Tiểu Bát thấy trạng thái của Đỗ Yến không đúng, bèn đề nghị: “Chiều hướng hiện giờ đang phát triển vô cùng kỳ quái, cậu có muốn cưỡng chế thoát ly, lần sau tái chiến không?”
Đỗ Yến thở dài: “Tao ở trong mộng cảnh mười mấy năm, cũng sắp đi đến hồi kết, đột nhiên phải từ bỏ như thế thì thật quá đáng tiếc.”
Cậu cố gắng đè nén sự hồi hộp trong lòng, tiết chế cảm xúc hỗn loạn kia, bắt đầu nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt suốt những năm qua.
Đỗ Yến chợt nghĩ tới Phương Tưởng Tưởng, nhân vật vô cùng quan trọng xuyên suốt vở kịch. Sau khi Hạ Cẩn thoát tuyến, độ tồn tại của Phương Tưởng Tưởng càng ngày càng thấp, thấp đến mức sắp biến thành người qua đường Giáp.
Khi Hạ Cẩn bỏ đi vào tám năm trước, Đỗ Yến đã từng vì tìm kiếm tung tích của hắn mà theo dõi Phương Tưởng Tưởng một quãng thời gian, chỉ có điều Lưu Dịch Tư bên kia vẫn chưa phát hiện bất kỳ thứ gì cả.
Phương Tưởng Tưởng ở đại học M một năm, trở về tốt nghiệp đại học Bắc Kinh. Sau đó cô xin làm nghiên cứu sinh của một trường ở nước ngoài, tiếp tục xuất ngoại du học.
Lúc Phương Tưởng Tưởng tốt nghiệp, Đỗ Yến vẫn cảm thấy chẳng có gì khác biệt, thêm nữa Lưu Dịch Tư cũng không có nhiều mối quan hệ ở đất đất nước mà cô đi tới, cho nên mới thôi không giám sát cô nữa.
Tiếp theo, ngay cả Phương Tưởng Tưởng cũng mất tung tích. Sau khi kết thúc chương trình nghiên cứu sinh, Phương Tưởng vẫn chưa về nước, lại không định cư tại quốc gia kia, mẹ của cô cũng được đón ra nước ngoài.
Vào lúc này, Đỗ Yến liền cảm thấy sự tình không đúng, Phương Tưởng Tưởng bặt vô âm tính chắc hẳn có liên quan tới Hạ Cẩn.
Song, nếu Phương Tưởng Tưởng và Hạ Cẩn cùng nhau gây dựng sự nghiệp thì vừa vặn phù hợp với kế hoạch trong đầu của Đỗ Yến, vì thế cậu không can thiệp sâu đến chuyện này nữa.
Cậu đột nhiên nói: “Phương Tưởng Tưởng vẫn đang ở bên Hạ Cẩn, cho nên mọi chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn được.”
Tiểu Bát ngậm miệng, thầm nghĩ Đỗ Yến lạc quan quá mức, sự tình phỏng chừng không hề đơn giản như vậy.
Đỗ Yến cảm thấy tất cả hẵng còn hi vọng, cũng bớt căng thẳng hơn.
Cậu xoay người đi tới trước bàn làm việc, cất vài món đồ riêng tư vào trong hộp giấy.
Đồ đạc của Đỗ Yến rất ít, chỉ có một vài quyển sổ ghi chép thường dùng và bút máy. Nếu như ban nãy Hạ Cẩn không chạy vào phá rối thì lúc này cậu đã sớm ngồi trên máy bay trở về Bắc Thành rồi.
Thu dọn xong xuôi, cậu trực tiếp cầm hộp giấy đi ra cửa.
“Chú Tạ… Tạ tiên sinh.” Cô trợ lý trẻ ở ngoài lập tức đứng dậy.
Mái tóc dài gọn gàng được buộc lên cao, mặc một bộ đồ công sở thoạt nhìn trông rất già dặn, khéo léo.
