• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nguyên lái xe vào một khu biệt thự cao cấp vùng ngoại ô. 

Phó Xung nhìn xe chậm rãi đi vào quảng trường nhỏ bên trong, trong mắt là kiến trúc Châu Âu đầy khéo léo, sang trọng và xa hoa. Trong lòng anh thầm nghĩ, xã hội này quả nhiên vẫn còn tồn tại sự phân chia giai cấp. 

Anh nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, vẻ chăm chú của hắn quả thực rất hấp dẫn. Một người quyền cao chức trọng như vậy, mọi hành động bao giờ cũng nằm ngoài tưởng tượng của dân thường. 

Nhân sinh có lẽ tự có số mệnh. Có người ở trên đỉnh chóp, tận hưởng phong cảnh từ trên cao nhưng lại vì gió lạnh thổi tới mà buồn rầu. Người ở tầng dưới chót, ngày ngày lo chuyện cơm gạo áo tiền, lại hiểu được sự mềm mại của bát cháo, hương thơm của đĩa rau. Nhưng chỉ sợ, người trên đỉnh núi có phú quý phong nhã lại tham lam dục niệm ban sơ tạo hóa ban tặng. Mà người dưới chót lại vì khát vọng thành công mà trèo lên cao, vì cái trước mắt mà vứt bỏ hạnh phúc của bản thân. Một chữ ‘người’ này, phía đông một nét, phía tây một nét*, vừa liên lụy nhau lại vừa hỗ trợ nhau, chỉ khi nào cân bằng được thì mới có thể đứng lên. Chỉ tiếc là, nhiều người không thể cưỡng lại chấp niệm nơi nội tâm, không phải là gió đông lấn át gió tây thì cũng là gió tây lấn át gió đông, đến cùng vì thỏa mãn dục vọng mà ném đi linh hồn của mình. 

*Chỉ chữ nhân: 

Phó Xung mang theo sự bi thương u sầu trong mình cùng Lâm Nguyên tiến vào căn biệt thự trang nhã. 

“Trừ anh và em ở đây, sẽ không có người thứ ba.” Lâm Nguyên ném chìa khóa lên tủ giày, nói với Phó Xung. 

Căn biệt thự này được bài trí theo phong cách hiện đại của Mỹ, vô cùng xinh đẹp. Đồ trang trí trong phòng khách cũng rất tinh tế và trang nhã.

“Thị trưởng, phu nhân không biết ngài về tỉnh học sao? Cô ấy… không tới đây sao?” Trên đường Phó Xung cứ miên man suy nghĩ, bây giờ mới hỏi ra. 

“Anh không nói với cô ấy về chuyện đi học, hơn nữa cô ấy không biết về ngôi nhà này.” Lâm Nguyên ra hiệu cho anh lên tầng cùng hắn. 

Phó Xung gật đầu, theo sau Lâm Nguyên lên tầng nhưng trong lòng lại ngẫm lại lời nói của Lâm Nguyên. Sau lưng người này, rốt cuộc là cuộc sống như thế nào?

Trên tầng, ngoài một vài phòng ngủ và phòng làm việc, còn có một căn phòng mà Lâm Nguyên mỗi lần đến đây đều dừng chân. Đẩy cửa phòng, Phó Xung sững sờ, nơi này hình như là phòng… studio vẽ. 

Căn phòng rất thoáng, không có đồ đạc khác ngoại trừ một chiếc ghế sofa lớn và một chiếc bàn cà phê dựa vào tường. Có một cái bàn vẽ tranh lớn ở giữa, bên cạnh có một cái giá vẽ bằng gỗ, trên bàn đặt các loại đồ dùng vẽ tranh. Có rất nhiều bức tranh sơn dầu đóng khung trên tường, chủ yếu là theo phong cách trường phái ấn tượng. Dù không biết nhiều về hội họa, nhưng Phó Xung cũng biết những bức tranh này khá cao cấp và trông rất bắt mắt. Đây đều là hắn vẽ sao? 

“Muốn biết có phải là do anh vẽ không, phải không?” Lâm Nguyên ở bên như đoán được suy nghĩ của hắn.

“Ừm.” 

“Là anh vẽ. Nhưng mà cũng không có nhiều thời gian lắm, nên mấy bức này đều tốn mấy năm liền. Thi thoảng đi tỉnh để học hoặc họp, anh đều sẽ đến đây ở hai ngày, ngứa tay là vẽ.” Lâm Nguyên vừa nói vừa lật xem các tài liệu trên bản vẽ.

