Lâm Nguyên đậu xe ở bãi đỗ xe phía sau cơ quan của Phó Xung, nhìn cách thời gian anh tan làm còn sớm liền đi tới tiệm cafe ở phố đối diện.
Công ty của hắn ở Bắc Kinh và Thượng Hải đã đi vào quỹ đạo, đã đào tạo được vài vị quản lý kinh nghiệm phóng phú để làm cho công ty hoạt động một cách có trật tự. Trừ việc thường xuyên tổ chức các cuộc họp định kỳ và triển khai các nhiệm vụ quan trọng ra, phần lớn thời gian hắn đều ở Thâm Quyến, điều hành công ty từ xa.
Ở bên cạnh Phó Xung đương nhiên là ưu tiên hàng đầu, ngoài ra hắn cũng muốn phát triển Thâm Quyến thành thị trường thứ ba để mở rộng địa bàn công ty. Hiện tại, công việc kinh doanh của hắn về cơ bản là ở các thành phố cấp một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến và Quảng Châu, những thành phố này đều có rất nhiều nơi để phát triển. Thế nhưng những thành phố cấp hai, cấp ba thì lại vẫn chưa có đất cho hắn đứng.
Hắn cũng không muốn bận rộn, liều lĩnh tới vậy. Cuộc sống là để phấn đấu nhưng cũng là để hưởng thụ. Đối với Lâm Nguyên giờ đây mà nói, làm gì còn gì có thể hạnh phúc hay ngọt ngào hơn việc mỗi ngày được ở bên người mình yêu?
Tiệm cà phê lúc này không đông lắm, thế nhưng bóng dáng cao lớn, điển trai của Lâm Nguyên vừa tiến vào, trong quán đã có không ít ánh mắt loáng thoáng hạ trên người hắn.
Lúc này tiệm cà phê bên trong nhân không nhiều, bất quá Lâm Nguyên cao lớn tuấn dật thân ảnh vừa đi tiến vào, phòng bên trong liền có không thiếu ánh mắt loáng thoáng rơi vào hắn trên người.
Hắn gọi một ly cà phê, chọn một nơi yên tĩnh có thể nhìn thấy cửa sổ văn phòng của Phó Xung ở tòa cao ốc đối diện. Dù cho với độ cao hai mươi mấy tầng thì nơi đó cũng chỉ là một tia trắng nhỏ mà thôi thì Lâm Nguyên lại vẫn thường thường ngẩng đầu lên liếc nhìn, như thế sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc mà cẩn thận khi làm việc của người kia vậy.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến anh, trong lòng Lâm Nguyên sẽ không kìm được mà có một dòng nước ấm chảy ra, khiến cả người đều thoải mái mà sung sướng. Hắn uống một ngụm cà phê, có chút tự giễu cười cười. Nhiều năm như vậy, cũng coi như là ‘cặp vợ chồng già’ rồi, ấy vậy mà tầm quan trọng của người đàn ông này trong lòng hắn vẫn không ngừng mà tăng lên, thậm chí hắn còn có xu thế ngày càng mê muội anh nữa. Năm đó là hắn đánh thuốc anh nhưng giờ xem ra, có vẻ như người nghiện thuốc lại là mình rồi.
Ngồi quay lưng về phía hắn là hai cô gái mặc đồ công sở, chắc là nhân viên của văn phòng gần đây, đang tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến đây giải lao một lát, hoặc cũng có thể là đang chờ khách đến bàn chuyện làm ăn. Hai người nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.
Tiệm cà phê bật một bài hát tiếng Anh mềm nhẹ, Lâm Nguyên cũng không có mấy bận tâm đến rốt cuộc mấy cô đang nói gì mà vừa lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bài đệm theo nhịp nhạc, vừa nhàn nhã nhâm nhi tách cà phê.
“Đúng rồi, quên không nói với chị, mấy tháng nay chị nghỉ đẻ, đại soái ca Phó Xung nhà mình thay bạn trai rồi!” Một cô như thể đang hiến vật quý mà nói.
Tay đang gõ theo nhịp của Lâm Nguyên ngừng lại, hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn, vểnh tai nghe ngóng, đôi mắt dần dần híp lại.
“Oh my god! Thật hay đùa vậy, kể đi xem nào! Anh kia hoàn hảo như vậy mà đổi á? Không tin đâu!” Cô gái khác hiển nhiên là lập tức bùng lên ngọn lửa đàm tiếu.
“Tất nhiên là thật rồi! Bạn trai đương nhiệm của Phó tổng thường xuyên tới đón anh ấy tan tầm mà, bọn em thấy mấy lần rồi. Chị không biết đâu, người kia còn cao còn đẹp trai hơn cả tiền nhiệm cơ.” Giọng cô gái kia rõ ràng còn mang theo sự hâm mộ không thể che giấu, “Khí chất đó, phong thái đó, chiều cao đó… Trời ơi! Em thực sự muốn tiết kiệm tiền để sang Thái Lan chuyển giới… Chị nói xem, tại sao đàn ông tốt đều có bạn trai, tại sao vậy!”
“Ha ha, đừng hỏi chị. Đúng rồi, soái ca này cũng tầm tuổi Phó tổng sao? Chị thực sự thích vị tiền nhiệm kia của Phó tổng mà, hai người cũng trạc tuổi nhau, bề ngoài lại đều đẹp trai, nhìn rất rất xứng đôi mà.”
“Không, anh này có vẻ trưởng thành hơn, hình như lớn tuổi hơn Phó tổng kha khá đó. Nhưng mà chị chưa thấy người ta thôi, mấy lão tổng trong tòa của mình không sành điệu bằng ảnh đâu.”
“Nam nhân trưởng thành? Vậy tiểu Phó của chúng ta phải chịu khổ rồi! Anh người yêu cũ vừa đẹp trai lại vừa trẻ khỏe như vậy. Nhìn cái eo đó là biết hai người như thế nào. Giờ đổi sang một ông chú thì chắc chắn chuyện đó sẽ phải giảm đi rồi.”
Hai người tựa hồ cảm giác chủ đề này có chút riêng tư nên bắt đầu chuyển sang thì thầm, thi thoảng lại có tiếng cười nhẹ. Lâm Nguyên ngồi sau mặt mũi đã tối đen lại, một ngụm uống hết tách cà phê, sải bước đi ra khỏi quán
Lâm Nguyên bật điều hòa trong xe, lẳng lặng tựa vào ghế ngồi, lòng hắn có một dòng khí quái dị đang vang vọng từng đợt trong lồng ngực. Hắn biết tên của dòng khí – là ghen.
Trong những ngày đoàn tụ với Phó Xung này, không biết đã bao nhiêu lần hắn muốn lặng lẽ hỏi câu hỏi đã canh cánh trong lòng suốt bảy năm trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng đêm càng tối, những cái ôm giữa hai người càng gần, nụ hôn giữa họ cũng càng ngọt ngào, khiến cho câu hỏi chua chát kia không tài nào đi ra được.
Đúng vậy, dựa vào cái gì mà hỏi? Hỏi cái gì? Bảy năm đó, Phó Xung đâu có lý do gì mà phải vì hắn giữ mình. Anh và Thuyên An đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, hai người đều đã từng là người yêu, mà chính hắn cũng đã từng tận mặt chứng kiến Thuyên An thỉnh thoảng qua đêm trong nhà Phó Xung. Giữa họ đã xảy ra chuyện gì còn cần hắn phải đi xác minh nữa sao?
Nhưng mà, nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ đến cơ thể cường tráng khêu gợi cùng mùi thơm mát mẻ trên người anh không chỉ thuộc về mình, mà cũng đã từng bị một người đàn ông khác âu yếm, hưởng dụng, Lâm Nguyên đều sẽ cảm thấy lòng chua xót đến mức phát đau, đau đớn đó thậm chí còn sẽ chuyển xuống dạ dày, khiến cho dạ dày của hắn vốn đã hồi phục từ lâu như bị bỏng. Hóa ra ghen tuông thực sự có sức mạnh chết người như vậy!
“Anh nghĩ gì mà ngẩn người vậy?” Giọng nói bình tĩnh nhưng trìu mến của Phó Xung phát ra từ ghế lái phụ bên cạnh. Anh vừa nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của Phó Xung vừa thắt dây an toàn, “Em lên xe mà anh cũng không phát hiện, tập trung quá thể rồi! Đúng rồi, hôm nay đi đâu ăn vậy?”
“Phì!” Phó Xung bị mấy lời vô lý của hắn chọc cười, “Ca, anh uống lộn thuốc à? Không phải nói là ra ngoài ăn sao?”
“Không, anh muốn ăn cơm em nấu.” Lâm Nguyên ủ rũ không chịu đi nhìn Phó Xung.
“Được rồi, được rồi, làm theo lời anh tổ tông sống này vậy!” Phó Xung thấy vẻ mặt nghiêm nghị của người kia hoàn toàn khác với mọi khi, đã lâu rồi anh không cảm thấy sự cáu kỉnh và u ám khó giải thích này ở Lâm Nguyên.
Anh nhẹ nhàng vươn tay trái ra, chậm trãi vuốt ve tay phải của Lâm Nguyên, “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Khóe miệng Lâm Nguyên run rẩy một chút,“Không có, chỉ là muốn ăn cơm em nấu mà thôi, ăn ngoài không có cái vị đó.” Áy náy ùa lên trong lòng hắn nên giọng nói cũng dịu đi không ít, trở tay nắm lấy tay Phó Xung.
Phó Xung cảm nhận được nhiệt độ nóng như lửa đốt cùng với chút yêu thương nồng nhiệt trong lòng bàn tay của người đàn ông kia. Có lẽ trong lòng hắn có gì đó khó chịu không muốn nói cho anh, vậy thì cũng không cưỡng ép làm gì. Dù sao, lúc cần nói, hắn nhất định sẽ nói với anh.
Nhìn hai món ngon trên bàn, Lâm Nguyên khịt khịt mũi, lén gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, vài tiếng sấm sét, một trận mưa xối xả không báo trước sắp ập đến rồi.
Lâm Nguyên hài lòng nhấm nháp miếng thịt bò, đi qua đóng cửa sổ. Phó Xung đang tựa vào bên tủ nhìn chằm chằm nồi nước sôi khẽ cười cười. Động tác nhỏ của Lâm Nguyên không thể tránh được khỏi ánh mắt của anh. Anh nhìn bóng dáng cao lớn kia bên cửa sổ, cơ bắp khỏe mạnh, dáng người cao ngất, nhìn thế nào cũng không ra dáng người đã đầu bốn, “Thật đẹp con mẹ nó trai mà. Liệu mình có phải đã thích anh ấy quá rồi không, ngày nào cũng nhìn mà vẫn thấy không đủ. Hình như có chút không bình thường rồi thì phải?” Phó Xung trộm hỏi lòng mình.
Lâm Nguyên tìm ra một chai rượu vang. Ngoài trời đang đổ mưa, người trong lòng thì đang nấu cơm, không uống chút sao được.
Hai người bất tri bất giác uống hết một chai. Trên mặt Phó Xung hiện lên chút ửng hồng, Lâm Nguyên không có tửu lượng tốt bằng anh, đã có chút say bí tỉ rồi, cứ nhìn chằm chằm Phó Xung mà thôi.
“Xung, em đẹp trai thật đấy. Anh mẹ nó thật sự là… Không cảm lòng!” Lâm Nguyên uống hết ngụm rượu cuối cùng, gối đầu lên cánh tay anh, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Phó Xung.
“Có chuyện gì vậy? Ca.” Phó Xung cũng đặt hai cánh tay ở trên bàn rồi gối đầu lên nói, nhìn Lâm Nguyên.
“Có chuyện gì sao? Em nói xem, cơm em làm, anh tính cả khi trước thì cũng chỉ coi như là được ăn mỗi một năm, còn cậu ta thì sao? Ăn những bảy năm!” Giọng Lâm Nguyên không lớn, lại mang theo một sự nhỏ nhen tính toán của một tên say rượu.
“Anh lại nữa! Anh cùng anh ấy so bì cái gì, đồ anh ấy ăn thì nhiều đấy, nhưng cũng đâu phải là cái vị mà em làm cho anh ăn.” Phó Xung có chút dở khóc dở cười, nửa năm qua Lâm Nguyên thi thoảng sẽ lại tính toán một phen, rồi lại ăn giấm chua với cái vị Thuyên An bên Canada kia.
Lâm Nguyên ngẩng đầu lên,“Cơm thì không phải một vị, nhưng người thì luôn là một đi? Cậu ta chơi… bảy năm, anh mẹ nó có thể cam tâm sao!”
Phó Xung sửng sốt, thân thể bỗng nhiên có chút cứng ngắc, tuy rằng Lâm Nguyên sẽ ăn chút giấm chua, lại chưa từng nói những điều quá giới hạn như thế này, buổi chiều hôm nay hắn đợi mình ở bãi đỗ xe đã xảy ra chuyện gì không thích hợp sao, hiện tại lại nói ra những lời như vậy, cái gì gọi là chơi bảy năm, ý tứ của từ đó thì rõ quá rồi còn gì.
“Anh có ý gì? Muốn hỏi cái gì thì thẳng thắn hỏi ra, đừng giữ ở trong lòng mà nghẹn, đừng có tỏ ra độ lượng, cũng đừng cố cứng rắn mãi thế.” Phó Xung thản nhiên nói, từng câu từng câu nói ra lại càng sắc bén.
Đúng vậy, từ ngày hai người tái hợp, anh liền nói cho Lâm Nguyên biết mối quan hệ chân chính của mình và Thuyên An, cũng như nói cho chính hắn biết rằng nhiều năm qua không có người đàn ông thứ hai nào có thể tiến vào thân thể cùng trái tim anh. Nhưng lại không nghĩ đến người đàn ông kia vậy mà lại sắm vai một người rộng lượng, có thể chấp nhận anh đã có một đoạn tình cảm mặn nồng cùng người đàn ông khác, luôn luôn không hỏi qua phương diện này. Nếu hắn không hỏi, chính anh dường như cũng muốn giúp hắn làm trọn vẹn cái hình tượng cao lớn trầm mặc này, nhưng tựa như trong lòng anh cũng biết sẽ sớm có ngày hai người sẽ mang chuyện này ra bàn luận.
“Đúng vậy! Anh không hề độ lượng, anh bụng dạ hẹp hòi! Cmn anh vừa nghĩ đến cảnh hai người lên giường….” Hắn ngừng lại, nhìn sắc mặt lặng như nước của Phó Xung, trong đầu lại vọng lại tiếng cười của hai cô gái ở tiệm cafe kia, trong lòng lại càng thêm chua xót, “Cậu ta trẻ khoẻ như vậy, em lúc ở trên giường chắc hẳn được cậu ta phục vụ thoải mái lắm đi!”
Phó Xung cảm thấy mình sắp bị người đàn ông trước mặt này chọc cho tức chết rồi, rõ ràng là một người người trưởng thành, cũng được coi như là người làm việc lớn, vậy mà nội tâm thì lại vẫn như một đứa con nít chưa lớn vậy.
“Đúng vậy, rất thoải mái, rất hòa hợp.” Anh cũng là bị Lâm Nguyên nói đến phát bực, quyết định kích động hắn một phen, xem hắn còn có thể nói ra cái dạng gì. Nói tóm lại, hôm nay anh là muốn nói rõ ràng với hắn, Người đàn ông này tức giận, đố kỵ, khổ sở thì cuối cùng người đau lòng cũng là chính anh.
“Đ* cụ nhà em!” Ánh mắt Lâm Nguyên trợn tròn, một câu chửi thô tục văng ra, “Giỏi, Phó Xung em giỏi lắm! Anh biết, em chính là chê anh già rồi có phải không?”
Phó Xung nhìn trong mắt Lâm Nguyên nổi đầy những tơ máu hồng hồng, khóe miệng run run, trong lòng lập tức hối hận. Anh đứng lên muốn đi qua bên cạnh ôm lấy hắn, nói cho hắn biết mình chỉ là bực bội với hắn thôi, nói cho hắn biết bất luận là quá khứ hay là hiện tại, trái tim cùng thân thể mình luôn chỉ là của một mình hắn, vĩnh viễn không có người thứ hai nào có thể xâm nhập.
Anh vừa đứng lên, Lâm Nguyên đã “rầm” một tiếng đẩy ngã ghế dựa, sải bước ra khỏi phòng.
“Ca! Ca! Em sai rồi, em chỉ trêu anh thôi… Quay lại đi!” Phó Xung lớn tiếng gọi hắn lại nhưng Lâm Nguyên bước nhanh như bay, không đợi anh đuổi tới cửa người đàn ông chân dài kia đã đi vào thang máy rồi. Phó Xung vội vàng chạy lại ấn nút thang máy nhưng đã muộn một giây, thang máy đã nhanh chóng đi xuống.
Anh giậm chân, vừa quay lại cầm chìa khóa cùng di động vừa lớn tiếng ở trong lòng mắng bản thân. Đúng vậy, anh thật là đáng mắng mà! Biết rõ người đàn ông kia ở trước mặt mình yếu thế, đối với mình là sự say mê vừa điên cuồng lại cực đoan, bảy năm kia của mình và Thuyên An chính là khúc mắc không thể hóa giải trong lòng hắn, chính bản thân mình cũng biết rõ điều ấy mà lại muốn cùng hắn chơi trò đoán già đoán non gì chứ, giống như không nhìn thấy hắn vì mình mà ăn giấm chua, vì mình mà tức giận thì trong lòng không vui sướng vậy. “Phó Xung! Mày chính là ỷ vào việc anh ấy nuông chiều mày, cưng nựng mày nên mới chơi lớn như vậy đúng không!”
Anh vừa oán thầm chính mình vừa chạy như bay ra ngoài nhìn quanh bốn phía. Bên ngoài mưa như trút nước, bọt nước bắn tung tóe trên nền đất, tựa như tâm tình của Phó Xung lúc này, thất thần mà tan vỡ.
Lâm Nguyên không mang theo điện thoại di động, không mang ô che, hắn thậm chí còn đang đi dẹp lê…. Phó Xung cảm giác trong lòng chính mình như có hàng chiếc kim châm vào, vô cùng đau đớn, anh đầu trần vọt chạy vào màn mưa, chạy ra khỏi cửa khu.
Phó Xung cả người ướt như chuột lột chậm rãi quay trở về.
Anh ở bên ngoài tìm hai tiếng đồng hồ, lục tung những quán cafe, cửa hàng tiện lợi quanh vùng nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Trời mưa xối xả, tuy rằng chính người anh sớm đã ướt sạch nhưng anh lại càng lo lắng cho thân thể của Lâm Nguyên, dù gì thì dạ dày người đàn ông kia vào những ngày mưa gió dầm dề vẫn sẽ có chút phản ứng.
“Em đã đi đâu vậy?” Phó Xung vừa bước vào sảnh tầng một, giọng nói của một người đàn ông đã truyền tới từ thang máy bên cạnh.
Anh ngây dại, là Lâm Nguyên.
Người hắn có vẻ khô ráo, không có dấu hiệu bị mưa xối ướt, dép lê đi trên chân quả nhiên cũng sạch sẽ.
“Ca, anh rốt cục đã đi đâu vậy, em tìm anh khắp nơi.” Phó Xung tựa như không chú ý đến cảm giác ướt át khó chịu trên người mình, bắt lấy tay Lâm Nguyên nhìn vào mắt hắn, “Anh còn giận em sao? Ca, em xin lỗi, anh đừng nóng giận!”
Lâm Nguyên nhìn bộ dạng ướt sũng của Phó Xung, chân mày cau lại, “Đầu em bị hỏng rồi sao? Mưa lớn như vậy mà còn chạy ra ngoài, nhanh lên lầu tắm lại bằng nước ấm đi.” Hắn đau lòng giúp Phó Xung lau nước mưa trên đầu, “Ai tức giận chứ, không thể nào có chuyện đó!”
Phó Xung:“…..”
Hai người ở trong thang máy lẳng lặng nhìn nhau vài giây, Lâm Nguyên bỗng nhiên kéo Phó Xung vào lòng mình, dùng lực hôn xuống.
“Có camera!” Phó Xung giãy dụa kêu lên hai chữ.
“Mặc kệ nó.” Lâm Nguyên vừa gặm cắn vừa phun ra ba chữ.
Dưới vòi nước ấm, một chàng trai bị ướt mưa vừa vào tráng người lại một lát thì bị một người đàn ông căn bản không dầm mưa chen vào cùng.
“Đừng nghịch!”
“Em đừng lộn xộn, tay vịn vào tường, khom lưng!”
“Em rửa xong rồi!”
“Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại!”
“……”
Bây giờ hay vừa xong rốt cuộc đều kết thúc.
Lâm Nguyên cảm thấy mỹ mãn nằm ở trên đùi Phó Xung hút thuốc, Phó Xung đỡ đầu hắn, nương theo ngọn đèn đầu giường ngoáy tai cho hắn.
“Ca, vừa nãy anh chạy đi đâu thế, tại sao lại không bị ướt chút nào vậy?”
“Anh có đi đâu, vừa xuống đến tầng một anh đã hối hận rồi, anh bị ngốc hay sao mà lại giận tiểu Xung nhà anh chứ, vì vậy anh đã quay lại đi một thang máy khác lên lầu, kết quả lúc lên đến nơi thì em đã chạy ra ngoài rồi, anh lại không mang chìa khóa cũng không mang điện thoại nên chỉ có thể ở đây chờ em quay lại.”
Phó Xung vừa tức vừa mừng đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi tay đang ngoáy tai của Lâm Nguyên thì vẫn nhu hòa lại nhẹ nhàng.
“Vậy anh còn giận em không?”
“Không giận, này, hướng vào bên trong chút, chỗ đó có hơi ngứa.”
“Xin lỗi, ca, thực ra em có một lời đáng nhẽ ra phải nói với anh từ lúc chúng ta mới gặp lại nhau.”
“Ừm… Nói đi.” Giọng nói của Lâm Nguyên hơi lộ ra một tia khẩn trương.
“Ca, anh đừng luôn nói mình đã già nữa, anh không hề già đi chút nào, năng lực kia của anh cùng không cần so với người khác, bởi vì…” Phó Xung dừng một lát, Lâm Nguyên có chút khẩn trương vuốt ve cánh tay anh, “Ở trong lòng em, trong thân thể em, người khác đều không thể so với anh, bởi vì dù quá khứ, hiện tại, hay tương lai em đều chỉ có một người đàn ông là anh, anh hiểu chứ?”
“……”
Lâm Nguyên “Ồ” một tiếng trở mình, đè mạnh Phó Xung xuống dưới thân,“Bảo bối à, anh biết rồi, biết rồi! Thực ra trong lòng anh vẫn luôn biết…”
Hắn hôn lên mặt Phó Xung, giọng điệu phấn khích lúc đầu giờ lại có chút run rẩy, dường như có một thứ gì đó lạnh lẽo và cứng rắn đã tan thành hư vô trong đáy lòng hắn.
Từ giờ, trong thế giới của hắn và em ấy, biển rộng trời cao, có thể có mâu thuẫn, có thể có cãi vã hiểu lầm, nhưng không có khúc mắc nào không thể gỡ bỏ!
Cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ đã ngừng lại, ngày mai nhất định có thể thấy được bình minh tuyệt đẹp!