Đỗ Yến sững sờ, không phải bởi vì dung mạo của cô rất đẹp mà là do khuôn mặt này rất quen thuộc, không phải Phương Tưởng Tưởng thì còn có thể là ai. Cho dù đối phương đã chín chắn hơn, trang phục trên người cũng khác xa so với thời học sinh nhưng Đỗ Yến chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được.
Phương Tưởng Tưởng tiến lên: “Tạ tiên sinh, ngài chuẩn bị đi ăn cơm trưa sao? Hạ tổng đã đặt bàn tại Văn Phong Các, cuộc họp của ngài ấy hẳn là cũng sắp kết thúc rồi ạ.”
“Không cần, việc ở đây đã xong nên tôi phải về nhà.” Đỗ Yến đáp, đi về phía thang máy.
Phương Tưởng Tưởng chắn trước mặt Đỗ Yến. Cô khép hai tay lại, làm tư thế mời: “Chú Tạ, chú đừng làm khó cháu. Nếu Hạ Cẩn trở về không thấy chú đâu sẽ nổi giận.”
Đỗ Yến dừng lại, nhìn Phương Tưởng Tưởng.
Cô như được tiếp thêm hy vọng, không ngừng cố gắng: “Hiện tại Hạ Cẩn là ông chủ của cháu, nếu cháu làm sai bị trừ tiền thưởng thì chết mất.”
Đỗ Yến cảm thấy Hạ Cẩn sẽ không cắt tiền thưởng của Phương Tưởng Tưởng chỉ vì cái chuyện cỏn con này. Cậu dừng lại là bởi vì chú ý tới một điểm bất đồng khác xa so với bình thường.
Trên ngón áp út bên tay trái của Phương Tưởng Tưởng đeo một chiếc nhẫn được khảm viên kim cương nhỏ.
Cậu đột nhiên nghĩ tới chi tiết, vừa nãy lúc ở văn phòng, Hạ Cẩn cũng đeo nhẫn ở ngón áp út. Chẳng qua lúc đó trong lòng cậu quá hỗn loạn, chưa hề để tâm đến vấn đề ấy.
Phương Tưởng Tưởng kết hôn rồi? Đối tượng vẫn là Hạ Cẩn ư?
Lẽ nào tuyến tình cảm trong nguyên bản bộ phim không bị sụp đổ, kế hoạch đang được tiến hành thuận lợi như cũ, hành vi kỳ quái ban nãy của Hạ Cẩn chỉ là để trả thù cậu thôi?
Những nghi vấn này cứ mãi quanh quẩn trong đầu Đỗ Yến, cậu suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy tôi ở đây chờ Hạ Cẩn, phiền cô pha cho tôi một tách cafe được không?”
“Dạ được ạ.” Trên mặt Phương Tưởng Tưởng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Đỗ Yến xoay người đi vào văn phòng, ngồi trên ghế sofa, nghĩ cách làm thế nào để tìm hiểu tình hình hiện tại của Phương Tưởng Tưởng.
Cậu và Phương Tưởng Tưởng cũng chẳng quá thân thiết, chỉ xã giao mà thôi, tùy tiện hỏi thăm tình trạng hôn nhân của đối phương thì rất bất lịch sự. Cho nên chỉ có thể dùng Hạ Cẩn làm cầu nối, quanh co vòng vèo xem sao.
Một lát sau, Phương Tưởng Tưởng bưng cafe vào trong.
“Tôi đi ra ngoài trước, nếu ngài cần gì thì cứ gọi ạ.” Phương Tưởng Tưởng đặt cafe xuống, nhẹ giọng lên tiếng.
“Khoan đã.” Đỗ Yến gọi cô “Mời ngồi.”
Cho dù bây giờ Phương Tưởng Tưởng đã không còn là cô học sinh ngây ngô như trước, trở thành tinh anh sấm rền gió cuốn trên thương trường, nhưng khi đứng trước Đỗ Yến cô lại vẫn cảm thấy sợ sệt một cách khó hiểu.
