Đi được một nửa, Nguyên Ninh nhẹ nhàng kéo góc áo Đỗ Yến: “A tỷ, ta có mấy lời muốn nói với tỷ.”
Đỗ Yến hiểu ý nàng, quay đầu nói với người hầu sau lưng: “Các ngươi tránh ra chỗ khác một chút.”
“A tỷ, tỷ ghét Thành Du lắm à?”
Đỗ Yến hơi kinh ngạc: “Sao muội lại nói vậy?”
“Vì lúc nào tỷ cũng bắt nạt y.” Nguyên Ninh cẩn thận từng li từng tí một nhìn Đỗ Yến, thấy cậu vẫn cười híp mắt, lúc này mới yên lòng lại.
Nguyên Ninh biết Đỗ Yến không hề bạc đãi Thành Du. Tuy ai ai trong hoàng cung cũng đều sợ vị tỷ tỷ sinh đôi của nàng, nhưng Nguyên Ninh hiểu, a tỷ và mẫu thân là hai người đối xử với nàng tốt nhất.
Bởi vậy khi Nguyên Ninh có tâm sự đều không ngại nói cho Đỗ Yến nghe.
“Ta cảm thấy Thành Du rất đáng thương, phải rời xa cố hương, ở trong hoàng cung có rất nhiều người coi thường…”
Đỗ Yến không hề bị lay động: “Rồi sao?”
“A tỷ, nếu như tỷ ghét y thì có thể coi như không thấy mà.”
“Ninh nhi, hiện tại chỉ có một mình ta bắt nạt Thành Du, nếu như ta không làm vậy thì nó sẽ phải quay lại cuộc sống bị người người chà đạp như trước đây.” Đỗ Yến xấu xa cười đáp, “Muội cảm thấy con đường đó thích hợp với nó hơn ư?”
Trong từng câu chữ của Đỗ Yến đều chứa cạm bẫy, hoàn toàn làm khó một Nguyên Ninh đơn thuần. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ khó xử, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Vậy, vậy thì ta có thể bảo vệ y.”
Đỗ Yến dừng bước, kinh ngạc nhìn Nguyên Ninh. Tính cách Nguyên Ninh tạm được coi là mềm yếu, nếu không phải hoàng hậu và cậu che chở, phỏng chừng con cháu quý tộc địa vị cao một chút đã có thể bắt nạt nàng.
Lẽ nào sức mạnh của nội dung vở kịch lại khó lòng kháng cự đến thế? Bất kể ra sao, Nguyên Ninh vẫn sẽ bị Thành Du hấp dẫn, thậm chí nguyện ý vì hắn mà làm ra rất nhiều hành động hoàn toàn không phù hợp tính mình?
Bước chân hai người họ vừa dừng lại, đám người phía sau cũng ngừng bước theo.
Suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong lòng Đỗ Yến rồi thôi.
Từ trước đến giờ cậu luôn là người có ý chí kiên định, nếu đã quyết định phải tách Thành Du và Nguyên Ninh ra thì sẽ chẳng dễ dàng dao động: “Bảo vệ nó? Lúc Nguyên Giác bắt nạt nó muội có dám đứng ra ngăn cản không?”
Nguyên Ninh chớp mắt, tựa như nhớ lại thời điểm Nguyên Giác gây chuyện với mình. Xưa nay nàng luôn có chút sợ vị đệ đệ ngỗ nghịch ấy, nếu một thân một mình gặp đối phương thì đều sẽ tránh thật xa.
Năm bốn tuổi, nàng từng bị Nguyên Giác bắt nạt mấy lần, lúc nào cũng là Đỗ Yến giúp nàng trút giận.
Nguyên Giác giật tóc Nguyên Ninh, Đỗ Yến bèn trét đầy phân ngựa lên tóc nó. Nguyên Giác cầm sâu doạ Nguyên Ninh, Đỗ Yến liền bắt một con sâu béo mầm nhét vào trong áo Nguyên Giác.
Sau vài lần, Nguyên Giác không dám đụng đến Nguyên Ninh nữa, mỗi lần bắt gặp đều chỉ hung dữ trừng mắt với nàng.
Nguyên Ninh toan mở miệng, lại bị Đỗ Yến cắt ngang: “Muội phải nghĩ thật kĩ rồi hẵng nói. Thành Du không phải đồ chơi của riêng ta, khi người khác bắt nạt nó, ta có thể sẽ không ra tay, ta chỉ biết bảo vệ muội thôi.”
Nguyên Ninh rũ hai vai, có chút thất vọng: “Vâng a tỷ, ta hiểu rồi.”
Hai người phía trước hoàn toàn không hề hay biết, những gì bọn họ vừa nói đều lọt vào tai Thành Du.
Thính lực của hắn từ bé đã khác hẳn người thường, cực kỳ nhạy bén. Mặc dù hai người họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau song hắn vẫn có thể nghe được đôi ba câu.
