Ông cụ đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Cháu nhắc ông mới nhớ, lúc người nhà đưa đến viện ông đã mất đi ý thức. Khi mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng, thời điểm đó ông chưa biết bản thân đã chết, tiếp theo lại nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh kỳ quái.”
“Âm thanh kỳ quái?”
Ông cụ trả lời: “Có người kéo dây xích ngang qua, vừa đi vừa hát, nhưng nhà của chúng ta ở tầng mười tám mà…”
Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, trong miệng lẩm bẩm vài câu: “Ông nghe thấy giai điệu này đúng không ạ?”
Ông cụ gật đầu, bà cụ ngồi bên cạnh bảo rằng mình cũng nghe được.
Đỗ Yến giải thích: “Đó là câu hồn khúc ạ. Âm thanh kéo dây xích ấy chính là quỷ sai từ Địa Phủ đến dẫn ông bà vào luân hồi.”
Ông cụ bỗng tỉnh ngộ, nói: “Chẳng trách khi ông nghe thấy liền vô thức bay tới đó, song đến chỗ cửa sổ lại không biết bị thứ gì kéo về.”
Bà cụ lên tiếng: “Bà cũng vậy.”
Tình huống bây giờ càng kỳ lạ hơn, Đỗ Yến không phát hiện trận pháp nhốt hồn phách trong phòng ngủ phụ, hai ông bà cụ cũng chẳng ở lại dương gian vì có chấp niệm.
Đỗ Yến hỏi: “Sức mạnh kéo ông bà về đây ắt sẽ phải có nguồn gốc, ông bà có manh mối gì không ạ?”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ông cụ ngập ngừng đáp:”Hình như nó bắt nguồn từ người Tiểu Lạc. Trong hai năm Tiểu Lạc đi học đại học, ông đều cảm thấy sức mạnh hạn chế đó yếu hơn một chút, thậm chí có thể đi đến những nơi khác. Thế nhưng mỗi lần đứa nhỏ về, hai chúng ta chỉ có thể ở trong căn nhà này mà thôi.”
Bà cụ gật đầu: “Mấy ngày trước bà đột nhiên phát hiện mình có thể chạm vào đồ đạc trong nhà. Sau đó bà mới vỗ vai mẹ Tiểu Lạc, định nói với nó mấy lời, không ngờ rằng chờ đến lúc bà bình tĩnh lại thì đã thành như bây giờ rồi.”
Bắt nguồn từ chỗ Điền Lạc ư? Đỗ Yến đột nhiên nhớ tới một câu bà cụ đã từng nói, cậu hỏi: “Bởi vì bà muốn nhìn thấy Điền Lạc kết hôn sinh con cho nên âm khí trên người sẽ đặc biệt nồng đậm.”
Cậu thấy bà cụ không hiểu thế là bèn giải thích: “Chứng tỏ đây là chấp niệm của ông bà đấy ạ. Theo lẽ thường, kết hôn sinh con là giai đoạn Điền Lạc ắt sẽ phải trải qua trong đời nên tại sao ông bà lại lo lắng đến thế ạ?”
Bà cụ chần chờ hồi lâu mới hạ quyết tâm: “Bởi vì, bởi vì Tiểu Lạc không thích con gái, mà là cái gì ấy nhỉ, đồng tính luyến ái ấy.”
Đỗ Yến hoảng sợ hỏi: “Sao bà biết được ạ?”
Bà cụ trả lời: “Có lần bà ra ngoài đi dạo tình cờ nhìn thấy thằng bé ôm ấp với một người đàn ông nào đó, bà còn tưởng rằng mấy thanh niên ngày nay thường hay làm vậy, nhưng sau đó bà lại thấy cậu kia hôn lên mặt thằng bé. Sau đó bà bèn để tâm hơn, cùng với ông nhà lén hỏi Tiểu Lạc.”
Ông cụ nói: “Thằng bé không hề phủ nhận, dứt khoát thừa nhận từ nhỏ mình đã không thích con gái, chỉ rung động với con trai mà thôi. Lúc đó chúng ta sợ đứa nhỏ kích động trốn khỏi nhà, thế là bèn an ủi rằng không sao đâu, đứa nhỏ vui là được rồi.”
“Nhưng chúng ta thân là trưởng bối, sao có thể không lo đến chuyện hôn nhân cả đời của cháu mình được.” Bà cụ lên tiếng, “Chúng ta cho rằng đứa nhỏ không hiểu chuyển, lớn rồi sẽ biết đó là điều vô lý.”
Đỗ Yến bỗng hiểu được lý do Điền Lạc lại nảy sinh chấp niệm sâu sắc với ông bà nội, bởi vì bọn họ là hai người duy nhất trên đời biết bí mật của cậu ta. Chỉ có ở chỗ ông bà nội, cậu ta mới có thể sống thật với chính mình.