Đỗ Yến vừa dứt lời, cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Đỗ Yến do dự chốc lát, mở miệng hỏi: “Mấy năm gần đây, Hạ Cẩn gây dựng sự nghiệp cực khổ lắm à?”
Từ thái độ Phương Tưởng Tưởng đối với mình, Đỗ Yến có thể suy đoán Hạ Cẩn vẫn chưa nói chuyện đó cho đối phương biết. Dựa theo những tài liệu giả mà Đỗ Yến tạo ra, ắt hẳn cậu sẽ được coi là người hại chết cha Phương Tưởng Tưởng.
Phương Tưởng Tưởng có lương thiện đến đâu cũng không thể hòa nhã đối xử với kẻ thù giết cha mình như thế.
“Thật ra lúc tôi mới gia nhập, công ty đã tiến vào bước đầu tiên trong công cuộc phát triển, quy mô khá lớn.” Phương Tưởng Tưởng chỉ nghĩ Đỗ Yến đang lấy tư cách của trưởng bối quan tâm đến Hạ Cẩn.
Tuy cô không hiểu tại sao trước đây Hạ Cẩn ỷ lại cậu mình như vậy lại đột nhiên xảy ra xích mích, thậm chí chưa bao giờ liên lạc với đối phương. Nhưng cô cũng biết Hạ Cẩn vô cùng coi trọng cậu của hắn.
Nếu như có thể giúp hai người làm lành với nhau, chắc hẳn Hạ Cẩn sẽ có thể khôi phục dáng vẻ như trước đây mà không phải bề ngoài ôn hòa nhưng chưa từng thực sự cảm thấy vui.
Phương Tưởng Tưởng thấy Đỗ Yến gật đầu, liền tiếp tục nói: “Cho dù vậy, cậu ấy vẫn rất liều mạng làm việc, giống như muốn chứng minh thứ gì đó.”
“Cô giúp đỡ Hạ Cẩn xây dựng sự nghiệp chắc cũng vất vả lắm.”
Phương Tưởng Tưởng ngại ngùng cười: “Tôi không giỏi đến thế, cho nên vẫn luôn làm trợ lý của Hạ Cẩn mà thôi.”
Đỗ Yến nói: “Công việc trợ lý rất khó, có rất nhiều chi tiết nhỏ cần phải chú ý. Đa số các cô gái theo ngành tài chính đều không có thời gian dạo phố nói chuyện yêu đương này nọ.”
Phương Tưởng Tưởng theo bản năng sờ chiếc nhẫn trên tay, cười vô cùng ngọt ngào: “Thật ra tuy công việc bận rộn, nhưng mà cả tôi và bạn trai đều cùng nhau phấn đấu cho nên cũng không cảm thấy khổ cực như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, cô mới phát hiện mình nói điều này trước mặt Đỗ Yến thì có phần không thích hợp cho lắm: “Xin lỗi, tôi lạc đề.”
Đỗ Yến thuận theo đó, hỏi tiếp: “Không sao, cô và Hạ Cẩn…”
Cậu còn chưa kịp nói dứt câu, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, Hạ Cẩn tiến vào trong.
Hắn tự tiếu phi tiếu lên tiếng: “Hình như tôi tới không đúng lúc, hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ.”
Phương Tưởng Tưởng đứng lên: “Hạ tổng, tôi đi làm việc đây.”
Hạ Cẩn phất tay, ra hiệu cho cô có thể rời khỏi văn phòng.
Đỗ Yến cảm thấy hình thức ở chung giữa hai người này thật kỳ quái, cách nói chuyện lạnh nhạt không giống vợ chồng với nhau. Song, Đỗ Yến lại nghĩ, Hạ Cẩn đang giữ một chức vụ quan trọng, hành xử công tư phân minh cũng là điều hợp lý.
“Cậu à, cậu nhìn Phương Tưởng Tưởng làm gì?” Hạ Cẩn bất mãn, mở miệng thu hút sự chú ý của Đỗ Yến.
