Quyết định xong xuôi, tôi lại thảo luận với Trương Kính Tùng chuyện anh Cửu đang ra sức giữ lại những bên cung ứng lần trước.
Tôi bèn gọi anh Cửu vào, nghiên cứu sách lược tiến lùi cho việc này, đương nhiên chuyện này phải đợi xong việc với bên Hằng Viễn trước mới sắp xếp được.
Buổi tối, gọi toàn bộ nhân viên khắp công ty ra ngoài, hai người là anh Cửu và Hồ Nguyệt thương lượng với nhau rồi đặt một căn phòng riêng ở khách sạn lớn Phúc Châu.
Nói thật, trước kia tôi chưa từng đảm đương một việc thế này, đã từng mời nhân viên ăn nhưng nghiên cứu nơi để ăn thế này thì là lần đầu, hơn nữa còn là do tôi đứng ra phụ trách.
Mọi người đều đang rất hứng thú, đặc biệt là những nhân viên mới, còn cao hứng hơn nữa.
Khách sạn lớn Phúc Châu này vốn chuyên để mở tiệc tụ tập hay yến hội gì đó, vậy nên người đến đây đa số đều là những bữa tiệc đông đúc.
Nhưng trên đường tới, tôi nhận được điện thoại của Bùi Thiên Vũ, hỏi tôi mở tiệc ở đâu, tôi nói là Phúc Châu.
Anh chỉ ừ nhẹ một tiếng, không quên dặn một câu: "Không được uống rượu!"
"Sao chuyện gì anh cũng xen vào thế? Em dùng cơm với người trong công ty thôi mà anh cũng muốn quản à?"
Tuy rằng trên miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi rất vui, không thể không thừa nhận tôi thích được anh quản thúc thế này.
"Em là người phụ nữ của anh, anh quan tâm một chút cũng là sai hả?" Anh phản bác một câu, tôi cười phá lên, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh anh đang cười trước mặt mình.
"Được rồi, anh bận đây! Đừng về muộn!" Anh dặn dò một câu rồi tắt máy.
Trong lòng tôi là sự vui sướng khó tả, rất thích nghe anh nói mấy câu kiểu "em là người phụ nữ của anh", nghe rất ngang ngược, làm tôi có cảm giác mình thuộc về anh.
Thức ăn đã được Hồ Nguyệt đặt trước, sau khi chúng tôi đến thì bắt đầu dọn món lên, tôi vừa nhìn món cô ấy chọn thì biết cô ấy đang tiết kiệm thay tôi, cô nhóc này đúng là trợ thủ đắc lực của tôi mà, đừng tưởng chưa được vài ngày, thật ra chúng tôi đã khá hợp tính nhau, cô ấy rất lanh lợi, đúng là một người tài để làm trợ lí.
Đặc biệt là trí nhớ của cô ấy có thể so tài với tôi, hồi tôi còn đi học đã ghi nhớ mọi thứ rất nhanh, cô ấy còn xuất sắc hơn tôi, làm tôi có cảm giác đồng cảm.
Lúc tôi còn muốn gọi thêm mấy món chính, phục vụ lại đẩy một mớ thức ăn khác vào, lúc đặt món lên bàn ai nấy cũng đều ngạc nhiên, bàn nào cũng to ạch một con tôm hùm Canada gratin phô mai với nấm tùng nhung.
Hồ Nguyệt nhất thời giật bắn mình: "Này này này! Stop! Đây không phải món mà chúng tôi gọi lên! Các người nhầm rồi! Nhầm món rồi!"
Phục vụ vẫn lên món như cũ: "Thưa cô, đúng là món của sảnh Phù Dung."
"Đúng gì mà đúng, đồ ăn do tôi gọi, tôi gọi món nào chẳng lẽ tôi lại không biết, anh đi dò lại nhanh cho tôi, tôi không gọi nhầm!", Hồ Nguyệt sốt vó, một con tôm hùm to thế này đắt gần bằng cả bàn tiệc đấy, ai dám gọi chứ?
Hơn nữa, mỗi người có thêm một món bún vi cá, mọi người đều nhìn sang tôi, tôi cũng ngơ ngác.
Tôi dám khẳng định tôi không hào phóng đến mức này, còn chưa đợi tôi nói, phục vụ đã đáp lời Hồ Nguyệt đang la oai oái: "Thưa cô, cô cứ yên tâm! Không hề lên nhầm món đâu, là trợ lí của ông Bùi của Bác Duệ Thiên Vũ gọi thêm món cho sảnh Phù Dung, nói là chúc mừng giai đoạn đầu tiên đã hoàn thành xuất sắc của công ty Đỉnh Hâm, đây là phần thưởng!"
Phục vụ nói xong, đầu tôi ong lên, tim suýt nhảy ra ngoài, ơ kìa, người có tiền tuỳ hứng vậy sao, hoá ra anh hỏi tôi mở tiệc ở đâu là vì chuyện này?.
truyện kiếm hiệp hay
Mọi người nghe phục vụ nói xong cũng bắt đầu nhìn nhau, một giây sau lại nhìn sang tôi, tôi bất lực, rõ ràng là không hề đơn giản đúng không?
Vẫn là Hồ Nguyệt phản ứng nhanh, cô ấy thấy tôi luống cuống thì vội nói: "Ầy, xem ra là ăn may rồi, lúc tôi đi đưa tài liệu, vô tình nói một câu rằng hoàn thành chỉ tiêu thì có thưởng không! Kết quả thì mọi người nhìn đi...!có tâm quá đúng không! Hào phóng ghê!"
Cô ấy nói xong thì ra hiệu lệnh với mọi người: "Còn chần chừ gì nữa! Quất thôi!".
Danh Sách Chương: