Đêm trước ngày về đại lục, hai nhà đầu tư địa phương tại Kim Sơn thế nhưng lại tìm được khách sạn của Lâm Nguyên ở Hong Kong, đây đều là những xí nghiệp đã bị hắn điều thanh tra đến kiểm tra hết sức tàn nhẫn mấy ngày trước. Khoảng thời gian này, mặc dù Lâm Nguyên đang ở Thâm Quyến và Hồng Kông, nhưng hắn đều gọi điện cho đoàn thanh tra mỗi ngày để kiểm tra tiến độ. Một số bộ phận thanh tra liên hợp thấy thị trưởng ở xa nhưng vẫn đích thân điều hành, chỉ huy liền biết tầm quan trọng của việc này. Việc kiểm tra chất lượng dự án và kế toán này bận đến ngày đầu năm mới. Mấy công ty phát triển chủ chốt ngày càng gặp nhiều vấn đề nên họ đều có chút đứng ngồi không yên.
Không đợi hai nhà phát triển bày rõ ý định, Lâm Nguyên đã thản nhiên đóng cửa, lấy cớ phải ra ngoài gặp thương nhân Hong Kong để bàn chuyện hợp tác, nhét cái ý định muốn bợ đỡ hắn của hai người này về lại trong nôi. Hắn biết làm như vậy tất sẽ đắc tội một số tập đoàn đầu tư địa phương, thế nhưng trước khi đến Kim Sơn hắn cũng đã điều tra kỹ, biết Kim Sơn rất ít lãnh đạo từ bên ngoài vào, trên cơ bản đây đều là sân nhà của Cố Tử Dã. Muốn nhúng tay hoặc là chủ trì nơi đây thì không thể không cùng ông ta va chạm. Chỉ là hắn không ngờ lão già này lại có căn cơ sâu xa đến vậy. Theo như lời của Đồng Lĩnh thì các vị lãnh đạo chính của tỉnh cảm thấy ông ta ở Kim Sơn quá lâu, muốn dời người đi nhưng lại bị động thái bốn phía của ông ta chấn áp cả. Có điều, Lâm Nguyên biết trong tỉnh muốn chuyển ông ta đi thì cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên trên con đường cắt cái miếng bánh ngọt béo bở này của Kim Sơn, hắn cũng không có ý định lùi bước.
Tiễn hai nhà đầu tư đi, hắn đến một cửa hàng trang sức cao cấp nổi tiếng một mình, chọn một chiếc đồng hồ nam yêu thích và mua hai chiếc.
Ngồi trong khoang của chuyến bay trở về, nhìn vào dòng tin nhắn mà Yana đã gửi trong đêm giao thừa, Phó Xung thấy trong lòng một nỗi buồn khôn tả. Lâm Nguyên đưa anh đi thăm nhiều cửa hàng tên tuổi nổi tiếng, mặc cho anh phản đối gay gắt, bắt Phó Xung phải thử mấy bộ quần áo mà hắn thích, cuối cùng hai người mua được hai cái va li đầy những nhãn hiệu nổi tiếng. Khi đi ngang qua quầy mỹ phẩm, Phó Xung không khỏi nghĩ đến loại nước hoa hàng hiệu mà Nhã Na luôn muốn mua. Lúc mua nước hoa xong, người kia đang đứng bên anh, mắt nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ bực bội và mất kiên nhẫn.
Điện thoại vang.
“Ủa, bắt máy ngay nha? A, anh sẽ hạ cánh đúng giờ phải không? Em với chị gái, với cả anh rể đang đi mua sắm ở cửa hàng bên cạnh sân bay. Đi chán thì sẽ qua sân bay đón anh. Hôm nay trong nhà có khách đấy, về nhà mình cùng ăn bữa cơm. Anh tắt máy đi, hẹn gặp ở sân bay nhé.” Nhã Na có vẻ tâm tình tốt hơn rất nhiều, giọng nói lanh lảnh, vui vẻ vang lên, không cho Phó Xung cơ hội nói gì.
Phó Xung biết nhà chị vừa mua xe, anh rể chính là đang trong giai đoạn muốn hâm nóng tình cảm, chỉ là ba người này sẽ đột ngột đến sân bay đón anh lại thật là ngoài dự liệu.
Anh vô thức nhìn về cabin đằng trước, mặc dù anh biết mình sẽ không thể nhìn thấy hắn, nhưng lời oán giận bên tai của người đang ngồi khoang hạng nhất kia khi anh lên máy bay vẫn chưa biến mất, “Tối mát xa cho anh nhé. Mấy ngày vừa rồi ngủ không quen gối ở đây, lưng cổ chỗ nào cũng thấy khó chịu.”
Phó Xung thấy chỗ ngồi ở hạng phổ thông bỗng trở nên chật hẹp hơn, nhưng thân hình anh lại có vẻ cao hơn, tráng hơn, dù có điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy bồn chồn, khó chịu.
Anh tắt máy, nhưng không thể tắt giọng nữ quen thuộc vừa phát ra trong điện thoại. Giọng nói đã từng rất quen thuộc đó hôm nay nghe vào tay sao bỗng khác thế? Rõ chỉ là mấy câu đối thoại bình thường giữa đối lứa, ấy vậy mà hôm nay mỗi câu lại cứ khiến người nghe tim đập thình thịch.
Tại sao? Tại sao nghe được giọng nói của Nhã Na anh sẽ hoảng sợ đến vậy? Nói cách khác, sao anh lại sẽ vì những thứ vốn quen thuộc này mà thấy mâu thuẫn đến vậy?
Là bởi vì… hiện tại anh đang yêu một người đàn ông.
Đúng, chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ anh còn có thể tiếp tục phủ định sự tồn tại của thứ tình cảm mình dành cho Lâm Nguyên sao? Dưới bầu trời đầy pháo hoa đó, ba chữ anh nhẹ nhàng nói bên tai một người đàn ông khác, chẳng phải chính là “em yêu anh” sao?
Cũng chính vì như thế, khi người con gái từng bên mình, từng đứng tạo hình trong tấm ảnh cưới, mang theo tình yêu trước sau như một của cô, chuẩn bị đưa anh tiến vào một quỹ đạo sống bình thường, anh đến cùng là nên làm cái gì bây giờ?
Linh hồn anh đã sát cánh cùng người đàn ông đó, vậy còn thân xác trần gian này thì sao?
Hành trình chỉ có vài giờ hiển nhiên không thể cho Phó Xung được một đáp án chém đinh chặt sắt.
Máy bay đúng giờ hạ cánh ổn thỏa.
Không ổn, chính là tâm tình Phó Xung lúc này.
Khi máy bay di chuyển đều đặn trên đường băng, mọi người đều bật điện thoại di động. “Ha, đến rất đúng giờ. Em với chị đứng ở lối ra chờ anh nhé. Anh rể đang trên xe bật điều hòa ấm rồi. Bên ngoài lạnh lắm, ra ngoài thì nhớ mặc áo ấm đấy.” Điện thoại vừa thông, Nhã Na đã nói.
Anh có chút hoảng hốt, nhìn hành khách chung quanh đều đang bận rộn lấy hành lý, sửa sang lại đồ đạc, bản thân lại không hề muốn nhúc nhích chút nào.
Các đồng nghiệp bên cạnh đã đi gần hết, Phó Xung mới đi theo những hành khách cuối cùng tiến về phía trước. Lúc đi qua khoang hạng nhất, anh thấy Lâm Nguyên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nhưng mắt vẫn luôn nhìn dòng người xuống máy bay.
“Sao giờ mới đi ra, anh chờ em lâu lắm rồi.” Hắn đứng lên, mày nhẹ nhàng vặn một chút, “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém vậy?”
“Nhã Na… cô ấy đang ở bên ngoài. Cô ấy đến cùng chị gái em để đón máy bay… Nói là trong nhà có khách.” Phó Xung cúi đầu muốn xách vali cho Lâm Nguyên, Lâm Nguyên lại tự mình xách lên.
