Khi Đỗ Yến quay lại thành màn đêm đã buông xuống, đèn đuốc trong phủ quận trưởng sáng choang, chờ cậu trở về. Đỗ Yến mạo danh xuất hiện cho nên cũng không muốn gặp rắc rối, nhập gia tùy tục có mặt tại tiệc rượu.
Cậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn nữ nhạc công múa hát phía dưới. Đỗ Yến được quận trưởng khen không ngớt miệng, uống hết chén rượu này đến chén rượu khác. Khi đã say khướt, quận trưởng bèn kéo nữ nữ nhạc công tới hậu viện.
Đỗ Yến khẽ lắc đầu, biên cương có loại quận trưởng thế này, mấy năm vừa qua đại tướng quân trấn thủ biên cương quả là không dễ dàng gì.
Cậu thấy chủ nhân đã rời đi liền phất tay nói: “Đường xá mệt nhọc, ta trở về nghỉ ngơi trước đây.”
Dứt lời, Đỗ Yến đứng dậy, bỗng cảm thấy choáng váng, miễn cưỡng lảo đảo đi được vài bước.
Ban nãy ở quân doanh cậu đã uống với đại tướng quân mấy chén, trong bữa tiệc này tuy cậu đã tự khống chế bản thân nhưng hai loại rượu dường như đối nghịch nhau, khiến cậu ngà ngà say.
Thân thể cậu nghiêng ngả, chợt có nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc tiến tới gần mình: “Quý nhân, để thiếp hầu hạ ngài đi nghỉ ạ.”
Mặc dù Đỗ Yến không có hứng thú với nữ nhạc công, nhưng nghĩ tới việc bản thân vẫn còn chưa quen với phủ quận trưởng cho nên cũng không từ chối, mặc cho cô nương này dìu cậu đến một sương phòng ở hậu viện.
Đi qua vài đoạn hành lang, quang cảnh bốn phía ngày càng trở nên thanh tịnh, nữ tử dẫn cậu tới tiểu viện hẻo lánh mới dừng lại.
Vừa đẩy cửa ra, Đỗ Yến liền cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, trong phòng không đốt đèn, hơn nữa nơi này quá mức vắng vẻ, không phù hợp để tiếp khách.
“Ngươi…”
Đỗ Yến còn chưa kịp nói xong đã bị nữ tử kia nhẹ nhàng đẩy vào phòng, sau đó cửa liền đóng lại. Cậu vốn đã choáng váng, lảo đảo vài bước, trực tiếp ngã vào trong lòng của ai đó.
Có người ư?
Đỗ Yến vô thức chạm vào đoản kiếm bên hông, người kia lại hiểu rõ cậu như lòng bàn tay. Đoản kiếm chưa kịp ra khỏi vỏ đã bị nhét vào chỗ cũ.
“Công tử, minh ước vẫn còn chưa chấm dứt. Ngươi đừng đâm chết đối tượng hợp tác của mình như thế chứ.”
Giọng của người kia trầm thấp, có chút khàn khàn.
Đỗ Yến thả lỏng, buông tay khỏi chuôi kiếm: “Thành Du, ngươi chạy tới đây làm chi? Bộ bị điên rồi hả?”
Thành Du thấy Đỗ Yến day trán, cả người say loạng choạng bèn dìu cậu nằm lên giường.
Hắn giơ tay đốt đèn dầu, lúc này mới trả lời: “Ta nghe nói ngươi đến cho nên đương nhiên phải tự tới đàm đạo một phen.”
Ánh đèn sáng lên, Đỗ Yến hơi tỉnh táo: “Hành động lần này của ta luôn giấu kín, sao ngươi lại biết được?”
Thành Du chẳng hề quanh co: “Phu nhân mà quận trưởng sủng ái nhất đã từng là nữ nhạc công, thuộc hạ của ta. Thứ nàng ta am hiểu nhất chính là vẽ chân dung, vì vậy chỉ cần liếc mắt một cái là ta đã nhận ra ngươi đang hóa trang.”
Đỗ Yến biết rõ thủ đoạn của hắn, không truy hỏi thêm nữa. Thậm chí ngay cả mục đích Thành Du xuất hiện Đỗ Yến cũng có thể suy đoán được đôi chút.
Quãng thời gian vừa qua, hai nước Giang Thành vẫn cứ mãi giằng co không ngừng nghỉ với đại quân Nguyên Quốc, mãi mà không có tiến triển gì.
Nếu không phải Thành Quốc luôn cung cấp lương thảo, Giang Vương chắc chắn đã rút lui. Nhưng Thành Du có giàu, có sở hữu sản nghiệp khổng lồ đến đâu thì e là cũng không thể chịu được sự hao hụt do chiến tranh mãi được.
Dưới tình huống ấy, Thành Du đương nhiên sẽ rất nóng ruột, bất chấp nguy hiểm lẻn vào trong thành tìm hiểu tin tức cũng chẳng tính là quá ngu xuẩn.
