Đây không phải là phong cách của thị trưởng Lâm. Khi người khác mất tập trung trong cuộc họp, hắn sẽ khiển trách ngay tại chỗ không thương tiếc. Hôm nay, khi tổng thư ký yêu cầu thị trưởng phát biểu kết luận theo thủ tục, người ngồi đối diện với hắn phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của thị trưởng không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm một chậu lá đỏ giữa bàn, dường như chìm trong suy tư.
Tổng thư ký ho khan vài tiếng, nhưng thấy Lâm Nguyên vẫn còn đang ngẩn người, đành phải trầm giọng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Nguyên mới lấy lại tinh thần, tiến hành tổng kết hội nghị.
Những người tham dự đều rất ngạc nhiên vì hắn vẫn có thể tổng kết ổn thỏa, đúng trọng tâm hội nghị dù nãy giờ hắn luôn thất thần.
Hội nghị kết thúc, Lâm Nguyên vội vàng rời đi, khóe mắt quét qua chậu hoa đỏ như máu, tựa hồ như nhìn thấy vết máu loang lổ trên người Phó Xung.
Nghe thấy tiếng Lâm Nguyên đóng cửa rời đi, Phó Xung cảm giác cả người căng chặt rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa, trong đầu dường như có hàng trăm con quay, chỉ có thể tạo thêm khoảng trống cho đại não hỗn loạn. Anh không biết mình làm cách nào để giữ được bình tĩnh, hơn nữa còn cố ý xin nghỉ phép với Lâm Nguyên để thể hiện sự kiên cường của bản thân, dù sao anh cũng không muốn tên khốn đó cảm thấy hắn có thể ức hiếp thân thể mình. Như thể linh hồn của anh cũng dần trở nên hèn mọn.
Khi cơ thể khẽ nhúc nhích, luôn có một cơn đau nhói để nhắc nhở bản thân về những gì vừa xảy ra, Phó Xung nghiến răng, ép mình đứng dậy. Anh muốn vào phòng tắm để tắm rửa, tẩy sạch vết bẩn và máu trên người, nhưng sự sỉ nhục khi bị kẻ khác cưỡng ép, có thể thật sự tẩy sạch sao?
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống phun từ đầu đến chân, dường như cơn đau của cơ thể cũng giảm đi rất nhiều nhờ nước ấm. Phó Xung lặng lẽ chà lau bản thân, hai hàng lông mày của anh cau lại thật sâu, đôi mắt thì trống rỗng.
Tắm rửa một lát, Phó Xung cảm giác có gì đó không ổn. Nơi phía sau dường như đã bị sự va chạm hung hăng của Lâm Nguyên xé rách, ở lối vào rõ ràng có chỗ đã bị rách da, hơn nữa bên trong cũng có miệng vết thương rất nặng, vẩy một ít nước lên, ngược lại càng đau đớn hơn nhiều so với ban đầu. Phó Xung trong tiềm thức vụt qua những mẩu quảng cáo thường phát trên đài truyền hình địa phương “Bệnh rò hậu môn, rò hậu môn, đừng lo lắng, mùa xuân sẽ giúp bạn giải tỏa ưu phiền”. Anh căm tức, hung hăng chửi một câu, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại để người cảm thấy xấu xí vô cùng của Lâm Nguyên vụt qua trước mắt.
Lúc A Tiêu yêu cầu nhân viên phục vụ mở cửa thì phát hiện Phó Xung đang nằm trên giường, có vẻ như đang ngủ. “Bảo sao ấn chuông cửa mà không thấy cậu ấy ra.” A Tiêu lẩm bẩm.
Thanh niên mặc áo tắm, nằm úp sấp trên giường, sắc mặt ửng hồng, hô hấp nặng nhọc. A Tiêu thấy không ổn, thò tay sờ trán anh, đúng như lời thị trưởng nói, Phó Xung đổ bệnh, phát sốt.
Trước khi xuất ngũ, A Tiêu là bộ đội đặc chủng, am hiểu các loại thương tật nặng nhẹ. Anh nhìn tư thế ngủ không thoải mái và cơn sốt cao không nguyên do của Phó Xung, nhớ đến biểu cảm lo lắng của Lâm Nguyên, trong lòng cũng đã tường tận. Anh ta nhíu nhíu mày, tình huống này có chút khó xử lý, không có chỉ thị của thị trưởng, anh ta không thể tự tiện đưa Phó Xung đi bệnh viện trị liệu, đành phải cho anh uống thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt trước.
Phó Xung bàng hoàng cảm thấy có ai đó đã quay trở lại. Anh tưởng là Lâm Nguyên, theo bản năng không khỏi co người lại, mở mắt ra.
A Tiêu gật đầu với anh, “Cậu có thể ngồi dậy được không? Uống một ít thuốc chống viêm với hạ sốt đi.” Anh ta một tay cầm cốc nước, tay kia cầm hai lọ thuốc.
Phó Xung thả lòng người, ngồi dậy, nhận lấy cốc nước và thuốc trong tay A Tiêu. A Tiêu thấy bộ dáng đau đớn không chịu nổi khi ngồi dậy của anh cũng không nói lời nào.
Uống thuốc xong, A Tiêu bảo Phó Xung nghỉ ngơi đi, rồi bước ra ngoài. Cả người Phó Xung đau nhức, thuốc bắt đầu phát huy hiệu lực, chỉ trong chốc lát anh lại thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Xung mơ hồ cảm thấy chăn bông trên người bị kéo ra, có người đang vén áo choàng tắm của anh lên. Anh sững sờ mở mắt ra thì thấy Lâm Nguyên đang nhìn chằm chằm vào hạ bộ của mình. Một sự nhục nhã theo máu xông lên đầu Phó Xung, bình tĩnh lúc nãy đều bị ném tới chân trời, anh không nghĩ ngợi gì liền giơ chân lên, hung hăng đá vào Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên họp xong liền vội vội vàng vàng tìm xe về khách sạn. Nói hắn không hối hận chuyện buổi sáng chính là nói dối, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng ép buộc ai làm cái loại chuyện này. Lâm Nguyên cũng không ngờ được, đối mặt với sự cự tuyệt của Phó Xung sẽ khiến hắn xúc động, điên cuồng đến mức đấy. Thanh niên nọ cũng không phải dạng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có những phong cách xuất thần, câu hồn gì đó, lại còn là thư ký riêng của hắn, dù cho có thế nào, cũng không nên làm ra cái việc đánh ngất rồi cưỡng ép người ta như vậy.
Nhưng nói gì thì cũng đã muộn, làm thì cũng đã làm rồi, hắn phải giải quyết cục diện rối rắm này.
Lâm Nguyên tự cười nhạo bản thân, tấm vách nhôm sáng loáng của thang máy phản chiếu một nụ cười gượng gạo hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Trên đường đi hắn gọi điện cho A Tiêu, A Tiêu nói với hắn rằng Phó Xung đang phát sốt, uống thuốc xong thì đi ngủ rồi, cuối cùng lại dừng lại một lát mới nói tiếp, “Trên người cậu ấy hẳn là có miệng vết thương bị nhiễm trùng, ngài xem làm thế nào?”
Tuy nói A Tiêu là người biết rõ về đời tư của hắn nhất, cũng là người thân cận nhất, nhưng khi đối mắt với những chuyện như này, Lâm Nguyên vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn suy nghĩ, bảo A Tiêu đến khoa hậu môn trực tràng của bệnh viện, dựa theo phần bị rách và viêm nhiễm xin kê đơn thuốc bôi ngoài và thuốc uống.
Đến khi A Tiêu đem thuốc về, Lâm Nguyên đã ngồi bên giường Phó Xung được một lúc.
Hắn không đánh thức thanh niên kia, chỉ ngồi nhìn anh nằm sấp nơi đó, một bên má áp trên gối, ngủ say thì ngủ say, lông mày vẫn nhăn lại không giãn. Ánh nắng xuyên qua khe hở, chiếu vào mái tóc đen của Phó Xung, như thể mạ lên người anh một lớp ren vàng.
Sau khi lấy thuốc xong, Lâm Nguyên ra hiệu cho A Tiêu đi ra ngoài. Hắn nhìn thuốc bôi ngoài, cầm một ống thuốc mỡ giảm đau, nhẹ nhàng vén chăn bông và áo tắm của Phó Xung lên, muốn xem vết thương của anh. Cơ thể dưới lớp áo tắm của Phó Xung mạnh mẽ, trơn bóng, giữa đùi anh còn hơi sưng đỏ, Lâm Nguyên giật mình, không biết là đau lòng hay là thấy ngứa ngáy trong lòng. Không đợi hắn nhìn kỹ, Phó Xung đã tung cước đạp hắn. Lâm Nguyên không kịp phòng bị, bị anh đá thẳng vào bụng. Một cước này Phó Xung dùng toàn lực, đây còn là chân thường xuyên đá bóng, mạnh đến mức Lâm Nguyên cảm thấy bụng dưới của mình như bị chọc thủng, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra, chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, đột nhiên có vị mặn, hắn ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Máu nóng vẫn còn dồn lên não, Phó Xung sút Lâm Nguyên xong, còn muốn xông lên đánh hắn tiếp. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Nguyên sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn đầy máu tươi, một tay ôm chặt bụng, một tay còn đang cầm ống thuốc mỡ. Phó Xung ngây người, cánh tay đã nâng lên lại chậm rãi hạ xuống, cảnh tượng trước mắt khiến anh không biết làm thế nào để tiến lên một bước.
Phó Xung sững sờ vài giây, nhìn nước da nhợt nhạt và mồ hôi lấm tấm trên trán của Lâm Nguyên, anh xoay người nhấc điện thoại gọi cho A Tiêu.
Lâm Nguyên cảm thấy dạ dày đau rát như có lửa đốt, trên mặt không tự chủ chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn nghe thấy Phó Xung gọi điện cho A Tiêu liền nghiến răng muốn đứng dậy, nhưng mới cử động vài cái, dạ dày đau đến mức dù chống tay xuống giường cũng không đứng dậy nổi. Phó Xung cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng kia của Lâm Nguyên, trong lòng lại mơ hồ có một tia thỏa mãn. Thấy hắn muốn đứng dậy nhưng không thể, anh không còn cách nào khác, đành khom lưng bắt lấy cánh tay của Lâm Nguyên, nâng hắn dậy.
Lâm Nguyên dùng sức đứng thẳng người lên, ánh mắt bắt gặp vẻ mặt đang cắn răng chịu đau vì đỡ mình của Phó Xung, hắn không thèm bận tâm đến cơn đau bụng của mình nữa, truyền thuốc mỡ vào tay anh, “Loại này có thể giảm đau và giảm viêm, tự cậu bôi đi.”
Phó Xung không lên tiếng, cầm thuốc mỡ ném lên bàn đầu giường.
Chuông cửa vang lên, Phó Xung chịu đựng cơn đau, bước tới mở cửa. A Tiêu giật mình khi nhìn thấy Lâm Nguyên, quay đầu liếc nhìn Phó Xung, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Lâm Nguyên lúc này đã cảm thấy đỡ hơn chút, tuy rằng cơn đau vẫn còn tiếp tục dày vò, nhưng hắn đã có thể chậm rãi đi lại. Hắn suy nghĩ một chút rồi bảo A Tiêu đi lấy xe, trực tiếp đến bệnh viện ở tỉnh lỵ. Sau đó hắn gọi cho Hà Á Đông, báo rằng hắn sẽ đến Chính quyền tỉnh để báo cáo công việc của mình và sẽ không thể trở lại vào tuần sau, các cuộc họp cũng bị hoãn sang tuần.
Phó Xung nhìn hắn đang cau mày sắp xếp công việc, khóe miệng vẫn còn vết máu, dù anh có chán ghét người trước mắt này như thế nào thì anh vẫn là thư ký của hắn, vừa rồi còn đả thương hắn. Nghĩ tới đây, Phó Xung đi vào phòng tắm lấy khăn ấm.
Lâm Nguyên nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Phó Xung đưa khăn mặt cho mình. Hắn nhìn khăn, rồi nhìn mặt đối phương, Phó Xung nghiêng đầu nhìn sang một bên, lông mày cau lại tạo thành từng đường thẳng tắp.
“Cậu đi cùng tôi lên bệnh viện tỉnh, chuẩn bị ít đồ để mang theo đi.” Lâm Nguyên vừa nói xong liền cảm thấy bụng đau nhói.
“Tôi đi làm gì?” Phó Xung lạnh lùng hỏi.
“Đi chăm sóc tôi! Chẳng lẽ cậu đá xong là không quan tâm tôi nữa à?” Lâm Nguyên tuy rằng không có sức lực trong lời nói, nhưng giọng điệu vẫn là uy nghiêm như cũ.
Thấy Phó Xung im lặng, Lâm Nguyên lại nhẹ giọng nói: “Tiện thể đưa cậu đi trị thương luôn. Kim Sơn lắm người nhiều miệng, e là không tiện.”
Phó Xung cảm thấy nóng bừng cả mặt, không biết có phải do cơn sốt của mình vẫn chưa khỏi hay không. Anh không nói, chỉ nghiến răng thu dọn đồ đạc của hai người.
Lâm Nguyên lau mặt, trầm tư nhìn bóng dáng Phó Xung thu dọn đồ đạc.
Trên xe, Phó Xung gọi điện cho Nhã Na, nói với cô rằng anh sẽ đi cùng thị trưởng đến một cuộc họp ở thủ phủ tỉnh trong vài ngày, khi nào về sẽ liên lạc lại với cô.
Lâm Nguyên nhìn tư thế ngồi rất không thoải mái của thanh niên ghế trước, liền muốn anh tựa vào mình nằm ở ghế sau, như vậy hẳn sẽ thoải mái hơn. Nhưng hắn biết rằng hắn không thể mở miệng nói những lời này, cho dù hắn có nói, Phó Xung cũng sẽ không nể mặt. Lâm Nguyên dùng đệm mềm che bụng, cơn đau vẫn đang ập đến, nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng Phó Xung gọi điện thoại cho bạn gái. Hắn chợt thấy có cảm giác lạ, như có chút chua xót không vui trào lên. Lâm Nguyên nhắm chặt mắt, cười lạnh thật khẽ.
Ngồi trên xe, Lâm Nguyên đã sớm gọi điện cho giám đốc bệnh viện. Bọn họ vừa đến nơi, hai người đã được xếp vào hai phòng bệnh cao cấp của khoa nội và khoa hậu môn trực tràng.
Phó Xung biết mình nhận được chăm sóc đặc biệt. Sau khi anh chuyển đến, chỉ có một bác sĩ nam đeo khẩu trang và một y tá lớn tuổi đến khám và thay băng, bác sĩ chỉ nói cho anh những điều cần chú ý khi vết thương hồi phục, y tá cũng chỉ đúng giờ thì đến thay băng, hai người họ đều không nhiều lời dù chỉ một chữ.
Vết thương ở phía dưới của anh phục hồi nhanh chóng sau khi điều trị, việc đi vệ sinh cũng không còn là điều đau đớn nhất trong cuộc đời của Phó Xung. Mấy ngày trước, sự việc này gần như đã phá hủy niềm tin vào cuộc sống của anh, anh chưa bao giờ biết nỗi đau ở nơi đó sẽ khiến một thanh niên mạnh mẽ như mình sợ đi vệ sinh đến mức nào.
Phó Xung cũng rất muốn biết tình trạng của Lâm Nguyên ra sao. Sau ngày thứ ba, cuối cùng anh không thể không gọi điện cho A Tiêu. A Tiêu cho biết thị trưởng Lâm bị chảy máu dạ dày cấp tính và đã kiểm tra toàn diện, vì dạ dày của hắn có một số vết viêm cũ nên sẽ gây xuất huyết khi bị tác động bên ngoài, trước mắt máu đã ngừng chảy, không còn gì đáng ngại.
Phó Xung nghe thấy kết quả này, trong tiềm thức anh cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù tên khốn này đã làm điều không bằng cầm thú với mình, thế nhưng Phó Xung sẽ không bởi vậy mà hy vọng đối phương mắc phải bệnh hiểm nghèo gì. Dù gì thì cú đá của anh hôm qua cũng đã khiến hắn ăn đau, trong lòng Phó Xung rốt cuộc cũng cảm thấy có chút thăng bằng.
Lâm Nguyên từ chỗ A Tiêu biết được Phó Xung hỏi thăm tình hình bệnh tình của hắn, hắn vẫn luôn theo dõi tình hình hồi phục của anh. Lúc Lâm Nguyên một mình lặng lẽ đến phòng bệnh của Phó Xung để gặp anh, hắn nghe thấy Phó Xung đang cãi nhau với ai đó qua điện thoại.