Cô không tài nào xua đi… hình ảnh kỳ quái kia để đi vào giấc ngủ, cho dù cô biết rằng đây chỉ là do trí tưởng tượng điên rồ của chính mình, rằng nó… không phải là thật!
Đúng vậy, sau khi Phó Xung uống hết bát canh gà, Nhã Na đã tìm vội một cái cớ rồi rời khỏi căn phòng tổng thống khiến cô càng ngày càng thấy lạnh kia. Nhìn thang máy đi hết một vòng từ tầng 36 xuống, trong lòng cô cảm thấy có cái gì đó dường như đang nhanh chóng rơi xuống, càng ngày càng nặng, nặng đến mức khiến người ta hoang mang, sợ hãi. Khi cô bước ra khỏi khách sạn Vân Khai, vội vã bắt xe, cô cảm giác như bộ dáng hiện tại của mình chỉ có thể là ba chữ “chạy trối chết” mà thôi.
Nhưng tại sao người chạy trối chết lại là cô? Tại sao?
Thật ra… cô biết tại sao.
Tại vì vừa nghĩ đến chỉ cần ở lại đó một lát thôi là cô sẽ phải thấy cảnh vị thị trưởng quyền lực khiến bao người trong chính giới Kim Sơn khiếp sợ… thay băng cho bạn trai mình, nhìn hắn gỡ gạc rồi vệ sinh, bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, sau đó lại thay lên một miếng gạc mới,… Bàn tay to lớn của người đàn ông lần mò ở trên đùi của một thanh niên khác… bằng những động tác quen thuộc…
Cụm từ mà cô ấy quen dùng trên Internet nói như thế nào ấy nhỉ? Hình ảnh đẹp quá tôi không dám nhìn…
Đúng vậy, hình ảnh này chỉ là tưởng tượng của riêng cô mà thôi, nhưng ngay cả trí tưởng tượng cũng đủ khiến cô chấn động khó tả. Vì không biết tại sao, cô cảm thấy có một cảm giác khác thường từ hình ảnh tầm thường này. Cảm giác này khiến cô sợ hãi và khiến cô bối rối, cô biết mình phải đi, phải trốn. Chỉ có như vậy, cô mới có thể ngừng miên man suy nghĩ.
Chiếc xe lao vun vút trên con phố vắng vẻ, Nhã Na ôm chặt hộp cơm cách nhiệt, không có đồ ăn ấm áp bên trong, giờ đây nó đã lạnh toát. Hóa ra là cái gì thì cũng đều như nhau thôi, trong tâm trống không thì đều sẽ thấy lạnh.
Lúc bạn gái Phó Xung mất tự nhiên mà vội vàng rời đi, Lâm Nguyên đã biết biểu hiện của hắn với Phó Xung đã tạo áp lực cực lớn lên tâm lý người con gái này. Điều này khiến hắn có chút bất an, nhưng lại cũng khiến hắn… thỏa mãn khó tả. Sớm muộn gì cô cũng phải biết hết mọi thứ thôi, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận tất cả. Một bước đã đi hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không rút lại, cũng tuyệt đối sẽ không để Phó Xung rút lui, cho nên… việc gì nên đến thì đến đi.
Dù cho có giọng nói sâu trong nội tâm đang cười nhạo hắn, cười nhạo vì sự ngây thơ, thiếu phong độ, cười nhạo vì hắn hiện tại còn không bằng mấy tên loai choai điên cuồng đâm đầu vào yêu không dứt ra được. Nhưng giễu cợt thì có ích gì, cố gắng kiềm chế thì có ích gì, khi nam tử cao lớn lẳng lặng ngồi trước mặt hắn, trên người mặc một bộ quần lót ngắn cũn cỡn, hai cái đùi rắn chắc tách ra, đang dùng ánh mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, đôi môi còn vì miệng vết thương tiếp xúc với thuốc mà nhẹ nhàng mím lại. Lâm Nguyên phát hiện, bản thân hắn đối với người này đã là thích, là yêu, là như thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương của anh, chậm rãi thẩm thấu vào da, hòa vào làm một với mạng sống của anh.