Cho nên khi ông bà nội mất, cậu ta hoàn toàn không tài nào chấp nhận, do đó mới có thể nhốt hồn phách ông bà mình trong nhà.
Tuy nhiên chỉ bằng chấp niệm của một người mà đã giữ lại được hồn phách thì vẫn là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Xem ra Điền Lạc là người có suy nghĩ sâu xa, chấp niệm mạnh mẽ. Nghĩ tới đây, Đỗ Yến bèn cảm thấy sự tình rất không ổn.
Bây giờ Điền Lạc thích nam, đồng thời nảy sinh chấp niệm sâu sắc, hơn nữa trạng thái của toàn bộ tiểu khu vô cùng bất thường, trên người Điền Lạc chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Việc đã đến nước này, Đỗ Yến không thể bỏ mặc ông bà cụ ở đây mà chẳng thèm quan tâm. Ngoài ra thà nghĩ biện pháp phản kích còn hơn là cân nhắc đến vấn đề chạy trốn thế nào.
Đỗ Yến lên tiếng: “Hiện tại cháu hiểu được đầu đuôi câu chuyện rồi ạ. Thứ nhất, ông bà không có chấp niệm, thứ hai là không làm điều ác nên đưa ông bà vào luân hồi cũng không hề khó.”
Ông bà cụ đã nghĩ thông suốt, mặc dù có hơi không muốn nhưng cũng biết lưu lại dương thế sẽ ảnh hưởng xấu đến con cháu, cho nên bèn đồng ý với đề nghị của Đỗ Yến.
Đỗ Yến đứng tại phòng khách, nhìn linh hồn ông bà cụ xuất hiện giữa không trung, bọn họ cười nói: “Cháu trai, làm phiền cháu rồi.”
Tiếp theo, trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng nhu hòa rồi biến mất. Đỗ Yến đi về phía trước, xem xét tình hình cha mẹ Điền Lạc, phát hiện hai người chỉ suy yếu, chóng mặt ngồi trên ghế sofa, cũng không bị tổn thương gì.
Sau khi đã xác định ổn thỏa, Đỗ Yến cũng chưa vội rời đi mà lấy từ trong ba lô ra một con dao nhỏ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đây là con trai của chú dì tự rước rắc rối đó, cho nên phiền chú dì cho cháu xin ít máu để dùng ạ.”
***
Lúc Đỗ Yến mở cửa ra, Điền Lạc đã trở về, khuôn mặt vô cảm, chẳng biết đã đứng đó được bao lâu.
Thấy Đỗ Yến đi đến, cậu ta bèn nở nụ cười: “Anh đi đâu vậy?”
Đỗ Yến đáp: “Chuyện đã được giải quyết xong đương nhiên là anh phải về rồi.”
Điền Lạc bước vào trong, giọng điệu vô cùng khách khí: “Hiếm lắm mới tới đây một chuyến, ở lại ăn bữa cơm đi anh.”
Đỗ Yến từ chối: “Không cần, anh còn có việc.”
Nói xong, cậu bèn ra ngoài.
“Khoan đã.” Điền Lạc tóm lấy cánh tay Đỗ Yến, “Vất vả lắm mới gậy ông đập lưng ông, Đỗ thiên sư, ngươi muốn rời khỏi đây cũng không dễ thế đâu.”
Sắc mặt Đỗ Yến không thay đổi, như thể đã đoán được hành động của Điền Lạc. Cậu lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là người phương nào? Tại sao lại nhập vào người Điền Lạc?”
Biểu cảm Điền Lạc có chút kỳ quái, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nở nụ cười âm u: “Ta bị chấp niệm của y dẫn ra, thanh niên này đúng là hạt giống tốt. Chỉ có điều sau khi ta cho y xem chuyện xảy ra ở khách sạn, bóng tối trong lòng y lập tức phát triển không ngừng, thậm chí có thể kéo toàn bộ tiểu khu này vào thành phố quỷ Thuận Bình.”
Đỗ Yến không đáp, cậu thầm nghĩ chuyện trong khách sạn mà đối phương nói chắc là buổi tối hôm Tiếu Lang làm mấy chuyện linh tinh kia với cậu.
Điền Lạc chẳng thèm để ý xem Đỗ Yến có trả lời hay không, nói tiếp: “Nếu bồi dưỡng thật tốt thì thanh niên này rất có khả năng sẽ trở thành cánh tay phải của ta.”
Đỗ Yến khẽ nhíu mày, nói: “Quỷ vương Thuận Bình?”
“Điền Lạc” nở nụ cười: “Ngươi biết cũng nhiều đấy.”
Thấy đối phương thừa nhận thân phận, ngay cả lông mày Đỗ Yến cũng không buồn nhúc nhích. Cậu rũ mắt, nhìn về phía cánh tay đang nắm lấy mình của đối phương: “Ta khuyên ngươi nên mau chóng buông tay ra.”
