Vừa rồi hắn đã thêm vào trong đó một ít thuốc ‘thẳng nam mê dược’. Đây là thuốc của Nhật, chuyên môn dùng để kích thích trai thẳng, khiến họ nảy sinh ham muốn tình dục mãnh liệt với cơ thể của người đồng giới. Lâm Nguyên biết một số người mới vào ngành trong giới nghệ sĩ cùng sẽ vì để được nổi tiếng mà không thể không cùng những chủ nhà đầu tư hoặc đạo diễn đồng tính lên giường, đến lúc đó, họ sẽ dùng loại thuốc này để cứu cánh.
Lâm Nguyên sau khi lấy được thuốc này cũng đã cân nhắc rất lâu.
Ban đầu Lâm Nguyên muốn đánh thuốc Phó Xung, khiến anh đối với hắn nảy sinh dục vọng, thế nhưng đợi đến khi A Tiêu thật sự mang thuốc đến cho hắn, hắn lại có chút do dự. Càng ở với Phó Xung, hắn càng hiểu bản tính giản dị của thanh niên này, càng đánh giá cao phong cách làm việc cẩn thận và chắc chắn của anh. Không những thế, hắn cũng dần thích nghi và tận hưởng cảm giác được chăm sóc khi ở bên anh.
Thành thật mà nói, hắn thật sự hối hận vì chuyện đã làm với anh. Vốn, hai người hẳn sẽ rất tâm đầu ý hợp, thế nhưng chuyện kia đã triệt để xé rách mối quan hệ của họ. Hiện tại, hoặc là từ từ bù đắp vết thương lòng cho Phó Xung, cố gắng duy trì sự cân bằng mong manh; hoặc là dứt khoát khiến anh trèo lên giường hắn, thỏa mãn dục vọng bản thân. Lâm Nguyên đứng trước hai sự lựa chọn này mà đắn đo nhiều ngày.
Nhưng khi thanh niên mặc quần bò, để lộ ra cặp chân thon dài, thấp giọng thân mật nói chuyện cùng bạn gái, Lâm Nguyên thấy trong lòng mơ hồ khó chịu cực kỳ, không do dự nữa. Con mẹ nó, thuốc cũng tới tay rồi, còn làm gì mà không cho cậu ta uống!
Lúc cho thuốc vào, Lâm Nguyên cũng chỉ dùng một lượng nhỏ. Hắn biết loại thuốc này khá mạnh, nếu dùng một liều bình thường, ngay khi dược tính phát tác, hẳn Phó Xung sẽ động tình ôm lấy hắn, đến lúc đó hắn muốn làm gì anh cũng được.
Nhưng sau đó thì sao? Chờ thuốc hết hiệu lực, anh sẽ cùng hắn liều mạng đến khi sụp đổ hoàn toàn? Phải biết rằng sau khi uống thuốc này, tuy rằng dục tính tăng lên rất nhiều, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Nếu uống liều lượng lớn một lúc, Phó Xung sẽ tỉnh táo phát hiện bản thân chìm sâu trong biển dục tới mức nào, điều này khẳng định sẽ khiến một người tự ái như anh rơi xuống vực sâu không đáy, mãi mãi không thể hồi phục.
Lâm Nguyên không muốn thế.
Hắn muốn cho anh chậm rãi dùng loại thuốc này, hắn muốn anh chậm rãi… thay đổi. Hẳn là sẽ thay đổi, phải không? Lâm Nguyên tự dưới đáy lòng hỏi chính mình.
Chạy nửa tiếng đồng hồ, cả cơ thể hai người đều đã đẫm mồ hôi. Lâm Nguyên cởi áo phông ra, để lộ ngực trần.
Phó Xung cũng chậm rãi đi tới uống nước, không biết vì sao anh đột nhiên muốn tránh xa Lâm Nguyên.
Đồ uống mát lạnh chạy xuống cổ họng rồi vào dạ dày, lại khiến anh càng trở nên miệng khô lưỡi khô. Điều hòa hỏng sao? Căn phòng này tại sao bỗng nhiên trở nên nóng đến vậy? Anh cảm thấy như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên khắp cơ thể, không tài nào dập tắt được. Lúc nhìn thấy Lâm Nguyên cởi chiếc áo phông ướt đẫm ra, cơ ngực rắn chắc và đường cong cánh tay sắc nét đập vào mắt Phó Xung, hạ thân của anh bỗng dựng đứng lên, phía sau cũng đột ngột sinh ra một loại cảm giác tê tái khó tả. Khoảnh khắc đó, Phó Xung cảm giác như bản thân bỗng phát điên, ngay cả mũi anh cũng đột nhiên trở nên nhạy cảm, cả căn phòng dường như tràn ngập mùi cơ thể nam tính của Lâm Nguyên.
Anh vội vàng quay lưng lại, cố gắng tránh xa Lâm Nguyên. Anh muốn che mắt đi, bịt mũi lại, lập tức chui vào bồn tắm, dội nước lạnh lên đầu.
“Sao vậy? Về phòng đi.” Giọng nói của Lâm Nguyên vang lên bên tai Phó Xung, một bàn tay mang theo mồ hôi vỗ nhè nhẹ lên vai anh.
Phó Xung giật mình, như điện giật mà né sang một bên. Anh thấy choáng váng, vội vàng lắc đầu. Tựa như bị chính cơ thể của mình dọa sợ, lúc tay Lâm Nguyên chạm vào người anh, anh phát hiện bản thân gần như không tự chủ được mà muốn nhào lên người hắn, muốn… ôm lấy người đàn ông cường tráng kia, người đàn ông mà anh vốn căm ghét lại bắt đầu khiến anh mơ hồ có chút cảm động.
Lâm Nguyên nhìn Phó Xung hoảng loạn lao ra khỏi phòng tập, chẳng mấy chốc tiếng đóng cửa phòng đã truyền đến. Hắn nhẹ nhàng bước tới cửa phòng của anh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ bên trong.
Lâm Nguyên trở lại phòng ngủ, trong đầu vẫn là bộ dáng mê loạn vừa rồi của Phó Xung. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, đôi môi run rẩy, cánh tay cứng đờ, đặc biệt là ánh mắt khát khao đan xen sợ hãi kia, hết thảy đều khiến Lâm Nguyên cảm thấy một trận rung động cả trong lòng lẫn dưới hạ thân.
Dược hiệu cũng mạnh thật sự, Lâm Nguyên nghĩ mà hơi sợ, hắn chỉ thả có một phần ba liều lượng thông thường, vậy mà Phó Xung đã có phản ứng mạnh như vậy rồi. Nếu bỏ toàn bộ vào, ngay cả một cao thủ tình trường như Lâm Nguyên cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó Phó Xung lên giường sẽ dâm loạn đến mức nào.
“Có lẽ lần sau nên giảm liều lượng.” Lâm Nguyên tự nhủ trong lòng. Hắn cởi sạch quần áo rồi vào phòng tắm, nước ấm chảy xuống, khiến toàn bộ mồ hôi trôi đi. Lâm Nguyên nhắm mắt lại, trong tâm trí chỉ toàn là hình ảnh Phó Xung đang điên cuồng thủ dâm trong phòng tắm bên cạnh, hắn cũng chậm rãi thò tay xuống dưới.
Phó Xung đứng dưới vòi nước lạnh hơn mười phút, sự ham muốn khó tả đáng sợ kia mới dần dần tan biến.
Anh tắt vòi nước lạnh.
Sau khi cơ thể đã giảm nhiệt, anh mới có thể cảm nhận được cái lạnh buốt người từ dòng nước lạnh xả trên da. Anh lại bật nước nóng lên rồi ngây người đứng dưới vòi nước, có chút thất thần.
25 năm qua, đến hứng thú với cơ thể đàn ông Phó Xung còn chưa từng có, huống chi là dục vọng. Thế nhưng tối nay, anh rõ ràng cảm nhận được bản thân bị hấp dẫn bởi cơ thể Lâm Nguyên, cảm giác đó tồn tại quá mức chân thật khiến anh không cách nào vờ như tất cả đều là giả, không cách nào phủ nhận sự tồn tại của mảnh dục vọng đó.
Anh thật sự bị cơn lửa dục quái dị của mình dọa sợ.
Chẳng lẽ trải nghiệm nhục nhã vừa qua đã để lại trong mình một thứ gì đó mà chính mình cũng không biết sao? Anh tự vấn trong lòng. Không thể, tuyệt đối không thể như vậy được! Nhục nhã như vậy, đau đớn như vậy, không hề để lại cho anh bất cứ ký ức tốt đẹp nào. Chỉ có tủi nhục, cùng khổ sở mà thôi.
Có lẽ, là vì sự quan tâm, giúp đỡ và… một sự trìu mến như có như không mà hắn dành cho anh?
Phó Xung cảm thấy chính mình hiện tại nhất định không thể dối lòng, nhất định phải tìm ra manh mối. Đúng vậy, anh có thể cảm thấy Lâm Nguyên có chút thích anh. Cái ‘thích’ đó ẩn hiện dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của Lâm Nguyên, giống như một làn khói lục lam nhàn nhạt từ điếu thuốc trên tay; nó ẩn mình trong khoảnh khắc hai người mặt đối mặt làm việc, ngồi chung xe, và trong những tối hắn thỏa mãn thưởng thức những món anh làm, trong những cái chạm mắt vô tình khiến Phó Xung lặng lẽ cảm nhận được một điều gì đó.
Nhưng bản thân sẽ vì sự quan tâm xuất phát từ áy náy này của đối phương và một chút… thích, bỗng nhiên có cảm giác… đó với hắn sao? Da đầu của Phó Xung tê dại dưới vòi nước, anh dùng lực gãi mạnh, vẫn không thể nghĩ ra lý do khiến bản thân bỗng nhiên nảy sinh dục vọng tựa như cỏ xuân mạnh mẽ đâm chồi trên mảnh đất hoang này.
Anh bất lực xả nước một hồi, cho đến khi cảm thấy dục vọng gần như giảm bớt mới mặc áo choàng tắm trở lại giường.
Điện thoại trên giường có hai thông báo chưa đọc.
Một là thông báo cuộc gọi nhỡ của Nhã Na, một là tin nhắn mới gửi đến của Lâm Nguyên.
Phó Xung đột nhiên thấy lo lắng, nhưng cũng mơ hồ có một chút … phấn khích. Anh bấm mở tin nhắn, “Phó Xung, tôi vẫn luôn muốn nói điều này với cậu nhưng lại vẫn cảm giác bản thân không thể nói ra. Vì thích một người, lại vì tình cảm của mình mà trở nên ích kỷ, dã man, để rồi cuối cùng tổn thương người mình thích. Thật sự rất xin lỗi cậu. — Lâm.”
Mê muội, mê muội, anh chỉ cảm thấy chiếc đèn chùm phía trên đầu giống như một diễn viên ba lê đang quay, quay tròn một vòng trên trần nhà.
Anh không trả lời tin nhắn của Lâm Nguyên, thậm chí còn không nhớ đến việc gọi lại cho Nhã Na, trong cơn mê muội không thể lý giải mà thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, Phó Xung đã tỉnh giấc từ lâu, lại không dám mở mắt. Đầu óc anh chỉ toàn là giấc mộng xuân đêm qua, trong giấc mơ có Lâm Nguyên, có anh, có khăn trải giường trắng muốt.
Anh thay quần lót ướt đẫm, mang vào phòng tắm để giặt. Chàng trai trong gương có một đôi mắt đỏ ngầu như một ngọn lửa đang âm thầm né tránh, anh ta giơ lên một nắm nước, hắt lên gương, như muốn dập tắt ngọn lửa kia.
Trên đường đi làm, Lâm Nguyên khép hờ mắt, nhìn Phó Xung đang ngồi ghế trước.
Thanh niên kia trông hoàn toàn vô cảm, không chút thay đổi, như thể người kích động đến mức thất thố đêm qua không phải là anh vậy. Sau khi Lâm Nguyên gửi tin nhắn tối hôm qua, hắn tưởng tượng cảnh Phó Xung đọc tin nhắn xong nhìn thấy hắn sẽ có biểu hiện gì, có thể là kích động, hoặc là lạnh nhạt, cũng có thể là tức giận, dù có thế nào cũng sẽ không như không có gì xảy ra như thế.
“Không tồi.” Lâm Nguyên lẩm bẩm trong lòng. Tin nhắn kia là hắn cố tình gửi đúng lúc đấy, để cho anh một lời nhắc nhở vô hình khi anh đang mê loạn và thèm khát, ép anh phải đối diện với ham muốn dành cho hắn.
Bộ phận thư ký của văn phòng Chính phủ đột nhiên gọi điện đến, Phó Xung ‘vâng, vâng’ mấy tiếng, tay chân lanh lẹ rút ra sổ ghi chép, vội vã ghi chép. Lâm Nguyên nhìn mặt anh, thanh niên cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc khiến hắn vô thức liếm môi.
Một công điện khẩn của chính quyền tỉnh vừa gửi yêu cầu tất cả các thành phố phải hoàn thành ngay việc tuyên bố dự án để tham gia cuộc thi ‘Các thành phố thí điểm toàn quốc chung tay bảo vệ môi trường’. Tuần tới, một hội nghị quốc gia về cuộc thi sẽ được tổ chức tại Bắc Kinh, yêu cầu các thị trưởng của tất cả các khu vực tham dự Hội nghị và trực tiếp bảo vệ đề án của mình. Hội nghị sẽ được truyền hình trực tiếp.
Lâm Nguyên nghe Phó Xung đọc xong thông báo Hội nghị, ánh mắt hơi nheo lại, gật gật đầu.
Thị trưởng tham gia bào chữa với tư cách là người công bố dự án, nhiệm vụ này không thể nói là dễ đối với nhiều quan chức địa phương. Khá nhiều cán bộ đã quen với việc sử dụng các báo cáo do bộ phận thư ký tổng hợp và soạn thảo, quen nói chuyện kiểu máy móc rồi, khiến họ tham gia bảo vệ đề án trực tiếp thực sự sẽ khiến nhiều người lúng túng. Không phải những nhà lãnh đạo này không có trình độ. Trên thực tế, hầu hết những nhà lãnh đạo có thể đạt được vị trí này đều là người có tài, nhưng phương thức bảo vệ đề án này tương đối mới và hiếm.
Phó Xung thầm cảm tạ cuộc gọi bất ngờ này. Anh vốn đang cảm thấy mặt mình sắp chuột rút đến nơi vì cứ phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy ngày nay vì không chạy bộ nên cả ba người đều ăn buffet sáng trong khách sạn, mỗi người có thời gian thức dậy khác nhau nên không cần gặp nhau. Thế nhưng lại không thể tránh khỏi việc ngồi cùng xe đi làm. Hiếm khi Phó Xung không đợi Lâm Nguyên xuống lầu mà đã ôm túi công văn lên xe, lúc Lâm Nguyên đi tới bên xe bằng đôi chân dài, anh vội vàng xuống xe đi mở cửa cho hắn. Hình ảnh bốn chân dây dưa không dứt trong giấc mơ bỗng hiện lên trước mắt, anh cảm thấy mặt mình nóng lên. Phó Xung nghĩ bản thân chắc chắn điên rồi, nhất định là thế!
Lâm Nguyên nhắm mắt nghĩ lại thông tri hội nghị vừa rồi, hắn cũng không sợ kiểu trình báo này. Khi còn học đại học, ba năm liên tiếp hắn đều giành được giải người tranh luận xuất sắc nhất trong cuộc thi tranh biện toàn trường. Chỉ cần chuẩn bị tỉ mỉ, hiểu rõ vấn đề, đây là ưu thế của hắn. Hắn tính toán trong lòng muốn liên hệ với bác sĩ Trương sớm một chút, cuối tuần thuận tiện đưa ba Phó Xung đi Bắc Kinh tiến hành phẫu thuật luôn. Như vậy, Phó Xung có thể vừa đi hội nghị cùng hắn, vừa có thể chăm sóc cho ba mình. Nếu hai việc không thể sắp xếp cùng một lúc, hắn không thể không để Phó Xung đi với ba anh, đến lúc đó hắn sẽ không được hưởng sự chăm sóc của anh nữa. Hắn mở mắt, thanh niên trước mắt đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Ánh mắt Lâm Nguyên lướt qua đường nét nam tính, từ trán đến chóp mũi, từ cằm đến hầu kết.
Hầu kết của Phó Xung khẽ trượt lên xuống, như thể đang nuốt thứ gì đó. A Tiêu ở bên cạnh trong lúc vô ý nhìn thấy Lâm Nguyên trong kính chiếu hậu. Người sau đang liếm khóe miệng, gương mặt luôn nghiêm túc của hắn giờ đây lại mang theo một vẻ tham lam, thèm muốn.