Hình ảnh trong trí tưởng tượng của Nhã Na theo trình tự mà diễn ra đâu vào đấy. Lâm Nguyên bôi một lớp thuốc mỡ mỏng lên đùi Phó Xung xong lại dùng ngón tay còn dính thuốc mỡ mà vuốt ve gốc đùi của anh. Cái đụng chạm mát lạnh đó khiến cơ thể Phó Xung khẽ run lên, cơ thể anh cũng chậm rãi nóng dần lên từ trên mặt xuống. Người kia nhất định là cố tình dùng móng tay cứng rắn nhẹ nhàng gãi lên đùi trong của anh, tựa như đang cẩn thận bôi thuốc, lại tựa như đang… khiêu khích vậy.
“Đủ rồi… Đừng sờ nữa…” Phó Xung dùng chân trái không có việc gì mà đạp đạp lên người Lâm Nguyên, cái tên không biết xấu hổ kia lúc này đã thò tay vào nơi không nên mó rồi.
Hai nam nhân đã lâu không làm chuyện đó, trong những cái vuốt ve ái muội, mơ hồ đều không kiềm được mà thở dốc.
“Đừng ngọ nguậy! Cẩn thận cái miệng vết thương, thật bất cẩn nha.” Lâm Nguyên mắng, như thể hắn không phải là kẻ đang giở trò đồi bại mà là Phó Xung đang không nghe lời vậy. Hắn dùng bàn tay vẫn còn dán băng đè lên đùi trái của người kia, tay còn lại thì ở trong quần lót của Phó Xung mà gia tăng tốc độ. Lâm Nguyên cũng không thèm để ý đến chính mình, đối với người vẫn luôn chỉ quan tâm đến khoái cảm của chính mình, hắn hiện tại chỉ nghĩ đến việc tiểu tử này vì thương thế mà đã lâu không thể làm gì, sợ là đã nghẹn hỏng rồi, mà lại không biết rằng lều trại giữa hai chân mình lúc này cũng đã dựng lên cao, nhắc nhở hắn mới là kẻ nghẹn đến nội thương ở đây.
Phó Xung nhũn cả người, tựa vào đầu giường mà chậm rãi điều chỉnh hô hấp sau cao trào, nhìn nhìn Lâm Nguyên đang thò tay trước mắt mình chớp mắt, như thể đang cười nhạo lần này anh ra đặc biệt nhiều. Đối với cái bản mặt dày này của hắn, Phó Xung đã từ lâu quen thuộc, không còn xấu hổ, bối rối như ngày đầu nữa.
“Cái kia… của anh thì sao?” Anh do dự một chút, thấy vẫn nên thẳng thắn mà hỏi người ta. Dù sao thì cả hai cũng là cánh đàn ông, cả hai đều biết ham muốn của đối phương mãnh liệt cỡ nào, nhất là Lâm Nguyên lại còn như mãnh thú nữa, vậy mà vì không dám đụng vào anh lại chịu nhịn lâu như vậy… Rốt cuộc anh vẫn đề ra câu hỏi kèm theo những suy nghĩ miên man trong đầu khiến cho khuôn mặt anh chậm rãi đỏ bừng.
“Không phải tay em vẫn khỏe à?” Lâm Nguyên rửa tay rồi rời nhà tắm, vừa cởi áo sơ mi, vừa vùi vào một bên Phó Xung, thanh niên trên giường lập tức lấy gối che mặt mình.
