Sau khi bước vào trong, Đỗ Chí Bình đột nhiên đổi sang khuôn mặt của một người cha hiền từ: “Xin lỗi, khoảng thời gian này ba bận nhiều việc quá nên hơi lơ là với con. Con muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.”
Đỗ Yến chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng rõ Đỗ Chí Bình nghĩ bản thân mình ngu dốt hay cậu là một kẻ ngu si nữa, sử dụng tuyệt kỹ lật mặt nhanh như bánh tráng vẫn vô cùng thông thạo.
Cậu chẳng buồn quan tâm đến ông ta. Trong mắt cậu, người đàn ông này là một kẻ hoàn toàn xa lạ. Dù trước đây hay mai này vẫn không thể can thiệp vào cuộc đời cậu.
Nếu như phải liệt kê một thứ gì đó có liên quan giữa bọn họ thì ngoại trừ huyết thống, cũng chỉ còn phiền phức vô hạn mà thôi.
Đỗ Yến quan sát Đỗ Chí Bình thật kĩ lưỡng, ấn tượng mơ hồ trong đầu dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhắc mới thấy kỳ quái, Đỗ Yến luôn có cảm giác đây là lần đầu tiên cậu gặp Đỗ Chí Bình, làm một người cha mà lại khiến con mình nảy sinh suy nghĩ như vậy thì đúng là độc nhất vô nhị.
Cậu không mổ xẻ những gì Đỗ Chí Bình nói nữa. Dáng dấp của người đàn ông trung niên trước mắt quả thật vô cùng đẹp, khí chất nho nhã, trông rất nhã nhặn lịch sự.
Đỗ Yến âm thầm đưa ra kết luận: Chẳng trách đại tiểu thư nhà họ La kia lại coi trọng một Đỗ Chí Bình nghèo rớt mồng tơi, nhân phẩm có vấn đề như thế.
Đỗ Chí Bình ngồi đối diện, bị ánh mắt Đỗ Yến khóa chặt đến mức thấp thỏm.
Ông ta cai quản cả một công ty lớn vài năm, cũng coi như người có địa vị cao. Thế nhưng khi đôi mắt nhạt màu của Đỗ Yến nhìn chăm chú lại làm cho ông ta cảm thấy hơi chột dạ.
Đỗ Chí Bình nghĩ, có phải khoảng thời gian này La Nhược Tình đã bắt nạt Đỗ Yến thái quá nên mới khiến đứa trẻ nhu nhược ấy trở thành kẻ hùng hổ dọa người như hôm nay không.
Mãi đến lúc phục vụ bưng đồ uống lên, Đỗ Chí Bình bỗng phát hiện mình vừa đánh mất uy nghiêm của một người cha.
Ông ta ho nhẹ, chỉnh đốn lại vẻ mặt rồi mở lời trước: “Yến Yến à, ba nhớ hôm nay chưa phải cuối tuần mà. Con cứ đi từ trường tới đây như thế không hay lắm đâu, là học sinh thì nên tuân thủ quy định trường học mới đúng.”
Đỗ Yến cúi đầu uống ngụm nước trái cây, ung dung thong thả đáp: “Tôi xin nghỉ rồi. Nếu không tìm cơ hội nói chuyện với ông thì chẳng biết phải chờ đến khi nào nữa. Ông đưa số điện thoại cho tôi cũng chỉ để làm cảnh thôi.”
Đỗ Chí Bình nghe thấy vậy bèn nhớ tới chiếc điện thoại chuyên dùng để liên lạc với Đỗ Yến mà ông ta đã ném vào góc nào đó chẳng rõ.
Ông ta cười ngượng: “Sao thế? Ở trường không quen, nhớ ba à?”
Đỗ Yến lười nói này nói kia với ông ta, trực tiếp lấy điện thoại mở tấm hình La Nhược Tình gửi.
Đỗ Yến hỏi: “Giấy vay nợ này có nghĩa là gì? Mẹ mất rồi nên chuyện này cũng chỉ có ông biết thôi.”
Đỗ Chí Bình thấy thế bèn sửng sốt, giải thích: “Tình Tình cho con xem à? Haizz, em gái con từ nhỏ đã được chiều hư rồi. Kỳ thực con bé chỉ hơi mồm mép tí thôi chứ không có ý xấu, con đừng để bụng, nhường nhịn em một chút. Dù sao Tình Tình cũng là em gái con.”
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, phát bực vì Đỗ Chí Bình cứ mải diễn mà không nói đúng trọng tâm.