“Ồ.” 

“Ừm, ồ. Ai… Thư ký Phó chỉ có vài chữ như này thôi sao, phát biểu cảm nghĩ chút đi chứ?” Lâm Nguyên khoanh tay, dựa vào bức vẽ. 

“Tôi không hiểu nghệ thuật tao nhã như vậy…” Phó Xung không nhìn hắn, quay đầu nhìn bức tranh trên tường kia.

Đó là một bức họa với nét vẽ thoạt nhìn có chút quen mắt, nửa hiện thực nửa trừu tượng. Trong tranh là một người đàn ông khỏa thân nằm trong bồn tắm trắng như tuyết, gương mặt với đường cong kỳ quái của người đàn ông lộ ra nét hấp hối của người sắp chết. Nhìn bức này, anh nhớ tới kiệt tác “Cái chết của Marat” anh từng xem thời còn là sinh viên.

Không biết vì sao, những bức tranh khác trong căn phòng chỉ khiến Phó Xung cảm thấy không khí nghệ thuật thuần túy rất nặng nề hoặc chỉ đơn thuần là xinh đẹp, duy chỉ có bức tranh này lại để lại cho anh một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ là vì bồn tắm trắng tuyết kia gợi anh nhớ về một điều gì đỏ, hoặc có lẽ là vì người đàn ông với khuôn mặt vặn vẹo kia khiến trái tim anh đập thật nhanh. 

Ký ức mà người thầy của anh để lại trong não anh khi thầy giải thích về “Cái chết của Marat” bắt đầu trôi nổi. Người đàn ông tên Marat trở thành chủ tịch của phái Jacobin trong Cách mạng Pháp vì khả năng kêu gọi tuyệt vời của mình, nhưng đồng thời ông ta cũng là một nhà hoạt động độc ác và khát máu, thường đưa những kẻ thù chính trị lên máy chém mà không cần xét xử. Một người phụ nữ chống lại chế độ đã mượn cớ bàn công việc để tiến vào phòng tắm của Marat, kết thúc cuộc sống của nhà chính trị gia tàn bạo này.

Lâm Nguyên cảm thấy hơi khó chịu khi nghe giọng điệu nhàn nhạt có vẻ hơi mỉa mai của anh, hắn duỗi tay ôm lấy anh từ sau. Chàng trai trước mặt hắn rõ ràng cứng người lại một chút. 

“Ngài… không phải là sinh viên Khoa Kinh tế của Đại học Nhân dân Trung Hoa sao?” Phó Xung muốn thản nhiên nói gì đó với hắn, nếu không cảm giác bị hắn ôm sau lưng sẽ khiến anh có chút đứng ngồi không yên, không biết nên làm gì… Dù đã từng vì hắn mà điên cuồng đến mất đi lý trí, thế nhưng khi tỉnh táo, Phó Xung vẫn theo bản năng muốn tránh xa hắn một chút. 

“Học từ bé rồi, sau này thì nó thành đam mê thôi.” Lâm Nguyên nhéo tay Phó Xung, “Về sau đừng gọi anh là ‘ngài’ được không? Nghe xa lạ quá. Mà còn biết cả anh học trường nào sao? Haha… Chứng tỏ rất quan tâm anh nha.” 

“Chỗ này có thể nấu cơm không? Ở đây hình như không có gì thì phải.” Phó Xung bị hắn nhéo một chút, hai lỗ tai đều nóng lên, nhanh chóng đổi chủ đề. 

“Hôm nay thì ở đây không có gì để nấu thật. Mình ra ngoài ăn đi. Em nhắc đến làm anh cũng thấy đói bụng.” 

Sáng hôm sau, hai người dậy từ sớm.

Nơi này cách chỗ Phó Xung làm việc có chút xa mà anh thì không muốn vừa mới tới làm đã đi muộn. Trường Đảng bên Lâm Nguyên thì cũng chỉ mới khai giảng, còn chưa đến giai đoạn học viên có thể thư giãn. Hai người mua đồ ăn sáng ở cửa hàng tiện lợi gần đấy, Lâm Nguyên vừa lái xe, vừa cẩn thận cắn bánh bao. Phó Xung nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng lại thấy kỳ quái. Người này đôi khi thật sự giống một đứa trẻ, mang theo một ít sự đơn thuần không hợp tuổi tác. Thế nhưng cho dù hắn có là đứa trẻ thì cũng là một đứa trẻ hư. Hôm qua Lâm Nguyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chỉ bỏ ít thuốc vào cốc nước, so bình thường ít hơn nhiều.

Trong lòng hắn có một suy nghĩ, xuất phát từ những phản ứng vô thức khác nhau của cơ thể Phó Xung. Nếu Phó Xung cứ dựa vào thuốc để phát sinh ham muốn, thì cảm giác mà anh tự cảm nhận được sẽ giống như một loài hoa chỉ nở vào lúc nửa đêm. Dù có đẹp say lòng người thì cũng chỉ là sự xuất hiện nhất thời, không thể nhìn thấy mặt trời.

Đây chắc chắn không phải là điều mà Lâm Nguyên muốn.

Khi đưa Phó Xung đến đây, hắn biết tình cảm của mình dành cho thanh niên này đã thay đổi rồi, nhiều đến mức bản thân hắn cũng giật mình. Hai tháng xa nhau dài lắm, mà hắn thì muốn anh luôn ở bên mình, cho nên mới không ngại phiền phức, lôi kéo quan hệ để đưa anh đến tỉnh. Đây có lẽ không chỉ là thích nữa, hắn… có lẽ đã… yêu rồi. 

Thế nên hắn cũng muốn có một tình yêu được hồi đáp. Tuy rằng nhất định sẽ rất khó vì cái khởi đầu tàn nhẫn của nó, thế nhưng, dù có thế nào, không phải nó cũng đã bắt đầu rồi sao? 

Vì vậy mà hai người đêm qua, trong căn biệt thự sang trọng và yên tĩnh, vào đêm thu ảm đạm nhưng ấm áp này, đều cảm nhận được một loại dục vọng điên cuồng tưởng chừng như chết đi sống lại. Không phải là những yêu cầu bất tận, cũng không phải sự bất lực ngưng bặt, mà là như hai thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm, vừa có đỏ mặt tim đập, vừa có ỡm ờ ngượng ngùng. Lâm Nguyên đè nén dục vọng, cùng Phó Xung run rẩy đắm chìm trong sự âu yếm nhẹ nhàng, cảm nhận khoang miệng trơn ướt vẫn còn chút kháng cự, từng chút từng chút nếm thử mật đạo sâu thẳm và bí ẩn… 

Có lẽ giữa hai người vẫn chưa đủ ăn ý, có lẽ vẫn còn chút vô thức tránh né ở đó. Thế nhưng Lâm Nguyên nhạy bén nhận ra cơ thể anh đã không còn cứng nhắc và tràn ngập phòng ngự như trước nữa. Tất cả những gì hắn cần là thời gian… và sự kiên nhẫn. 

Thư ký trưởng Phương Văn có ấn tượng rất tốt về Phó Xung. Người thanh niên này chỉ mới ở đây được hơn một tuần, tình trạng, hiệu quả công việc và khả năng thích ứng với môi trường đều khiến anh ta bất ngờ, đặc biệt là sự điềm tĩnh, tỉ mỉ và cầu toàn. Đối với lớp trẻ thường hay nóng nảy thì đây đúng là hiếm thấy. 

Kim Sơn xếp hạng thấp về quy mô và sự phát triển kinh tế trong số tất cả các thành phố trong tỉnh, đôi khi nó lại khiến người ta suy nghĩ theo quán tính rằng các phương diện khác cũng như vậy. Văn phòng tỉnh có một số cán bộ trẻ tuổi được biệt phái đến, bọn họ cũng đã ở đây lâu hơn so với Phó Xung. Thế nhưng sau khi giải quyết một số công việc, Phương Văn có thể thấy rằng cậu nhóc này tốt hơn nhiều so với những người tới trước. Văn phòng cấp tỉnh hiện tại rất thiếu nhân lực, nếu không sẽ không biệt phái nhiều người từ cơ sở đến như vậy, Văn phòng tổng bộ và Ban thư ký cũng đang muốn tìm người, Phương Văn động tâm muốn chuyển Phó Xung từ Kim Sơn đến đây chính thức luôn. 

Anh ta gọi điện cho Lâm Nguyên, Phó Xung là do Lâm Nguyên đích thân đưa tới, có thể thấy hắn coi trọng thanh niên này như thế nào. Hiện tại anh ta muốn làm bàn đạp cho Phó Xung nhảy cửa rồng, có khi thị trưởng Lâm lại còn cực kỳ hài lòng cũng nên. 

Lâm Nguyên nịnh bợ lão bạn, nào là có mắt nhìn người, Bá Lạc xem ngựa*, cười ha hả cả ngày thế nhưng rồi sao? Không đồng ý. Không đồng ý thì không đồng ý vậy, Phương Văn biết người làm lãnh đạo thi thoảng cũng sẽ ích kỷ, binh khí đã dùng quen tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Cũng may là thường thì anh tài sẽ được lãnh đạo an bài thỏa đáng. Quả nhiên, thị trưởng Lâm tuy từ chối lòng tốt của thư ký trưởng Phương, nhưng cuối cùng vẫn ngỏ ý hy vọng qua hai ba năm, Phó Xung công tác tốt ở địa phương, thư ký Phương sẽ có cơ hội thể hiện lòng tốt của mình. 

*Bá Lạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.)

Tối đến, Lâm Nguyên đón Phó Xung đi làm về rồi hai người qua siêu thị, mua đủ thức ăn cho một tuần. 

Phó Xung bận rộn trong bếp, muốn nghiêm túc nấu vài món. Mấy ngày vừa rồi hai người toàn là ra ngoài ăn cơm, Lâm Nguyên đã chính thức chống đối trên giường. 

Lâm Nguyên ngồi trong phòng khách xem phương án quy hoạch do Ủy ban Xây dựng vừa gửi chiều nay. Hắn xem đi xem lại mấy lần, phát hiện mấy lỗi nhỏ, lập tức gọi điện trực tiếp cho chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, yêu cầu họ nhanh chóng sửa lại. Lúc gọi điện, điện thoại không ngừng có thông báo cuộc gọi khác. Cúp điện thoại xong, hắn nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ, là Đồng Linh Tú. Hắn suy nghĩ một lúc rồi gọi lại. 

“Cô tìm tôi có việc gì?” Hắn miễn cưỡng tăng thêm nhiệt độ trong giọng nói của mình. 

“Thị trưởng Lâm, tôi nghe Ngô Mẫn nói bây giờ hai người đang là bạn học ở trường Đảng. Học tập vất vả quá đi, đi tỉnh còn không về nhà. Anh quả là Đại Vũ trị thủy*, hết lòng vì việc chung; qua cổng không vào**!” Đồng Linh Tú hiếm khi nói chuyện kiểu sặc mùi thuốc súng như này với hắn, nghe là biết cô đang rất giận. Ngô Mẫn là nữ thị trưởng của một thành phố khác, cũng là được tỉnh phái đi. Trước kia lúc ở tỉnh cũng có quan hệ tốt với Đồng Linh Tú. Hẳn là hai người vẫn giữ liên lạc với nhau nên mới biết hắn đang trong tỉnh.   

*Truyền thuyết Đại Vũ (Hạ Vũ) trị thủy, thuần hóa sông Hoàng Hà

**Dựa theo tích Hạ Vũ đi công cán ba lần qua cổng nhà mình vẫn không ghé vào vì sợ lỡ việc nước

Lâm Nguyên còn chưa kịp trả lời, Đồng Linh Tú đã nói tiếp: “Lâm Nguyên, anh đừng tưởng tôi không nói gì có nghĩa là tôi không biết mấy trò mèo của anh. Nói thẳng, nếu không phải là do anh tôi khuyên ngăn, tôi cũng đã ly dị với anh từ lâu rồi. Mong anh đừng để mọi người trong nhà biết anh ở tỉnh hết mới ưỡn mặt về.” Không đợi Lâm Nguyên nói câu nào, đối phương đã cúp điện thoại.

Hắn tối sầm mặt lại, ném điện thoại lên sô pha, trong lòng khó chịu không thôi. 

Ly dị, trong lòng hắn cũng nghĩ đến điều này. Cuộc hôn nhân này của hai người quả thật đã là thùng rỗng kêu to rồi, duy trì như một lớp vỏ đẹp đẽ của một chính khách và một người phụ nữ thành đạt, không hơn không kém.

Thế nhưng đằng sau lớp vỏ này lại là những bình diện lợi ích phức tạp và sâu rộng mà hai gia đình đã dày công xây dựng bao năm qua, từ cha mẹ đến bạn bè đồng trang lứa, hoàn toàn không đơn giản như hai chữ ‘ly dị’. 

Phó Xung dọn xong đồ ăn, kêu Lâm Nguyên lại đây ăn cơm. Lâm Nguyên lắc đầu, định vứt bỏ tâm trạng tồi tệ này sang một bên. Hắn mang theo hai chai vang đỏ trong tủ rượu, đều là những bộ sưu tập hàng đầu của Pháp được người khác đưa, dự định cho Phó Xung thưởng thức. 

Vừa rót rượu xong, điện thoại Phó Xung vang lên. Anh nhìn thoáng qua, cầm điện thoại vào phòng khách.

“Anh… đang làm gì thế…” Giọng Nhã Na trong điện thoại dường như có chút thấy thường. 

“Anh vừa nấu cơm…” Phó Xung phát hiện bản thân có chút căng thẳng, giống như lo lắng bạn gái sẽ hỏi về vấn đề gì đó không dễ trả lời. 

“Ồ, anh còn ngày nào cũng… nấu cơm cho thị trưởng Lâm sao? Thật chu đáo… Hình như lâu lắm rồi em chưa ăn cơm anh làm…” Giọng của Nhã Na có một cảm giác chua chát mơ hồ.

Phó Xung nhíu mày, nhất thời cảm giác như có một mũi kim rất mỏng cắm vào đầu tim, chỉ có một vết thương nhỏ nhưng cơn đau đã xâm nhập vào tận xương tủy. Những lời này của cô ấy, trong nháy mắt lại biến thành một hình ảnh rõ mồn một trước mắt Phó Xung, một bên là Lâm Nguyên ngồi trước bàn ăn thưởng thức những món anh nấu, một bên lại là Nhã Na đang dựa vào đầu giường của cô, lật xem ảnh cưới của hai người mà thở dài buồn bã. 

“Chờ anh về sẽ nấu cho em…” Anh vội vàng nói, như thể sợ nói chậm một chút thôi là đối phương sẽ không nghe được. 

“Đi ăn cơm đi… Em không sao.”

Nhã Na cúp điện thoại, Phó Xung ngơ ngác trong phòng khách một lúc.

Mùa thu phương Bắc này, có lẽ vì cây đứng trước gió không giữ được lá, để chúng rơi đầy đất thật thê lương làm sao, khiến cho ai ai cũng buồn theo. 

Kết quả là hai người cứ bất tri bất giác mà uống cạn hai chai rượu. Lâm Nguyên biết tửu lượng của Phó Xung tốt, một chai rượu vang hẳn không hề hấn gì. Nhưng không biết tại sao, thanh niên kia rõ ràng không say mà gương mặt lại đỏ bừng, trong mắt là sương mù tán loạn. Hai người không nói, thỉnh thoảng nhìn nhau nâng ly uống một hơi.

Trong mắt Phó Xung phủ một tầng rượu say mông lung. Anh nhìn Lâm Nguyên đang ngồi đối diện. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len cashmere màu đen tuyền và quần tây màu xanh nước biển, trên cổ tay đeo đồng hồ tỏa sáng lòe lòe khiến cả người hắn dường như cũng sẽ tỏa sáng vậy. Hắn ngồi ở đó, trong tay là ly rượu còn một nửa, thật hợp với căn biệt thự cao cấp và thời thượng này. Hắn cao cao tại thượng, nắm chức nắm quyền, có thể phát biểu, có thể biện luận, sống nơi thanh nhã, nghe nói còn từng là vận động viên đánh bóng chuyền cấp quốc gia. Giờ anh mới biết, hắn còn vẽ tranh rất đẹp. 

Bất kể nhân phẩm của hắn ra sao, hắn chính là người trên đỉnh Kim Tự Tháp trong cái xã hội này. Nhưng cho dù anh có cao cao tại thượng, có đứng trên cao quan sát thiên hạ thì anh đã có thế giới của anh, mà tôi thì có cuộc sống của tôi, tại sao lại cứ nhất định muốn kéo tôi vào thế giới của anh, nhất định muốn phá hủy hạnh phúc bình an tôi đã cẩn thận tạo dựng. Lâm Nguyên, có lẽ trong lòng anh, anh rất quan tâm đến cảm giác của anh, tình cảm của anh. Thế nhưng nếu những thứ hạnh phúc này của anh được gây dựng trên sự đau khổ của người khác, mà anh lại vẫn cứ kiên trì, cứ ích kỷ như vậy, anh cho rằng, anh xứng đáng được hưởng thứ anh cho là chân ái sao? 

Dưới ánh đèn mờ ảo, trong mùi rượu ngọt ngào, và trong tầm mắt của Lâm Nguyên, trái tim Phó Xung như đồng cỏ bị gió thổi bay, cả bầu trời lạnh lẽo. Bất tri bất giác, anh đã muốn thiếp đi. 