Chiều ngày hôm sau, Phó Xung nhận được điện thoại của Đổng Kiếm từ bên đơn vị công tác. Mấy người trong ban cũng đã đến khách sạn thăm anh một lượt nhưng Đổng Kiếm lại bị trong tỉnh mượn đi chơi bóng nên không có tới. Gã nói vừa mới xin nghỉ phép nên muốn qua thăm anh. Phó Xung ở một mình trong phòng cũng buồn chán, thế nên thật muốn gã qua chơi một lát. Dù sao hai người vừa xấp xỉ tuổi nhau, lại đều thích chơi thể thao nên có khá nhiều chủ đề để nói.
Hai ngày qua anh và Nhã Na vẫn thi thoảng nói chuyện phiếm qua điện thoại, nhưng không biết vì sao, Phó Xung có thể sâu sắc cảm giác được Nhã Na dường như có rất nhiều tâm sự trong lòng, thường xuyên đang nói chuyện với anh thì thất thần, không hề giống Nhã Na nhu thuận, ôn nhu lại hết sức thông minh trước kia nữa. Cảm giác này khiến Phó Xung lại càng buồn phiền hơn, anh biết, Nhã Na như vậy, nguyên nhân là là do chính anh. Như vậy thì… anh rốt cuộc là phải làm sao? Lần đầu tiên, anh phát hiện chuyện tình cảm và hôn nhân giữa mình và Nhã Na có một loại cảm giác vô định hướng, không biết nên đi con đường nào.
Phục vụ viên đưa Đổng Kiếm đến phòng Phó Xung, rót nước cho hai người, rồi biết điều mà ra ngoài.
Đổng Kiếm đánh giá chung quanh một lát bèn giơ ngón cái với Phó Xung, “Xung ca, trông da dẻ hồi phục ổn ghê nha. Nhìn như này trông cực giống hậu cung á!”
Phó Xung cầm quyển tạp chí trong tay trực tiếp nện cho gã một cái, “Đi tỉnh một chuyến chẳng thấy khá khẩm lên chút nào, có cái miệng này là càng ngày càng tiện thôi.”
“Ha ha, không phải là miệng tiện mà là bị cái phòng tổng thống này làm lung lay đấy.” Đổng Kiếm nhìn cái chân của Phó Xung đang lộ ra bên ngoài, “Xung ca, bị như này sau này có còn chơi bóng được không? Anh là hậu vệ tốt nhất của em đó!”
“Bác sĩ bảo không sao, không ảnh hưởng đến vận động sau này.” Phó Xung cũng từng hỏi qua, bác sĩ đã nói thương thế của anh khôi phục xong thì sẽ không để lại di chứng gì, khiến anh vui mừng khôn xiết.
“Vết thương này của anh… chắc là thị trưởng Lâm… đau lòng lắm.” Đổng Kiếm đột nhiên nói ra câu khiến người ta giật mình này, dường như đã quên mất phản ứng có phần kích động của Phó Xung khi gã lấy Lâm Nguyên ra đùa cợt bận trước.
“Chú lại bậy bạ cái gì vậy?” Quả nhiên Phó Xung nhíu mày lại, thấp giọng mắng một câu. Chỉ là lần này, anh không còn kích động như trước nữa.
“Anh, em không có nói bậy.” Đổng Kiếm cũng hạ giọng, “Lần anh về ký túc xá uống rượu giải sầu, nửa đêm thị trưởng Lâm gọi điện tìm anh, còn tự mình tới đón người. Lúc đó anh say nên không thấy được biểu cảm ngài ấy nhìn anh chứ em là em thấy rõ ràng. Thật sự có thể nhìn ra ngài ấy… thích anh, lại còn đối xử rất tối với anh… Anh… anh đừng nóng… Chuyện này… em cũng biết.”
Đột nhiên gã tung ra cái chủ đề này khiến Phó Xung sửng sốt không ít, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Đổng Kiếm, giống như còn chưa thể tiêu hóa hết mấy lời này của gã vậy.
