Vì để tiết kiệm điện nên cầu thang thoát hiểm được lắp đèn cảm ứng âm thanh. Lúc Đỗ Yến đi tới tầng tiếp theo, ánh đèn đằng sau lưng cậu liền tắt.
Cậu quay đầu nhìn, hành lang đen ngòm phía trên giống một con thú khổng lồ há cái miệng lớn như chậu máu toan nuốt chửng tất cả. Bên dưới cũng rất tối, không thấy được điểm cuối.
Đỗ Yến cảm thán: “Đi cầu thang bộ cũng chẳng yên.”
Nhưng so với thang máy mà nói, khi đi cầu thang bộ lại có thể chủ động nắm bắt tình hình. Nếu như lúc đó cậu tiến vào thang máy, trong không gian thu hẹp như thế sống hay chết đều phải mặc cho người khác quyết định.
Giữa hai điều hại thì phải chọn điều ít hại, mặc dù cầu thang bộ cũng không yên bình nhưng Đỗ Yến vẫn cần lựa chọn cái nào có lợi hơn.
Cậu tiếp tục đi xuống dưới bằng tốc độ không nhanh không chậm. Con số nơi khúc quanh cầu thang dần từ “18” biến thành “1”.
Đỗ Yến mở cửa thoát hiểm, phát hiện bên ngoài là bức tường xi măng, không chừa khe hở nào cả. Dù sao cũng vẫn trong dự liệu, Đỗ Yến bình tĩnh buông tay, để cửa thoát hiểm tự khép vào.
Lối ra đã bị chặn thế mà trong lòng cậu không hề cảm thấy kỳ quái, nếu như cậu có thể thuận lợi rời khỏi đây mới càng quỷ dị hơn.
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu đi lên, chỉ có điều mới hết một tầng song con số xuất hiện trước mặt cậu không phải là “2” mà là “18”. Cậu mở cửa thoát hiểm ra, quả nhiên chính là dãy hành lang nhà Điền Lạc.
Đỗ Yến đóng cửa, tiếp tục đi xuống dưới, lần thứ hai quay về tầng 1.
Cậu tiếp tục đẩy cửa thoát hiểm, bên ngoài quả nhiên vẫn là bức tường xi măng kia.
Đỗ Yến buông tay, bước dọc theo cầu thang xuống sâu hơn nữa. Một tòa chung chung cư có tầng “-1”, “-2” hoặc “-3” cũng không phải chuyện kỳ quái gì, dù sao đều là bãi đỗ xe nhiều tầng dưới lòng đất.
Song khi cậu đi hết ba tầng, tình huống bèn trở nên rất khác biệt. Những bậc cầu thang được lát gạch sứ đã chậm rãi biến thành cầu thang nền xi măng, vách tường cũng loang lổ như khu chung cư kiểu cũ bị thời gian bào mòn.
Đỗ Yến thò tay vào túi quần, dáng vẻ trông rất nhàn nhã, như thể không hề quan tâm đến hoàn cảnh biến đổi xung quanh.
Càng đi xuống, luồng sáng màu trắng của đèn cảm ứng âm thanh cũng hóa thành bóng đèn tròn màu vàng cổ xưa treo trên trần, không gió mà vẫn đung đưa, khiến cái bóng của Đỗ Yến cũng lắc lư theo.
Đỗ Yến đi được mấy bước rồi dừng tại một khúc quanh, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm bóng mình, chẳng biết là bởi vì ánh đèn lay động hay nguyên nhân gì khác mà bóng của cậu cực kỳ vặn vẹo.
Đỗ Yến dừng chân, thấy cái bóng bên dưới trông rất giống bị giặt điện, thậm chí bắt đầu chậm rãi rời khỏi mặt đất. Cậu nhíu mày nói: “Tao nghĩ mày đừng nên đi ra thì tốt hơn.”
Đỗ Yến rút bàn tay khỏi túi quần, đầu ngón tay thon dài kẹp một tấm bùa màu vàng. Cậu nhẹ nhàng phất lá bùa giữa không trung, lá bùa lập tức dựng đứng lên như một vật thể cứng.
Cái bóng chuẩn bị rời đi dưới đất tựa hồ hiểu được ám chỉ của Đỗ Yến, nó bèn kịch liệt run lên, sau đó dán vào mặt đất không nhúc nhích.
Đỗ Yến lại đút tay vào trong túi, tiếp tục đi xuống lầu, vừa tiến vào một tầng khác, cậu bèn nhìn thấy một cô bé mặc váy đang ngồi xổm ở khúc quanh cầu thang.