Khi Đỗ Yến chưa phản đối trước ý định bảo vệ hắn của Nguyên Ninh, bàn tay giấu trong ống tay áo của Thành Du lặng lẽ siết thành quả đấm, sức mạnh to lớn, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Tiếp sau đó, bàn tay hắn cũng dần dần thả lỏng, trái tim luôn căng thẳng trở nên bình yên đến lạ.
Hắn chưa bao giờ ham muốn quyền lực như lúc này. Nếu không có quyền lực, hắn cũng chỉ có thể để mặc người khác xâu xé, thậm chí không thể tỏ thái độ với việc mình đi hay ở.
Ngày nào đó trưởng công chúa mất hứng thú với hắn, kết cục của hắn sẽ giống như mấy cuốn thư tịch và đồ chơi kia, tùy tiện vứt trong một căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn chìm vào quên lãng.
Song dù sao Thành Du chỉ là con tin Thành Quốc, tuổi tác vẫn còn nhỏ, kể cả tâm tư có kiên định nhạy bén đến đâu cũng không thể làm gì ở trong hoàng cung địch quốc, từng bước một xây dựng thế lực thuộc về bản thân.
Không lâu sau, cơ hội thành lập thế lực lại được trưởng công chúa tình cờ đưa cho hắn.
Mùa xuân ở đô thành là cảnh tượng vô cùng sầm uất. Khi tuyết tan, du khách đổ về Nguyên Quốc cũng ngày càng tăng cao.
Đỗ Yến nghe nói dạo gần đây có một quán rượu mới mở tên là “Tụ Tài lâu”, ngày nào chưởng quỹ cũng cung cấp nước trà miễn phí để những người có học ở đây luận đạo.
Tụ Tài Lâu thường xuyên đầy ắp tiếng người ồn ào, rất nhiều học giả ngồi trên lầu bàn về đạo phồn vinh, rất nhanh đã trở thành địa điểm nổi tiếng ở đô thành.
Đỗ Yến thấy vậy liền biết, cơ hội để Thành Du bắt đầu quật khởi đã tới.
Trong nội dung bộ phim, mấy năm sau Thành Du mới trở thành người đứng sau màn của Tụ Tài Lâu, thông qua tiệc trà vang danh tứ phía ấy mà chiêu mộ được không ít khách khanh.
Theo cốt truyện, công chúa Nguyên Ninh ôn nhu thiện lương đối với sự trợ giúp của Thành Du đương nhiên là không còn mong ước gì khác, bình thường sẽ không ràng buộc hắn.
Bây giờ, Đỗ Yến lại dùng danh nghĩa nô bộc để bảo vệ Thành Du, dưới sự cưỡng chế và uy hiếp của cậu, đối phương ắt hẳn sẽ không dám tự tiện hành động.
Nếu muốn âm thầm dẫn Thành Du tới Tụ Tài lâu, cậu cũng chỉ có thể mượn cớ đi du ngoạn. Cũng may mấy ngày gần đây Đỗ Yến hay kéo Thành Du đi chơi, cho nên lý do này trông không quá đột ngột.
Nghĩ tới đó, Đỗ Yến quay đầu nói với thị nữ: “Gọi Thành Du đến đây cho ta.”
Một lát sau, hai người cũng đã sắp xếp xong xuôi, mang theo thị vệ và thị nữ ra khỏi cửa cung, đi thẳng tới Tụ Tài Lâu.
Tụ Tài Lâu nằm trên con phố lớn tại hoàng đô, xe ngựa đi tới một nửa lại đột nhiên ngừng lại.
Đỗ Yến vén rèm lên, phát hiện một hàng xe hoa thật dài đang lướt qua trước mắt cậu.
Xe hoa đều được thợ làm vô cùng tinh xảo, lấy hoa cỏ mùa xuân làm vật trang trí. Nhưng so với những hoa văn đó, các cô nương trên xe lại càng thêm xinh đẹp quyến rũ hơn.
Người qua đường đều dừng bước chân, ló đầu nhìn sang, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai, tấm tắc khen ngợi.
Đỗ Yến vừa nhìn đã hiểu.
Những cô nương mặc trang phục hoa lệ trên xe hoa đều là nhạc công đến từ phố Chương Đài.
Bây giờ dân phong mộc mạc giản dị, lễ giáo chưa thịnh, có nữ nhạc công cũng không phải là chuyện gì to tát. Giữa quý tộc sĩ phu thường dùng nữ nhạc công để làm phương thức giao tiếp.
Thậm chí các quân vương cũng sẽ tặng nữ nhạc công để duy trì ngoại giao.
Đỗ Yến trực tiếp treo rèm lên, nhìn một cách vô cùng hứng thú.
Thành Du lớn hơn Đỗ Yến vài tuổi, đương nhiên đã nhận ra thân phận của các cô nương kia.
Hắn lại nghĩ công chúa lớn lên ở trong cung sẽ không biết, liền nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, nữ nhạc công kia có gì hay sao? Chi bằng chúng ta đi dạo xung quanh nhé?”
Đỗ Yến tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nói sai rồi, tác dụng của những nữ nhạc công kia vượt xa sức tưởng tượng của ngươi đó. Nếu dùng đúng cách thì không hề kém hơn thiên quân vạn mã đâu.”