“Anh à, em đã cố nhịn những lời này rất lâu rồi. Em biết nói ra những điều này, người nghe không dễ chịu chút nào, nhưng em không nhịn nổi mà muốn nói với anh…” Đổng Kiếm nhìn Phó Xung chau mày, như hạ được quyết tâm mà nói, “Cái người bạn mà bận trước em bảo với anh là đi siêu thị để gặp thật ra cũng là… bạn trai em.”
Phó Xung im lặng, tựa như những lời này của Đổng Kiếm, anh không có nghe được, hoặc là có nghe thấy, nhưng lại là lời cách thiên sơn vạn thủy, không liên quan đến anh.
Hai người không nói chuyện một hồi. Đổng Kiếm nhìn sắc mặt nặng nề của Phó Xung, trong lòng có chút bất an, tim đập loạn nhịp. Gã vẫn luôn rất có hảo cảm với người thanh niên lớn hơn mình ít tuổi này. Hảo cảm đó xuất phát từ tình cảm tự nhiên dành cho một thanh niên anh tuấn, cường tráng khác, đồng thời cũng xuất phát từ sự tán thưởng dành cho tình cách cùng năng lực của anh. Đặc biệt là khi gã vô ý phát hiện ra giữa Phó Xung và Lâm Nguyên dường như cũng có mối quan hệ nam nam, Đổng Kiếm lại càng cảm thấy gần gũi với Phó Xung hơn, cái loại vui sướng cùng ngạc nhiên khi tìm được đồng loại khiến gã không thể kiềm chế được ham muốn đi chia sẻ cùng anh.
Nhưng hiện tại… gã cảm thấy mọi thứ dường như không giống như những gì mình đã tưởng tượng.
“Đổng Kiếm… Anh không biết nói như nào với chú, nhưng giữa anh với thị trưởng Lâm… Đúng là hai người bọn anh quan tâm lẫn nhau, cũng có hảo cảm, thế nhưng không phải là… bạn trai như chú nói.”
Phó Xung có cảm giác như chính mình phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể bình tĩnh nói ra mấy lời này, bởi vì anh cảm giác câu này như là đang đi ngược lại với lòng mình, nhưng lại không thể không miêu tả như kia.
Đúng vậy, Phó Xung thừa nhận, cảm xúc hiện tại mà anh dành cho Lâm Nguyên, hình như đã không còn… như xưa nữa rồi.
Đối với những việc đã xảy ra để dẫn đến sự thay đổi này, anh không muốn cứ phải giả dối mà suy nghĩ về nó. Giữa hai người đàn ông, có đôi khi trong lòng hiểu rõ hết thảy lại phù hợp hơn là nói ra rõ ràng. Nhưng nếu nhất định phải nói ra một điểm khác biệt, thì chính là, anh phát hiện giờ đây mình lại cứ không dưng… nhớ hắn.
Như cơn gió mùa thu vô tình thổi tung bức màn che phủ hờ hững, như sao băng trên trời đêm lướt ngang tầm mắt người đi đường, như chuồn chuồn lặng lẽ đậu trên xích đu đung đưa đón gió, như ngôi nhà cách vách cứ chạng vạng là lại vang lên tiếng đàn ngây ngô… Không chút toan tính, tất cả cứ bất tri bất giác mà thành… điều hiển nhiên.
Thế nhưng làm sao anh có thể dễ dàng thừa nhận với Đổng Kiếm, một tên nhóc anh chưa tiếp xúc mấy, về sự thay đổi tinh vi trong tình cảm của mình dành cho Lâm Nguyên cùng với biểu hiện yêu thích rõ ràng mà Lâm Nguyên dành cho anh được. Tạm thời chính anh còn không rõ đoạn tình cảm này rồi sẽ như thế nào, chưa kể đến địa vị chính trị của Lâm Nguyên, vậy nên bản thân anh không thể vì Đồng Kiếm thừa nhận rằng gã cũng… thích đàn ông, có bạn trai bèn đi thẳng thắn thú nhận sự thật về mối quan hệ giữa anh và Lâm Nguyên cho người ta được.