Nghĩ đến đó, Đỗ Yến nói: “Bây giờ ngươi đã là Thành Vương cao quý, không cần phải tự mình hành động, cứ phái mật sứ đến truyền tin là được rồi.”
Thành Du chăm chú nhìn cậu, đáp: “Ta tới đây không chỉ vì tìm hiểu tin tức. Hai ta đã lâu không gặp, bây giờ lại gần trong gang tấc như thế, không thấy ngươi một lần thì lòng ta sẽ không yên.”
Đỗ Yến phát hiện ra thâm ý trong những gì hắn vừa nói, thẳng thắn trả lời: “Ta biết ngươi lo kế hoạch sẽ xảy ra sự cố. Lần này ta tới đây là để làm thuyết khách.”
Thành Du có chút bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài: “Đại tướng quân đã đồng ý chưa?”
Đỗ Yến đáp: “Vừa nãy ta nói thật đó. Ngoại tổ đã bằng lòng phối hợp với kế hoạch của ta, trong vòng nửa tháng sẽ giả vờ bại trận.”
Thành Du ngạc nhiên: “Ta nghe nói đại tướng quân là người rất chính trực, trung thành tuyệt đối với tiên hoàng Nguyên Quốc, nhiều năm qua vẫn trấn thủ biên cương mà chẳng hề oán thán. Ngươi làm cách nào để thuyết phục ông ấy?”
Đỗ Yến vốn không định giải thích cho hắn. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, bây giờ là thời cơ tốt để cậu thiết lập cho mình tính cách của một nhân vật phản diện. Hiện tại có vẻ như Thành Du vẫn còn sót lại chút tình cảm gì đó đối với cậu, lời nói không chút phòng bị.
Cậu nhất định phải để hắn hiểu, Yến công tử là một loại người tâm cơ thâm trầm, không từ thủ đoạn, là đối thủ vô cùng nặng ký, đừng có bị ân huệ nhỏ xíu đó che mắt.
Đỗ Yến đáp: “Ngươi cũng biết trình độ thư pháp của ta rất cao rồi đấy.”
Thành Du mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước ta dạy ngươi thư pháp, nhưng hiện tại ngươi đã bỏ xa ta.”
Đỗ Yến nói tiếp: “Ta còn có một chiêu, đó là bắt chước kiểu chữ.”
Trong nội dung bộ phim, Nguyên Ninh có thể lén lút thả Thành Du ra khỏi đô thành đều dựa vào tuyệt chiêu này. Nàng mô phỏng lại nét chữ của cữu cữu Ngô Trung Úy, viết thủ lệnh rồi lấy trộm ngọc tỷ, lúc này Thành Du mới an toàn rời đi.
Nguyên Ninh có thể bắt chước nét chữ người khác là nhờ trí nhớ tốt, gần như chỉ cần nhìn thấy thì không thể quên. Khi Đỗ Yến thiết lập nhân vật đã tự cho mình cái buff, khiến huynh trưởng song sinh là cậu đây cũng có được thiên phú như nàng.
Bởi vì trí nhớ quá tốt, Đỗ Yến đã ghi nhớ kiểu chữ viết biến đổi khôn lường của Nguyên Vương, không mất quá nhiều thời gian để mô phỏng lại.
“Bệ hạ gửi mật lệnh tới để trấn an đại tướng quân, cam kết rằng mai này nếu hoàng hậu sinh con trai thì sẽ lập làm thái tử.”
Đỗ Yến cười cười, tràn đầy sự độc ác, sảng khoái: “Sao ta lại để bức thư này rơi vào tay ngoại tổ được. Vì thế ta liền làm giả thư của bệ hạ, nội dung bên trong hoàn toàn bất đồng, nhằm phá hủy tâm phòng bị cuối cùng của ông ấy.”
Đỗ Yến nói xong mưu kế của mình liền liếc mắt sang chỗ Thành Du. Chỉ thấy hắn nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm, Đỗ Yến tự cho là mục đích của mình đã thành.
Kiểu người có dã tâm như Thành Du ít nhiều sẽ tỏ ra đề phòng với đối thủ có đầu óc. Tốt lắm!
Thành Du si mê ngắm nhìn người trước mặt, thực sự là quá chói mắt. Trưởng công chúa của hắn, Yến công tử của hắn ngày càng khiến hắn muốn giữ lấy thật chặt. Khoảnh khắc đó có lẽ còn vui sướng hơn cả khi đoạt được thiên hạ.
Hai người mỗi người một ý, chìm trong im lặng hồi lâu.
Đỗ Yến nhìn đèn đuốc nhấp nháy mới miễn cưỡng làm dịu đi cảm giác say rượu: “Bây giờ ngươi phải đi à?”
Thành Du đáp: “Ta không vội.”
Đỗ Yến đẩy cái án trước mặt ra: “Ta say rồi.”
Khi cậu say rượu không giống với người bình thường, cậu càng say thì đầu óc càng tỉnh táo. Nhưng sau đó lại cực kỳ buồn ngủ, ngủ say mê mệt.