Cậu bảo: “La Nhược Tình là dạng người gì tôi và ông đều rõ mười mươi, ông bớt nói mấy câu vô nghĩa lại đi. Hôm nay tôi đến chỉ để hỏi nguồn gốc của tờ giấy vay nợ này thôi.”
Đỗ Chí Bình trả lời: “Thật ra nó chính là…”
Cậu thấy Đỗ Chí Bình ngập ngừng suốt bèn nói tiếp.
“Tôi nhớ có năm mình đổ bệnh nặng, mẹ nói tiền chữa bệnh là do ông đưa. Bây giờ xem ra sự thật không phải như thế.”
Đỗ Chí Bình hơi lúng túng, đáp: “Yến Yến, con phải hiểu cho hoàn cảnh khó xử của ba chứ. Sự nghiệp nhà họ La rất lớn, từ trước đến giờ luôn khinh thường cô nhi không cha không mẹ như ba.”
“Ba cũng chỉ giúp nhà họ làm việc thôi. Thời điểm mẹ con tìm ba nói con bị bệnh cần rất nhiều tiền để chữa, ba đã dốc hết số tiền mình lén tích góp được nhưng vẫn còn thiếu. Vì vậy ba đành phải mượn dì La của con.”
Đỗ Yến nói: “Cho nên mới có giấy nợ này? Còn tính cả lãi.”
Đỗ Chí Bình: “Giờ con đã lớn rồi, cần hiểu vài chuyện nhân tình thế thái. Dù sao số tiền kia cũng là của nhà họ La, đương nhiên không thể để bọn họ cho mượn không công.”
Đỗ Yến nhìn Đỗ Chí Bình, trả lời: “Ông là người vay tiền, sao lại để mẹ tôi viết giấy nợ? Tôi là do một mình mẹ sinh ra thôi à?”
Cậu chỉ Đỗ Chí Bình: “Hoàn cảnh của ông khó khăn sao bằng mẹ tôi được? Chưa bàn đến những việc khác, chỉ riêng cái đồng hồ trên tay ông thôi đã trị giá mấy trăm ngàn. Bây giờ ông lại bảo mình không có tiền chữa bệnh mới phải để mẹ tôi gánh khoản nợ lớn thế này ư?”
Đỗ Chí Bình á khẩu, ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu đứa nhỏ này hôm nay bị làm sao.
Dứt lời, Đỗ Yến cười mỉa mai: “À đúng rồi, giấy nợ này viết số tiền lãi không nhỏ nên mẹ tôi mới liều mạng nhận thêm việc. Hóa ra chính vì vậy mà mẹ mới mệt chết.”
Khi Đỗ Yến nhắc đến mẹ, Đỗ Chí Bình luôn giữ vững dáng vẻ chột dạ nói không thành lời. Cậu cũng chẳng quan tâm, đối phương có phản ứng thế nào cậu đã đoán được từ trước, vừa vặn có thể thuận lợi đạt được mục đích của mình.
Đỗ Yến nói: “Chuyện lúc trước thôi không bàn đến. Tôi còn hai năm nữa là thành niên, số tiền La Nhược Tình đòi tôi sẽ trả.”
Đỗ Chí Bình lúng túng đáp: “Con bé Tình Tình có chút tùy hứng, chỉ nói đùa thôi. Để ba về hỏi nó nhé?”
Đỗ Yến cười khẩy: “Ông khỏi cần coi tôi là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Lúc trước mẹ vay tiền là vì chữa bệnh cho tôi, chủ nợ là mẹ La Nhược Tình, chỉ cần một ngày chưa trả thì La Nhược Tình có thể đường hoàng gây khó dễ cho tôi.”
Đỗ Chí Bình hiểu ý Đỗ Yến. Ông ta lộ ra vẻ khó xử: “Ngoài mặt ba sống tốt như vậy chứ thực ra…”
Đỗ Yến biết ngay Đỗ Chí Bình định giở trò gì.
Song mục đích cậu tới đây không phải để đòi tiền ông ta, cậu chỉ muốn tìm lý do để nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ La, bao gồm cả Đỗ Chí Bình.
Đỗ Yến trả lời: “Ông không cần nói thêm nữa, tôi hiểu rồi, tiền này không cần ông trả giúp. Hiện tại quyền giám hộ còn nằm trong tay ông, nếu tôi muốn nghĩ cách kiếm tiền thì nhất định phải cần ông ký tên, đến lúc đó ông phối hợp chút là được.”
Đỗ Chí Bình định lên tiếng, Đỗ Yến lại chủ động cắt ngang: “Không vi phạm pháp luật, cũng chẳng liên lụy đến ông đâu, chỉ cần ký tên thôi.”