Ánh mắt Đỗ Yến chuyển qua người Hạ Cẩn,nhìn xuống tay hắn, quả nhiên ở ngón áp út bên trái có đeo một chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn này hơi khác so với chiếc trên tay Phương Tưởng Tưởng, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, không khảm kim cương cũng chẳng có bất kì trang trí dư thừa nào khác. Chỉ có điều thiết kế nhẫn nam và nhẫn nữ bất đồng cũng là chuyện rất bình thường.
Cặp nhẫn trên tay hai người họ làm cho Đỗ Yến như đang nhìn thấy ánh bình minh ánh nơi rạng đông. Trước khi chưa biết rõ tình trạng hiện tại của Phương Tưởng Tưởng, Đỗ Yến sẽ không trở lại Bắc Thành, dù sao cậu đi rồi cũng chẳng có cơ hội tiếp cận Phương Tưởng Tưởng nữa.
Sau khi cùng ăn trưa với Hạ Cẩn xong, đương nhiên đối phương lại đưa Đỗ Yến về công ty. Đỗ Yến đã lên kế hoạch nói chuyện với Phương Tưởng Tưởng một chút lúc xế chiều cho nên không hề phản đối.
“Cậu à, Tạ Bá Thuận quá phế, mang cái danh chủ tịch nhưng tất cả mọi chuyện đều do cháu làm.” Hạ Cẩn ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, mè nheo không muốn rời đi.
“…”
Đỗ Yến không thể tin nổi, Hạ Cẩn đang làm nũng ư? Hắn có nhớ mình đã chẳng còn là thiếu niên mười tám tuổi nữa không? Với lại, quan hệ giữa bọn họ cũng không thân thiết giống người nhà như vậy.
“Nhưng tập đoàn Tạ thị là nơi cậu từng đổ rất nhiều tâm huyết, cho nên cháu nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Hạ Cẩn kì quái lên tiếng khiến Đỗ Yến chợt bừng tỉnh. Cậu chịu không nổi, bèn mở miệng nói: “Cậu có thể đi làm việc.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Yến và biết được mức độ nghiêm túc trong việc xử lý công việc của đối phương, Hạ Cẩn cũng không tiếp tục được voi đòi tiên nữa, ngoan ngoãn ra khỏi phòng làm việc.
Đỗ Yến trở lại đây chỉ vì muốn tiếp cận Phương Tưởng Tưởng. Nhưng cả buổi chiều Phương Tưởng Tưởng đều không xuất hiện, trợ lý ở bên ngoài đã đổi thành Tiểu Lâm lúc sáng đi đón cậu.
Trước khi đến giờ cơm tối, Đỗ Yến rời khỏi Tạ thị không hề bị ngăn cản. Ngược lại, Tiểu Lâm vô cùng nhiệt tình lái xe đến, lúc Đỗ Yến lên xe mới hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện ở hàng ghế sau.
Hạ Cẩn hơi cúi đầu, duỗi tay: “Cậu, lại đây.”
Đỗ Yến không để ý tới tay hắn, trực tiếp an vị tại chỗ.
Hạ Cẩn chẳng mấy bận tâm, hắn thu tay về: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Về nhà?” Đỗ Yến nhìn sang.
“Đúng thế.” Hạ Cẩn cười vô tội, “Cháu không có bất động sản ở Nam Thành cho nên vẫn luôn ở nhờ tại nhà của cậu. Ngài sẽ không tuyệt tình đến mức để cháu lưu lạc nơi đầu đường xó chợ đấy chứ?”
Đỗ Yến chẳng hề bị lay động: “Cậu có thể tới khách sạn.”
“Cháu không quen ở khách sạn, cũng không quen dùng đồ tại đó.” Hạ Cẩn mang một khuôn mặt anh tuấn nhưng lại nói những thứ hoàn toàn bất đồng với ngoại hình “Cháu ở khách sạn sẽ không ngủ được, ngủ không được sẽ bị đau đầu, đau đầu thì không thể làm việc…”
Đỗ Yến thấy, rõ ràng Hạ Cẩn đang chơi xấu.