“Xung ca, xin lỗi anh, là em đường đột quá. Nhưng mà em thật sự không có ý gì khác đâu. Chỉ là, chính mình như vậy, từ lúc đi bộ đội về đến giờ lại vẫn không biết bên cạnh có ai như mình không, cảm giác rất cô đơn. Cho nên hôm mở tiệc, lúc thấy anh đi ra khỏi nhà vệ sinh với thị trưởng Lâm, em đã đoán được, thật sự đã rất mừng, như thể gặp được chiến hữu thân thiết nhất, rất, rất thân thiết của mình vậy.” Đổng Kiếm uống một ngụm nước, thấy Phó Xung không có ý định ngăn cản mình, gã bèn nói tiếp.
“Xung ca, thật ra, em cũng không hiểu mối quan hệ giữa anh và thị trưởng Lâm, nhưng kỳ thật hai người đâu đâu cũng lộ vẻ tình tứ. Có lẽ là vì trong tim mình, anh vẫn chưa thật sự chấp nhận loại chuyện này, không giống em và bạn em, bọn em đều là trời sinh đã…” Phó Xung bỗng nhiên ra hiệu ngắt lời Đổng Kiếm.
“Đổng Kiếm, hôm nay chú tin anh, tâm sự nhiều chuyện với anh như vậy, anh thật sự rất cảm động. Việc này dù có thể nào chỉ cũng là chuyện tư, ở nước mình, đặc biết là địa phương nhỏ bé như Kim Sơn thì càng ít người biết lại càng tốt. Những chuyện chú nói anh sẽ giữ trong lòng, còn về chuyện giữa anh và thị trưởng Lâm, thị trưởng Lâm đã có gia đình, anh… cũng sắp kết hôn. Cho nên anh vẫn nói lại lời trước kia, thị trưởng Lâm là lãnh đạo, anh em mình tâm sự chút cũng được, đùa bỡn nhau cũng không sao, nhưng mà tốt nhất vẫn là nên… miễn bàn đến ngài ấy đi.” Ánh mắt anh hơi mang vẻ nghiêm túc, nhưng lại mang theo một nét thành thật, thẳng thắn giữa anh em nhiều hơn.
Đổng Kiếm nghe hiểu ý anh, “Xung ca, anh yên tâm, em là người biết tốt xấu. Lãnh đạo hay dân chúng thì cũng thế, chì cần có loại tình cảm này thì cuộc đã không dễ dàng gì. Dù sao thì nếu anh nói không có thì là không có, em tuyệt đối nghe anh, ha ha.” Gã giơ ra mặt quỷ với Phó Xung, như một đứa trẻ to đầu bày ra vẻ hư đốn, thế nhưng Phó Xung lại nhìn ra được sự trưởng thành, thông minh trong Đổng Kiếm.
Vết thương của Phó Xung hồi phục rất nhanh, còn sớm hơn một chút so với dự kiến của bác sĩ. Chỉ trong nháy mắt đã gần đến tết Nguyên đán năm 2009.
Tối đến về khách sạn, Lâm Nguyên ngửi được một hương thơm đã lâu chưa có bay ra từ phòng bếp. Hắn dùng sức ngửi ngửi, trong dạ dày đã bắt đầu nháo nhào nổi dậy. Hắn vừa kéo cà vạt vừa đi đến bên bàn ăn, thấy trên bàn toàn là mấy món mình thích ăn nhất.
“Bé nhà anh đã khỏe chưa? Quên không bảo em là anh giờ ăn quen cơm bên ngoài thành nghiện rồi, mấy món em làm giờ anh chỉ thấy chướng mắt thôi.” Lâm Nguyên dựa vào bên bàn cơm, ra vẻ ta đây không quan tâm.”
“Giúp em bưng bát canh ra đi.” Phó Xung tắt bếp, dùng ánh mắt ý bảo Lâm Nguyên bê canh đi, mấy lời vừa rồi của hắn, anh căn bản là xem như chưa nghe thấy gì.
“Em đang ra lệnh cho thị trưởng đấy à?” Lâm Nguyên không thèm nhúc nhích, khoanh tay trước ngực, khiêu khích nhìn anh.
Phó Xung cầm miếng lót tay lên, làm thế tính đi bê bát canh lớn kia. Lâm Nguyên hai bước đã đi tới, “Được rồi, được rồi, em để đó đi. Chân tay như kia rồi lại vụng về làm đổ canh lên đùi thì hai hôm nữa ai đi Hongkong kêu gọi nhà đầu tư với anh đây?”
“Hiệp hội thương nhân Thâm Quyến-Hong Kong-Macao sao? Em như này đi có vẻ không ổn lắm, nghỉ việc gần một tháng rồi, sao có thể có chuyện tốt cái là đi ngay được.” Phó Xung vừa xới hai bát cơm, vừa nói.
“Sao mà không được? Em nghỉ vì tai nạn nghề nghiệp, đi kêu gọi nhà đầu tư cũng là vì công việc. Mà anh muốn mang em đi, ai con mẹ nó dám có ý kiến.” Lâm Nguyên bá đạo nói, bưng bát canh lên bàn.
Phó Xung không nói nữa, anh biết đối với loại chuyện này có cố như nào thì cũng vô dụng thôi.
Hai người ăn sạch mâm cơm đầy ắp Phó Xung làm.
Thị trưởng Lâm chén sạch mấy món ăn với bát canh mà mình vừa kêu chướng mắt kia xong, thỏa mãn đứng lên, thế nhưng lại chủ động thu dọn mâm cơm. Phó Xung nhìn bóng dáng cao lớn đi qua đi lại trong bếp với phòng ăn của hắn, không khỏi nhớ đến cái ngày mưa sa gió giật đó. Người này cầm rìu đứng trước mặt anh, dùng tấm lưng kiên cố đó mà chắn chỗ bùn cát đang xông đến, che chở cho mình. Tuy rằng lạnh lẽo ngày đó khác xa căn phòng ấm áp này, thế nhưng hình dáng của người đàn ông này lại vẫn khắc sâu vào trong mắt, trong lòng Phó Xung như vậy.
Các hiệp hội thương gia Thâm Quyến, Hồng Kông và Macao do chính quyền cấp tỉnh tổ chức có quy mô rất lớn. Về cơ bản, tất cả các khu vực đều do các thị trưởng cấp cao và các phó thị trưởng phụ trách xúc tiến đầu tư. Cục Thương nhân Trung Quốc, Cục Ban kinh tế đối ngoại, Ban kinh tế thương mại và các lãnh đạo chính của nhiều dự án trọng điểm của các quận, huyện đều tham gia buổi xúc tiến đầu tư lần này.
Vì tất cả các thành phố về cơ bản đều trên hai chuyến bay này, nên các lãnh đạo chính đều ngồi cùng nhau, còn Phó Xung và các bộ phận khác ngồi ở hạng thương gia. Mọi người cười nói dọc đường đi, thế nhưng lại khiến anh cực kỳ thoải mái.
Trạm dừng đầu tiên là Thâm Quyến.
Chẳng hiểu sao ngay từ giây phút đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Thâm Quyến, Phó Xung đã thấy dường như mình có một hảo cảm khó tả với thành phố miền Nam mới nổi của người nhập cư này.
Có phải là vì không khí ẩm ướt nhưng không quá đà của nó không? Hay là vì quang cảnh quanh năm cây xanh, hoa đỏ của nó? Hay là vì phong cách kiến trúc thời thượng cùng với nhịp sống hối hả mà chỉ cần đi bộ trên đường cũng có thể cảm nhận được của nó? Có lẽ là vì tất cả, mà có lẽ là cũng không vì gì.