Dù sao khi mới bắt đầu, đế vương tương lai Thành Du cũng sử dụng nữ nhạc công, mạng lưới tình báo của hắn gần như có thể trải dài khắp ngõ ngách đại lục.
Thành Du sững sờ, chỉ thấy Đỗ Yến quay đầu, không muốn nói chuyện tiếp nữa, hắn cũng thức thời mà im miệng.
Thời điểm đến Tụ Tài Lâu, trong đôi mắt không hề gợn sóng của Thành Du lộ ra một chút hứng thú.
Đỗ Yến đương nhiên sẽ giả bộ không biết gì, sai đối phương thay mình đi hỏi thăm về những chuyện có liên quan đến Tụ Tài Lâu.
Sau khi hồi cung, cậu càng tỏ ra đặc biệt hứng thú với tiệc trà ở Tụ Tài Lâu, nhưng bởi vì thân phận hạn chế, không thể thường xuyên ra ngoài chơi. Cho nên mới yêu cầu Thành Du định kỳ đến Tụ Tài Lâu tham dự tiệc trà, ghi chép lại toàn bộ những truyền thuyết đô thị ít ai biết đến rồi kể lại cho cậu nghe.
Chuyện tiếp theo, hoàn toàn thuận lợi đi theo kế hoạch của Đỗ Yến
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Chớp mắt đã qua chín năm, Thành Du sắp sửa cập quan còn Đỗ Yến thì mười sáu.
Đỗ Yến dẫn theo vài thị vệ, trực tiếp tiến vào cửa tiệm nổi bật nhất phố Chương Đài.
Cậu quen cửa quen nẻo đi tới căn phòng hoa lệ nhất, sau đó hất cằm.
“Đá.”
Thị vệ vâng lời, nhấc chân đá văng cửa.
Tiếng đàn sáo im bặt.
Mỹ nhân dựa vào người Thành Du hoang mang lo sợ, khi nhìn thấy người ngoài cửa bỗng khôi phục sự bình tĩnh, hành lễ rồi nối đuôi nhau ra khỏi phòng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn một mình Thành Du.
Hắn đứng dậy, hỏi: “Công chúa, sao người lại tức giận như vậy?”
Đỗ Yến không đáp, dùng tay áo bịt mũi.
Thành Du mau chóng hiệu được ý cậu, đứng dậy mở cái cửa bên cạnh ra.
Lát sau, hắn mang theo một thân hơi nước trở về.
Thành Du tự giác như vậy là vì lần đầu tiên hắn mang mùi son phấn trở về đã bị Đỗ Yến sai người ném thẳng xuống bể nước, tắm rửa sạch sẽ mới cho phép lên bờ.
“Chỗ này thối quá, chẳng biết có gì vui mà ngày nào ngươi cũng đến.” Đỗ Yến nói, “Biết vậy lúc trước ta không nên dẫn ngươi tới đây, ai mà ngờ ngươi lại ham mê sắc đẹp như thế.”
Đỗ Yến cũng không bận tâm tới chuyện Thành Du thường xuyên ghé thăm cái nơi loạn thất bát tao này. Dưới góc nhìn của cậu, chỉ cần có thể gọi đến gọi đi là được.
Hiện nay hai người đã không còn là trẻ con nữa. Đỗ Yến cũng không phải là công chúa gian xảo vô lo vô nghĩ.
Thành Du cứ ở bên ngoài như thế lại càng thuận tiện để cậu có thể làm một số việc.
Ví dụ, cậu có thể mượn cớ đi tìm Thành Du mà âm thầm liên hệ với Ngô gia.
Ban nãy Đỗ Yến vừa mới đi ra từ phủ Trung Úy, biết mấy ngày gần đây Nguyên Vương rất bận rộn, xem ra sắp không kiên nhẫn với Ngô gia được nữa, muốn nhanh chóng loại bỏ nhà họ Ngô.
Giang Quốc đã rơi xuống thế hạ phong, đại tướng quân trấn thủ biên cảnh bắt đầu dần dần mất đi giá trị.
Nguyên Vương cũng không thể để bách tính thiên hạ chỉ biết đến đại tướng quân Ngô Khởi sau khi mình nhất thống thiên hạ.
Đỗ Yến nhìn Thành Du, một công tử văn nhã, như ngọc như trác.
Tiếng phong lưu của hắn đã truyền khắp đô thành. Nhưng Đỗ Yến biết cánh của người này cứng rồi, nương gió bay cao, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Thêm nữa, hiện giờ, chuyện Ngô gia rất khó xử lý. Đỗ Yến thầm nghĩ, cậu có nên thúc đẩy tiến trình, đưa tin tức Thành hoàng hậu tư thông với biểu ca đến tay Thành Du không.
Dù sao khi Thành Du lên ngôi Thành Vương mới có thể tạo nên uy hiếp đối với Nguyên Quốc, khiến biên cương yên bình đã lâu xảy ra chiến sự.
Tình hình biên cương bất ổn thì Nguyên Vương mới kiêng kị, không dám dễ dàng ra tay xử lý Ngô gia.