“Vậy em đi cùng họ đi, đợi tối… rồi về.” Lâm Nguyên khó chịu trong lòng, xách va li bước nhanh về phía trước. Phó Xung đi theo sau hắn, có thể rõ ràng nhìn thấy lửa giận bị cuốn đi trong gió của hắn.
Khi cả hai bước đến lối ra, Phó Xung nhìn thấy Nhã Na đang liếc nhìn anh, vẫy tay chào. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác cashmere màu trắng, với mái tóc dài đen mềm bồng bềnh trên vai, trên mặt có một nụ cười hơi phấn khích. Bên cạnh cô là Phó Anh, chị gái của Phó Xung, thấy em mình đi ra chị cũng đang vui vẻ vẫy tay chào anh.
Anh vẫy tay với hai người. Lâm Nguyên đi đằng trước bỗng khựng lại. Phó Xung có chút giật mình. Tại trạm đón người có hai dải biểu ngữ đỏ tươi cùng một đội ngũ ăn mặc chỉnh tề hết sức bắt mắt. Không ít người đều đang vây quanh nơi đó bàn tán. Phó Xung thấy rõ dòng chữ được viết trên đó, “Nhiệt liệt chào mừng sự trở lại đầy thắng lợi của Đoàn Xúc tiến đầu tư Kim Sơn” cùng với “Đất vàng Kim Sơn, lấy thương dưỡng thương*; Tài nguyên cộng hưởng, xúc tiến đầu tư.”
(*) Thương ở đây là kinh doanh, tài chính.
Lâm Nguyên xanh mặt bước tới. Lãnh đạo chính quyền tỉnh và đoàn xúc tiến đầu tư của các thành phố khác hầu như đều bước ra khỏi nhà ga ở đoạn này, không ít người chỉ trỏ biểu ngữ và đội ngũ ăn mặc chỉnh tề dưới băng rôn. Lâm Nguyên sải bước đi tới, “Cô đến từ khoa nào? Ai kêu cô mang thứ này?” Trong mắt hắn mang theo lửa giận, giọng nói cũng trở nên phi thường nghiêm khắc.
“Thị trưởng Lâm, chúng tôi là văn phòng tuyên truyền đối ngoại. Là thành ủy đã thông báo cho chúng tôi đến để tuyên truyền một chút. Kết quả xúc tiến đầu tư lần này của Kim Sơn rất đáng ghi nhận. Bí thư Cố cực kỳ tán thành nên đặc biệt chỉ thị cho bộ phận tuyên truyền của chúng tôi tới đón máy bay để cổ vũ tinh thần của mọi người”
“Lập tức dẹp hết ngay cho tôi!” Giọng nói của Lâm Nguyên tuy trầm thấp, nhưng lại có một loại uy lực kinh khủng khiến người ta không dám từ chối.
Điện thoại hắn vang lên, là số của thư ký tỉnh trưởng. “Thị trưởng Lâm, tỉnh trưởng Trần muốn tôi báo cho ngài rằng tuy tuyên truyền xúc tiến đầu tư là rất quan trọng nhưng lại không thể làm quá đà.”
“Xin hãy báo lại với tỉnh trưởng rằng chuyện này tôi cũng không được biết rõ ràng, cũng đã yêu cầu bọn họ thu dọn. Chúng tôi về sau nhất định sẽ làm theo chỉ thị của tỉnh trưởng về việc tuyên truyền.” Thu điện thoại, sắc mặt Lâm Nguyên trở nên tối sầm, nặng như mây đen. Hắn xoay người đi về phía chiếc xe việt dã đang đậu ở cổng đón. Nhưng trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy bạn gái của Phó Xung đang đứng ôm tay anh. Hai người đang thì thầm điều gì đó, còn chị gái của Phó Xung đang lặng lẽ đứng cạnh cửa, nhìn hai người, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng mà mãn nguyện.
Phó Xung cảm giác chính mình căn bản không nghe rõ Nhã Na và chị gái đang nói gì, chỉ vừa vặn duy trì nụ cười trên mặt, miệng hợp tác “ừm”, nhưng ánh mắt lại không thể không nhìn theo bóng dáng của Lâm Nguyên. Anh thấy hắn giận dữ đi đến xe của A Tiêu, cửa xe bị đóng rầm lại, như mũi tên mà lao ra ngoài.
Anh không biết lúc này A Tiêu ở trong xe đang đỏ mặt nắm chặt vô lăng, bởi vì lúc Lâm Nguyên nói “Lái xe”, anh ta hỏi “Không chờ Phó Xung ạ?” thì Lâm Nguyên hung tợn nói một câu, “Tôi bảo anh lái xe, anh nghe không hiểu à?”
Lý Hoành Đông lái xe khá thoải mái, hận không thể ngày nào cũng băng băng chạy trên đường đến sân bay.
Xe đi vào đường phụ của vòng ngoài, điều kiện đường tốt, ít xe hơn nhiều, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, từ gương chiếu hậu liếc nhìn Phó Xung và Nhã Na đang ngồi ghế sau.
“Tiểu Xung đi Hong Kong đón năm mới xong cả người đều khác nha!” Lý Hoành Đồ vừa thấy anh, điều đầu tiên phát hiện chính là phong cách ăn mặc của anh không giống lúc trước, khiến cả người anh trông sang hơn rất nhiều.
Nhã Na nghiêng người liếc nhìn Phó Xung, “Thật đó, em thấy anh cả người khác lạ mà chả biết là khác ở đâu.” Cô nhẹ nhàng cắn môi, “Đúng rồi, có biết khách nhà mình là ai không?” Lúc nói đến hai chữ ‘nhà mình’ kia, cô còn đặc biệt nhấn mạnh.
“Nhà… mình?” Phó Xung có chút ngẩn người, “Là nhà em hay là…” Anh bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.
“Ha ha… Ngốc này, là nhà hai đứa mình đó! Em đưa ba mẹ anh đến nhà mới của mình. Mùa đông năm nay lạnh như thế, hai người ở quê khổ như vậy, ba anh còn vừa phẫu thuật xong, em cũng lo lắng không yên nên em bàn với anh rể cả chị rồi, để họ ở nhà mình, dù sao thì… sau này chúng mình cũng muốn đón hai bác về còn gì?” Cái miệng nhỏ nhắn của Nhã Na vẫn luyến thắng như trước kia, sắc bén mà rõ ràng.
Phó Xung đã hiểu. Anh hiểu từng lời cô nói, nhưng anh cảm thấy đầu óc mình như chất đầy một lọ hồ lô, nhớp nháp, dính dính không thể chuyển động. Anh chỉ biết bạn gái nói với anh là cô ấy thật hiếu thảo và hiểu chuyện. Anh chưa kịp suy nghĩ đã giúp anh nghĩ nên làm để con ngoan, dâu thảo báo hiếu bố mẹ.
Nhà mới của họ… Nhà… của họ.
Cha mẹ, chị gái, anh rể của họ…
Ngoài cửa sổ là trời chiều sắp chuyển tối, trước mắt Phó Xung lại hiện ra bóng dáng giận dữ vội vàng mà đi của người kia. Anh cảm giác lòng mình cũng như theo bầu trời dần dần tối lại… Tối đến mức cái bóng kia cùng dẫn hòa mình vào bóng đêm, đến khi không thể thấy gì nữa.
Hóa ra bữa tối này là bữa tối sum họp của hai gia đình, về cơ bản là do Nhã Na và Lý Hoành Đồ sắp xếp. Phó Xung liếc nhìn Nhã Na đang tựa lên vai anh như đang say ngủ, nhưng lông mi của cô ấy thỉnh thoảng khẽ nhấp nháy, có nghĩa là vẫn chưa ngủ, mà chỉ là đang nhắm mắt lại để suy nghĩ mà thôi. Ngay lúc đó, không biết tại sao, anh lờ mờ nghĩ đến ba chữ – Hồng Môn Yến*.
(*) “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Nhà hàng cách khu chung cư không xa, xe vừa vào Kim Sơn, Phó Anh đã gọi điện cho ba mẹ, để họ tới phòng Lý Hoành Đồ đặt trước. Lúc bốn người Phó Xung bước vào, bốn người già đã uống một ấm trà thơm, hút hết nửa bao thuốc, nói chuyện dương thế.
“Chị à, nhìn mệnh chị này, Con trai, con gái đều có tư chất như vậy, con rể cũng đẹp trai như vậy, lại còn làm trong nhà nước. Hai cụ thật đúng là nuôi con mát tay mà.” Mẹ Nhã Na vừa kéo tay Phó Anh lại vỗ vỗ, lại vừa liếc nhìn Phó Xung bên cạnh Nhã Na, trong mắt hiện ra một chút bất mãn mờ nhạt.
Mẹ của Phó Xung khiêm tốn nói mấy câu, lại oán giận chuyện Phó Anh vứt con sang nhà bà nội, không đưa nó tới đây ăn.
Nhã Na ôm cánh tay Phó Xung, cười nói: “Cháu con vắng mặt thì cũng không thể trách chị cùng anh rể được. Muốn trách thì trách đoàn xúc tiến đầu tư ấy. Mọi người không thấy người ta đi đón anh ấy mà đội ngũ chỉnh tề, kéo cả băng rôn biểu ngữ nghênh đón, khiến người bên thành phố khác cũng phải ngẩn người mà.”
Phó Xung có chút xấu hổ cười cười, “Con có mua cho nhà mình ít đồ nhưng mà hành lý đều ở bên đoàn, nên mai con sẽ đi lấy về rồi qua đưa chú dì sau ạ.”
Ba Phó Xung im lặng hồi lâu bỗng cười nói, “Sao mà còn gọi chú dì chứ. Hôm nay mọi người tới đây là để bàn chuyện của hai đứa. Hôm trước thấy Nhã Na bảo con vì chuyện công tác mà phải hoãn hôn lễ. Bây giờ hai đứa đều không có việc gì thì thừa dịp còn chưa tết âm mà làm chuyện nên làm thôi. Bốn lão già này chờ hai đứa gọi cha gọi mẹ cũng lâu lắm rồi, phải không ông bà thông gia?”
Mấy người gia đều cười ha hả, nói chuyện với nhau. Phó Anh thấy Lý Hoành Đồ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Xung như vừa nhớ ra chuyện gì, bèn vỗ vỗ anh ta, “Anh ngẩn người gì thế, đi gọi đồ ăn đi chứ.”
Nhã Na nhìn Phó Xung bên cạnh, người kia vừa nghe thấy lời ba mình thì vẫn còn đang ngạc nhiên đến phát ngốc. Cô lắc lắc tay anh, nhìn anh quay lại nhìn mình, liền nâng cằm, chậm rì rì nói, “Cuộc hôn nhân lần này của chúng ta không được phép có thêm bất kỳ tình tiết nào nữa, trừ khi anh đích thân phản đối, bất kể là người khác nói gì em cũng không đồng ý, cho dù là… thị trưởng Lâm hay là tỉnh trưởng Lâm, em cũng sẽ không nể mặt!”
Giọng của cô ấy không cao nên không ai ngoại trừ Phó Xung chú ý đến. Giọng cô ấy vẫn ngọt ngào và lanh lảnh, nhưng Phó Xung có thể nghe thấy sự kiên quyết cứng rắn của Nhã Na trong giọng điệu nhẹ nhàng của cô.
Mọi người đều khen ngợi Lý Hoành Đồ chọn nhà hàng này rất ổn, đồ ăn làm cực tốt. Phó Xung cũng phụ họa dù cho từ đầu đến cuối anh cũng chẳng biết mình đang ăn cái gì.
Bốn cụ già càng nói càng hưng chí, nói để cả việc sau này hai người Phó Xung có con hai bà sắp xếp lịch đưa đón cháu đi học ra sao. Lý Hoành Đồ vừa hỏi thăm chuyện xúc tiến đầu tư ở Hong Kong và Thâm Quyết bỗng nhớ ra gì đó, thần thần bí bí ghé đến bên Phó Xung thì thầm, “Anh nghe nói mấy người trong tổ điều tra các xí nghiệp bất động sản bảo thị trưởng Lâm làm cực tàn nhẫn, khiến cho mấy nhà thầu lớn của Đông Thăng không tài nào làm gì nổi, như thể không khiến bọn họ tàn phế thì sẽ không dừng tay vậy. Nghe nói đám người này giờ hận anh ta không thôi. Em với anh ta… thân cận như vậy, có biết tin tức gì không?”
Phó Xung lắc đầu, “Em không nghe thấy gì, cũng không muốn biết.” Đương nhiên anh biết trên một số phương diện, Lâm Nguyên cực tàn độc. Hai vị chủ thầu kia chạy đến Hong Kong lôi kéo quan hệ cũng bị làm cho dơ mặt, hẳn là Lâm Nguyên cũng đã đắc tội không ít. Thế nhưng anh có nguyên tắc của mình, cho dù là hiện tại anh và Lâm Nguyên là loại quan hệ này, nhưng hai người cũng chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi. Anh cũng sẽ không tùy ý nói chuyện phiếm sau lưng người khác.
Hơn nữa, hiện tại trong đầu anh chỉ còn có chuyện bố mẹ hai bên đã định ngày hoàng đạo cho hôn lễ của anh và Nhã Na.
Dưới lòng bàn chân anh càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi hai chân cũng có chút run rẩy. Trong lòng anh hoảng hốt, thật sự cảm thấy cổ ngữ Trung Quốc thật sự quá sống động, anh phát hiện trong đầu mình lúc này chỉ có thể dùng “phiên giang đảo hải*” để miêu tả mà thôi.
(*) sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động
Một lát, anh nghĩ đến cảnh mình và Lâm Nguyên ôm hôn nhau trên đường phố Hong Kong, một lát anh lại nghĩ đến bộ ảnh cưới của mình và Nhã Na chụp ở núi Vân Lĩnh; Trong lúc nhất thời lại nghĩ đến cơ thể cường kiện của Lâm Nguyên không ngừng mồ hôi đầm đìa, phập phồng trên người anh, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến cảnh anh nắm tay Nhã Na, hai người cùng tản bộ tâm sự một đêm nọ.
Có một hồi, anh cảm giác tim mình như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi, anh muốn đứng lên, muốn rành mạch nói cho từng người ở đây rằng, “Con không muốn kết hôn, người con thích là… đàn ông.”
Không biết là do ánh mắt nhẹ nhàng, hiền từ của mẹ lướt qua trên mặt anh, hay là do dáng người gầy yếu sau khi phẫu thuật của ba đập vào mắt, cũng có lẽ là do Nhã Na lặng lẽ nhét một chiếc khăn vào tay anh, ý bảo anh lau mau hồ lạnh trên trán đi… Không biết… thật không biết vì cái gì, thời khắc đó, thời khắc mà anh xúc động muốn nói ra lời trong lòng lại cứ lặng lẽ… trôi đi, trong một buổi tối đẹp trời, gia đình quây quần bên nhau này, cứ thế mà qua đi.
Sau khi bàn bạc xong mọi sự, bốn vị lão nhân đều thấy thư thái hơn rất nhiều. Ba của Phó Xung phẫu thuật xong không thể uống rượu, bèn để con trai và con rể uống với ba của Nhã Na mấy chén. Phó Anh lo chồng mình mới biết lái xe, không dám để anh ta uống quá nhiều, lại biết em mình tửu lượng lợi hại, nên để Phó Xung bồi rượu bố vợ tương lai nhiều chút.
Phó Xung không thể đùn đẩy, cũng không muốn đùn đẩy. Anh nhìn chất lỏng trong suốt trong cốc thủy tinh, trong lòng bỗng có khao khát quái lạ, muốn uống thật nhiều một chút.
Mọi người đã ăn gần hết. Mấy người phụ nữ tán gẫu một lúc, Yana cau mày, vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay Phó Xung, “Ba, ba còn chưa uống chán à… Phó Xung mới đi xa về mà còn ép anh ấy uống nữa!” Trong giọng cô rõ ràng là có chút giận dữ, nhìn thì như là cô đang giận người cha luôn cưng chiều mình, thế nhưng hành động có chút thất lễ của cô cũng không thể lừa gạt chính cô. Lúc tay cô có chút run run giành lấy chén rượu trong tay Phó Xung, nửa chén rượu đều đã hất đổ lên đùi anh.
“Đừng uống nữa… Anh uống kiểu này, trông cứ như là đang mượn rượu giải sầu vậy. Phải kết hôn… nên không vui à?”
Cô không muốn như này, cô không muốn phải chanh chua, xấu tính, cô muốn làm cô của trước kia, một người bạn gái hoạt bát, sáng sủa, hiệu chuyện, cũng sẽ không có một chút bệnh công chúa nào để bạn trai phát phiền. Thế nhưng kể cả khi cô như vậy, bạn trai cô vẫn sẽ ngẩn người, vẫn sẽ phát phiền, vẫn sẽ thất hồn lạc phách đến lạ. Nếu vậy, cô sao có thể bình tĩnh duy trì những phẩm chất kia? Những phẩm chất tốt đẹp của một nữ nhi đó, không phải là nên có một người bạn trai ưu tú, sánh đôi vừa lứa yêu thương sao?
Nếu vậy, nếu anh… thay đổi, em, biết làm sao đây?
Đúng vậy, “Em đã… làm rất nhiều.” Tận sâu trong trái tim Nhã Na, cô biết, vì người mà cô muốn đi đến đầu bạc răng long này, cô đang nỗ lực, cô đang bảo vệ, cô đang cố gắng chiến đấu. Bởi vì cô biết, trong bình rượu đẹp đẽ có tình cảm giữa mình và Phó Xung này, ai đó đã lén bỏ thuốc mê và biến nó thành một chén… rượu thuốc, khiến cho Phó Xung như mất hồn, chính mình lại lạc lõng, bơ vơ.
“Ông già này nhìn lại mình đi, vui đến mấy thì cũng không thể uống như thế chứ. Được rồi, được rồi, hôm nay mọi người đều vui vẻ cả, Chuyện của tiểu Na và Phó Xung cũng đã giải quyết xong, bốn lão già nhà mình lại tâm sự chút đi. Tôi nói nè bà thông già, gì thì gì chứ, về nhà đếm đếm sổ tiết kiệm với ông nhà đi, còn phải chuẩn bị của hồi môn cho bảo bối nhà tôi mà!” Mẹ Nhã Na với mẹ Phó Xung nắm tay đứng lên, hai người nhìn cặp đôi rất xứng đôi vừa lứa, đều lộ ra một vẻ vui mừng không kiềm chế được.
“Tối nay anh qua ở với ba mẹ bên nhà mới đi. Hai người vừa đến thành phố, sợ có mấy món đồ xài chưa quen, mà anh cũng uống nhiều rồi, đừng gắng gượng làm gì.” Nhã Na nhìn khuôn mặt có chút đỏ bừng của Phó Xung, một bên dìu anh đứng dậy, một bên nhỏ giọng nói.
“Không, anh phải về khách sạn, thị trưởng Lâm còn đang chờ anh… có chút việc ấy mà.” Không biết tại sao, trong lòng Phó Xung hiện tại xuất hiện một ý nghĩ vô cùng rõ ràng, anh muốn thấy hắn, nhất định phải thấy hắn!
Ngay lúc này đây, khi anh hoàn toàn bị áp đảo bởi một thứ gì đó quá mạnh mẽ để chống lại, dường như chỉ cần có thể ôm lấy thân hình cao lớn và cường tráng của người kia, hôn lên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của hắn, và lắng nghe giọng nói trầm thấp và độc đoán ấy, anh sẽ có thể cảm nhận được chút sức mạnh, hơi ấm, cùng… đau đớn.
Bởi vì giờ này, khắc này, anh đang bị lực lượng mạnh mẽ đó quấn quanh, bao vây, vuốt dịu. Sức mạnh đó mềm mại mà bền bỉ, nhưng lại mạnh mẽ đến mức anh thậm chí không thể cảm nhận được… đau đớn trong lồng ngực.
“Thị trưởng Lâm! Thị trưởng Lâm… Thị trưởng Lâm thật sự là cho anh bùa mê thuốc lú gì mà anh ta có bệnh, giờ anh cũng chẳng bình thường! Hai ông đàn ông, cả ngày ở với… nhau, cũng không biết phiền là gì!” Nhã Na cảm thấy một trận lửa giận phóng tới đỉnh đầu. Cảnh tượng đã lưu lại trong tâm trí cô vô số đêm bỗng nhiên hiện ra trước mặt. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Phó Xung, và nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của cô trong đôi con ngươi im lặng và u ám của đối phương.
Bốn người già đi phía trước, Phó Anh và Lý Hoành Đồ đi lấy xe, không ai nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
“Nhã Na, ở cạnh thị trưởng Lâm… là công việc của anh, em… đừng nghĩ nhiều.” Lúc này, Phó Xung đột nhiên thấy đau, đúng, là đau! Đầu của anh như bị từng từ ngữ chua ngoa của Nhã Na xé ra một vết nứt, những lời nói khiến anh xấu hổ và bất lực tràn vào não anh dọc theo vết nứt, cựa quậy quay cuồng, cả đại não lúc này chỉ có một cảm giác, đau.
“Được rồi, anh về đi, nhớ nói chuyện với thị trưởng Lâm về ngày cưới của chúng ta, kẻo lúc đó lãnh đạo lại làm ra chuyện gì ngăn không cho anh kết hôn!” Nhã Na buông cánh tay anh ra, trong giọng cô có một sự trào phúng rõ mồn một. Cô đuổi theo ba mẹ mình, ba người cùng bắt một chiếc taxi.
Phó Xung cùng ba mẹ giải thích mình còn chút việc gấp ở cơ quan, ba mẹ lập tức vội vàng bảo anh đi bắt xe về đi, cũng chỉ xót anh mới về đã phải bận rộn công việc. Lý Hoành Đồ khóe miệng hơi mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa đưa bố mẹ vợ lên xe, vừa nói với Phó Xung: “Tiểu Xung tối đến nhớ gửi lời cảm ơn của anh rể đến thị trưởng Lâm nhé, đừng quên nói tốt hộ anh vài câu.”
Nhìn hai chiếc xe rời đi, Phó Xung cảm thấy cơn say ập đến trên mặt, trong ngực có một cơn buồn nôn.
Anh bắt xe về Vân Khai. Khách sạn ngay sau ngày đầu năm mới trông vắng vẻ, thiếu bóng khách du lịch.
Khi đến tầng ba mươi sáu, một chàng trai xinh đẹp mặc áo đen, quần tây đen đứng ở lối vào thang máy. Phó Xung có chút sửng sốt. Bàn tay phải của người con trai xinh đẹp đã từng chạm vào hạ bộ của Lâm Nguyên giờ đang đút vào trong túi quần, khuôn mặt của cậu dường như có một nỗi buồn sâu thẳm, không giống với vẻ rực rỡ chói lọi lần trước gặp trong thang máy.
Cậu trai liếc mắt nhìn anh một cái, lông mày rủ xuống, có vẻ có chút ngại ngùng. Khi cả hai đi ngang qua, Phó Xung lại ngửi thấy hương vị say lòng người kia.
Anh dường như bị mùi hương này kích thích, càng thấy thêm buồn nôn. Một cảm giác không tên không biết là khó chịu hay là say rượu tràn lên.