Tiến sĩ Kim thở dài: “Đúng là Đỗ Yến đã kích hoạt dị năng nhưng tinh thần lại xảy ra vấn đề. Nếu dùng thuật ngữ y học thì chính là bệnh tâm thần phân liệt.”
Tiến sĩ Kim giải thích bệnh trạng của Đỗ Yến: Cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác và ảo tưởng, đồng thời biểu hiện tính công kích mãnh liệt. Tự tưởng tượng ra việc mình bị cha mẹ đưa đến sở nghiên cứu, trở thành vật thí nghiệm từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Hành hỏi: “Vợ chồng Đỗ Văn Bình thực sự tồn tại, không phải ảo tưởng.”
Tiến sĩ Kim như đã liệu trước hắn sẽ nhắc đến vấn đề này, chẳng bất ngờ mấy.
Anh ta đáp: “Vợ chồng Đỗ Văn Bình từng nhận việc văn phòng hành chính tại sở nghiên cứu. Đỗ Yến tình cờ thấy được tư liệu của bọn họ, thấy đôi bên có cùng họ, lại còn nghỉ việc sau khi em ấy sinh ra chưa được bao lâu.”
“Bác sĩ giải thích rằng ảo tưởng của Đỗ Yến đều dựa trên thực tế. Em ấy đọc được tài liệu về Đỗ Văn Bình, bắt đầu nghĩ rằng mình bị cha mẹ bỏ rơi, đưa đến sở nghiên cứu làm thí nghiệm, thực hiện cải tạo gen và kích hoạt dị nặng chứ kỳ thực bọn họ không hề giống nhau.”
Nói đến đây, tiến sĩ Kim lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Mà người thân duy nhất là tôi lại trở thành nghiên cứu viên độc ác đứng sau mọi chuyện.”
Tiến sĩ Kim quay đầu ra hiệu, trợ lý bèn cầm một túi tài liệu, đưa cho Thẩm Hành thông qua băng chuyền.
Thẩm Hành mở ra, trong đó là vài bức ảnh chụp, có tiến sĩ Kim ôm Đỗ Yến hồi còn nhỏ, cũng có cả lúc Đỗ Yến mặc quần áo nguyên cứu viên.
Ngoài những tấm hình này còn có một tờ báo cáo chẩn đoán. Trên đó viết Đỗ Yến mắc bệnh tâm thần phân liệt, đồng thời bị ảo giác và tính công kích mạnh.
Lật qua loa đống tài liệu kia, Thẩm Hành trầm mặc chốc lát, nói: “Tôi có thể mang nó theo không?”
Tiến sĩ Kim đáp: “Được. Đây là bạn photo, chỉ cần anh đừng để cho Đỗ Yến thấy và cố gắng không nhìn thẳng vào mắt thì em ấy sẽ không thể điều khiển suy nghĩ của anh.”
“Tại sao cậu lại muốn truy nã em trai mình?” Thẩm Hành cau mày hỏi.
Câu trả lời của Tiến sĩ Kim nghe vô tình nhưng lại rất hợp lý, phù hợp với thân phận nghiên cứu viên luôn dốc lòng dốc sức vì tương lai của nhân loại.
“Tôi phụ trách hạng mục quan trọng nhất của sở nghiên cứu số một, nếu như để người khác biết Đỗ Yến là em trai tôi thì cái giá phải trả là điều mà chưa chắc tôi đã chịu được. Tới lúc đó, đối phương mà dùng thành quả nghiên cứu quan trọng có liên quan đến sự sống còn của nhân loại để trao đổi với em trai ruột của tôi thì anh cảm thấy tôi sẽ lựa chọn thế nào?”
Tiến sĩ Kim thở dài, vẻ mặt nhu hòa giống con người hơn: “Chỉ là tôi không ngờ bệnh tình của Tiểu Yến lại chuyển biến xấu nhanh đến vậy, lần này lại vì chứng ảo tưởng mà giết hại người vô tội.”
Thẩm Hành nhíu mày: “Chưa có chứng cứ thì xin cậu đừng nói lung tung.”
Tiến sĩ Kim cũng không tức giận, chỉ phất tay, người phía sau bèn đưa một cái laptop tới.
Anh ta lên tiếng: “Thật ra chuyện băng ghi hình cũng không hề lừa gạt anh, tôi nghe nói anh đang điều tra vụ việc nên mới tới đây mà thôi.”
Tiến sĩ Kim ấn phím, trên màn ảnh bắt đầu chiếu nội dung băng ghi hình.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng, Đỗ Yến bước vào nhà họ Đỗ lúc nửa đêm, mãi đến tận hừng đông mới rời đi. Tiếp đó chính là người giúp việc theo giờ tới để quét tước vệ sinh và kinh hoàng bỏ chạy.