Tại nơi đầy rẫy khủng hoảng như biên cương, ngủ quá sâu sẽ rất nguy hiểm, ở bên cạnh Thành Du là an toàn nhất. Giang Quốc vẫn chưa bị diệt, Thành Du tạm thời là đồng minh đáng tin cậy số một của cậu.
Sau khi Đỗ Yến biết Thành Du sẽ tạm thời không đi, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác an tâm.
“Ta ngủ một lát, ngươi canh chừng nhé.” Đỗ Yến nằm lên giường, chợt thấy khó chịu: “Thành Du, mặt ta bẩn quá.”
Thành Du nhìn người trước mắt đàng hoàng nói lời say, âm thanh đong đầy ý cười, rồi lại cực kỳ dịu dàng: “Công chúa, người ngủ đi, tất cả giao cho ta…”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đỗ Yến cảm thấy có xúc cảm mềm mại dao động trên mặt cậu, có lẽ Thành Du đang dùng khăn ướt để lau mặt cho cậu.
Cuối cùng, xúc cảm mềm mại kia dừng trên môi, hồi lâu vẫn chưa rời đi.
Đỗ Yến mất hết kiên nhẫn, khẽ nhíu mày, phất tay: “Đừng có quấy rầy ta.”
Trước khi ngủ say, dường như cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở đâu đó, chứa đựng chút tình cảm lưu luyến.
***
Tháng Tư, Nguyên Quốc đại tướng quân bất khả chiến bại thua trận khiến lòng người bàng hoàng.
Nguyên Vương cảm thấy thời cơ đã tới, cử quân đội mà mình nắm giữ tới biên cương tiếp viện, cũng hạ lệnh tra rõ mọi chuyện, áp giải đại tướng quân về đô thành.
Bên trong đô thành ai ai cũng đều hoang mang lo sợ, nói rằng bầu trời Nguyên Quốc sắp sửa thay đổi.
Đúng vậy, bầu trời Nguyên Quốc thay đổi rồi.
Tẩm điện của quân vương Nguyên Quốc bị bao vây, khắp nơi đều là vẻ xơ xác tiêu điều.
Ở ngoài điện, một thiếu niên rắn rỏi đang ngồi sau dãy bàn mà Nguyên Vương thường xử lý chính vụ.
Đỗ Yến ngừng bút, mở thứ trên tay ra cho Nguyên Vương xem: “A ba thấy chữ của Yến so với người thì thế nào?”
Mái tóc Nguyên Vương rối bù, khuôn mặt vô cùng nhếch nhác: “Nghịch tử! Nghịch tử! Bây giờ chiến sự ở biên cương đang nguy cấp, ngươi lại không thèm để ý đến an nguy của quốc gia mà còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
Đỗ Yến nhìn ông ta, đột nhiên cười nói: “A ba, là do người cứ ở mãi với loại người ngu dốt như Huệ phu nhân và Nguyên Giác đấy…”
Cậu lắc đầu, thấy Nguyên Vương càng tức giận thêm, lúc này mới tiếp tục: “Tất cả mọi chuyện đều là vì vở kịch mà con đặc biệt muốn cho người xem. Người cảm thấy sao?”
Nguyên Vương mở to hai mắt, lẩm bẩm: “Con tin Thành Quốc là do ngươi thả? Đại tướng quân không hề bại trận ư?”
“Đúng vậy” Đỗ Yến cầm ngọc tỷ, ấn con dấu đại biểu cho quyền lực tối cao nhất Nguyên Quốc lên chiếu thư.
“A ba, người đã dốc hết tâm huyết cho Nguyên Quốc nhiều năm, cũng nên nghỉ ngơi được rồi. Tiếp theo, người hãy nhìn giang sơn hưng thịnh do Yến cai trị nhé.”
Đỗ Yến nói xong, liền quay người rời đi.
Nguyên Vương không kiềm chế được lửa giận, vẻ mặt dữ tợn định lao về phía bóng lưng kia. Nhưng ông ta mới bước lên trước đã bị ép phải lui xuống.
Cửa đại điện từ từ đóng lại, chỉ còn Nguyên Vương cứng đờ ngồi đó, vốn là vị vua khỏe mạnh nhưng lưng lại còng giống như một ông già.
Không lâu sau, Nguyên Vương hạ chiếu thư. Một là chiếu xưng tội, bởi vì bản thân mình nên mới dẫn đến tình cảnh hoạn nạn hiện tại của Nguyên Quốc.
Hài là chiếu nhường ngôi để chuộc tội, nguyện thoái vị để chuyên tâm cầu phúc cho đất nước. Vị trí Nguyên Vương sẽ do trưởng nam Nguyên Yến tiếp tục đảm nhiệm.
Ba là giải thích tại sao trưởng nam Nguyên Yến lại được nuôi như nữ nhi. Thêm vào lời nói của thầy Kỳ Tử, việc chuyển giao quyền lực Nguyên Quốc không tạo ra bất kỳ sóng gió gì, bình yên chấm dứt.
============
Các bạn đoán xem Thành Du dùng gì để lau mặt cho Đỗ Yến? |ω・)