Phó Xung đặt hộp cơm cách nhiệt trên tay lên bàn ăn, nhìn người đàn ông cao lớn trong bếp, tay áo sơ mi màu xám bạc cuộn ở khuỷu tay, để lộ cánh tay vạm vỡ cùng với chiếc quần tây đen ôm lấy hai đôi chân dài cứng cáp. Hắn quay lưng về phía anh, đọc tin nhắn trên điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc sang cái nồi đang sủi bọt bên cạnh.
Nghĩ đến việc hắn vừa rồi còn thông báo trên điện thoại là mai mới từ tỉnh lỵ về, ấy vậy mà hóa ra là đã sớm ở Vân Khai rồi. Gã đàn ông đã lớn đầu như này, lại còn là một vị thị trưởng hô phong hoán vũ, thế nhưng thi thoảng lại cũng làm được ra mấy trò trẻ con như vậy đấy.
Phó Xung nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Lâm Nguyên vội vàng xoay người lại, ánh mắt vì phấn hơi mà lóe sáng. Vết thương trên mặt hắn cũng đã nhạt đi không ít, để hắn về lại vẻ soái khí lạnh lùng bức người khi trước. “Về rồi à, qua đây nào? Xem thử tay nghề của anh.” Trên mặt người kia là vẻ hứng khởi, nhưng lại cũng có cả nét uy nghiêm mà thi thoảng lơ đãng hắn vẫn lộ ra.
Có lẽ lý do khiến anh vẫn luôn không thể thân mật, bình dị giống một tình nhân thật sự của hắn, là vì trong tiềm thức, anh vẫn luôn vừa sùng bái vừa sợ hãi sự uy nghiêm kia. Phó Xung yên lặng đi vào bếp, hai cánh tay rắn chắc kia lập tức ôm lấy anh, kéo anh vào sát người hắn, “Nhớ anh không?” Như thể biết Phó Xung sẽ không dễ dàng cho hắn nghe cái từ mà hắn muốn, đôi môi kia lập tức tiến sát lại gần gương mặt khiến hắn nhớ thương.
Những lúc như này anh đều sẽ oán giận cơ thể khiến anh điên cuồng trên giường này sức quá mạnh. Phó Xung giơ tay lên cản hắn, “Để em xem mì của anh…”
“Cái gì mà mì của anh, là mì trường thọ anh làm cho em đấy!” Lâm Nguyên buông tay Phó Xung ra, liếc nhìn cái nồi vẫn hăng hái vui vẻ trên bếp ga, giọng điệu có chút tự hào.
“Anh biết hôm nay là sinh nhật em?” Câu trả lời của Lâm Nguyên khiến Phó Xung có chút ngạc nhiên.
“Vớ vẩn! Chẳng nhẽ sinh nhật em mà anh lại không biết?” Lâm Nguyên, nhíu nhíu lông mày, có chút bất mãn với câu hỏi của anh.
“Vậy sao anh biết lúc nào em sẽ về khách sạn? Không sợ mì nấu thành nước lèo à?” Phó Xung nhìn vào trong nồi, mùi hương bốc lên thế nhưng lại rất thơm. Anh lại nhìn lướt tứ phía, quả nhiên, người này làm có tí trong bếp thôi mà đã loạn thất bát tao hết cả.
“Ha ha… Anh có nằm vùng còn gì?” Lâm Nguyên giờ điện thoại trong tay lên, Phó Xung lập tức biết nằm vùng trong lời hắn nói là anh rể cũng vừa rời nhà cùng mình, Lý Hoành Đồ.
“Không phải anh… chỉ biết nấu mì ăn liền thôi à?” Phó Xung nhớ lại những lời Phạm Thừa Long đã nói với anh vào đêm hôm đó ở bệnh viện Bắc Kinh. Lúc anh thấy sợi mì Lâm Nguyên nấu cho mình là mì bạc, anh lại bỗng có chút hài lòng đến lạ. Có lẽ là mì sợi hay mì ăn liền thì cũng chỉ là món ăn nhanh của người đang lười thôi, nhưng trong lòng Phó Xung, chúng lại hoàn toàn khác nhau.
“Đồng chí tiểu Phó, có thể mở rộng tầm mắt mà xem xét vấn đề được không? Trên người đồng chí Lâm Nguyên còn biết bao điểm sáng mà em chưa thấy đấy, cố mà đào móc đi, biết chưa?” Lâm Nguyên vừa trêu Phó Xung, vừa ra hiệu cho anh đi lấy thuốc cho hắn.