Đội trị an của Gia Viên xuất hiện, mang bốn cái xác ra ngoài.
Tiến sĩ Kim còn nói: “Để cẩn thận hơn, tôi đã đến đội trị an lấy chút tư liệu.”
Trợ lý đưa cho anh ta một cái túi, bên trên phủ đầy con dấu của đội trị an thuộc Gia Viên Số 5.
Tiến sĩ Kim gửi tài liệu đến chỗ Thẩm Hành bằng băng chuyền. Thẩm Hành mở ra xem, sắc mặt lại càng khó coi.
Đó là những bức ảnh chụp hiện trường vụ án.
Ngay đầu là thi thể của bốn người nhà họ Đỗ, tử trạng vô cùng kinh khủng, tựa hồ giống như lời tiến sĩ Kim nói vậy, đầu óc hung thủ không được bình thường.
Lật tới bức ảnh của hai đứa trẻ, tay Thẩm Hành khẽ run, nhắm mắt vào một lúc rồi mới mở ra. Mức độ phá hoại lần này nghiêm trọng hơn cha mẹ chúng rất nhiều, khuôn mặt bị chém đến mức chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Trong túi tài liệu có biên bản khám nghiệm tử thi, pháp y kết luận hung thủ ra tay độc ác, tinh thần bất ổn, dựa trên bề mặt vết thương, đặc biệt là khuôn mặt bị hủy, chứng tỏ hung thủ đặc biệt căm hận hai đứa trẻ.
Hung thủ che khăn lên mặt xác người phụ nữ, biểu thị đối phương có một loại tình cảm thân thiết nào đó với nạn nhân.
Từ lực tay và cách thức giết người, tuổi của hung thủ vẫn còn trẻ, chắc hẳn là vị thành niên hoặc vừa mới thành niên chưa được bao lâu, thủ pháp cũng không phải dạng lão luyện hay bọn trộm cướp tàn ác.
Hung khí là con dao lấy ở trong phòng bếp, phù hợp với đặc điểm của một hung thủ giết người vì cảm xúc mãnh liệt, đồng thời đối phương không hề thu dọn hiện trường. Trên cán dao còn lưu lại dấu vân tay của Đỗ Yến.
Tiến sĩ Kim thấy Thẩm Hành lộ vẻ xúc động bèn bổ sung: “Sau khi Đỗ Yến tỉnh táo sẽ không nhớ rõ những chuyện mình đã làm lúc phát bệnh cho nên có thể không biểu hiện khác thường trước mặt anh.”
“Thời điểm em ấy trở về, trên người cũng chẳng dính máu.”
Tiến sĩ Kim đáp: “Dù sao Đỗ Yến cũng là em trai tôi, kể cả phát bệnh thì chỉ số thông minh vẫn rất cao. Anh nhìn bức ảnh đánh dấu 20, 21 thử xem.”
Tấm ảnh chụp quần áo và ủng đi mưa dính đầy vết máu.
“Bộ đồ và đôi ủng là của nhà Đỗ Văn Bình, ngày hôm trước trời còn vừa đổ mưa. Bên phía đội trị an suy đoán rằng sau khi hung thủ xuống lầu, thấy quần áo và ủng ngoài cửa đã đột nhiên nảy sinh ý định giết người.”
Lời của tiến sĩ Kim nghe không chút sơ hở, thậm chí có thể giải thích nghi hoặc trong đầu Thẩm Hành suốt bấy lâu nay.
Hắn trầm mặc hồi lâu, xem kĩ tài liệu vụ án một lượt mới xếp tất cả vào rồi trả lại cho anh ta.
Tiến sĩ Kim trông có vẻ không quá để tâm tới thể chất của Thẩm Hành, trực tiếp cầm túi tư liệu giao cho trợ lý.
Thẩm Hành đứng dậy, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước.”
Tiến sĩ Kim khẽ gật đầu: “Cứ tự nhiên. Nhưng tôi cho anh một lời khuyên, Đỗ Yến là người hết sức nguy hiểm, bệnh tình của em ấy cần phải nhanh chóng đưa về để chữa trị.”
Thẩm Hành không đáp, quay người chuẩn bị rời đi, ngay khi tay hắn chạm vào nắm đấm cửa lại nghe tiến sĩ Kim nói.
“Như vậy mới tốt cho Đỗ Yến, nếu dị năng của em ấy kích hoạt hoàn toàn sẽ gây tổn thương không thể chữa khỏi với não bộ, bệnh tâm thần phân liệt chỉ là một trong số các biểu hiện thôi.”