Đỗ Yến như thể không phát hiện ra bé gái kia, tầm mắt nhìn thẳng. Nhưng khi cậu đến tầng tiếp theo lại vẫn bắt gặp cô bé ở trong góc ấy.
Quần áo tương tự, kiểu tóc tương tự, tất cả những thứ này đều chứng tỏ cả hai đều là một người.
Đỗ Yến không dừng, tiếp tục đi xuống, song tại góc tầng nào cũng thấy bé gái nọ. Cuối cùng cậu bèn ngừng bước.
Bé gái chải đầu công chúa, mặc váy hoa công chúa co quắp ngồi xổm trong góc. Cô bé phát ra âm thanh nức nở đầy oan ức, bờ vai nhỏ gầy run lên.
Đỗ Yến im lặng nhìn bóng lưng cô bé, ngoại trừ tiếng khóc thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, có lẽ thấy Đỗ Yến không định lên tiếng, bé gái rấm rứt hỏi: “Chú ơi, tại sao chú không để ý đến cháu?”
Đỗ Yến trả lời: “Gọi chú thì đương nhiên là sẽ không quan tâm rồi.”
Bé gái nghẹn họng, trầm mặc chốc lát rồi bảo: “Anh ơi, tại sao anh không để ý đến em?”
Đỗ Yến lạnh lùng đáp: “Em không phải em gái anh thì anh quan tâm em làm gì?”
Bé gái im lặng càng lâu hơn, lúc mở miệng cũng không còn nức nở: “Anh à, anh có thể dẫn em đi tìm ba không? Ba bỏ nhà theo người phụ nữ khác, không cần em và mẹ nữa.”
Đỗ Yến trả lời: “Ba em cũng chẳng bỏ nhà theo anh thì biết tìm ở chỗ nào đây? Em tự nghĩ cách đi nhé.”
Sau đó cậu lại tiếp tục xuống dưới, quả nhiên vẫn gặp được cô bé kia tại khúc quanh.
Chỉ là bé gái không còn ngồi xổm mà đứng xoay mặt vào trong góc. Khi nghe thấy bước chân của Đỗ Yến, cô bé yên lặng quay đầu.
Khuôn mặt của bé gái rất bình thường nhưng cũng rất bất thường. Nói bình thường là vì ngũ quan đầy đủ, không thiếu hụt bất kì bộ phận nào; nói bất thường chắc là do cô bé quá gầy, hai gò má lõm vào như thể đã bị bỏ đói rất lâu.
Cô bé lên tiếng, vẫn là giọng trẻ con non nớt ấy: “Em tìm chứ, vẫn luôn tìm đó giờ mà. Em còn tìm tới cả công ty của ba nữa nhưng bọn họ đã đi rồi, bên trong chẳng có ai hết. Em bị nhốt rất lâu, em sợ lắm, cực kỳ sợ, tại sao ba lại không đến cứu em…”
Đỗ Yến nhìn cô bé nửa ngày, nghe bé gái kể xong câu chuyện thê thảm khi còn sống, sau đó mở miệng nói: “Ồ.”
Không phải tâm địa Đỗ Yến sắt đá mà là do cậu đã nhìn thấu chiêu trò của nhóc quỷ.
Dùng cuộc đời bi thảm khi còn sống để chiếm được sự đồng tình của người khác, sau đó bé gái sẽ hỏi mượn thân thể đi tìm ba. Nếu bạn đồng ý thì sẽ bị nhập, nếu từ chối thì sẽ bị bé gái chết đói ăn tươi nuốt sống.
Đỗ Yến không mắc bẫy, cầu thang vẫn chẳng có điểm cuối như trước. Hiện tại số tầng nơi khúc quanh đã biến mất, bé gái không xuất hiện ở mỗi tầng mà là cậu vẫn luôn giậm chân tại chỗ.
Đỗ Yến đã biết được đại khái cấu tạo của cầu thang bộ. Nếu là người khác thì ắt sẽ cho là cầu thang thực sự không có điểm kết thúc, kéo dài tới nơi nào không rõ.
Tất cả là do quỷ hồn ảnh hưởng đến sóng điện não, thêm vào không gian trùng điệp dẫn đến lúc nhìn cầu thang sẽ trông dài như vô tận mà thôi, hiện tại cậu vẫn đang ở tầng trệt.
Chỉ cần tìm ra nhân tố quyết định là có thể giải quyết xong. Câu trả lời bày ra trước mắt rất rõ ràng, hết thảy đều nằm trên người cô bé kia.