Là một nhà đầu tư, một năm 365 ngày có thể ra ngoài công tác ba trăm ngày. Bây giờ lại nói ở khách sạn không quen, không ngủ được thì quả thật là quá buồn cười. Hắn cũng không thể cứ đến đâu là mua nhà ở đấy được mà?
Từ trước đến giờ Đỗ Yến luôn không muốn nói chuyện với những người cố tình bày vẽ. Cậu quay đầu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không tiếp tục mở miệng nữa.
Dù sao nơi đó cũng được coi là nhà Hạ Cẩn. Lúc trước đi Bắc Thành, Đỗ Yến đã nghĩ đến việc sang tên căn nhà cho hắn, sau đó bởi vì có rất nhiều chuyện xảy ra nên vẫn chưa thể thực hiện được.
Hiện tại Hạ Cẩn đã tiếp nhận Tạ thị, chắc hẳn cũng phải thường xuyên ở lại Nam Thành, do đó cậu có thể đưa cho hắn căn nhà kia.
Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến ngầm thừa nhận việc này, bèn thức thời không trêu chọc cậu nữa.
Một lúc sau, xe ô tô liền dừng bên ngoài vườn hoa.
Khi Đỗ Yến bước vào nhà, phát hiện phòng khách trống trải đã được bày rất nhiều đồ đạc, bất kể là từ kiểu dáng hay màu sắc đều giống y như đúc hồi bọn họ vẫn còn sống ở đây.
Hạ Cẩn theo sau, thấy tầm mắt Đỗ Yến dừng lại phòng khách: “Cậu thấy sao? Cháu biết rõ thói quen của cậu mà.”
Mật mã của căn nhà này vẫn chưa đổi, Đỗ Yến cũng không nhiều lời hỏi Hạ Cẩn chuyển đồ tới đây bằng cách nào.
Cậu chỉ đáp: “Cậu đưa hết toàn bộ đồ đạc từ Bắc Thành về đây à?”
“Sao có thể, những thứ kia đã quá quen thuộc với cậu nên để cho cậu dùng ở Bắc Thành.” Hạ Cẩn cởi âu phục, thuần thục treo lên mắc.
“Cháu thuê người làm riêng một loạt đồ giống nhau.”
Ăn cơm tối xong, Đỗ Yến vốn định lên lầu nghỉ ngơi nhưng lại bị Hạ Cẩn chơi xấu giữ ở phòng khách. Hắn nói rằng nhiều năm không gặp, hai cậu cháu phải ngồi ôn lại chuyện cũ.
“Xế chiều hôm nay sao tôi không thấy Phương Tưởng Tưởng đâu?”
Hạ Cẩn tháo kính, đặt trên bàn, dáng vẻ tùy ý dựa người ghế sofa. Đỗ Yến lúc này mới phát hiện, hắn vẫn luôn đeo kính không độ.
Đỗ Yến ngồi xuống ghế sofa đơn, mở miệng hỏi: “Tại sao cả buổi chiều hôm nay Phương Tưởng Tưởng không xuất hiện?”
“Làm sao, cậu nhớ cô ta à?”
Đỗ Yến im lặng nhìn sang.
Hạ Cẩn nhún vai: “Cháu chỉ đùa một chút thôi, Phương Tưởng Tưởng bận việc ấy mà. Nhưng, để cô ấy lảng vảng bên cạnh cậu thì cháu sẽ ghen.”
“Vậy sao buổi trưa cậu lại để cô ấy trông coi bên ngoài phòng làm việc của tôi?”