“Chờ tôi đủ mười tám tuổi sẽ không liên lạc với ông nữa. Dù sao ông cũng muốn phiền toái lớn nhất là tôi đây biến mất mà nhỉ?”
Đỗ Văn Bình là kẻ dối trá, bị Đỗ Yến chẳng nể nang gì bóc trần, sắc mặc trắng bệch.
Ông ta nói: “Yến Yến, ba biết con bất mãn với ba nhưng ba vẫn rất thương con.”
“Ồ? Vậy ông hi vọng sau khi tôi mười tám tuổi vẫn đến tìm ông à? Kể cả ông có không thích thì tôi sẽ tiếp tục cố gắng xuất hiện thường xuyên trước mặt ông, thậm chí tìm đài truyền hình để kể về cuộc sống khốn khó của tôi nhé?”
“Không…” Đỗ Chí Bình hơi rướn người lên, suýt thì không diễn nổi nữa.
“Thế quyết định của ông là?”
Đỗ Yến vô cùng bình tĩnh, âm thanh cứng nhắc không gợn sóng, thoạt nhìn như đang bàn về cuộc giao dịch chẳng hề liên quan tới mình.
Đỗ Chí Bình suy nghĩ chốc lát, vẫn lựa chọn con đường có lợi nhất với ông ta.
“Ba biết rồi, khi nào cần ba ký tên con cứ liên lạc là được. Sau này con phải sống thật tốt đấy, ba sẽ không làm phiền con.”
Nói xong, Đỗ Chí Bình đứng dậy, không muốn nán lại cái nơi đang dần lột bỏ lớp ngụy trang của ông ta.
“Ba còn phải làm việc, về trước đây.”
Đỗ Yến ngồi ở tiệm cà phê, nhìn Đỗ Chí Bình nhanh chân rời đi. Sau đó lấy bút ghi âm từ trong túi quần ra.
Tuy nó không có giá trị trước pháp luật song dựa vào mức độ sĩ diện của Đỗ Văn Bình và địa vị xã hội của nhà họ La, chỉ cần có đoạn ghi âm này, Đỗ Chí Bình sẽ chẳng bao giờ xuất hiện khiến cậu chướng mắt nữa.
Còn một triệu kia Đỗ Yến đã có ý tưởng. Với độ tuổi của cậu, cách kiếm tiền nhanh nhất chỉ có giới giải trí.
Đỗ Yến rất ghét cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm, thậm chí không thích vẻ ngoài của mình bởi nguyên nhân ấy. Ai ngờ hiện tại cậu lại phải cảm ơn khuôn mặt này vì đã tạo ra cơ hội trả nợ.
Cậu suy nghĩ chốc lát, quyết định về nhà tìm xem có chương trình tuyển chọn nào dạo gần đây và phương thức liên lạc của công ty người mẫu, chuẩn bị sắp xếp tài liệu để lập kế hoạch.
Có kế hoạch chi tiết rồi thì hành động mới càng hiệu quả.
Nhà Đỗ Yến nằm trong một tiểu khu cũ ở ngoại thành, tuổi thọ đã ba mươi năm, rộng bốn mươi mét vuông
Cậu rất ít khi trở về đây, một là vì cách trường học quá xa, hai là sợ thấy vật nhớ người.
Lúc Đỗ Yến mở cửa, nhìn căn nhà phủ đầy bụi, trong lòng chẳng có cảm giác hoài niệm.
Cậu ngơ ngác đứng ngoài cửa, khá bất ngờ vì tâm trạng hiện tại của mình. Cậu nhớ vị trí của từng món đồ, cũng biết thứ gì đặt ở đâu.
Nhưng về tình cảm lại hết sức xa lạ, xa lạ đến mức như thể chưa từng sống tại đây. Ký ức trong đầu cũng giống một bộ phim, biết nội dung đấy nhưng nó lại chẳng liên quan đến cậu.
Cảm giác kỳ quái này khiến Đỗ Yến sửng sốt mãi mới bước vào, thu dọn qua loa một chút rồi mở máy tính.
Chiếc máy tính để bàn này dùng đã nhiều năm, tốc độ khởi động rất chậm. Đỗ Yến chờ đến phát chán nên lại mở di động ra chuẩn bị lướt lướt giết thời gian. Điện thoại của cậu cũng cũ lắm rồi, trước đây còn chạy như rùa bò vì thế cậu bèn xóa hết phần mềm không quan trọng đi.
Hiện tại trên điện thoại di động không còn app game nào nữa. Đỗ Yến lật qua lật lại, nhìn thấy biểu tượng quen thuộc kia thế là tiện tay ấn vào, lập tức gặp được Seus đang chờ từ rất lâu.