Trước mắt trên sổ có một dòng chữ, thêm két mật mã bị mở và nghiên mực bên cạnh, nhìn sao cũng giống hiện trường một vụ trộm cắp.
Cũng chẳng biết Thành Du có lập tức hạ lệnh truy bắt, áp giải tên cướp to gan xông vào thư phòng đốc quân tới đây hay không.
Đỗ Yến vừa nghĩ cách đối phó vừa chờ Thành Du đến.
Không ngờ tới hừng đông, Đỗ Yến vẫn chưa thấy Thành Du xuất hiện mà chỉ có người hầu phụ trách quét dọn vệ sinh.
Người hầu dọn dẹp gian ngoài trước rồi mới vào trong, bắt gặp tình huống trên bàn bèn sững sờ, suýt thì đánh rơi dụng cụ làm vệ sinh xuống đất.
“Cô, cô nhìn thử coi có phải két mật mã mở ra rồi không?”
Một người trong số đó tiến lên, nhón chân xem thử. Sau đó khóc lóc lùi lại.
“Xong đời xong đời, kẻ nào to gan dám lục lọi bàn làm việc của đốc quân, ôi chết mất.”
Bất kể hai người hầu kia có sợ đến đâu thì bọn họ cũng phải báo cho quản gia.
Tiếp đó, quản gia và đội trưởng đội bảo an trong dinh thự chạy tới.
Bọn họ đã theo Thành Du từ lâu, hiểu tác phong làm việc của hắn nên không tự ý tiến vào.
Quản gia đứng quan sát tình huống, vẻ mặt trông hơi khó coi.
Ông suy nghĩ chốc lát rồi nói với đội trưởng đội bảo an: “Cứ sai người đi báo cho đốc quân.”
Vị đội trưởng là người thuộc quân đội, anh ta lắc đầu đáp: “Ông biết cách làm việc của đốc quân rồi đấy, ngài ấy sẽ không mang công việc quan trọng về, bên ngoài cũng không mất thứ gì đáng giá. Hôm nay hình như bên phía phủ đốc quân có nhân vật quan trọng ghé qua, vì chút chuyện cỏn con này mà đi quấy rầy ngài thì chỉ sợ…”
Quản gia nhìn Thành Du lớn lên, đương nhiên càng hiểu tính hắn hơn.
Ông thấy đội trưởng đội bảo an có điều nghi hoặc bèn giải thích: “Đối với cậu chủ, món đồ trong chiếc két kia quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong dinh thự.”
Quản gia nghiêm túc nói: “Tôi đề nghị anh nên sai người tới phủ đốc quân một chuyến. Nếu cậu chủ biết chúng ta không báo cáo sự việc đúng lúc thì chết.”
Đội trưởng đội bảo an thấy thế cũng không do dự nữa: “Tôi đến phủ đốc quân ngay đây.”
Sau khi đội trưởng đội bảo an rời khỏi, quản gia vẫn dẫn người canh giữ tại chỗ, toàn bộ dinh thự rơi vào bầu không khí thần hồn nát thần tính.
Đỗ Yến là người khơi mào mọi chuyện, cậu ở trong bức tranh mà chẳng biết phải làm sao.
Cậu chỉ muốn chờ Thành Du chứ không có ý định lật tung cả dinh thự, gây ầm ĩ như thế này.
Đỗ Yến chợt nhớ tới một chuyện, thời điểm cậu bị hút trở về vẫn còn cầm bút lông, đảo mắt nhìn qua mặt bàn lẫn dưới đất mà không thấy.
Lẽ nào cây bút vào trong bức tranh rồi?
Đáng tiếc hiện tại Đỗ Yến chỉ còn ý thức, mất hết cảm giác, đang nắm cái gì cũng không biết được.
Nếu cậu có thể đem đồ vật vào trong bức tranh thì dựa vào tính cẩn thận của Thành Du, hắn nhất định sẽ phát hiện đầu mối, lúc đó sự tình liền đơn giản hơn rất nhiều.
Khoảng một tiếng sau, Thành Du đã đến.
“Bác Thành, chuyện gì xảy ra vậy?”
Quản gia đứng dậy, thuật lại mọi việc cho hắn nghe.
Biểu cảm khó coi của Thành Du càng tệ đi trông thấy.
Hắn nói với phó quan: “Đi hỏi người trực ban hôm qua xem tình huống tối đó ra sao mà lại để mặc người khác xông vào thư phòng.”
Phó quan nhận lệnh. Thành Du thì tiến vào, dừng trước bàn đọc sách.
Hắn nhìn cuốn sổ mở toang trên bàn, sắc mặt đen kịt.