Hạ Cẩn sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Cậu à, cháu rất dễ ghen. Cậu không biết mình có bao nhiêu hấp dẫn, có bao nhiêu sức hút đâu. Cháu không muốn để cho nhiều người nhìn thấy cậu, nói chuyện với cậu, quen biết cậu. Tốt xấu gì trước đây Phương Tưởng Tưởng cũng từng…”
Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm đến mớ logic lung tung beng của Hạ Cẩn, cậu khẽ nhíu mày, không vui lắm nói: “Bây giờ cậu đã là người có gia đình, đừng có nói mấy lời ám muội này với tôi.”
Hạ Cẩn ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại, trên khuôn mặt ôn hòa của Đỗ Yến lộ ra một chút biểu cảm khác biệt nào đó.
Tiếp theo, Hạ Cẩn ôm mặt, vai bắt đầu khẽ run.
Đối mặt với Hạ Cẩn có phần biến thái này, Đỗ Yến thật sự không thể suy đoán được tâm tư của đối phương. Thậm chí cậu còn chẳng thể phân biệt được Hạ Cẩn phản ứng dữ dội như vậy là đang tức giận do bị vạch trần hay là vì chuyện nào.
Chốc lát sau, Hạ Cẩn ngẩng đầu lên, trên mặt còn hàm chứa ý cười chưa tan.
“Cậu ơi cháu vui lắm, đây là lần đầu tiên cháu vui như thế trong suốt tám năm qua đấy. Ban nãy lúc cậu nói câu đó còn khiến cháu vui hơn cả khi M&A (*) thành công…”
(*M&A: mergers and acquisitions) là việc mua bán và sáp nhập các doanh nghiệp trên thị trường)
Đỗ Yến vô cảm nhìn hắn, không trả lời. Bởi vì cậu không muốn bị cái người thần kinh trước mắt này dắt mũi.
Hạ Cẩn không để ý đến sự lạnh nhạt của Đỗ Yến, nói tiếp: “Cháu rất vui, một là cuối cùng cậu cũng đối xử với cháu như một người đàn ông, cho nên cậu mới thấy những hành động này quá thân thiết và ám muội. Thứ hai chính là, cháu cực kỳ hạnh phúc khi cậu ghen vì chuyện giữa cháu và Phương Tưởng Tưởng.”
“Ghen?” Đỗ Yến nhịn không được thốt lên.
“Đúng thế, cậu cho rằng Phương Tưởng Tưởng gả cho cháu nên mất hứng, thậm chí còn chất vấn cháu.”
Đỗ Yến đáp: “Tôi chỉ đang dựa trên quan niệm đạo đức của bản thân, không tán thành hành vi ngoại tình mập mờ này.”
“Chẳng phải cậu không hề quan tâm đến cháu sao? Chẳng phải cậu luôn lợi dụng cháu sao? Vậy tại sao cậu lại muốn dạy dỗ cháu khi cháu làm sai? Cậu hẳn là phải thờ ơ trước việc gia đình bất hòa, vợ con ly tán gì gì đó chứ. Cậu can thiệp vào vấn đề ấy để làm gì? Nó hoàn toàn khác so với mục đích của cậu mà.”
Logic trong đầu Hạ Cẩn rõ ràng không hề có đạo lý nhưng Đỗ Yến lại không tìm thấy được chỗ nào để phản bác. Cậu cũng chẳng thể nói rằng mình ăn no rửng mỡ mới tuyệt đối không muốn nhìn thấy cuộc đời và tình cảm của Hạ Cẩn kết thúc trong bi kịch.
Trông thấy biểu cảm của Hạ Cẩn, Đỗ Yến chỉ thấy huyệt thái dương nảy thình thịch. Cậu không nói không rằng đứng dậy, đi lên lầu: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Chờ đã.” Hạ Cẩn kéo tay Đỗ Yến, “Có chuyện cháu nhất định phải làm sáng tỏ một chút, người mà Phương Tưởng Tưởng kết hôn không phải là cháu. Cậu đừng nghĩ oan cho cháu như thế.”
Đỗ Yến không quay đầu lại, chỉ khẽ lắc tay. Hạ Cẩn liền buông lỏng ra.
Cậu đi tới chân cầu thang mới xoay lưng, Hạ Cẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ngày hôm nay ánh trăng lờ mờ sáng, ngọn đèn vàng trong phòng khách le lói chiếu xuống đất. Toàn bộ nơi đây như biến thành một tấm áp phích quảng cáo kiểu cũ, mơ mơ hồ hồ.
Rõ ràng chỉ có Hạ Cẩn là chân thật nhất. Đối phương mặc quần tây màu đen và sơ mi trắng, vô cùng trang nhã, hoàn toàn không thích hợp với cảnh sắc xung quanh.
Biểu cảm của Hạ Cẩn lại rất dịu dàng, tia sáng mờ nhạt làm nhu hòa đường nét trên khuôn mặt hắn, thậm chí hàm chứa mùi vị đáng thương.
Có lẽ là bởi vì không khí này hết sức ấm áp, cũng có thể là do ánh đèn quá mập mờ mà trái tim Đỗ Yến bỗng chốc mềm nhũn.
“Tôi biết rồi. Cậu cũng đi ngủ sớm một chút.” Đỗ Yến lên tiếng.
Nhìn ánh mắt sáng bừng lên của Hạ Cẩn, cậu liền cảm thấy bản thân có phải đang làm chuyện dư thừa rồi không. Dù sao sự tình gần như đã lệch khỏi đường ray, hiện tại chỉ còn chút hi vọng còn xót lại trên người Phương Tưởng Tưởng.
Đỗ Yến đóng cửa phòng ngủ, trò chuyện với Tiểu Bát ở trong đầu: “Nếu như ngày mai xác nhận Phương Tưởng Tưởng đúng là đã gả cho người khác thì cưỡng chế thoát ly mộng cảnh đi.”
“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Vì đề phòng việc thoát ly mộng cảnh sẽ ảnh hưởng xấu đến chủ nhân giấc mơ, Tiểu Bát cần phải bày một trận pháp mới có thể rời khỏi đây.
Sau khi Tiểu Bát liên lạc với bản thể bèn mở miệng nói: “Đã xong. Ngày mai cậu có thể thoát ly bất cứ lúc nào.”
“Ừm.”
“Ở trong giấc mộng này lâu như thế, bây giờ cậu cứ rời đi như vậy không cảm thấy tiếc nuối à?”Tiểu Bát đột nhiên hỏi.
“Không thì phải làm sao? Nếu như Phương Tưởng Tưởng đã cưới người khác thì nội dung vở kịch đã hoàn toàn không thể cứu vãn được rồi, có ở thêm cũng chẳng để làm chi.” Đỗ Yến dừng lại một chút, “Hiện tại tao không biết Hạ Cẩn muốn cái gì nữa, vạn nhất chưa ăn xong ác mộng này đã tạo ra một ác mộng mới…”
Tiểu Bát yên lặng một hồi, lúng ta lúng túng mở miệng: “Kỳ thực tôi cảm thấy ăn giấc mộng này rất đơn giản.”
Đỗ Yến không ngờ Tiểu Bát lại có thể nghĩ được biện pháp giải quyết cục diện trước mắt: “Nói nghe thử coi.”
“Tôi chính là một phần của bồ công anh, cách suy nghĩ của tôi không phức tạp như mấy cậu. Dưới cái nhìn của tôi, thứ Hạ Cẩn muốn rất đơn giản, đó chính là cậu phải ở bên cạnh cậu ta. Vậy cậu cứ đóng vai một người nhà, tương thân tương ái với cậu ta cả đời là được mà?”
Tuy Đỗ Yến EQ thấp nhưng Hạ Cẩn đã biểu hiện quá mức rõ ràng như thế, cậu đương nhiên chẳng thể quên thứ tình cảm không giống bình thường kia của đối phương.
“Con của ba ơi, con quá ngây thơ rồi. Đã là người thì phải có liêm sỉ, ba không thể vì ăn no mà bán mông được…”
Nói xong, cậu cũng không tiếp tục đáp lời Tiểu Bát nữa. Sau khi đánh răng rửa thì nằm lên giường, chuẩn bị nghênh đón phán quyết ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Yến không có bất cứ dị nghị gì với hành động muốn đưa cậu đến công ty của Hạ Cẩn.
Chiếc xe ngày hôm qua vẫn đang đỗ ở bên ngoài hoa viên. Chỉ có điều, người đứng bên cạnh xe là hai người, một nam một nữ.
Cô gái xinh đẹp mặc đồng phục công sở là Phương Tưởng Tưởng, người đàn ông còn lại Đỗ Yến chưa từng gặp, nhưng vẫn cảm thấy anh ta trông rất quen.
Ngay khi Đỗ Yến đang mải mê nghĩ đến lai lịch của đối phương, Phương Tưởng Tưởng và người đàn ông xa lạ đã tiến lên phía trước, chào hỏi hai người họ.
“Hạ tổng, Tạ tiên sinh.”
Phương Tưởng Tưởng thấy ánh mắt Đỗ Yến rơi trên người bên cạnh, cô cười nói: “À, tôi thiếu chút nữa đã quên, Tạ tiên sinh còn chưa biết Nghiệp Châu.”
“Tạ tiên sinh, đây là chồng tôi, Trần Nghiệp Châu.”
Phương Tưởng Tưởng vừa giới thiệu xong, Đỗ Yến liền bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Nghiệp Châu chính là anh trai bạch nguyệt quang của Phương Tưởng Tưởng. Kết phim, người đàn ông kia đã nắm tay Phương Tưởng Tưởng đi vào cung điện hôn nhân.
Mãi đến tận khi ngồi lên xe, Đỗ Yến vẫn mải mê nghĩ, mình cố gắng ngay từ đầu như thế rốt cuộc là để làm gì. Rõ ràng mọi thứ vốn đi theo kế hoạch, tại sao tám năm trôi qua đã hoàn toàn thay đổi mất rồi.
Phương Tưởng Tưởng vẫn gả cho Trần Nghiệp Châu, vậy chiếc nhẫn trên tay Hạ Cẩn là sao?
“Cậu đang nghĩ cái gì mà xuất thần thế?”
Âm thanh gần trong gang tấc vang lên khiến Đỗ Yến hoàn hồn lại, cậu nhìn thấy Hạ Cẩn nghiêng người qua, một tay đặt trên cửa xe.
Đỗ Yến bỗng có ảo giác như đang bị đối phương ôm vào trong ngực, hơi thở thuộc về Hạ Cẩn phả vào mặt làm cho cậu nảy sinh ra một loại khủng hoảng.
“Dáng vẻ lúc cậu tập trung suy nghĩ đặc biệt khiến người khác động lòng…” Hạ Cẩn nói xong bèn cúi xuống.
Đỗ Yến quyết đoán hét lên trong đầu: “Tiểu Bát, thoát ly.”
Thân thể Hạ Cẩn đột nhiên ngừng lại, khung cảnh xung quanh bắt đầu trở nên mờ ảo. Đỗ Yến biết đây là dấu hiệu khi cưỡng chế thoát ly mộng cảnh. Cậu nhắm mắt lại, chờ tất cả dần dần biến thành hư vô.
Nhưng cậu chỉ chờ được xúc cảm mềm mại dán lên môi.
Đỗ Yến mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Cẩn đang kề sát mình, còn cả cảnh sắc càng ngày càng rõ ràng hơn.
Giống như mấy giây dừng lại vừa rồi chưa hề xảy ra.
Âm thanh bối rối của Tiểu Bát vang lên: “Đỗ, Đỗ Yến, nguy rồi, không thể cưỡng chế thoát ly!”
Những gì Tiểu Bát nói như sấm sét giữa trời quang, khiến cậu đờ đẫn hết cả người. Ngay cả việc Hạ Cẩn đang dịu dàng hôn mình cũng không làm cho cậu phản ứng lấy một chút.