Cửa phòng giao dịch nhẹ nhàng khép vào, để lại không gian vô cùng yên tĩnh.
Chốc lát sau, tiến sĩ Kim đứng lên. Anh ta bước tới cạnh cửa sổ, ngó xuống dưới, đúng lúc thấy được bóng lưng rời đi của Thẩm Hành.
Tiến sĩ Kim nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra. Trợ lý hiểu ý, đặt khăn mùi xoa tiêu độc lên lòng bàn tay đối phương.
Tiến sĩ Kim cẩn thận lau chùi sạch sẽ ngón tay mình, sau đó vò khăn thành cục, ném xuống đất.
“Hít thở chung một bầu không khí với thứ gen Người Lây dơ bẩn ấy làm tôi buồn nôn.”
Anh ta lộ vẻ mặt chán ghét, tiếp theo như nhớ tới điều gì mà ánh mắt bỗng chốc thay đổi.
“Ôi Cha của con, người Cha hoàn mỹ nhất của con ơi, tại sao Cha có thể ở bên cạnh sinh vật kinh tởm này vậy? Bọn chúng đã vấy bẩn Cha rồi.”
“Bên phía Người Lây kia đến đâu rồi?” Tiến sĩ Kim hỏi.
Trợ lý gật đầu: “Kế hoạch thuận lợi ạ.”
Y dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Tiến sĩ Kim nhìn y: “Có chuyện thì cứ nói thẳng.”
“Ngài không lo tên Người Lây dơ bẩn đó sẽ làm hại đến thí nghiệm quý giá của chúng ta sao?”
Tiến sĩ Kim cười khẩy: “Thứ sinh vật cấp thấp đó không thể động vào nó đâu. Với cả Đỗ Yến cái gì cũng tốt chỉ có điều lại quá ngây thơ, luôn cho rằng thế giới bên ngoài vô cùng tốt đẹp. Cứ để nó hiểu được mặt tối của Người Lây rồi nó sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện phản kháng tôi nữa.”
***
Thẩm Hành nhanh chóng chạy về phụ cận điểm dừng chân tạm thời.
Thế nhưng hắn chợt phát hiện mình không có dũng khí tiến vào. Tất cả những gì vừa nãy hắn chứng kiến thật sự quá mức chấn động.
Tuy lý trí Thẩm Hành nói cho hắn biết rằng những lời của tiến sĩ Kim rất logic và đáng tin cậy, có thể giải thích hết thảy điểm kỳ quái trên người Đỗ Yến.
Song Thẩm Hành vẫn không muốn tin thiếu niên cố chấp, âm u trong miệng tiến sĩ Kim lại là cậu, người luôn ở cùng với hắn suốt bao ngày qua.
Thẩm Hành ngồi trên nóc nhà, nhìn điểm dừng chân nơi phương xa.
Hắn cảm thấy nếu mình vẫn chưa chỉnh đốn tâm trạng, nghĩ thật kĩ xem bản thân phải làm thế nào thì không nên tùy tiện quay về, tránh chuyện Đỗ Yến phát giác điều gì đó rồi lại bị tổn thương.
Đúng lúc ấy, bên tai Thẩm Hành đột nhiên vang lên mấy câu nói.
“Nghe bảo hôm nay chỗ K lão đại tổ chức party à?”
“Ừ, mời nhiều Người Lây lắm.”
“Mấy ngày trước đã tổ chức rồi còn gì? Tao không hiểu, mấy kẻ mạnh này sao lại khoái cái việc quan hệ tập thể thế nhỉ. Rảnh rỗi đi thu thập tài nguyên chẳng phải càng tốt hơn à?”
“Mày còn trẻ nên mới không biết đấy chứ, khi mày sở hữu tất cả mọi thứ rồi thì tài nguyên đối với mày cũng chẳng đáng là bao, đương nhiên phải đi tìm trò kích thích hơn.”
“Trò kích thích hơn? K lão đại muốn người nào thì có khó gì đâu, còn chẳng bằng đi săn giết thằn lằn biến dị.”
“Mày không hiểu, nghe đồn K lão đại có người mới, là thịt trong tim Thẩm đại ca đấy.”
“Thẩm đại ca? Ý mày là Thẩm Hành?”
“Chính là y.”
“Đm! K lão đại không thiết sống nữa à? Dám động đến người của y. Không đúng, sao Thẩm Hành lại có bạn? Y vẫn luôn độc lai độc vãng đó giờ mà.”
“Tao cũng chẳng rõ. Việc của mấy nhân vật lớn ấy sao đến lượt tao biết?”
Thẩm Hành mới nghe được một nửa đã vội vã nhảy khỏi nóc nhà, chạy về điểm dừng chân.