Những gì được viết tại đó là điều mềm mại nhất trong nội tâm Thành Du, bây giờ đột nhiên bị người khác lật ra, điều này khiến hắn bỗng nổi lên xúc động muốn giết người.
Đỗ Yến có thể trông thấy bờ vai Thành Du căng chặt như đang cố gắng khống chế cơn giận.
May mà Thành Du giữ chức vị cao đã lâu, khả năng kiềm chế cảm xúc cực mạnh. Hắn đứng tại chỗ hít thở, dần bình tĩnh lại.
Thành Du duỗi tay cầm quyển sổ lên, phát hiện dưới cùng có dòng chữ.
Ta là công tử Yến.
Thành Du biến sắc, đây là đang trả lời câu hỏi mà hắn viết ư?
Hắn trầm tư chốc lát, mở miệng nói: “Mọi người ra ngoài trước đi.”
Quản gia dẫn đám người hầu rời khỏi phòng, Thành Du bèn ngồi xuống nghiên cứu chữ viết hồi lâu.
Trong quyển nhật ký đột nhiên xuất hiện hàng chữ này, nếu người khác thấy có lẽ sẽ cho rằng đây là hành vi đùa giỡn nhưng Thành Du lại sinh lòng nghi ngờ.
Hắn có trí nhớ rất tốt, lực quan sát cũng mạnh, phàm là nét chữ hắn từng nhìn thì đều nhanh chóng nhận ra.
Nó vô cùng quen thuộc.
Thành Du trầm tư, cuối cùng cũng nhớ mình đã bắt gặp nét chữ tương tự ở đâu.
Nhà họ Thành là gia tộc lớn, rất nhiều thứ được truyền qua các đời con cháu. Phía nhà Họ còn một cái Tàng Thư Lâu chứa không ít sách cổ quý giá.
Thành Du thấy chữ viết tay kia tại đó, bởi vì niên đại quá xa nên đã nát đến mức không đọc được nội dung hoàn chỉnh, chỉ biết là lễ nghi cúng tế trời đất.
Song Thành Du nhận ra hai nét chữ này giống hệt nhau.
“Công tử Yến…”
Lúc Thành Du nói ba chữ kia bỗng cảm thấy thân thuộc triền miên dâng lên từ tận đáy lòng, tựa như hắn đã từng gọi cái tên đó hàng trăm, hàng nghìn lần vậy.
Hắn gập cuốn nhật ký lại, nhìn nghiên mực và vị trí bỏ trống trên giá bút.
Nơi đó thiếu mất một cây bút lông.
Thành Du nhìn xung quanh, phát hiện nó rơi bên dưới bức họa mang ra khỏi mộ thất.
Hắn sững sờ, bức tranh đặt trong cùng của thư phòng cách bàn một khoảng, cũng không gần cửa sổ.
Tại sao lại rơi ở đây?
Thành Du nhặt lên, sau đó ngẩng đầu quan sát bức họa.
Mặt Thành Du đổi sắc.
Chuyện gì thế này! Ngày nào hắn cũng ngắm tranh, mỗi một chi tiết nhỏ thậm chí là từng nếp nhăn trên trang phục đều nhớ rất kỹ.
Hiện tại quần áo của người nọ đã nảy sinh biến hóa. Ống tay áo có vết mực, từ hình dáng thì dường như là do bút lông rơi xuống đất quệt ngang qua.
Thành Du nhìn cây bút dưới chân bức tranh, lâm vào trầm tư.
Hắn từng nghiên cứu tranh cổ, nét mực thời xưa và nét mực ngày nay khác nhau rất nhiều.
Vết mực trên ống tay áo người nọ đã quá cũ, không giống bị người khác làm bẩn mà như thể nó vốn xuất hiện trên đó rồi được vẽ lại.
Thành Du đột nhiên nhớ tới giấc mơ hương diễm, chân thực đến đáng sợ kia. Hắn ngơ ngác nhìn bức họa hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói.
“Là nàng ư?”
Thành Du đứng bồi hồi trong phòng suốt một canh giờ, cẩn thận lục soát mà vẫn chẳng tìm ra dấu vết kẻ đột nhập, điều này khiến hắn càng nghi ngờ thêm.
Đúng lúc ấy, phó quan trở về phục lệnh.
Thành Du hỏi: “Thế nào?”
Đối phương đáp: “Thuộc hạ đã hỏi lính gác và người tuần tra nhưng không phát hiện điểm gì bất thường. Đối chiếu khẩu cung cho thấy tên trộm không thể trèo cây vào, ngài có muốn cân nhắc theo chiều hướng kẻ gian ở trong dinh thự không ạ?”
Phó quan hỏi ý hắn.
Thành Du phất tay: “Chưa cần vội.”
Sau khi phó quan đi, Thành Du bèn gọi quản gia tới.