Trong nhiều hội nghị xúc tiến kinh doanh bận rộn khác nhau, Phó Xung cẩn thận kiểm soát các nhiệm vụ mà anh phải đảm nhận với tư cách là thư ký của thị trưởng, đồng thời cũng cố gắng hết sức để giúp Lâm Nguyên hoàn thành nhiệm vụ mà hắn, với tư cách là trưởng đoàn xúc tiến đầu tư, phải thực hiện một cách tỉ mỉ, và chuẩn xác nhất. Phó Xung đã được chứng kiến khối lượng công việc khổng lồ và khả năng phục hồi đáng kinh ngạc của Lâm Nguyên. Về cơ bản hắn trẻ hơn các vị thị trưởng khác khoảng 10 tuổi. Thế nhưng, trong nhiều trường hợp, hắn lại không những không để lộ ra khoảng cách kinh nghiệm do tuổi tác gây ra mà ngược lại, ngoại hình xuất sắc và khả năng nắm bắt tình hình khiến hắn trở thành người được săn đón nhất trong mọi dịp.
Càng tiếp xúc với các quan chức địa phương, các xí nghiệp và doanh nghiệp, cùng với những công nhân viên chức bình thường khác ở chung khách sạn hay thậm chí là cả nhân viên phục vụ ở đây, Phó Xung càng hiểu rõ hơn về xuất phát điểm của hảo cảm mà anh dành cho thành phố này.
Đúng vậy, đó chính là sự bao dung.
Đây là một thành phố bao dung. Có lẽ là bắt nguồn từ khởi điểm trống rỗng được lắp đầy bằng những ý tưởng táo bạo, đi đầu của nó. Tuy rằng nơi đây không có lịch sự lâu dài, cũng thiếu đi những câu chuyện phong tình, nhưng nơi đây cũng thiếu đi cả những trở ngại hay sự ràng buộc của huyết thống. Lịch sử ở đây rất ngắn, và hầu như tất cả những ai sống và làm việc ở đây đều ít nhiều tham gia vào việc tạo nên lịch sử của thành phố này. Từ đông sang tây, từ bắc sang nam, khắp nơi trên đất nước, không ai cười nhạo giọng người bản xứ như thế nào, vì ở thành phố này có quá nhiều chất giọng địa phương và nỗi nhớ nhà, vì ai đến Thâm Quyến cũng đều là những con người dũng cảm, có chí tiến thủ, dám rời xa quê hương. Giọng địa phương chính là linh hồn của bọn họ, mà Thâm Quyến chính là gốc rễ mới của họ.
Sau một thời gian dài ở một thành phố nội địa tương đối khép kín và bảo thủ như Kim Sơn, Phó Xung ngày càng nhận ra sự khác biệt của Thâm Quyến, tốc độ, sự đổi mới, tính hiếu chiến, sự bao dung, hòa nhập, tất cả những thứ này khiến cho linh hồn chưa được hai mươi sáu tuổi của anh thấy xúc động mãnh liệt, loại cảm giác này rất kỳ quái, đó là một loại trải nghiệm mà anh chưa từng có ở bất kỳ thành phố nào khác, kể cả là Bắc Kinh hay Thượng Hải.
Khi Lâm Nguyên và các lãnh đạo chính của các thành phố khác tham gia hội nghị xuyên đêm do tỉnh trưởng* chủ trì, anh vừa kiên nhẫn chờ hắn, vừa đứng trước cửa sổ trong phòng ngắm cảnh đêm mê người của Thâm Quyến, bất tri bất giác, trong đầu anh nảy sinh ra một tưởng tượng kỳ quái. Sự tưởng tượng đó khiến anh cuối cùng cũng phải lắc đầu mỉm cười.
(*) Tương đương với Chủ tịch tỉnh của mình
Trong tưởng tượng của anh, Lâm Nguyên và anh đều buông tay hết thảy mọi thứ họ có, đến thành phố xa lạ lại mang theo nét quen thuộc này, bắt đầu một cuộc sống… chỉ có hai người họ.