Phó Xung đi đến bàn cà phê lấy cho anh một điếu thuốc và một chiếc bật lửa, thấy chính mình cần chút thời gian mới có thể quen với Lâm Nguyên trước mặt. Anh biết người đàn ông này sẽ trơ trẽn nói ra rất nhiều lời buồn nôn khi hai người điên cuồng trên giường, nhưng phần lớn thời gian, hắn vẫn luôn lạnh lùng, dáng vẻ cao lớn uy nghiêm, đấy mới là thứ anh quen thuộc, chứ không phải là bộ dáng có chút trẻ con hiện tại.
Hộp thuốc lá đưa cho hắn, ngược kia lại lắc đầu, hất cằm ý bảo Phó Xung châm lửa cho mình. “Hắn vừa uống rượu sao?” Phó Xung nghĩ trong lòng, tay lại vẫn làm theo yêu cầu của hắn, rút một điếu ra từ bao thuốc. Trong ánh mắt có chút châm chọc của người kia, Phó Xung phát hiện mình như không uống mà say, có một loại cảm giác mê muội đánh tới não anh. Anh ngoạm thuốc lá trong miệng, châm lửa rồi lập tức rút thêm một điếu nữa ra. Lâm Nguyên tựa hồ hiểu ý định của anh, hơi hơi cúi đầu mà ngậm lấy điếu thuốc trong tay Phó Xung.
Dưới ánh đèn vàng trong phòng bếp, đầu hai người chậm rãi lại gần nhau, hai điếu thuốc lá trắng như tuyết chụm lại một chỗ, cùng chung sắc màu đỏ sẫm sẽ thiêu cháy chúng. Có lẽ đúng là lửa nhiệt cuộc đời cuối cùng cũng sẽ chỉ mang đến tro tàn cùng lạnh lẽo mà thôi, nhưng nếu cứ mải lo sợ điểm cuối của sự sống là cái chết, thì sẽ vĩnh viễn không được trải nghiệm khởi nguồn của nó!
Lâm Nguyên nhìn làn khói trắng Phó Xung phun ra trước mặt, “Sao anh chưa từng thấy em hút thuốc?”
Phó Xung nheo mắt, “Hồi học đại học có hút, nhưng sau này tốt nghiệp rồi thì em bỏ, không nghiện cái này.”
“Là vì em chưa hút đúng loại thôi. Nếu hút được đúng loại rồi thì rất khó cai, cũng như… anh không thể cai em vậy.”
Lại vậy rồi! Hắn lại vậy rồi. Đôi môi giữa chừng dừng lại phun ra một vòng khói trắng đó, không biết là có… dính mật không.
Nếu không biết… Không bằng… nếm thử một chút xem.
Anh thản nhiên ấn thuốc lá ấn lên kệ bếp bên cạnh, rồi thò tay rút điếu thuốc trong miệng Lâm Nguyên ra, cũng dập ở đó. Người đàn ông kia hơi bất ngờ nhìn anh, hai đạo màu đỏ sẫm vừa mới dập tắt dường như xẹt qua trong mắt hắn, lóe lên chớp động, dưới đống tro tàn thiêu đốt. Phó Xung từ từ duỗi tay ra ôm lấy lưng hắn, thân hình tráng kiện của người ấy vững chãi như chùa tháp, chóp nhọn như muốn nghiêng ngả áp vào đôi môi rực lửa kia. Trước lúc va chạm, hai người hình như nhẹ nhàng nói gì đó, tựa như kinh văn run rẩy trong miệng tín đồ quỳ trước Phật tổ.
“Chúc mừng sinh nhật…” Khi hai người phải tách ra khỏi miệng lưỡi nhau vì khó thở, trong tiếng thở dốc vội vàng, Lâm Nguyên trầm trầm nói ra lời chúc phúc muộn màng ấy. Bố chữ đó trôi nổi giữa không trung trong chốc lát, lại bị đôi môi của Phó Xung ấn lại vào miệng hắn, hóa thành một tiếng rên khẽ trầm thấp mà khêu gợi.
Áo sơ mi bị tay thiếu niên kéo ra khỏi quần, mở ra một nửa, nhưng tay kéo áo sơ mi ra, lại như quên không rời đi, cứ vuốt ve mơn trớn không ngừng, khiến Lâm Nguyên vô thức thẳng người.
“Mì của em…” Hắn khàn giọng nói một câu, bên tai là tiếng nước sôi ùng ục trong nồi cùng hơi nóng không ngừng tản ra.
“Nhiều nước… Không sao đâu… Đừng bận tâm đến nó…” Cổ họng Phó Xung như có cái đó chặn ngang, ngắt ứ nói ra một câu.
“Tiểu Xung… Anh muốn… Làm em ngay ở đây…” Lâm Nguyên tự đạp quân dài mình xuống, đá sang một bên.
“Anh gọi em một tiếng lão công đi… thì em đồng ý…” Phó Xung không biết quần áo của mình đã bị Lâm Nguyên và chính mình cởi bỏ từ lúc nào, chỉ biết nồi càng đặc, mùi mì lại càng thơm, ngào ngạt nhả khói nóng trước mặt anh, như những lời vừa thoát ra khỏi miệng anh vậy, không có lý do, chỉ có cuồng dã.
“Chết tiệt!” Lâm Nguyên hung tợn mắng một tiếng, thô bạo ấn ngã cơ thể thanh niên kia lên cái tủ trước mặt, hung ác xông vào.
Nồi càng lúc càng nhiều mì, rốt cuộc vẫn bị lửa nóng từ từ luộc chín, mềm ra, chảy thành sợi mì trắng như tuyết dưới đáy nồi.
Như có tiếng thơ cổ vang lên bên tai:
Đập nát hai ta,
Hòa vào với nước.
Lại đúc ra dáng chàng,
Lại đúc ra dáng thiếp.
Trong thiếp có chàng,
Trong chàng có thiếp.
Ngã nùng từ (我儂詞) – Quản Đạo Thăng (管道昇)
Sau một trận kịch chiến, lúc hai người tỉnh lại đã không biết là mấy giờ, đói cực đói. Phó Xung hâm nóng mì Lâm Nguyên làm cùng với… đồ ăn chính mình mang về, hai người ăn như gió cuốn mây tan. Sợi mì kia nở ra, ngấm đậm nước dùng, ăn vào thật ra lại rất ngon.
“Em mua cổ phiếu chưa?” Lâm Nguyên châm thuốc, hai người đều tựa lưng vào đầu giường.
“Chưa nhúc nhích chút nào… Sao anh gửi nhiều thế…”
“Đó là mối đầu tư dài hạn của chúng ta mà? Không nhiều chút thì ai gọi là đầu tư.”
“Không sợ em mất sạch à?” Phó Xung kề mặt lại gần, ý bảo hắn cho anh xin hơi thuốc.
Người kia nhẹ nhàng phun khói lên mặt anh, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng mình rồi đưa đến bên môi anh, “Em tính tình điềm đạm lại cương trực, tinh tường nhưng cũng không quá cẩn thận, khá thích hợp để hùn vốn chơi. Còn cộng thêm tin tức với sự chỉ dẫn của anh… He he… Có khi lần đầu tư này lời không ít đâu nha.”
Phó Xung rít một hơi thật mạnh, do dự một chút, “Có một số chuyện… sao mà biết trước được…” Anh không nói thêm gì nữa, vì anh biết Lâm Nguyên là người cái gì cũng biết, cũng là người trong giới, một khi đã vào cuộc thì thường không kiềm chế được bản thân.
“Cho nên sau này anh sẽ dựa vào em đó… Biết đâu một ngày nào đó ca chán làm cái này rồi, từ con mẹ nó chức về quê chăn rau, lúc đó phải trông cậy vào mối đầu tư dài hạn của anh rồi!” Lâm Nguyên cười nói, rút điếu thuốc trong miệng Phó Xung ra. Hắn bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, ngoạm thuốc xuống giường.
Phó Xung nhìn tấm lưng vạm vỡ và cường tráng của hắn, tuy rằng biết rõ những gì hắn nói vừa rồi chỉ là một câu nói đùa mà thôi, thế nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác chua xót và ấm áp khó tả. “Em sẽ…” Anh thầm nói với chính mình trong lòng, cho dù ngay lúc đó anh cũng không biết câu này có nghĩa là gì.
Lâm Nguyên mở két sắt trong tủ lấy ra hai chiếc hộp đựng đồng hồ giống hệt nhau, là một nhãn hiệu xa xỉ mà hắn mang về từ Hong Kong. “Chà, quà sinh nhật đấy, em thích không?”
Phó Xung có chút ngạc nhiên mở hộp đồng hồ, kẻ ngốc vừa nhìn cũng có thể thấy được được chất lượng và độ đắt đỏ của chiếc đồng hồ này. “Cái này… không phải quá đắt rồi sao?” Anh có chút tò mò nhìn chiếc hộp còn lại đang mở ra trong tay Lâm Nguyên.
“Không đắt, anh cũng có, thành một đôi với em đấy!” Lâm Nguyên nháy mắt với anh, hai chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng màu lam, trên ga giường trắng như tuyết nhìn lại càng thêm chói mắt.
Phó Xung cẩn thận lật xem thiết kế của chiếc đồng hồ trên tay, một dòng chữ viết tay trên mặt sau của chiếc đồng hồ khiến anh phải mở to mắt. Đó là chữ ký của một vị lãnh đạo anh đã quá quen thuộc, một chữ ‘Nguyên’ nho nhỏ. Tim anh không kìm được mà đập nhanh hơn. Anh đưa tay lấy chiếc đồng hồ còn lại của Lâm Nguyên, quả nhiên, trên đó có một chữ ‘Xung’ bản nhỏ.
Giữa giờ nghỉ trưa, Phó Xung lên mạng tán gẫu với Thuyên An hồi lâu. Mặc dù chủ đề câu chuyện cũng không lạc khỏi vấn đề đầu tư chứng khoán, Phó Xung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự ưu ái Thuyên An dành cho mình trong từng câu chữ. Thanh niên Tây hóa này tuy đã có thể đoán được mối quan hệ đặc thù giữa anh và Lâm Nguyên lại vẫn thẳng thắn mà thành thật cả gan thể hiện tình cảm của y.
Phó Xung bình tĩnh dẫn dắt chủ đề hết lần này đến lần khác đến điều anh muốn. So với sự kiêu ngạo và ngang ngược của Lâm Nguyên, tính cách rõ ràng và thẳng thắn của Thuyên An khiến Phó Xung cảm nhận được một loại cá tính khác… Đồng chí. Đúng vậy, thế giới LGBT bí ẩn này vừa khiến anh có cảm giác xa lạ, vừa cho anh cảm giác của của một loại hồi hộp thân thiết.
Anh vừa chào tạm biệt Thuyên An liền nghe thấy tiếng ai đó đập cửa hai phát, “ Xung ca, đã lâu không gặp.” Là giọng của Đổng Kiếm.
Kể từ lần trước khi Đổng Kiếm nói với anh rằng mình….cũng vậy, Phó Xung ngược lại cảm thấy không thể quen tay vỗ vỗ đánh đánh gã như trước nữa, thế nhưng lại có một loại thoải mái không nói nên lời hình thành giữa hai người thanh niên.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trong không khí phảng phất sự yên tĩnh không mang theo áp lực.
“Anh chia tay bạn gái rồi.” Chủ đề mà anh chưa từng nói với người khác, giờ lại tự nhiên kể cho Đổng Kiếm nghe một cách dễ dàng.
“A? Tại sao…… Bởi vì thị trưởng Lâm sao? Đổng Kiếm không khỏi thay đổi sắc mặt, dù sao mọi người ai cũng biết chuyện Phó Xung và bạn gái anh ấy sắp kết hôn.
“Cứ cho là vậy đi, cô ấy bắt gặp hai người bọn anh.” Phó Xung cau mày, chầm chậm gõ nhẹ cây bút than trong tay trên bàn.
“Ôi chao! Kích thích như vậy sao…. Giá như lúc đó em có mặt tại hiện trường….” Nhìn thấy Phó Xung nâng chân muốn đá mình, Đổng Kiếm vội vàng ngậm miệng.
“Anh còn chưa nói chuyện này với người trong nhà nên đang lo muốn chết đây.” Anh ném cái bốp cây bút lên bàn rồi dựa lưng vào ghế thở dài một hơi.
“Trì hoãn cũng không phải là biện pháp hay đâu anh!” Đổng Kiếm có chút kích động, hơi cao giọng nói.
“Anh cũng không hẳn là trì hoãn. Trong thâm tâm, anh không thể tin rằng mình và Nhã Na sẽ chia tay như thế này, đôi lúc anh có cảm giác như mình đang mơ, luôn cảm thấy chỉ cần tỉnh giấc khỏi cơn mơ thì anh và cô ấy vẫn đang ở bên nhau như trước….”
“Anh và bọn em chắc hẳn khác nhau, anh nhìn rõ ràng là loại bị bẻ cong giữa chừng…..” Đổng Kiếm bị những lời mà mình vừa nói làm cho bật cười, vội vàng lùi lại phía sau, “Cho nên việc này ảnh hưởng rất lớn đối với anh, nhất thời nghĩ không thông cũng không có gì lạ. Nhưng mà Xung ca, anh hãy nói thật với em, anh với chị dâu và với thị trưởng Lâm….khi mà làm cái chuyện kia ấy….anh có cảm giác với ai hơn?”
“Chú biến biến đi, anh nói chuyện đứng đắn với chú, vậy mà chú toàn nói với anh cái gì đâu vậy không biết.” Phó Xung mắng gã một câu.
“Anh thật là trẻ con quá đi. Chúng ta đều đã là người lớn, trưởng thành hết rồi, chuyện này có gì mà không đứng đắn? Trong lòng anh rốt cục thích ai thì anh làm cùng người đó sẽ có cảm giác hơn, anh nói có đúng hay không!” Đổng Kiếm không đợi Phó Xung mở miệng, khoát tay, “Anh đừng có trừng mắt với em nữa, ý của em là muốn anh suy nghĩ kỹ về tình cảm của mình, không phải cứ ở bên ai càng lâu thì tình cảm sẽ càng sâu đậm đâu anh, anh nghĩ rằng tự lừa dối chính bản thân mình là tốt cho người kia sao? Không xác định được chính xác ngược lại sẽ tự hại bản thân đó anh….”
Phó Xung cảm thấy những lời này của cậu thanh niên kia khiến anh chợt nhận ra điều gì đó, đó là điều mà anh chưa từng phải đối mặt trước đây, nó ở tận sâu trong trái tim anh, vẫn luôn bị anh cố tình lảng tránh.
Đúng vậy, cố gắng đánh lừa bản thân mình là điều không thể, bởi vì trái tim và thân thể vốn không thể tách rời. Vào lúc mà anh cùng với người đàn ông kia tiến đến khoảnh khắc cực lạc của thân thể, trái tim anh cũng đã bước tới Thiên đường, hai linh hồn đã hòa vào nhau. Vì vậy, nếu anh, một cái xác không hồn ở lại bên cạnh Nhã Na, có phải giống như Đổng Kiếm đã nói, đó không phải là yêu cô ấy mà là mang lại tổn thương tàn ác nhất đối với Nhã Na?
Thế nhưng Phó Xung cũng biết, bất cứ khi nào anh nghĩ đến cảnh Nhã Na trên giường bệnh vất phăng dây chun, dùng mái tóc đen dài che đi khuôn mặt tiều tụy mà gào khóc một cách tuyệt vọng, trái tim anh sẽ đau như bị dao cứa. Mỗi lúc như thế, những việc xấu xa mà Lâm Nguyên đã làm với chính anh và Nhã Na, những tổn thương mà hắn đã mang lại, đều sẽ khiến anh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Có lẽ đây mới là bản chất chân thật nhất của con người, ai nói người mình yêu sẽ không oán hận những lỗi lầm do mình gây ra chứ? Rốt cuộc trên đời này không có thứ tình cảm nào là tuyệt đối, có chăng chỉ là những phản ứng khác nhau cho những sự việc khác nhau mà thôi.
Trước khi tan làm Phó Xung gửi cho Lâm Nguyên một tin nhắn, nói anh sẽ về nhà một chuyến. Đối phương có vẻ bộn bề nhiều việc nên chưa có hồi đáp lại. Anh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định như trước, chuyện chia tay với Nhã Na không thể trì hoãn thêm nữa.
Khi anh gọi về cho mẹ và nói anh muốn ghé qua thăm nhà, Phó Xung cảm thấy mọi việc trong nhà vẫn còn rất bình thường, mẹ còn hỏi anh có muốn ăn món gì không. Nhưng khi anh gõ cửa, anh thấy người mẹ đứng trước mặt anh đang ở một trạng thái rất khác so với ngày thường, bà dường như bỗng héo úa, giống như một quả cà tím bị sương giá phá tan, hoàn toàn héo rũ. Bố anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cả người ỉu xìu khó tả, như thu lại thành một cục trên ghế.
Anh cảm thấy tim mình nhảy loạn xạ, đã có chuyện gì xảy ra chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi vậy?
Tiếng mẹ thở dài thườn thượt trong phòng khiến cho Phó Xung đứng giữa phòng khách cảm thấy ớn lạnh, mọi việc diễn ra đúng như dự đoán, chỉ là sự lạnh lẽo này đến nhanh hơn anh tưởng.
“Mẹ anh vừa mới gọi điện cho mẹ Nhã Na, là bố con bé nghe điện thoại, nói bà ấy bị đột quỵ nên đang phải nằm viện, nói là….rất nguy kịch. Bà ấy hỏi thăm một hồi mới biết được nguyên nhân…. là vì anh và Nhã Na chia tay khiến bà ấy bị shock… Bố của Nhã Na tưởng bọn tôi đã biết chuyện của hai đứa rồi, nói tới nói lui đôi bên đều khó chịu! Anh thật biết cách làm tôi với mẹ anh bất ngờ đấy….” Bố anh lắc đầu thở dài.
Mẹ anh ở trong phòng cao giọng: “Ông nói với nó làm gì? Con trai ông bây giờ giỏi lắm rồi, nói hủy hôn liền hủy hôn, nói chia tay liền chia tay, ông quản được sao? Ai dám quản! Người ta cũng mọc đủ lông đủ cánh rồi, ngày nào cũng hầu hạ bên lãnh đạo, nghĩ gì nó sẽ im lặng nghe hai ông bà già này nói xằng nói bậy?”
Phó Xung biết mẹ mình tuy gầy yếu, quanh năm đau ốm, thế nhưng thực ra lại là người quật cường nhất. Bao năm cùng ba anh nhịn ăn nhịn mặc chu cấp cho hai sinh viên đại học trong nhà, thật không dễ gì mới tích góp được một mẫu đất ở nông thôn. Có thể nói suốt bao nhiêu năm nay anh và chị gái luôn là niềm tự hào của các cô các bác trong nhà, nhất là khi anh được làm việc cho chính quyền thành phố và tìm được một cô bạn gái xinh đẹp làm việc trong Cục Tài chính, khiến ba mẹ anh đã nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng biết bao nhiêu.
Thấy đám cưới của con trai mình sắp đến, đôi vợ chồng già xé từng tờ lịch chờ ngày lành tháng tốt đốt pháo mở tiệc, chờ cô con dâu tương lai rót trà sửa miệng. Ai mà biết, hỏng! Chia tay! Như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
“Con trai à, ba và mẹ con thực sự rất sốt ruột, Nhã Na cho dù là ngoại hình hay nhân phẩm đều tốt, cô gái tốt như vậy không dễ tìm đâu, tình cảm của hai người các con lại tốt như vậy, sao có thể nói chia tay là chia ngay như thế được chứ? Ba nghe giọng điệu của bố Nhã Na, mẹ con bé giận đến như vậy, bố cảm thấy chuyện chia tay hủy hôn này…. Là từ phía con mà ra phải không? Con trai….con nói thật cho ba mẹ biết, có phải con có ai bên ngoài rồi không?
Phó Xung, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng cảm thấy sự phiền muộn lan tràn trong lồng ngực mình đan xen hơi lạnh dần bốc lên từ lưng.
Anh không ngờ bố mẹ tuổi đã cao cùng kinh nghiệm mà năm tháng mang lại lại có thể một phát điểm trúng tử huyệt của mình như vậy.
Nhưng anh lại càng lo cho… bạn gái cũ của mình. Anh như nhìn thấy được vẻ mặt bi thương cùng lo lắng của Nhã Na khi cô bận rộn bên giường bệnh của mẹ mình. Đôi mắt vốn vô tội trong veo ấy giờ đây sao thật lạnh lẽo, mà cái lạnh ấy, lại không phải là dành cho ai khác mà là chính anh.
Vào khoảnh khắc đó, Phó Xung tự nói với chính mình, “Cho dù cô ấy có muốn dùng ánh nhìn lạnh lẽo ấy mà giết mình, mình cùng phải nhìn thấy cô ấy. Cho dù là chỉ đứng từ xa mà nhìn, thì cũng phải nhìn được một chút.”