• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi hương thoang thoảng đó như thuốc gây nôn vậy, khiến Phó Xung có cảm giác như muốn nôn một trận cho đã đời. 

Anh đứng trước cửa phòng tổng thống, móc ra thẻ phòng trên người, không biết tại sao lại bỗng cất đi. Trong nháy mắt đó, đại não vốn có chút nặng nề của Phó Xung lại lóe ra một ý tưởng cổ quái, nhưng anh lại vẫn làm theo nó. 

Anh nhìn đồng hồ trên tay, đi đến chỗ thoát hiểm. Trong đó vừa tối đen lại vừa tĩnh lặng, khiến đầu óc có chút mơ hồ, hỗn loạn cả đêm của anh bình tĩnh một chút. Mười phút sau, anh xoa xoa thái dương vẫn luôn đau mỏi, về lại căn phòng hẳn là chỉ thuộc về hắn và anh. 

Anh vừa bước vào thì Lâm Nguyên cũng đi từ phòng khách tới cửa, “Sao giờ mới về? Em uống rượu?” 

Lâm Nguyên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Phó Xung, còn Phó Xung thì ngửi được một mùi hương nhàn nhạt trên người Lâm Nguyên. 

Mùi hương của thanh niên kia. 

“Ừm, ba mẹ em lên đây nên đi ăn cơm cùng gia đình cô ấy, uống chút rượu.” Anh cố gắng để giọng điệu mình trở nên bình thản, mặc kệ trong lòng anh giờ đây là một cảm giác trộn lẫn giữa bất lực, bi thương, cùng ủy khuất. Chúng quay cuồng, dây dưa từ lúc anh lên máy bay ở Hong Kong và nhận được điện thoại của Nhã Na, để rồi từ từ lên men khi người hai nhà vui vẻ xác nhận ngày kết hôn của hai người, và đạt đỉnh điểm khi anh gặp chàng trai từng mập mờ với Lâm Nguyên ở lối vào thang máy.

Có một đôi dép không có trong tủ giày ở cửa. “Có khách đến sao?” Phó Xung lấy một đôi dép khác và đi vào, có vẻ thản nhiên mà hỏi.

“Không có.” Lâm Nguyên cau mày nhìn khuôn mặt ửng hồng của Phó Xung, trả lời rất kiên quyết. Phó Xung vừa muốn xỏ chân vào dép lê thì tựa hồ khựng lại giữa không trung, nhưng cuối cùng vẫn là xỏ vào.  

Anh cảm thấy trong lồng ngực có cồn đốt lên một ngọn lửa rất quỷ dị, nó khô nóng đến mức anh muốn hét thật mạnh. Anh cúi đầu muốn đi qua Lâm Nguyên, Lâm Nguyên vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Em sao thế? Sao mà ỉu xìu vậy?” Hắn mặc một bộ quần áo thể thao giản dị, dáng vẻ nhàn nhã trông rất đẹp trai. Khuôn mặt hắn hơi thân mật cúi xuống vì lo lắng, khiến cho sự khó chịu trong lòng Phó Xung như được xoa dịu đi một chút. Anh tiến lại gần người hắn một chút, muốn ôm lấy cơ thể cường kiện của người đàn ông, muốn tìm đến sức lực chống cự thế giới trên cơ thể này. Nhưng khi hai thân xác nam tính tiến lại gần nhau, mùi thơm nhàn nhạt kia lại xộc vào mũi anh, khiến lòng anh lập tức sinh ra sự xúc động muốn đẩy người đàn ông này đi. Nhưng rốt cuộc anh vẫn nhịn xuống. 

“Người lớn hai nhà ăn cơm với nhau, là để…. Bàn chuyện của hai người?” Từ lúc Phó Xung vào phòng, Lâm Nguyên đã nhìn ra vẻ u sầu cùng cô đơn trên gương mặt say khướt của anh. Hắn nghĩ đến hai người phụ nữ đến sân bay đón người, nghĩ đến bạn gái tóc đen xinh đẹp động lòng người của Phó Xung, có vẻ như bữa tối sum họp này chắc chắn không chỉ là để bàn chuyện phiếm. 

“Ừm, có nói.” Phó Xung rõ ràng cảm nhận được lồng ngực Lâm Nguyên phập phồng nhanh hơn. 

“Nói như thế nào?” Hai người vẫn ôm nhau đứng trong phòng khách, ai cũng không muốn cử động chút nào. Chỉ là cả hai dường như đều có chút vô thức căng thẳng, khiến cho cái ôm thoạt nhìn có chút trúc trắc. 

Mùi hương trên người Lâm Nguyên rất nhạt, nhạt đến mức bình thường Phó Xung nhất định sẽ không ngửi được. Nhưng tối nay, trong cơn nửa say nửa tỉnh, anh lại cảm thấy mùi vị ấy giống như một liều thuốc đắng mà anh đã uống từ lâu, và bao nỗi phiền muộn và cáu kỉnh ám ảnh trái tim anh ngay lập tức kích thích đầu lưỡi và vị giác. Sự chua xót đầy miệng kia nhanh chóng biến thành một sự xúc động mạnh bạo, khiến mấy chữ tràn ngập khó chịu kia thốt ra. 

“Còn có thể nói như nào nữa? Định ngày! Chọn ngày hoàng đạo kết hôn!” Giọng Phó Xung rất lớn, còn mang theo chút say xỉn bên trong. 

Lưng của Lâm Nguyên cứng đờ, hắn từ từ đẩy Phó Xung ra khỏi người mình, hai tay đặt lên vai anh, hai mắt híp lại. “Định ngày rồi? Em cũng… đồng ý?” Giọng hắn không cao bằng Phó Xung, nhưng lại trầm thấp đến đáng sợ.

“Đã định, một ngày trước tết Âm lịch…” Phó Xung nhẹ nhàng lay người, muốn thoát khỏi hai tay đặt trên vai mình.

“Anh con mẹ nó hỏi em có đồng ý hay không?” Lâm Nguyên hai tay như kìm kẹp chặt vai anh, hai mắt híp lại như muốn phun ra lửa.

Phó Xung bóp mạnh tay hắn, cơn tức giận của Lâm Nguyên như châm ngòi pháo nổ, khiến trái tim nghẹn cả một ngày của anh như muốn nổ tung, “Đồng ý! Tôi đồng ý đấy! Anh nghe rõ chưa? Trước mặt bố mẹ mình tôi có thể mở mồm ra mà nói không đồng ý sao? Một người đau ốm quanh năm, một người vừa mổ tim, anh muốn tôi phải nói như nào? Nói con họ giờ thích đàn ông cơ, không cưới phụ nữ được?” 

Anh vặn bung tay Lâm Nguyên ra, thế nhưng hai bàn tay có chút phát run kia lại lần nữa tóm lấy đầu vai anh. Phó Xung cảm nhận được cơn tức giận bùng phát trong người Lâm Nguyên, đôi bàn tay kia bấu lên xương bả vai anh đến mức phát ra tiếng ‘răng rắc’.

“Tôi và bạn gái quan hệ hơn ba năm, chưa một lần đỏ mặt*. Cho dù tôi có nhặt xương trong trứng gà thì cũng tìm không nổi một điểm không tốt của cô ấy, anh nói xem, tôi phải không đồng ý như thế nào đây? Tôi nói cho anh biết, trong phút chốc tôi thật sự muốn nói, nhưng là tôi nói không nên lời! Lời này nói ra sao bọn họ có thể chấp nhận? Tôi sợ bố mẹ mình sẽ phải vào viện, tôi sợ bạn gái mình…” 

(*) Ý chỉ chưa từng làm ‘chuyện đó’ 

Không đợi anh nói xong, Lâm Nguyên đã điên cuồng lay người anh mà hô lớn, giọng hắn bỗng khản đặc, “Trong lòng em con mẹ nó không có tôi phải không? Trong lòng em không có tôi phải không? Em không thử nghĩ xem nếu em kết hôn thì tôi sẽ phải làm như thế nào? Tôi phải làm như thế nào đây?” 

Sức hắn mạnh kinh người, Phó Xung bị hắn đến mức càng choáng váng hơn, trước mắt thế nhưng lại hiện ra gương mặt hơi ngượng ngùng của thiếu niên áo đen vừa rồi. 

“Anh làm thế nào? Anh có gia đình, có sự nghiệp, bên ngoài còn có nhiều người nhớ thương như vậy, thiếu tôi cái cây này thì anh vẫn còn cả cánh rừng…” Phó Xung không biết mình cũng có thể nói ra những lời chanh chua như vậy. Vì trước mắt anh là gương mặt của Đồng Linh Tú, của thiếu niên xinh đẹp kia, bọn họ như đang cười với anh, nhắc nhở anh rằng người đàn ông này cũng không phải chỉ thuộc về mình anh, rằng anh cũng chỉ là một phần trong cuộc sống đa dạng của hắn như họ, kể cả khi hắn nói hắn yêu anh, dưới bầu trời pháo hoa nở rộ đó. 

“Mẹ kiếp!” Lâm Nguyên động hai phát đã đẩy Phó Xung ngã lên ghế sô pha, “Em nói cái con mẹ gì vậy? Cái gia đình kia chỉ là cái xác không mà thôi, tôi nói tôi có thể ly hôn, em đã quên rồi sao? Đến giờ em vẫn còn chưa hiểu lòng tôi sao?” Hắn cưỡi lên người Phó Xung mà lắc anh, gương mặt anh tuấn kìa vì cáu giận mà vặn vẹo đến biến dạng. 

“Tôi chỉ biết… anh vốn là kẻ đa tình…” Phó Xung thấy mình bị hắn lắc đến rối như canh hẹ, thế nhưng lời từ trong miệng nói ra, lại từng câu từng câu một ngày càng cay nghiệt hơn.

Có lẽ lời các cụ nói không bao giờ sai được, người đã hãm sâu trong bể tình… thì sẽ chẳng còn chút lý trí nào. 

“Đệt mẹ…”  Lâm Nguyên hai mắt gần như muốn rơi ra khỏi tròng, một cỗ lửa giận bùng lên thiêu đốt toàn thân hắn. Hắn một phen chộp lấy ngọn đèn pha lê trên bàn cà phê.

“Anh không cần lại phải đánh ngất tôi, tôi đây cho anh thao tùy ý!” Phó Xung thấy hắn hung hăng cầm lấy ngọn đèn, cảnh tượng trước mắt như trở lại buổi sáng vô cùng nhục nhã đó. Anh ương ngạnh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyên.

Đèn bàn lao về một góc phía cửa phòng khách, “choang” một tiếng rồi vỡ nát. 

Căn phòng dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng hai người nặng nề thở dốc. 

Đèn bàn vỡ nát, căn phòng càng trở nên tăm tối, thế nhưng hai người đàn ông một trên một dưới lại có thể tinh tường thấy rõ hai mắt người kia. Không biết là ai ôm ai trước, bốn cánh tay quấn chặt vào nhau như những sợi dây leo chằng chịt. Có lẽ là vì ôm nhau quá chặt, quá mạnh mà cả hai đều dần thấy khó thở.

Bọn họ trong lòng như có lửa đốt, tâm linh tương thông mà cùng rời khỏi sô pha, vừa điên cuồng hôn môi vừa nhanh chóng xé rách quần áo của mình cùng đối phương. Phòng khách đến phòng ngủ của Lâm Nguyên chỉ cách nhau có vài bước chân, bọn họ lại cảm thấy như đã đi cả một thế kỷ vậy.

Hôn lễ, bạn gái, vợ con, gia đình gì đó….. Giờ khắc này, chúng ta hãy đập tan mọi lý trí, mọi tỉnh táo và quăng chúng lên chín tầng mây đi! Nếu có thể, hãy phá vỡ tất cả xiềng xích trên thế gian này, và từ bỏ hết thảy các quy tắc đi! Lúc này đây, ta chỉ biết, ngươi là nam nhân của ta, mà ta cũng là nam nhân của ngươi. Cầu xin Đức phật phương Đông, Chúa trời phương Tây, xin tất cả các vị thần tiên trên thế gian này hãy tha thứ cho tội lỗi của chúng con! Giờ phút này, ta chỉ muốn đắm chìm vào biển dục vô biên mà thôi.

Phó Xung bấu chặt cái gối trắng như tuyết, trong miệng không biết là đang ngậm quần lót của Lâm Nguyên hay là của chính mình. Người đàn ông phía sau giống như một con dã thú điên cuồng, chạy nước rút mà cắn xé trên người anh, ánh mắt hắn phủ đầy tơ máu đỏ rực, miệng còn rầm rì chửi bới, như thể dưới thân không phải là người hắn yêu mà là một nô lệ tình dục hèn mọn vậy.

Phó Xung thấy mình giống như đã đến ngày tận thế, linh hồn đã rời khỏi thể xác. Trong từng cái va chạm dữ dội cùng những tiếng chửi bới không ngừng của người đàn ông kia, anh biết mình đã thấy được màu sắc rực rỡ của Thiên đường, thấy được bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa. Bọn họ rõ ràng đang ở tầng thứ 36, mà lại giống như hai ngọn núi lửa nằm sâu trong vỏ trái đất, chịu đủ sự đè ép và ma sát không ngừng dưới bề mặt, chúng phun ra dung nham nóng bỏng.

Núi lửa phun trào xong, thường sẽ là một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi, nhưng mà một khi ngọn núi đang ngủ đông bùng lên ngọn lửa, trên thế giới này lại nhiều thêm một ngọn núi lửa hoạt động.

Người kia châm một điếu thuốc, nhìn làn khói nhàn nhạt vương vấn trong không khí.

“Không kết hôn không được sao?” Hắn rung rung đùi, hỏi Phó Xung đang nằm trên người hắn một câu.

Phó Xung lau mồ hôi trên trán, trên thân thể trần trụi của anh cũng lấm tấm những hạt mồ hôi. “Ca… Em có chuyện muốn nói với anh.” Đây là lần đầu anh xưng hô như vậy với Lâm Nguyên; trừ gọi hắn là “Thị trưởng” theo thói quen trong công việc, anh vẫn không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông này, người mà gần gũi với anh đến mức có thể cùng anh thực hiện những hành vi tư mật nhất thế giới. Thế nhưng bây giờ, anh cảm thấy tiếng gọi “Ca” này thốt ra sao mà tự nhiên đến vậy, như thể chính mình đã gọi hắn như vậy từ rất lâu rồi.

“Ừm, em nói đi… Ca… nghe đây.” Lâm Nguyên thở ra một hơi thuốc rồi điều chỉnh cơ thể để Phó Xung dựa vào người hắn thoải mái hơn. 

“Ca, em biết anh….. trong lòng có em, nhưng mà, anh cũng có gia đình, có vợ, có tiền đồ của mình….. Anh không phải chỉ là một công dân bình thường, điều này anh càng hiểu rõ hơn em chứ, đúng không? Trong cái xã hội này, tuy nói ly hôn cũng không có gì to tát, nhưng đó là với người bình thường, đối với một vị lãnh đạo như anh thì hẳn là không dễ dàng như thế đi! Vả lại gia thế nhà phu nhân cũng đâu phải tầm thường, tổ hợp vợ chồng hai người cũng chẳng đơn giản như vậy, hôn nhân này đâu thể nói ly hôn là ly được. Nếu thực sự vì chuyện của hai chúng mình mà làm cô ấy khó chịu, như vậy đối với anh hay bất cứ ai đều bất lợi.”

Lâm Nguyên “ừ” một tiếng, lại châm thêm một điếu thuốc.

“Còn em, ba mẹ đều là cụ ông cụ bà người nhà quê, miễn bàn tư tưởng, nếu biết em vì muốn ở bên một người đàn ông mà không tính toán kết hôn, mẹ em nhất định sẽ ‘một khóc, hai nháo, ba thắt cổ’, Ba em sẽ không như vậy, nhưng sức khỏe như thế, em sao dám đề cập đến chuyện này. Còn bạn gái em, em nói vậy không phải là để chọc giận anh, nhưng Nhã Na thật sự rất tối với em, ở bên em không màng danh tài tiền bạc, lại cũng hết lòng vì ba mẹ em…” 

“Vậy hiện tại, tình cảm em dành cho cô ấy… cũng giống của em với anh sao?” Lâm Nguyên ngoạm thuốc nghe anh nói hồi lâu, cũng không nói gì, thấy anh nhắc đến Nhã Na mới trầm trầm hỏi một câu. 

Phó Xung vì một câu hỏi đột ngột của hắn mà ngẩn cả người. Anh kinh ngạc nhìn tàn thuốc lúc sáng lúc tối bên miệng Lâm Nguyên, “Không giống… tình cảm của em dành cho hai người không giống nhau.”  

Anh đột ngột nuốt câu “Tình cảm của em dành cho anh sâu đậm hơn vậy” về lại trong bụng. Bởi vì anh biết, cho dù anh không nói thì Lâm Nguyên cũng hiểu. Thế nhưng nếu anh rõ ràng biểu đạt tình cảm của mình dành cho hắn, nam nhân này nhất định sẽ nắm lấy chuyện này mà làm ầm ĩ, sẽ không dễ dàng buông tha anh.

“Cho nên ý em là… vẫn muốn kết hôn với cô ấy.” Lâm Nguyên hung hăng ấn tàn thuốc vào gạt tàn.

“Ca, em nghĩ đây là rào cản mà em phải vượt qua. Cuộc hôn nhân này là định mệnh của em và Nhã Na. Không sớm không muộn, em với cô ấy gặp nhau, nên duyên, tách ra rất khó. Nếu người em gặp trước là… Chà, chuyện tới hôm nay, em phải thừa nhận mình thoát không nổi dòng xoáy gia đình cùng thế tục. Em nghĩ, hai ta… cũng không thể ích kỷ như vậy, chỉ vì tình yêu của mình mà để người khác phải khổ sở.” 

Lâm Nguyên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn vầng trăng hờ hững ở sườn núi Vân Lĩnh, không biết tại sao, ánh trăng đêm nay trông đặc biệt nhạt, đặc biệt lạnh. Dường như có gió thổi từ núi, dễ dàng xua tan tàn mộng của tình nhân lang thang, u buồn, khiến họ chạy qua bờ bên kia trong đêm không ngủ, không nói một lời với vầng trăng.

Hắn không biết mình đã lẳng lặng đứng trước cửa sổ bao lâu. Đợi đến lúc quay người lại, hắn mới phát hiện Phó Xung đã gối đầu lên gối bông trắng như tuyết, nặng nề mà ngủ. Vận động một hồi, hơi cồn nồng nặc kia đã tan biến không ít. Giờ đây, gương mặt đoan chính kia lại đang nhíu chặt mày lại, bị ánh trắng nhàn nhạt rọi xuống trắng bạch như bụng cá. Chắc là vì uể oải cùng xúc động cả một ngày mà mệt nhoài, hô hấp đều đều mà sâu dài, giống một thiếu niên buồn bã bị lời ru của mẹ thôi miên, dù trong lòng vẫn còn tâm sự nhưng cuối cùng lại vẫn… ngủ mất. 

Lâm Nguyên ngưng mắt nhìn chằm chằm gương mặt anh, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài. Ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ đột nhiên bị mây đen che khuất, dưới đất lại càng trở nên tối tăm, hóa ra đêm nay không có sao. Vậy thời tiết ngày mai của Kim Sơn sẽ như thế nào?

Trong đầu Lâm Nguyên chợt hiện lên một câu thơ của Hứa Hồn: 

Lên tới lầu cao vạn dặm sầu,

Cỏ gai dương liễu tựa đinh châu.

Gác son mây nắng thấm buồn

Gió qua lầu tía, mưa nguồn mãn sơn.

(Bản dịch trích từ trang https://www.thivien.net

Phó giám đốc Văn phòng Kiểm toán thành phố Lý Hoành Đồ nhận được cuộc gọi từ Thị trưởng Lâm Nguyên lúc chín giờ, dặn anh ta đúng chín giờ mười lăm có mặt tại văn phòng thị trưởng, cũng đặc biệt dặn dò anh ta là không được để Phó Xung biết. 

Trên đường từ Văn phòng Kiểm toán đến chính quyền thành phố, đầu óc Lý Hoành Đồ không ngừng quay cuồng. Anh ta cũng có thể đoán được nguyên do thị trưởng Lâm bỗng tìm mình, Phó Xung… muốn kết hôn. 

Chỉ là, cho dù đoán được nguyên nhân này, anh ta cũng không đoán được dụng ý tìm mình của thị trưởng. Chuyện giữa thị trưởng Lâm và em vợ, anh ta cũng đã từng to gan thử tưởng tượng. Có điều mỗi lần như vậy đều khiến trán anh ta đổ mồ hôi, trong lòng căng thẳng, thế nhưng anh ta biết tưởng tượng của mình là… đúng. Dẫu không biết tại sao thị trưởng Lâm lại có sở thích này, càng không biết tại sao Phó Xung cũng có thể có cái đam mê đấy, thế nhưng Lý Hoành Đồ biết, giữa hai người này có một mối quan hệ phi thường đặc thù.  

Từ lần Phó Xung từ Bắc Kinh về lại bất ngờ bị trả về phòng thư ký, sau đó lại được điều động trở lại bên thị trưởng, cho đến khi anh đột ngột hủy bỏ đám cưới với Nhã Na để chăm sóc thị trưởng, nhất là chuyện lần trước thị trưởng Lâm vừa hỏi thăm cụ thể tình hình công tác tại đơn vị của Nhã Na thì Nhã Na lập tức bị điều đến vùng hẻo lánh, xa xôi, vất vả. Tất cả những thứ này đều là minh chứng xác thực cho suy nghĩ của anh ta, thị trưởng Lâm cực kỳ để ý Phó Xung, thậm chí còn để mức không cho phép anh tiến vào một mối hôn nhân bình thường. 

Lý Hoành Đồ lau đi những giọt mồ hôi chảy ra không biết là do đi vội hay vì do chuyện khác. Vậy thì nếu lần Phó Xung thật sự sẽ kết hôn, thị trưởng Lâm… là muốn làm gì? 

Đúng chín giờ mười lăm, anh ta gõ cánh cửa nặng nề của văn phòng thị trưởng, một giọng nam u ám từ bên trong truyền ra, “Vào đi.”

Trước khi tan tầm, Nghiêm Nhã Na nhận được điện thoại của anh rể Phó Xung, hẹn gặp cô, nói là có chuyện quan trọng muốn nói riêng với mình cô, còn bảo cô đừng vội nhắc tới chuyện này với Phó Xung. Nhã Na hết sức ngạc nhiên, Phó Xung dạo gần đây hành vi, lời nói đều khó hiểu, như thế nào mà người nhà nhà này cũng bỗng căng thẳng đến vậy. 