Cô bé thoạt nhìn nhu nhược vô hại nhưng sát khí và mùi máu tanh lại vô cùng nồng đậm, chứng tỏ đã có rất nhiều người vô tội chết trên tay đối phương.
Dù Đỗ Yến có mềm lòng với ai cũng sẽ không mềm lòng với ác quỷ, cậu dứt khoát rút kiếm gỗ đào từ trong ba lô ra.
Bé gái thấy thế, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên dữ tợn, cô bé hét lên một tiếng: “Người xấu! Anh là người xấu! Người xấu thật đáng chết!”
Nói xong, cô bé bèn mở to miệng, rõ ràng chỉ là miệng nhỏ chúm chím nhưng càng ngoác càng rộng. Khi đến cực hạn, Đỗ Yến nghe được tiếng “răng rắc”, cằm của cô bé bị trật khớp.
Nhưng bé gái trước mắt chẳng cảm thấy đau đớn, hai tay cô bé vạch miệng mình, răng nhọn nhô ra ngoài rồi nhào tới chỗ Đỗ Yến.
Đỗ Yến phản ứng cực nhanh, lập tức tránh sang một bên. Bé gái đụng phải vách tường, thế nhưng cô bé lại đạp lên đó, chuyển hướng đánh về phía Đỗ Yến.
Bé gái yếu đuối vừa nãy đã hoàn toàn biến thành dã thú, tốc độ nhanh như tia chớp.
Đỗ Yến chỉ là người phàm, tốc độ đương nhiên không thể sánh bằng ác quỷ lệ khí ngợp trời. Không gian xung quanh còn vô cùng chật hẹp, nhất thời không kịp quan sát, cánh tay trái bị móng của bé gái cào trúng.
Đỗ Yến rất phiền muộn: “Vốn không định dùng cách độc ác như vậy, nhưng mà…”
Còn chưa nói xong, cậu đã cầm kiếm gỗ đào miết qua vết thương trên tay. Kiếm gỗ đào dính máu khiến toàn bộ cầu thang thoát hiểm tràn ngập ánh sáng chói mắt.
Ác quỷ rú lên, bụm mặt ngã lăn xuống đất.
Đỗ Yến đi tới, nhìn ác quỷ đang giãy giụa dưới đất.
Âm thanh của cô bé đã khôi phục thành giọng trẻ con non nớt, cô bé thút thít, cầu khẩn: “Anh ơi, em không cố ý đâu, em chỉ muốn gặp ba một lần thôi. Anh tha cho em nhé…
Biểu cảm trên mặt Đỗ Yến khẽ thay đổi như thể đã bị dao động. Cô bé lăn tới bên chân Đỗ Yến, tựa hồ nhận ra đối phương đang dần mềm lòng, thân hình hơi động, năm ngón tay biến thành lưỡi câu, vồ đến tim Đỗ Yến.
Khi Đỗ Yến chuẩn bị bỏ mạng dưới móng vuốt của cô bé, thân hình ác quỷ đột nhiên khựng lại, cô bé không thể tin nổi cúi đầu nhìn, thấy kiếm gỗ đào đã xuyên thẳng qua lồng ngực mình.
“Chắc là ba của em đang ở phía dưới chờ em đấy, để anh tiễn em một đoạn đường, không cần cảm ơn đâu.” Đỗ Yến lạnh lùng nói, “Nhưng mà trước đó em phải trả giá cho tất cả mạng người chết trong tay em đã, tạm biệt.”
Ác quỷ nọ hóa thành tro bụi biến mất giữa không trung, chẳng chừa nửa cái bóng. Đỗ Yến lấy khăn giấy từ trong ba lô ra, cẩn thận lau kiếm gỗ đào.
Shh ——
Cậu sờ sờ vai trái, dấu ấn mà bình giấm chua nào đó lưu lại nóng lên.
“Chậc, phiền phức rồi đây.”
Đỗ Yến phát sầu. Lúc cậu rời đi đã đồng ý để cho Tiếu Lang hạ dấu ấn lên vai. Ấn ký này có thể kiểm soát cậu, bao gồm có người chạm vào cậu quá lâu hay không hoặc bị thương chẳng hạn.
Bây giờ cánh tay cậu như thế chắc hẳn Tiếu Lang đã biết, nếu không rời khỏi nơi này sớm thì người kia nhất định sẽ liều mạng phá trận, đuổi theo cậu mất.