
Chỉ mới nhìn qua cách ăn mặc của bà ta thì biết, một người phụ nữ ở bên ngoài nhất định sẽ phải lăn lộn rất vất vả, đây cũng coi như là tìm được bến đỗ mới, bà ta muốn bắt quàng làm họ.
Tôi chắc chắn lần này bà ta trở về nhà họ Tân, đặc biệt là Vương Huệ Hoa nhất định sẽ không ngóc đầu lên được.
Tôi không khỏi liếc nhìn thoáng qua, lúc này Vương Huệ Hoa đang nổi giận đùng đùng run bần bật, tôi thật sự cảm thấy đáng thương thay cho bà cụ này từ tận đáy lòng.
Thật ra từ trong lòng mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy bà ta đối xử với Điềm Điềm vẫn luôn hết lòng hết sức, là thật sự yêu thương con bé.
Tôi thật lòng bội phục Đào Tuệ San, không biết cô ấy đào ở đâu cái thứ đồ cổ này ra nữa.
Xem ra đây mới là sự trừng phạt có sức nặng thực sự đủ để cho mấy người nhà họ Tân trước mắt này đau đến xương tủy, thật sự là một màn kịch hay xuất sắc, hơn nữa còn là màn kịch không thể nào kết thúc được.
Vốn dĩ tôi còn đang là tiêu điểm câu chuyện, giờ đây từng phút từng giây biến thành quần chúng hóng hớt.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt cảm thấy vô cùng háo hức chờ mong, cảm giác yên tâm xem màn kịch không liên quan chút gì đến mình thật vui vẻ.
Huống chi còn là trò vui như thế này, khó trách được Vương Huệ Hoa lại thành bộ dạng như thế kia, đây chính là kẻ thù cướp chồng hủy hoại gia đình của bà ta.
Vẻ mặt của Tân Hiểu Lan lại càng hoang mang mờ mịt.
Nhìn mình bị người phụ nữ kia tóm lấy cánh tay, giãy giụa vùng ra nhưng làm thế nào cũng không rút tay ra được.
Tân Hiểu Lan vốn là hạng người coi thường kẻ khác, người phụ nữ này ăn mặc chẳng ra sao, trong lòng cô ta biết thừa đây là tầng lớp nào, chính là thứ tiện dân qua miệng nói trong mắt nhìn của cô ta.
Cảnh tượng như vậy vào lúc như thế này lại quấn lấy cô ta, cô ta không tức giận mới là lạ.
Dưới tình thế cấp bách, Tân Hiểu Lan gầm lên giận dữ: “Thứ đê tiện này, bà buông tôi ra ngay, bà là ai hả? Cút ngay!”
Người phụ nữ kia đột nhiên sững sờ, nhìn Tân Hiểu Lan xinh đẹp đứng trước mặt mình, chỉ nhìn cách ăn mặc của cô ta đã biết ngay là con cái nhà giàu có.
Đôi mắt bà ta đã sớm phát sáng, vẻ mặt tham lam, bà ta không ngờ được rằng người trước mặt mình lại đối xử với mình không chút lưu tình, quát lớn vào mặt bà ta, gương mặt bà ta chợt lạnh lùng, đôi mắt hung ác…
Giờ khắc này tôi đột nhiên nhận ra, thì ra tôi cảm giác thấy đôi mắt kia đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, quả thực ánh mắt đó giống y như đúc với đôi mắt của Tân Hiểu Lan, xem ra đây thực sự là mẹ của Tân Hiểu Lan không sai được!
“Mẹ kiếp, mày đúng là không có lương tâm, tao là ai hả? Tao là mẹ mày đấy, tao sinh ra mày, mày thử nói xem tao là ai?”
Người phụ nữ kia nổi giận đùng đùng: “Không ngờ là mày đã lớn như thế này rồi, nhiều năm như vậy mày sống sung sướng ở chỗ này, cơm no áo ấm quên tao sạch sẽ nhỉ? Tao mang thai chín tháng mười ngày mày dễ dàng lắm sao mà mày chẳng quan tâm tao chút nào thế?”
Tân Hiểu Lan lập tức hóa đá sững sờ, qua hồi lâu mới hoàn hồn: “Bà, bà là ai? Ai do bà sinh ra, bà cút xa tôi ra một chút!”
“Tao là mẹ mày!” Người phụ nữ kia dưới tình thế cấp bách đã chỉ tay thẳng mặt Vương Huệ Hoa: “Mày thử hỏi con mụ già này xem nó có phải là mẹ mày không? Vương Huệ Hoa, bà nói cho nó biết tôi là ai?”
Vương Huệ Hoa đang vô cùng bực mình, xem ra oán hận chất chứa nhiều năm đã biến thành ma, Vương Huệ Hoa nổi điên đẩy con trai mình ra, chớp mắt xông lên giơ tay túm lấy tóc người phụ nữ kia: “Giả Tú Phương, bà còn dám trở về hả? Tôi liều mạng với bà!”
Cảnh tượng ngay lập tức trở nên loạn xạ, hai bà lao vào đánh nhau, kéo thế nào cũng không rời ra.
Đào Tuệ San bước vào trong, nói với tôi bằng cái giọng chọc ngoáy: “Ơ kìa, xem ra bữa cơm này chốc lát vẫn chưa ăn được rồi.
Lăng Hoa Dao, em không đói bụng à? Mặc kệ lễ phép lịch sự gì đi, đi thôi, tìm chỗ ăn cơm.
Đây là chuyện riêng nhà người ta, có cái gì hay mà xem? Em cũng đâu phải người nhà họ Tân đâu!”
Tân Hạo Đình gầm lên giận dữ: “Đào - Tuệ - San!”
Đào Tuệ San chẳng có chút sợ hãi nào cả, cười tít mắt nhìn về phía Tân Hạo Đình, ý tứ sâu xa nói: “Ha! Tân Hạo Đình, tôi để anh từ từ thưởng thức mùi vị bị phản bội….
Còn cả cô nữa, Tân Hiểu Lan! Nhớ cho kỹ, tôi tuyệt đối không đánh cô, tôi không ra tay cũng có thể chơi chết cô! Muốn lừa tôi ư, cô mà cũng xứng à?!”.
Danh Sách Chương: