Đỗ Yến bó tay, không hiểu tình huống bây giờ sao lại giống tầng mộng cảnh trước đến thế.
Xung quanh tối mịt, cậu chẳng thể cử động hay nói chuyện.
Sau khi cố gắng mãi cũng bất thành, Đỗ Yến hỏi: “Tiểu Bát, xảy ra vấn đề gì thế? Lặp lại thế giới cũ à?”
Tiểu Bát nhanh chóng đáp: “Không sao, chúng ta đang ở tầng thứ ba rồi. Cố lên, tiếp theo là tầng tiềm thức đấy!”
Nghe Tiểu Bát cổ vũ chẳng có chút thành ý nào, Đỗ Yến lại thấy thoải mái nhiều hơn. Chỉ cần kết thúc tầng tiềm thức là có thể rời khỏi giấc mộng kỳ quái này.
Với tính cách của Đỗ Yến, cậu vẫn khá quen thuộc với việc lập kế hoạch và kiểm soát mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Trước mắt, cảm giác sau khi tiến vào mộng cảnh mà không biết hình dáng bản thân ra sao khiến cậu hơi sốt ruột, tâm trạng tệ đi trông thấy.
Tất cả đều tại câu nói kia.
Em không phải người…
Đỗ Yến không ngờ năng lực tưởng tượng của Thiệu Lăng Hằng lại mạnh như thế, chỉ có vài chữ mà đã nghĩ ra nhiều thiết lập kỳ quái.
Đầu tiên là mèo tinh, sau đó là linh hồn ký gửi trong tranh, không biết lần này lại là gì.
Đỗ Yến hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất, chỉ cần được tự do hoạt động thì biến thành động vật cũng nhận.
Thói đời là vậy, chuyện mà bạn mong đợi sẽ không bao giờ đến lúc bạn cần nó nhất.
Bốn phía bắt đầu có động tĩnh, Đỗ Yến thấy nơi mình đang ở khẽ rung, sau đó có âm thanh vang lên.
“Đây chính là quan tài gỗ Trường Sinh đấy! Mày cẩn thận chút.”
“Không sao, có phải lần đầu tiên tao đến đây đâu.”
Hóa ra không phải do hoàn cảnh xung quanh mà là vì cậu chẳng thể mở mắt.
Tình huống lần này còn tệ hơn, sao lại trở thành xác chết rồi?
Đỗ Yến chỉ có thể phán đoán mọi chuyện thông qua giọng nói xung quanh. Dường như cậu đang nằm trong một chiếc quan tài, mục đích của hai người kia vẫn chưa rõ nhưng chắc không phải dân trộm mộ.
Sau khi mở nắp, bọn họ cũng chẳng tìm của cải mà im lặng, không biết đang nhìn cái gì.
“Đúng là giống bức tranh kia y như đúc.”
“Nếu không phải bức tranh đó chắp vá mỗi chỗ một tẹo thì tao còn tưởng nó được vẽ dựa trên khuôn mặt này.”
“Chẳng biết thân phận người này là gì nhỉ? Nghe đâu có tiền bối tìm rất nhiều năm mà cũng không thể lấy được một miếng ngọc bội gỗ Trường Sinh để đeo bên người.”
“Nói nhiều như vậy làm chi, cứ mang cả quan tài lẫn thi thể về. Đợi luyện chế xong là có thể dùng để trấn phái rồi.”
Tiếp đó, Đỗ Yến bị những người này khiêng đi.
Trong mấy ngày vừa qua Đỗ Yến đã nắm rõ tình huống hiện tại, cậu đang đến rìa lãnh địa của phái thiên sư ngự thi tên là Lăng Hành.
Ở thế giới mộng cảnh ban đầu, Đỗ Yến xuất thân từ núi Hợp Tạo, chuyên điều khiển quỷ.
Các phe phái thiên sư vô cùng phức tạp, có người theo con đường tiêu diệt yêu ma quỷ quái, cũng có môn phái không chính cũng chẳng tà như Hợp Tao, kết bạn với ác quỷ để mượn sức mạnh tà ma.
Phái ngự thi có chút gần gũi với họ, chỉ có điều núi Hợp Tao ngự quỷ, bọn họ ngự thi mà thôi.
Tuy Đỗ Yến không thể cử động cũng chẳng nhìn được bất kỳ thứ gì nhưng từ những thay đổi trong cơ thể và âm thanh trò chuyện bên ngoài thì cậu đang ở trong trận luyện thi.
Thời gian dần trôi, Đỗ Yến cảm thấy như có thứ gì đó đang thức tỉnh trong người, tứ chi cứng ngắc mềm đi.
Đỗ Yến bắt đầu có tri giác, biết mình đang nằm trên vật thể cứng nào đó, cuối cùng cũng có thể mở mắt nhìn mọi thứ.
Cơ thể Đỗ Yến khẽ động nhưng không phải do ý thức của cậu điều khiển. Cậu chẳng mấy kinh hoàng, giờ cậu đã trở thành xác chết, mất khả năng khống chế là chuyện bình thường.
Cậu bò ra khỏi quan tài gỗ Trường Sinh. Lúc rơi xuống đất, thiên sư phụ trách duy trì trận pháp luyện chế hoảng sợ đến mức kêu thành tiếng.
Hóa ra sau khi Đỗ Yến rời khỏi, quan tài lập tức hóa thành bột phấn, chỉ còn sót đống tàn tro dưới đất.
Bảo vật trân quý như thế bị hủy diệt, phái Lăng Hành vô cùng tiếc của.
Đỗ Yến lại thấy rõ, trong đống tro tàn tỏa ra hào quang màu xanh lục rồi chui vào người cậu giống như thiêu thân.
Đỗ Yến cảm thấy đống xiềng xích trói buộc mình lỏng hơn trước.
Dưới góc nhìn của thiên sư phái Lăng Hành, thời điểm quan tài gỗ Trường Sinh hóa thành tro bụi thì thi thể đầy tử khí đang đứng trong trận pháp kia đã trở nên không khác gì người bình thường.
Lúc tử khí trên mặt thi thể biến mất cậu ngước mắt lên, ngũ quan vẫn xinh đẹp như hồi còn sống. Tuy trông hơi âm u nhưng cũng đủ để khiến người khác không thể rời mắt trong khoảng thời gian ngắn.
Làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt như được tô vẽ tỉ mỉ, khi con ngươi nhạt màu nhìn sang sẽ cho người khác một loại cảm giác đẹp tựa sương khói.
Mấy đệ tử nhỏ tuổi trợn tròn mắt, chúng chưa từng gặp ai đẹp như vậy bao giờ cả.
“Sao, sao tôi lại thấy cậu ta còn đẹp hơn trong tranh thế nhỉ?”
“Chẳng nhẽ quỷ vương là nhan khống?”
Tiền bối đứng ở hàng trước quay đầu lườm đám đệ tử, ngăn chặn suy đoán vô căn cứ ấy. Sau khi các vị tiền bối thấy tình huống khác thường của thi thể, ý nghĩ trong đầu khác hoàn toàn so với mấy đệ tử nhỏ kia.
Dưới góc nhìn của họ, khuôn mặt xuất sắc cũng chỉ là bề ngoài. Mặc dù cũng chính vì lẽ đó mà họ mới phải tốn nhiều công sức để luyện chế.
Mà giờ đây, thi thể chỉ có vẻ ngoài này lại càng có giá trị hơn.
Chưởng môn phái Lăng Hàng nói: “Thi vương.”
***
Mấy ngày sau, cuối cùng Đỗ Yến cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Đỗ Yến bị luyện chế xong liền trở thành thiên sư trẻ tuổi có tiềm lực nhất phái Lăng Hành, cũng là thi bản mệnh của Ôn Nghị Thành – con trai chưởng môn.
Môn phái chú trọng đồng hành cùng ăn cùng ở với thi bản mệnh, Đỗ Yến bèn đi theo Ôn Nghị Thành tham gia không ít hội nghị.
Hóa ra tất cả những gì bọn họ làm đều vì quỷ vương Thuận Bình.
Trăm năm trước, thành phố Thuận Bình phát sinh dị biến, quỷ vương bị thay thế. Các phái thiên sứ vốn đã sẵn sàng để đón địch, sợ quỷ vương mới có lệ khí quá nặng sẽ gây tổn hại đến những nơi khác.
Không ngờ mười năm trôi qua mà chẳng có chuyện gì cả, thậm chí thành phố ma Thuận Bình cũng rất hiếm khi xuất hiện. Mọi người yên tâm hẳn, tưởng quỷ vương vẫn giữ lý trí, muốn duy trì mối quan hệ hòa bình.
Song chẳng biết tại sao quỷ vương lại nghịch thiên khiến thiên lôi giáng liên tục chín chín tám mươi mốt đạo xuống. Dù vậy, quỷ vương vẫn không phải chịu hồn phi phách tán mà còn càng mạnh hơn.
Sau khi quỷ vương thay đổi cách thức làm việc, lệ khí trùng thiên, đồ sát cả phải thiên sư nào đó.
Những thiên sư tài giỏi tập hợp. Không ít tiền bối đã thoái ẩn cũng xuống núi cùng nhau phong ấn quỷ vương tại thành phố ma Thuận Bình.
Bấy giờ mới giúp dương gian tránh được mối họa sát thân, song tháng ngày yên bình cũng chỉ kéo dài được mấy năm, bắt đầu có người chết phục sinh, làm nhiễu loạn trật tự trên dương thế.
Cuối cùng phái thiên sư điều tra mới biết trước khi chết những người này bị kéo vào quỷ vực, trải qua thế giới linh dị thần quái giống như trò chơi.
Người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ có thể tiếp tục sống, nếu như chết ở đó thì sẽ hoàn toàn tan biến.
Mà nguồn gốc của quỷ vực lại đến từ quỷ vương Thuận Bình bị phong ấn. Thời gian dần trôi, số người bị kéo vào quỷ vực ngày càng nhiều, phái thiên sư bắt đầu lo lắng khôn nguôi.
Tuy người bị kéo vào quỷ vực đều sắp chết, quỷ vương Thuận Bình cũng không lạm sát kẻ vô tội nhưng mục đích của hắn là gì thì không ai rõ, cảm giác như trên đỉnh đầu đang treo lơ lửng một thanh kiếm sắc, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đại họa như nhiều năm trước.
Sau đại hội giao lưu các phái, bọn họ bèn quyết định chủ động xuất kích, nghĩ cách tiến vào quỷ vực để tìm hiểu mục đích của quỷ vương, tốt nhất là có thể triệt để tiêu diệt hắn.
Đỗ Yến tồn tại là vì một bức tranh chắp vá.
Đôi lúc quỷ vương Thuận Bình sẽ xuất hiện ở quỷ vực, thời điểm đó đa phần người chơi đều sẽ chết sạch.
Chỉ là có vài ngoại lệ, khi quỷ vương muốn ra tay lại hạ thủ lưu tình bỏ qua cho một số kẻ may mắn. Những người đó kể rằng, quỷ vương sững sờ nói “Đôi mắt của ngươi rất đẹp” kiểu kiểu vậy.
Sau đó dựa trên những lời khen ngợi ấy, vẽ ra bức tranh này.
Căn cứ vào số liệu thống kê, không phải người nào trông giống bức tranh thì quỷ vương sẽ nương tay mà là một bộ phận nào đó giống thì mới thoát nạn.
Đã từng có người sửa mặt thành nhân vật trong bức tranh song lại khiến quỷ vương tức giận, cuối cùng bị bóp nát hồn phách.
Ít lâu nữa Ôn Nghị Thành sẽ tiến vào quỷ vực lần đầu, để bảo đảm bình an cho con trai, chưởng môn đã cử các đệ tử đi tìm vật liệu luyện thi thích hợp.
Đỗ Yến chính là “thứ” mà một để tử phát hiện trong động đá.
Để tử kia thấy thi thể nằm trong quan tài gỗ Trường Sinh và được đặt ở nơi có âm khí nặng nhất, bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, không hề bị mục nát hay héo quắt, giống như đang ngủ vậy.
Loại này được gọi là thi thể sống, là vật liệt hiếm có tốt nhất.
Kích động qua đi, đệ tử kia bèn phát hiện thi thể nằm trong quan tài lại giống với bức tranh được lưu truyền rộng rãi kia, thậm chí trông còn càng tự nhiên hơn.
Sau khi đệ tử báo cáo lại tình huống xong, phái thiên sư bèn nhanh chóng quyết định bất luận quỷ vương và thi thể sống này có gút mắc ra sao thì dựa trên tình hình trước mắt, đây ắt hẳn là cơ hội tốt nhất của họ.
Quỷ vực đang từ từ mở rộng khắp cả nước, càng ngày càng có nhiều người ở nhiều thành phố bị kéo vào.
Những người kia vì sinh tồn mà phải giãy dụa cầu sinh còn phái thiên sư lại chủ động tiến vào quỷ vực để giết quỷ vương.
Thi thể này chính là cơ hội duy nhất của họ.
Đỗ Yến vô cảm đi theo Ôn Nghị Thành, trông rất giống một xác chết hoàn hảo bị điều khiển.
Chẳng ai biết rằng cậu có ý thức, đồng thời sức mạnh khống chế trong cơ thể cậu cũng có thể hóa giải.
Đỗ Yến mơ hồ cảm nhận được, chỉ cần đạt điều kiện nào đó thì cậu sẽ thoát khỏi cái thứ xiềng xích ấy.
Dù sao cậu cũng không phản kháng vội, từ trong lời nói của những người xung quanh, kẻ gây ra tình trạng âm dương hỗn loạn khiến tất cả các phái thiên sư đều rơi vào nguy hiểm chính là Tiếu Lang – quỷ vương Thuận Bình.
Thà để thiên sư đưa mình vào quỷ vực còn hơn là cố thoát thân, trốn khỏi phái Lăng Hành để nghĩ cách tìm Tiếu Lang.
Hồn phách của người đã từng chết tiến vào quỷ vực sẽ bị đánh dấu. Mỗi tháng đều bị kéo vào trong.
Các thiên sư thì khác, bọn họ có thể tự do tiến vào quỷ vực, đồng thời không bị hạn chế số lần.
Chỉ là muốn rời khỏi thì vẫn phải đáp ứng đủ điều kiện như người bị đánh dấu.
Thiên sư đã tiếp xúc với không gian quỷ vực tận mười mấy năm cũng không thể thăm dò mục đích của quỷ vương là gì, khỏi cần phải nói đến việc tiêu diệt hắn.
Tới tận bây giờ, rất nhiều phái thiên sư đã coi quỷ vực thành nơi rèn luyện cho chúng đệ tử.
Mấy ngày nữa chính là ngày quỷ vực mở, người thuộc phái Lăng Hành dẫn theo thi vương mới luyện chế đều có tính toán cả.
Thiên sư muốn bước vào quỷ vực phải cần các vị tiền bối trong phái hợp sức ra tay, cưỡng chế mở một con đường.
Vẻ ngoài của Đỗ Yến quá bắt mắt. Trước đó Ôn Nghị Thành đã lấy áo choàng đen để che kín từ đầu đến chân cậu, nghĩ rằng trang phục kì lạ này sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Thi mà bọn họ từng dùng rất hiếm có loại nào được bảo tồn nguyên vẹn như Đỗ Yến, đa số đều không trọn vẹn hoặc mặt xanh nanh vàng, nhìn mà muốn bệnh.
Lúc ra ngoài, thiên sư phái Lăng Hành sẽ che mặt chúng. Trang phục này của Đỗ Yến cũng có thể coi là “đồng phục”.
Thời khắc đã đến, giữa bầu trời tuôn trào âm khí nồng đậm.
Đỗ Yến đứng sau Ôn Nghị Thành, nhìn đám khói đen như mực lan tràn khắp nơi.
Các tiền bối bắt đầu mở thông đạo. Họ đã quá quen với quy trình, chưa đến nửa giờ sau cổng quỷ vực bèn xuất hiện.
Tiếp theo các thiên sư bèn dựa theo thứ tự được định sẵn, lần lượt tiến vào quỷ vực, sau đó được đưa đến thế giới nào trong quỷ vực thì phải dựa vào vận khí.
Phái Lăng Hành nhỏ bé có chút thiên môn tà khí đương nhiên sẽ bị xếp cuối cùng.
Đợi người vào gần hết, Đỗ Yến mới theo sau Ôn Nghị Thành tiến về phía cửa quỷ vực.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Đỗ Yến cảm thấy rất kì lạ vì không thấy sư môn mình đâu.
Chẳng nhẽ môn phái mà lúc trước Tiếu Lang tiêu diệt chính là sư môn của cậu?
Do đó trong thế giới mộng cảnh này, rốt cuộc Thiệu Lăng Hằng đã nghĩ ra nội dung như thế nào mới khiến cục diện hỗn loạn đến thế?