Ngay khi Điền Lạc nghi hoặc không rõ, một luồng ánh sáng chói mắt bắt đầu lóe lên ở nơi cánh tay đang tiếp xúc của bọn họ. Tuy đối phương là quỷ vương Thuận Bình nhưng dưới sự bất ngờ chưa kịp đề phòng cũng sẽ bị thương.
Hắn hét lên, lùi ra sau vài bước.
Đỗ Yến cười: “Bởi vì có một bình giấm chua không cho người khác chạm vào ta quá 3 phút, ban nãy vừa đủ 3 phút đó.”
Dù sao Quỷ vương Thuận Bình cũng rất mạnh, tuy nhập vào người Điền Lạc đã giảm bớt không ít thực lực nhưng vẫn có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn. Hắn tức giận rít gào, trên mặt bắt đầu xuất hiện hoa văn đỏ sậm, đôi mắt cũng chuyển sang màu đỏ quỷ dị.
Khi Điền Lạc chuẩn bị lao tới chỗ Đỗ Yến, dưới chân hắn bắt đầu tràn ra kim quang, hoa văn màu vàng lan khắp căn nhà trong chớp mắt, hóa thành tấm lưới lớn nhốt hắn lại.
“Đây là cái gì!”
Đỗ Yến không đáp, nói nhảm quá nhiều là việc mà chỉ đám ngu xuẩn mới làm. Cậu quay lưng rời đi, bỗng nghe thấy đối phương kìm nén tâm tình, dùng loại khẩu khí làm người khác sởn cả tóc nói: “Trò vặt vãnh này không giữ ta được lâu đâu.”
Đỗ Yến xoay người lại, chuẩn bị giam tiếng cười quỷ dị của Điền Lạc trong nhà.
Khi cánh cửa dần khép vào, biểu cảm trên mặt Điền Lạc trở nên vô cùng hoảng hốt: “Đỗ thiên sư, cứu em với, cứu em đi mà em sai rồi, em không nên bị kẻ khác dụ dỗ rồi lừa anh đến đây.”
“Xin lỗi, bây giờ tạm thời không phải là thời điểm để cứu em.” Dứt lời, cậu chẳng chút do dự đóng cửa.
Sau đó, cậu lập tức nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói: “Ngươi không thể rời khỏi vườn cây hòe này đâu.”
Đương nhiên Đỗ Yến biết trò mèo của mình không thể nhốt quỷ vương Thuận Bình quá lâu. Có thể tranh thủ chút thời gian này hoàn toàn là do đối phương nhập vào thân thể Điền Lạc, lấy máu tươi của cha mẹ cậu ta để tạm thời bày trận pháp khóa quỷ vương Thuận Bình ở trong người Điền Lạc, khiến đối phương không thể rời khỏi căn nhà này.
Tuy hiệu lực rất ngắn nhưng đối với Đỗ Yến mà nói thì đã quá đủ.
Đỗ Yến đứng chờ thang máy, khi cậu đang do dự xem mình nên rời khỏi đây bằng cách nào thì đúng lúc thang máy đã lên đến tầng mười tám, cánh cửa từ từ mở ra.
Thang máy có người, là một ông cụ dáng người nhỏ gầy. Ông ta đứng ở trong góc, đưa lưng về phía cửa, nghiêm túc nhìn đồ vật nào đó.
Đỗ Yến không đi vào, cửa thang máy cũng chẳng hề khép lại.
Ông cụ gầy gò đột nhiên mở miệng, yếu ớt nói: “Nhóc con, cháu có muốn dùng thang máy không? Nếu có thì nhanh vào đi, ấn giữ cửa để đùa giỡn người già như thế bất lịch sự lắm…”
Đỗ Yến trả lời: “Dạ không, cháu đi cầu thang bộ ạ.”
Ông cụ gầy gò quay đầu lại, lộ ra nửa bên mặt phẳng lì như bị thứ gì đó đập. Ông ta nở nụ cười, lộ ra hàng lợi đỏ nhạt và mấy cái răng lưa thưa: “Thanh niên ấy à, leo cầu thang một chút để rèn luyện cũng tốt lắm.”
Ông ta vừa nói xong, cửa thang máy liền đóng lại rồi đi xuống dưới, Đỗ Yến nhìn con số trên bảng điện tử biến từ “18” thành “1”.
Nhưng con số vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục chuyển thành “-1” “-2”, mãi cho đến “-18” cũng không ngừng.
Nhìn cảnh tượng khó tin ấy, Đỗ Yến chỉ khẽ thở dài: “Đúng là chỉ có thể đi cầu thang bộ rồi.”
Dứt lời, cậu bèn quay người, đẩy cửa thoát hiểm ra, không chút do dự bước vào.