Lâm Nguyên cẩn thận đỡ anh, đặt anh xuống sô pha trong phòng khách, để anh thoải mái ngủ thiếp đi. Hắn ngồi ở đối diện một lúc, nhìn cặp lông mày khẽ nhíu cùng gương mặt nửa đỏ nửa trắng dưới ánh đèn phòng khách, có một sức hút khó tả.

Dù uống rất nhiều nhưng hắn cũng không say như Phó Xung. Lâm Nguyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong lòng, vội vàng đi đến studio, tìm dụng cụ vẽ, kẹp vẽ, bảng vẽ, đem đến phòng khách, chậm rãi chọn một góc đối diện với Phó Xung. Hắn muốn vẽ một bức họa của người đàn ông hắn yêu. 

Đội bảo vệ khu vực đúng giờ lại đi tuần tra, lúc đi trên con đường mòn trải đầy lá thu, dưới chân họ phát ra tiếng xào xạc. Những người này đã quen với việc đảm bảo sự an toàn cho các vị khách quý trong khu biệt thự xa hoa này. Ánh mắt họ chăm chú theo dõi từng góc tối hoang vu, hẻo lánh, nhưng lại rất ít khi để ý nhưng căn phòng thắp đèn ấm áp kia. Nếu bọn họ đi qua tòa biệt thự xinh đẹp của Lâm Nguyên, ngẫu nhiên nhìn một cái, có lẽ họ cũng sẽ thấy được cảnh đêm thu say lòng người kia. Một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đang dùng ánh mắt chan chứa tình yêu và chiếc bút trong để phác thảo ra diện mạo của một thanh niên khác đang say sưa ngủ trên ghế sô pha.

Đêm đó, Lâm Nguyên dán tên bức tranh vào bức phác thảo nhỏ này, “Ái nhân đang say giấc nồng của tôi.” 

Việc học tập tại trường Đảng của Lâm Nguyên đã sắp hoàn thành, các loại bữa ăn mọc lên như măng sau mưa xuân. Hắn không chỉ muốn tham gia mà còn muốn chủ động chủ trì, Cách giao tiếp và tăng cơ hội tiếp xúc này rất có lợi cho những nhà lãnh đạo để mạng lưới quan hệ rộng khắp trong toàn tỉnh ngày càng lớn mạnh.

Buổi tối, Lâm Nguyên ở ngoài ăn cơm, Phó Xung tự mình bắt taxi trở về biệt thự. Anh nấu cho mình thì lại rất đơn giản, nấu một ít mì và thêm một ít rau xanh là xong. 

Bây giờ vẫn còn sớm, Lâm Nguyên hẳn là còn lâu mới về. Dường như Phó Xung đột nhiên đặc biệt hứng thú với ngôi nhà mà anh đã ở gần hai tháng, bắt đầu từ phòng khách, anh từ từ chiêm ngưỡng từ phòng này sang phòng khác.

Trong đầu là câu nói mà Lâm Nguyên đã ghé vào tai anh thì thầm một đêm tình nồng, “Anh công tác ở Kim Sơn cùng lắm là ba năm, sau đó lại về tỉnh. Đến lúc đó, anh cũng sẽ điều em về tỉnh, tìm một khoa tốt. Hai ta… vẫn ở bên nhau. Căn nhà này sẽ không đứng tên anh, chuẩn bị đi anh sẽ sang tên nó cho em. Đến lúc đó em ở đây, anh có thể đến thăm bất cứ lúc nào. Trong căn nhà này cũng có rất nhiều đồ quý người khác đưa… Tiểu Xung, nghe anh này, anh đối với em… là thật lòng.” 

Là thật lòng sao? Có lẽ vậy. Phó Xung im lặng, không nói gì. 

Căn phòng cuối cùng là studio vẽ của Lâm Nguyên. So với ban đầu, sự khác biệt duy nhất là bên cạnh bức ‘Cái chết của Marat’, có thêm một bức tranh khác. Phó Xung lặng lẽ đứng nhìn hồi lâu. Người trong tranh tuy là chỉ được họa bằng chì trắng đen, thế nhưng lại có một sức hấp dẫn tự nhiên, tựa hồ so với người thật còn quyến rũ hơn nhiều. 

Anh về phòng mình, mở máy tính xách tay ra, mở một document đã được bảo mật và giấu kỹ. 

Nội dung trong document không nhiều, anh cũng chỉ thêm một dòng chữ phía sau, đó là địa chỉ cụ thể, diện tích của căn biệt thự này cùng với một số món đồ tương đối quý giá trong nhà. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK