Một tiếng ho dữ dội ở phòng bên cạnh đánh thức Phó Xung khỏi cơn mơ, anh có chút hoảng sợ lau mồ hôi lạnh trên trán rồi bật đèn đầu giường lên. Anh dỏng tai lên, nghe tiếng ho của mẹ mình dần ngừng lại, nhìn hộp nhựa trên bàn đầu giường mà ánh mắt có chút hoảng hốt.
Anh như nhìn thấy chính mình trong cơn ác mộng vừa rồi. Sau khi quyết định thời gian cho cuộc họp của Lâm Nguyên, anh lặng lẽ trở về khách sạn, vào phòng ngủ của Lâm Nguyên, dùng chiếc chìa khóa vừa đánh mở ngăn kéo ra. Không biết có phải vì bảo mật hay không, dù tra chìa khóa vào ổ nhưng anh vẫn không thể mở được ngăn kéo. Anh nghe thấy tiếng tiếng mở cửa và tiếng bước chân của hắn phía sau, trán anh đổ mồ hôi lạnh….
Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm đen kịt, Phó Xung lăn lộn trên giường, cảm thấy cơn buồn ngủ của mình càng lúc càng mờ nhạt, giống như vầng trăng khuyết phía chân trời kia.
Không biết tại sao, anh đột nhiên muốn hút một điếu thuốc… Phó Xung hút một nửa điếu thuốc, để cho mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào phổi, cố nén nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Chỉ có làm như vậy, anh mới có thể ngăn bản thân suy nghĩ linh tinh. Đúng vậy, trong căn phòng mà anh bất tri bất giác đã thân thuộc hơn cả phòng tân hôn của mình, mọi ngóc ngách dường như đều có những dấu ấn rõ ràng, chỉ có ngăn kéo nhỏ kia, lại như một điều bí ẩn kì lạ, ngăn cách sự thân mật giữa anh và Lâm Nguyên trong căn phòng đó.
Buổi sáng thức dậy, Phó Xung giúp mẹ mình chuẩn bị bữa sáng vì đột nhiên cổ họng bàn bị rát mấy ngày nay. Hai ông bà vẫn đang vì việc của anh mà đau đầu, Phó Xung nghe được ý tứ của hai người là muốn anh cố gắng cứu vãn mối quan hệ với Nhã Na. Nhìn người ba mặt mày ủ dột cùng người mẹ không ngừng ho khan của mình, anh không nhẫn tâm nói với họ rằng đó là chuyện không thể cứu vãn được nữa. Với bản thân anh và Nhã Na mà nói, khe nứt trong chuyện tình cảm của hai người đã sâu hơn cả dải ngân hà ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ, bởi vì đôi nam nữ hai bên dải ngân hà kia trái tim đều hướng về nhau, còn giữa anh và Nhã Na lại là mưa tên bão đạn trong đêm tối. Anh và cô chỉ nghe thấy tiếng dây cung run lên trong gió, nhưng lại không biết mũi tên bay về hướng của đối phương.
Ngồi trên xe buýt đi về cơ quan, Phó Xung nhìn hộp nhựa mà anh đang ôm chặt trên tay, giống như đang nhắc nhở bản thân phải quyết tâm thực hiện. Ánh mắt anh lướt qua những tòa nhà đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ, trong tầm mắt anh là bảng hiệu vàng của Phát triển Đông Thăng, trước cửa có rất nhiều ô tô đang đậu, tựa như đây là vẻ đẹp của xí nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực khai phá bất động sản ở Kim Sơn.
A Tiêu lén lút liếc nhìn thị trưởng ở ghế sau, sáng nay Lâm Nguyên gần như không ăn gì mà đã ra ngoài ngay. Hắn nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, nhưng A Tiêu biết bây giờ hắn đang cảm thấy rất khó chịu, hẳn bởi vì vị trí bên cạnh anh ta bây giờ đang trống rỗng.
Buổi sáng, Lâm Nguyên cùng phó thị trưởng thường vụ và vài vị quản lý ngồi nghe báo cáo của đoàn thanh tra liên hợp bao gồm giám sát, kiểm toán, ủy ban xây dựng, giá cả, thuế và điều tra kinh tế. Đoàn thanh tra đã tiến hành thanh tra theo mạng lưới và đã tổng hợp tình hình toàn diện của các doanh nghiệp chủ chốt trong thị trường phát triển bất động sản Kim Sơn trong ba năm qua. Hôm nay là lần thứ ba báo cáo chính phủ và là báo cáo cuối cùng. Lâm Nguyên yêu cầu tất cả các phó thị trưởng phát biểu ý kiến dựa trên kết quả thanh tra, cuối cùng hắn sẽ đưa ra chỉ thị.
Vào buổi chiều, bộ phận thư ký bắt đầu soạn thảo biên bản cuộc họp đặc biệt của chính quyền thành phố dựa trên nội dung của cuộc họp. Đầu tiên, ủy ban xây dựng được chỉ đạo chủ trì soạn thảo “Quy chế quản lý và phát triển bất động sản đô thị thành phố Kim Sơn [Dự thảo sửa đổi].”, sẽ được báo cáo với cuộc họp để xem xét sau khi nó được thông qua tại cuộc họp điều hành của chính phủ. Hai là căn cứ vào kết quả khảo sát của đoàn thanh tra liên hợp, giải quyết hiện tượng một số xí nghiệp phát triển bán một phòng nhiều lần, vi phạm hợp đồng cam kết, xâm phạm quyền và lợi ích hợp pháp của người dân, trốn thuế, từ chối chuyển nhượng quyền sở hữu công trình hạ tầng đo thị và công trình công cộng hỗ trợ theo quy định, xử phạt những xí nghiệp phát triển bất động sản thuộc Phát triển Đông Thăng, đưa vào danh sách đen, không được tái gia nhập thị trường bất động sản của thành phố.
Phó Xung nhìn thấy bản thảo biên bản trên tay đồng nghiệp thì cau mày.
Trong lòng anh biết rõ đây là thủ đoạn mạnh mẽ của Lâm Nguyên để dọn sạch những rào cản vào Kim Sơn cho một số tập đoàn có lợi sau lưng hắn. Mặc dù những nhà phát triển này đã biết rằng hành động của Lâm Nguyên sẽ gây ra những ảnh hưởng bất lợi đối với họ một khi lãnh đạo tỉnh đến Kim Sơn bãi nhiệm Lâm Nguyên, nhưng xét cho cùng thì Lâm Nguyên đã suy tính kế hoạch này từ lâu, có lý lẽ có bằng chứng, cuối cùng tuân theo trình tự nghiên cứu tập thể mà quyết định ngả bài, khiến cho mấy xí nghiệp cùng những thế lực sau lưng bị bắt thóp phẫn nộ không nói nên lời.
Lúc tan sở, Phó Xung trước tiên là đi đến một cửa hàng chìa khóa nhỏ trên con phố phía sau tòa thị chính, lấy chiếc chìa khóa mà anh muốn. Anh có chút bất an giấu kỹ chìa khóa vào trong cặp, bất tri bất giác đã đi đến trạm xe buýt trước cửa tòa thị chính. “A anh Phó, mau tới đây!” Một chiếc xe máy tiêu sái lượn một đường bán nguyệt xuất sắc trước mặt người ven đường rồi dừng lại trước mặt anh, người lái xe cởi mũ bảo hiểm ra, chính là Đổng Kiếm.
“Sao anh lại chen lấn trên xe buýt thế này? Xe chuyên trách của thư ký Xung nhà chúng ta đâu?” Đổng Kiếm vừa sửa sang lại đầu tóc, vừa nhướn mi nháy mắt với Phó Xung, phớt lờ ánh mắt của nhiều cô gái trẻ đứng ở trạm xe.
“Mẹ anh hai ngày nay sức khỏe không được tốt, anh về nhà chăm sóc bà vài ngày.” Phó Xung trả lời gã, ánh mắt bỗng trở nên lúng túng, bị một chiếc xe việt dã đang từ cổng lớn của tòa thị chính rẽ ra đường quốc lộ hấp dẫn.
Đổng Kiếm nhìn theo ánh mắt của anh, thấy được biển số xe quen thuộc Lâm thị trưởng của, “Nào! Nào! Anh, xe buýt đến rồi, anh còn ở đấy nhìn cái gì!” Phó Xung trừng mắt nhìn gã, quay đầu nhìn lại, xe buýt căn bản chưa có đến.
“Được rồi, để em đưa anh về, để anh thưởng thức kỹ năng lái xe độc môn bí truyền của em từ thời nhập ngũ!” Đổng Kiểm không đợi Phó Xung đồng ý đã lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho anh.
“Bớt bốc phét đi, đừng tưởng mình là Thái bảo* nữa, muốn khoe thì đi khoe với bạn trai mi ấy, rõ chưa!”
(*) Thái bảo (tiếng Trung: 太保) là một chức quan trong triều đình phong kiến Trung Quốc, Triều Tiên và Việt Nam, được thiết lập từ thời nhà Chu, phụ trách việc giám hộ và phụ tá vị vua nhỏ tuổi.
“Đã rõ ạ!” Xe máy lao đi trên đường như một mũi tên.
Xe chỉ còn cách Phòng Tình Nhã Ngạn một đoạn lại bỗng dừng lại.
“Sợ tốn xăng à mà chú đáp anh ở cái chỗ không xa không gần này?” Phó Xung đấm nhẹ lên lưng Đổng Kiếm.
“Xung ca… Hôm nay em nhận được tin này, nghĩ một hồi thấy vẫn là nên báo anh một tiếng.” Hai người đều xuống khỏi xe máy, bỏ mũ bảo hiểm xuống.
Phó Xung thấy sắc mặt bất ổn của Đổng Kiếm, không như là đang nói đùa, bèn hỏi, “Tin gì?”
Đổng Kiếm siết chặt chiếc mũ bảo hiểm trong tay. “Có liên quan đến Thị trưởng Lâm.” Anh thấy trên mặt Fu Chong có chút căng thẳng, ánh mắt nhìn gã có chút áp lực mà chờ đợi. Quả nhiên, con người một khi đã đem lòng quan tâm, thì đều sẽ rất loạn.
“Em có một chiến hữu thân thiết chuyển công tác đến huyện Bình Cốc để lái xe cho lãnh đạo. Thi thoảng tụi em vẫn nói chuyện với nhau trên mạng. Hôm nay cậu ấy lén nói với em là bên đó đang có chuyện, nói là có người đã lợi dụng chính sách nhà ở giá rẻ để lừa đảo kinh phí trợ cấp của nhà nước. Chỗ tiền này nghe nói là rất lớn, liên lụy đến rất nhiều lãnh đạo và phòng ban. Hiện tại tổ chuyên án còn đang điều tra bên đó, hiện đã ‘song quy’* ủy ban xây dựng rồi.” Đổng Kiếm thấy sắc mặt của Phó Xung ngày càng thay đổi. Gã ngẩng đầu nhìn trời. Có lẽ là vì trời… sắp tối rồi.
(*) “Luật giám sát hành chính”, trong đó quy định: cơ quan giám sát có quyền yêu cầu những người bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật hành chính phải có mặt tại địa điểm đã định với thời gian quy định, để giải trình về vấn đề liên quan (bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định).
“Xong rồi sao?” Phó Xung thản nhiên hỏi một câu.
“Cậu ấy bảo nghe thấy lãnh đạo ngồi xe nói là vụ này có lẽ phải tra mất mấy năm. Vị lãnh đạo đương nhiệm cũng có thể phải bị điều tra. Thị trưởng Lâm từng giữ chức thẩm phán quận ở Bình Cốc, hình như là cũng có liên quan đến vụ này. Có lẽ…” Đổng Kiếm lấy điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định đưa vào miệng, Phó Xung đã nhẹ nhàng rút điếu thuốc khỏi tay gã, “Cho anh một điếu.”
“He he… Ở lâu với thị trưởng Lâm nên là Xung ca cũng… nghiện rồi hả?” Đổng Kiếm vừa châm lửa cho anh, vừa nháy nháy cái mắt.
“Anh ngày trước vẫn hút, không… liên quan tới hắn.” Anh hít một hơi thật sâu, thuốc có chút nhẹ, không nồng như loại mà Lâm Nguyên hay hút, khiến anh có chút… Không đã nghiền.
“ Chắc là Thị trưởng Lâm cũng đã biết tin này từ sáng sớm. Nhưng khi vừa nghe đến chuyện này, không biết tại sao em lại có chút chột dạ, rất muốn nói cho anh biết, haha, hình như em hơi bao đồng nhỉ?” Đổng Kiếm phun ra một hơi thuốc, vui vẻ nói với Phó Xung.
“Có chút.” Phó Xung vứt tàn thuốc xuống chân, giẫm lên dập lửa, “Được rồi, mau chở anh về đi.. Mấy nay mẹ anh trong người không khỏe, còn phải về nấu cơm nữa.”
Ngồi sau xe Đổng Kiếm, trái tim Phó Xung có chút bắt chước nhịp xe xóc nảy mà phập phồng lo lắng.
Ăn cơm tối xong, Phó Xung lẳng lặng dựa vào giường trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm cây xanh yếu ớt không rõ tên trên bệ cửa sổ.
Cái cây này vốn là được gieo mầm trong một cái chậu sứ nhỏ màu trắng ở tại văn phòng của Nhã Na, nhưng lại được cô yêu thương mà tự mình chuyển tới nơi này. Hạt giống gieo hồi xuân cuối cùng đã mọc lên những cây con mỏng manh. Vậy thì có phải tai nghiệt gieo khi trước… cũng đã đến lúc kết ra quả báo rồi không?
Anh nhớ lại những lời Đổng Kiếm nói, lại nhớ tới hương thơm hấp dẫn để lại trên người Lâm Nguyên và thẻ phòng trong bộ vest, nhớ dáng người cao lớn đứng chờ thang máy ở tầng 21, nhớ dây chun kéo đứt tóc trong phòng bệnh của Nhã Na, nhớ lại cảm giác đau đớn trong người của chính mình sau khi bị đèn bàn đập ngất…
Anh cáu kỉnh lăn qua lăn lại, chiếc đồng hồ báo thức trước mặt đang quay kim giây một cách buồn tẻ. Trước mắt anh lại như bỗng hiện ra cái đồng hồ khắc chữ ‘Nguyên’ lại, một nồi mì hầm đang sôi sùng sục, con đường nhỏ dẫn từ phủ tỉnh đến khu biệt thự, bến phà Ngôi sao ở cảng Victoria, chiếc rìu sắc bén trên tay người đàn ông trong mưa gió…
Đúng vậy, đó là một chiếc rìu sắc bén tưởng chừng có thể chia cắt linh hồn con người. Mà giờ đây, chính anh cũng là một kẻ đang bị tình yêu cùng sự thù hận chém thành tâm thần phân liệt.
Ngoài cửa có người ấn chuông, ngăn không cho anh ở trên giường lộn qua lộn lại như cái bánh tráng nữa. Anh vừa định ra phòng mở cửa, mẹ anh đã đi tới mở cửa, bên ngoài truyền tới giọng chị gái. Hai mẹ con hình như có chuyện muốn nói bèn vào phòng ba mẹ rồi đóng cửa lại. Ba anh thì đang ăn cơm trong phòng khác, căn hộ bỗng trở nên im ắng.
“Không thể nào! Con mẹ không thể là người như vậy được… Con gọi chồng con tới đây, mẹ phải hỏi nó, hỏi nó ai dám nói con mẹ ngủ với đàn ông!” Tiếng hét sắc bén của mẹ anh đột nhiên vang lên từ phòng bên.
Trái tim Phó Xung chợt co thắt lại, anh đứng bật dậy. Bên tai lại là tiếng khóc nức nở của Phó Anh, “Mẹ! Mẹ… Mẹ bình tĩnh lại đi!” Tiếng bước chân dồn dập đến phòng anh. Không biết vì sao, trong nháy mắt đó, Phó Xung thấy mình như đang trần truồng, bé xíu nằm trong tay mẹ, vừa thân thiết lại vừa lạnh buốt.
Anh mở cửa phòng, khuôn mặt đỏ bừng của mẹ anh hiện ra trước mắt. Khuôn ngực gầy yếu của bà đang phập phồng, khiến Phó Xung lại như nhớ tới người phụ nữ luôn gầy ốm nhưng lại mang trong mình nội lực kinh người này đã một thân gánh vác gia đình để chồng mình ra ngoài làm công ra sao.
Chị gái anh mặt đỏ bừng đứng ở một bên, ôm chặt cánh tay của mẹ. Trong ánh mắt ấy là sự hối hận xen lẫn khiếp đảm, lại khát khao muốn biết chân tướng sự việc.
“Con, anh rể con uống say, nói con không ra gì. Mẹ không tin, mẹ phải hỏi con cho ra nhẽ. Có phải là con với cái tên thị trưởng kia… lên giường với nhau? Chuyện anh rể con thăng tiến cũng là vì con… lên giường người ta mà ra? Hôn sự của con với Nhã Na thất bại cũng là vì hắn?” Mẹ già nắm chặt lấy tay Phó Xung, đôi mắt lóe lên tia máu đỏ mỏng mà nhìn chằm chằm vào mắt con mình. Hai đôi mắt ấy về bản chất thì chẳng khác gì nhau, chỉ là một đôi đã vẩn đục vì tuổi già, một đôi lại vẫn còn vì đang độ thanh xuân mà thuần khiết.
Chỉ là đôi mắt đã từng trong veo như tia nắng ban mai đầu tiên ấy giờ lại chất chứa đầy đau thương, buồn khổ, cùng một chút… tuyệt vọng mà mẹ anh không thể hiểu.
“Mẹ… con không biết anh ấy nói gì, con chưa từng… lên giường hay làm gì với thị trưởng Lâm cả…” Phó Xung có chút do dự. Anh không biết Lý Hoành Đồ uống rượu xong thì đã nói những gì với chị mình, nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Anh có cảm giác mình như thể một học sinh chưa kịp ôn bài cho kỹ đã bị tống đến trường đi thi. Đối mặt với giám khảo nghiêm khắc, vừa không thể nộp giấy trắng, lại cũng không thể tìm ra đáp án chính xác.
Phó Anh đứng bên cạnh mà môi khẽ run lên một chút, rốt cuộc vẫn cắn môi nói ra, “Tiểu Xung, chị vốn không muốn để mẹ phải sốt ruột nổi nóng như vậy. Nhưng chị hiểu chồng mình, anh ấy cũng không phải dễ say, nhưng một khi đã say thì những lời trong miệng nhất định là những lời trong lòng không dám thốt ra. Anh ấy nói em với… thị trưởng Lâm có cái loại tình cảm này với nhau. Chị dọa anh ấy, tát anh ấy hai cái, ảnh vẫn không buông tha, còn kể thêm rất nhiều về… chuyện của hai người các em. Nói là thị trưởng Lâm giúp ba mình tìm bác sĩ ở Bắc Kinh, thăng chức cho anh ấy, tất cả đều là vì em với anh ta thân mật với nhau. Còn nói Nhã Na bắt quả tang hai người ngay trong khách sạn…”
Phó Xung thấy bàn tay đang nắm tay mình của mẹ run lên, khiến cả cơ thể anh cũng không kiềm chế được mà run rẩy theo. Như chút sương giá cuối cùng trong ánh nắng, bị hơi ấm và tình yêu của mặt trời từ từ bóp chết.
“Chị cũng không muốn tin tiểu Xung à! Nhưng là cái miệng kia nói mãi không ngừng, chị càng mắng anh ấy lại càng hăng. Chị… chị chỉ là muốn tới hỏi em. Chị cũng là thật sự lo lắng cho em mà tiểu Xung! Tình cảm của em với Nhã Na nếu là vì chuyện này mà bị phá nát thì lòng chị cũng uất ức, chịu không nổi. Chị không tin là em mình sẽ là… loại người này. Chị chỉ muốn nghe chính miệng em nói, rằng em không phải là loại người như tên chết tiệt Lý Hoành Đồ kia nói. Em và thị trưởng Lâm không hề có cái loại quan hệ này, phải không tiểu Xung?”
Phó Anh vừa nói vừa lau đi nước mắt đang không ngừng trào ra bên khóe mặt. Cả cô và mình đều nôn nóng nhìn vào mắt em trai. Cô muốn đứa em trai bé bỏng của mình phủ nhận tất cả, dẫu cho sâu trong lòng mình, cô cũng đã lờ mờ tin những lời say rượu của chồng mình. Vì cô biết, người kia mỗi lần uống say không biết trời đất gì sẽ quên che giấu chính mình.
“Mẹ, chị, chuyện không phải như anh rể nói đâu…” Anh còn chưa nói hết lời, lại đã nhìn thấy sự vui mừng, phấn khích xen lẫn nghi ngờ trong mắt hai người phụ nữ thân cận nhất. Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Mọi chuyện cũng không hẳn như anh ấy nói. Con không phải bán mình lên giường hầu hạ thị trưởng để trèo cao, anh ấy giúp nhà mình… cũng không phải là để trả công con… Chuyện giữa bọn con thật sự rất phức tạp… Con với anh ấy có mối quan hệ này là vì… con thích anh ấy.”
Anh gần như là nhắm mắt lại mà ấp a ấp úng nói ra những lời này, vì anh không muốn phải lập tức nhìn thấy sự bi thương cùng nỗi tuyệt vọng trong mặt mẹ và chị gái. Mặc dù quá trình phun ra từng chữ từ miệng đến không khí thật gian nan, nhưng ngay lúc này đây, Phó Xung biết mình đã không thể thêu dệt nên một lời nói dối tử tế nào để lừa gạt thân nhân của chính mình nữa rồi. Trong một đêm không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, không có kịch bản và lời thoại trau chuốt, linh hồn vốn còn đang đau khổ giãy dụa trong tình yêu và sự thù hận lại bất ngờ bị anh rể, bị nằm vùng của người kia dùng rượu đẩy lên sân khấu.
Anh chưa kịp mở mắt đã nhận một cái tát vang dội, rất đau, rất nóng. Vẻ mặt u ám của Lâm Nguyên như hiện ra ở trước mặt, hắn như có một tia giễu cợt, cười nhạo anh luôn bị chính người mình thân thiết nhất tát, Nhã Na, mẹ già, mà cũng không thèm bận tâm những cái tát này là vì ai.
“Súc sinh! Tao đã tạo cái nghiệt gì để giờ nuôi mày thành cái loại…” Bà mẹ rơi nước mắt cay đắng tát cho con mình một cái, rốt cuộc lại vẫn không mắng ra những lời có thể khiến người ta tan nát cõi lòng kia.
Nghe tiếng mắng mỏ nức nở của mẹ mình, Phó Xung cảm giác cái nóng rát trên mặt như đang ăn mòn từng tế bào trong cơ thể, cứ như thể anh chỉ là một con mực, nằm trên kẹp sắt chuẩn bị được nướng chín vậy.
“Thật là tạo nghiệt mà!” Mẹ già kéo lấy tay Phó Anh, trên mặt cả hai đều có nước mắt lăn dài. Phó Anh nhìn nửa bên mặt còn đang sưng tấy của em mình, xót xa mà nói với anh, “Em ra ngoài đi đã, cứ để chị nói chuyện với mẹ. Đừng để ba phát hiện ra, tim ông ấy không chịu nổi mất. Ai, đều là do chị quá nóng vội. Mẹ à, mẹ bớt giận đi.”
“Con bảo mẹ phải làm sao để bớt giận đây? Con nói đi! Nhà đã mua, đã trang trí xong, ngày cưới cũng đã có, nhưng nó thì giỏi rồi. Nói chia tay với Nhã Na là chia luôn, cái này còn đủ để người ta phải khổ sở, giờ nó lại còn nói nó thích… đàn ông! Đây là nó muốn là gì? Không phải là muốn làm cho mẹ với bố con tức chết à? Mày… mày rốt cuộc là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú gì thế hả con ơi? Mày nói đi!” Bà cụ càng nói càng kích động, xoay người túm lấy tay Phó Xung mà lắc. Đôi mắt bà như muốn phun lửa, lại như muốn để từng giọt lệ chua xót tuôn ra.
“Được rồi, được rồi mà mẹ. Mẹ nói nhỏ thôi đừng để ba nghe thấy. Để con dìu mẹ về phòng nằm một lát. Tiểu Xung em ra ngoài đi hít thở không khí đi, mau đi đi!” Phó Anh đẩy em mình đi.
Bên ngoài khu chung cư Phong Tình Nhã Ngạn đa phần đều là quán nướng. Phó Xung đầu cũng không thèm ngẩng, tùy tay đẩy cửa một nhà hàng rồi đi vào.
Tiểu khu khá lớn, đi bộ từ nhà đến cửa hàng ở đây mất hơn mười phút, không khí lạnh lẽo ngoài trời từ từ xoa dịu bên mặt sưng đỏ của anh, nhưng ngọn lửa u ám trong tim lại khiến anh có cảm giác có từng bước chân đều nhẹ bẫng, không thể tìm thấy trọng tâm. Anh gọi bừa mấy cái xiên nướng cùng với nửa tá bia. Đồ nướng còn chưa kịp lên, anh đã uống hết hai chai.
Bia đắng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng đang bốc hỏa, khiến tâm trạng nóng rực của anh thoáng phục hồi một chút. Có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh. “Tiểu Phó, sao lại ở đây một mình thế này? Sao vậy? Sao trông sắc mặt cậu tệ thế này!” Là Khâu Lâm của Ủy ban Xây dựng.
Anh ta vốn đang ngồi ở chiếc bàn đối diện chéo của Phó Xung với một chủ doanh nghiệp, lúc thấy anh cúi đầu vừa vào quán đã bắt đầu uống bia, Khâu Lâm lặng lẽ nói bên tai người đàn ông kia, “Huệ tổng, đó là Phó Xung, thư ký bên người của thị trưởng Lâm.”
Huệ Thăng cau mày, “Thư ký thị trưởng? Vậy thì cậu ta cũng cùng một giuộc với tên họ Lâm chết tiệt kia thôi.”
Hôm nay tâm trạng của gã đang cực kỳ khó chịu. Vừa có tin Đông Thăng và mấy nhà phát triển bị chính quyền thành phố cấm tham gia thị trường, gã đã gọi riêng cho Cố Tử Dạ, đầu dây bên kia chỉ bảo gã cứ yên tâm. Tuy rằng gã biết Cố Tử Dã tuyệt sẽ không dễ dàng để Lâm Nguyên làm vua làm chúa mà buông tay khối bánh ngọt bất động sản béo ngậy này. Nhưng tay Lâm Nguyên này làm ăn cực kỳ có cơ sở, vừa có lý lẽ lại vừa có bằng chứng, chỉ cần hắn còn làm chủ Kim Sơn ngày nào thì công ty của gã còn phải chịu khổ ngày đó. Khâu Lâm vốn là người quen mật thiết của gã trong Ủy ban xây dựng, biết gã đang có tâm trạng không tốt nên đặc biệt đưa gã ra ngoài uống chút rượu cho đỡ buồn chán.
“Tôi với Phó Xung quan hệ rất tốt. Mà cậu ấy với Lâm Nguyên hình như từng có mâu thuẫn không nhỏ, còn từng bị Lâm Nguyên cho lui về. Tính người này cũng không giống Lâm Nguyên, có miếng quan hệ nào với hắn thì cũng chỉ đơn thuần là công việc mà thôi.” Khâu Lâm vốn thân với Phó Xung và Nhã Na, thấy Huệ Thăng cho rằng anh và Lâm Nguyên là quan hệ mật thiết, bèn thay anh nói mấy câu.
Huệ Thăng vốn đang tâm tình buồn bực, lại cũng đã uống không ít, vừa nghe thấy Khâu Lâm từng có mâu thuẫn, trong lòng bèn có chút hưng phấn không biết đâu mà ra, “Không phải cùng chung chiến tuyến sao? Vậy mau gọi lại đây đi, chúng ta cùng uống với nhau.
Ba người ngồi cùng một bàn. Lần đầu tiên Phó Xung nhìn thấy ông chủ bất động sản nổi tiếng của Kim Sơn, không ngờ lại có thể ngồi trong một quán nướng, rượu chè với người ta.
Anh biết trong mắt Huệ Thăng, thân phận công việc của mình rất đặc biệt, nhất là khi Lâm Nguyên vừa mới càn quét Huệ Thăng. Đối phương lúc này hẳn là đang đào mà tám đời tổ tông nhà hắn lên mà chửi. Thế nên anh cũng không nói nhiều, chỉ là uống bia với Huệ Thăng và Khâu Lâm mà thôi.
Ba người uống gần hết một thùng bia, đều có chút say.
Nhìn Huệ Thăng đi vệ sinh, Khâu Lâm đưa mặt lại gần bên tai Phó Xung, “Lão Huệ hiện tại cực hận thị trưởng Lâm. Vừa rồi cậu không ở đây nghe ổng mắng hắn đâu, bảo là Lâm Nguyên đoạn đường làm ăn của nhà họ Huệ, khiến ổng làm người không nổi ở đất Kim Sơn này, rồi gì mà thù này không báo thì thật là có lỗi với tổ tiên nhà họ Huệ… Nào, hai ta lại uống một chén…” Hai người lại làm một chén.
“Anh ta là doanh nhân, người ta là quan chức, đấu gì mà đấu. Anh ta cũng là người từng trải, một lát hẳn là sẽ hết giận thôi. Kim Sơn cũng chẳng phải là của mình Lâm Nguyên, chờ một hai năm nữa hắn đi thì lại làm.” Phó Xung lại mở ra hai chai bia, tự rót đầy cho mình rồi lại rót cho Khâu Lâm.
“Vậy thì cậu không hiểu lão ấy rồi. Mình với lão ấy làm bạn bao năm qua. Người này cứng đầu lại quật cường, lão mà đã để ý ai thì sẽ hết mình lấy lòng người ta, mà cũng có cực nhiều bằng hữu thân thiết, thế nhưng đã coi ai là kẻ thù thì cho dù người đó có là quan chức cũng sẽ quyết sống quyết chết đến cùng. Mình nói mấy lời này, mong cậu suy xét cho kỹ. Lão nói muốn trả thù Lâm Nguyên là thật, giờ còn đang ngầm tìm người thu thập tài liệu… Ấy, còn tưởng ông ngủ quên trong nhà vệ sinh rồi chứ, mau qua làm chén đi, tôi với Phó Xung vừa uống rồi.” Thấy Huệ Thăng về, Khâu Lâm vội rót bia cho gã.
Phó Xung lấy một xiên thịt, chậm rãi dùng răng cắn xuống, mãi cũng không ăn được một miếng thịt. Anh như bị những lời vừa rồi của Khâu Lâm làm cho càng rối tung rối bời, rối đến mức dù có muốn nhét thêm gì vào bên trong thì cũng không còn đủ chỗ.
“Huệ ca, hiếm khi mới có dịp gặp anh như này. Số điện thoại của anh là gì, em gọi cho anh, mình lưu số điện thoại của nhau.”
Hai người lưu lại số điện thoại của đối phương. Lúc nhập tên, Phó Xung nghĩ ngợi một lúc, liền thay tên của Huệ Thăng thành… Tất Thành.
Cái lạnh của núi Vân Lĩnh vào buổi sáng sớm mùa đông cũng không thể ngăn được sự hăng hái tập thể dục buổi sáng của mọi người. Tuy là so với mùa hè thì có ít người đến hơn một chút nhưng chung quy thì vẫn chật ních người.
Sáng sớm ngày ra Lâm Nguyên đã từ khách sạn chạy bộ lên núi. Không khí trong lành, mát lạnh khiến tâm tình khó chịu của hắn thoáng dịu đi. Tâm trạng cáu kỉnh này có liên quan đến Phó Xung không ở bên, cũng có liên quan đến chuyên án điều tra bên Bình Cốc, lại cũng có liên quan đến việc Đồng Linh Tú ở Bắc Kinh bỗng muốn ly hôn.
Hắn cảm thấy áp suất không khí trên núi dường như còn thấp hơn khi chớm thu đến, vì lúc chạy đến đỉnh núi, hắn thế nhưng lại thấy hụt hơi, chuyện này trước đây là chưa từng xảy ra.
Một chàng trai dáng người thể thao chạy lướt qua anh, dáng vẻ cường tráng khiến anh kinh ngạc, suýt chút nữa đã thốt lên “Tiểu Xung”. Không phải em ấy! Không cao như em ấy, không có thân hình chuẩn của em ấy, cũng không có hương vị quyến rũ mỗi khi tập thể dục xong của em ấy, không có… Cái gì cũng không có!
Hắn bực bội quay lại, trước cây cầu dẫn lên núi, có một ông lão khoác chiếc áo bông dày cộp, vẫn ngồi trên chiếc ghế gãy bên cầu vẫn đọc sách, vẫn còn một tập bảng ghi “Xem tướng tay” bên cạnh.
Lâm Nguyên cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình. Vết hằn sâu trên lòng bàn tay khiến hắn nhớ đến lời nói có chút bí ẩn của ông lão, nghĩ nghĩ bèn nhấc chân đi về phía ông lão bên cầu.