Hắn nói: “Bác Thành, có thể phiền bác làm giúp ta một việc không?”
Quản gia gật đầu: “Vâng cậu, mời cậu phân phó.”
Thành Du giao phong thư mà hắn vừa viết: “Nhờ ông qua nhà Họ lấy cho ta vài thứ, cứ đưa cho ông chú là ông sẽ biết.”
Dặn dò xong xuôi, một mình Thành Du ngồi bên bàn làm việc hồi lâu.
Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, Thành Du mới đặt bút viết lên nhật ký.
Phải ở yên bên trong bức họa nên Đỗ Yến đương nhiên sẽ tò mò Thành Du viết gì. Song từ góc độ của cậu lại chẳng trông thấy nửa chữ.
Cậu nghĩ hình như Thành Du đang cố tình che chắn, không cho cậu xem.
Đỗ Yến cố gắng mãi rồi cũng bỏ cuộc, dù sao kiểu gì cậu cũng đọc được bởi lẽ Thành Du không đổi mật mã lúc đặt quyển nhật ký trở về chỗ cũ.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Đỗ Yến vẫn không thể rời khỏi bức tranh.
Trong lòng cậu nghi hoặc không thôi. Chẳng nhẽ quy tắc thế giới có hạn vì cậu đã tự ý để lộ thân phận trên quyển nhật ký?
Kỳ quái hơn chính là từ ngày ấy trở đi, không có bất cứ người nào đặt chân đến thư phòng, bao gồm cả Thành Du.
Mãi đến tận ba ngày sau, Thành Du mới xuất hiện. Hắn vẫn không tiến vào mà gặp quản gia vừa trở về từ nhà Họ ở gian ngoài.
Tuy Đỗ Yến không nhìn thấy mặt Thành Du nhưng dựa vào đối thoại giữa hắn và quản gia, thắc mắc suốt mấy ngày vừa rồi của cậu đã được giải đáp.
Quản gia cầm hộp gỗ đàn hương giao cho Thành Du, lo lắng nói: “Thưa cậu, trông sắc mặt cậu không tốt cho lắm.”
Thành Du vội vàng muốn xem đồ vật cất trong hộp nên trả lời qua loa: “Không sao.”
Dù gì quản gia cũng nhìn Thành Du lớn lên, không e ngại hắn, tiếp tục khuyên nhủ: “Tôi nghe người dưới nói mấy ngày nay cậu chẳng chịu nghỉ ngơi tử tế, luôn canh giữ bên ngoài thư phòng để bắt tên trộm kia?”
Đỗ Yến bỗng tỉnh ngộ. Chẳng trách mấy ngày nay cậu không thể rời khỏi bức tranh, hóa ra là do Thành Du vẫn thức.
Không ngủ thì sẽ không nằm mơ, không nằm mơ thì Đỗ Yến không thể đi ra.
Cậu chẳng biết nên khóc hay cười, tình huống hiện tại của bọn họ trông rất giống Ngưu Lang Chức Nữ, à không đúng, có lẽ còn thảm hơn ấy chứ.
Trước mắt phải nhanh chóng khiến Thành Du xác nhận sự tồn tại của cậu mới được. Nếu cứ tiếp tục thế này, Thành Du sẽ tự ép mình thành thần kinh mất.
May mà quản gia rất đáng tin, cuối cùng Thành Du cũng đồng ý về phòng nghỉ ngơi. Chỉ là lúc đi, hắn đem cả cuốn nhật ký theo.
Tối đó, Đỗ Yến đã có thể rời khỏi bức tranh.
Cậu không trì hoãn thêm, lao thẳng sang phòng ngủ.
Quyển nhật ký được đặt bên gối Thành Du, tiện cho Đỗ Yến hành động.
Cậu vừa chạm lên tay Thành Du vừa dùng tay còn lại mở quyển nhật ký.
Đỗ Yến sững sờ nhìn dòng chữ Thành Du viết.
“Công tử Yến? Nhưng trong giấc mơ của ta, nàng là công chúa Yến.”
“…”
Đỗ Yến trầm mặc chốc lát, cầm bút lông mang từ thư phòng sang, bắt đầu hí hoáy.
“Ngươi mơ tiếp giấc mộng hỏi cưới trưởng công chúa là được. Nếu muốn hóa giải nghi hoặc, đừng canh giữ thư phòng suốt như thế…”
Đỗ Yến chưa nói cho Thành Du biết cậu có thể rời khỏi bức họa mỗi lần hắn ngủ. Tiềm thức con người rất kỳ lạ, nếu hắn càng cố gắng thì sẽ càng không mơ thấy cậu.
Để phòng ngừa sự việc bất ngờ xảy ra, Đỗ Yến quyết định thận trọng từng bước, cẩn tắc vô ưu.