Rời khỏi đơn vị, xe Lý Hoành Đồ đã chờ sẵn ở cổng. Nhã Na lên xe, Lý Hoành Đồ có chút lúng túng cười với cô rồi lái xe đi. 

Xe dừng ở một khoảng đất trống trước quảng trường, cách đó không xa có người qua lại, trong xe lại cực kỳ vắng lặng.

“Anh rể, anh nói gì em không hiểu, anh nhắc lại lần nữa đi…” Khuôn mặt của Nhã Na có vẻ nhợt nhạt hơn chiếc áo khoác cashmere trắng của cô.

“Cái đó… Là… Thị trưởng Lâm nhờ anh nói cho em biết, tiểu Xung… tiểu Xung vì muốn giúp ba già chữa bệnh, vì muốn… anh sự nghiệp thăng tiến, giúp em không phải bị điều chuyển công tác mà tiếp cận thị trưởng Lâm, làm… tình nhân của anh ta.” Sắc mặt của Lý Hoành Đồ ngày càng tệ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra. 

Anh vừa vội vã dựa theo chỉ thị của Lâm Nguyên mà nói một lần như vậy với Nhã Na, giờ lặp lại lại phát hiện trong miệng mình như có người bỏ chì vào, nặng rất nặng. 

“Rồi sao?” Tay Nhã Na chậm rãi siết chặt dây túi bằng da, như phải kéo nó rời khỏi cái túi thì mới thỏa mãn. 

“Anh ta nói mình không thể để hai người bọn em kết hôn, bởi vị tiểu Xung hiện tại là… tình nhân của anh ta… là người chủ động tiếp cận, cũng là người được anh ta chiếu cố. Cho nên anh ta muốn em… chia tay với tiểu Xung.” 

“Có cái rắm! Phó Xung là cái loại người mà anh ta nói chắc? Anh ta có bệnh nhưng khác thì không. Em mà đi tin lời anh ta thì hóa em không biết gì về Phó Xung… Anh rể, làm phiền anh đưa em đến khách sạn Vân Khai đi.” 

Nhã Na nghiêng đầu nhìn Lý Hoành Đồ đang có chút giật mình, “Sao vậy? Chẳng lẽ chuyện như vậy anh lại không muốn để em đối chất với Phó Xung chút sao? Chẳng lẽ họ Lâm nói cái gì thì liền là cái đó sao? Lý Hoành Đồ, anh có thể giúp em một chút được không?”  

Lý Hoành Đồ lau mồ hôi trên đầu rồi khởi động xe. Đến giờ anh ta mới phát hiện ra, một người phụ nữ dù có vẻ ngoài yếu đuối và xinh đẹp đến đâu, thì cũng sẽ trở thành một con sói hung dữ để bảo vệ tình cảm của mình.

Nhưng một con thú dù có hung dữ đến đâu thì cũng không thể đấu lại được cái bẫy thợ săn đã đào. Trước mắt Lý Hoành Đồ không khỏi hiện lên cặp mặt híp lại của thị trưởng Lâm, ánh mắt đó đến từ một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay cao cấp phía sau bàn làm việc sang trọng, một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng lại tuấn tú không người địch lại. Anh ta tinh tường nhớ rõ ánh mắt lãnh khốc đó, cũng nhớ rõ nhiệm vụ hắn giải thích cho mình. Tại một ngã tư đèn đỏ, anh ta lặng lẽ gửi một tin nhắn gồm hai ký tự đến số đã được lưu, “Đã đến.”

Biểu hiện ngày hôm nay của Lâm Nguyên khiến Phó Xung có chút ngạc nhiên. 

Từ sáng thức dậy, hắn không hề nhắc tới chuyện kết hôn của anh và Nhã Na nữa. Như thể những lời bộc bạch thẳng thắn lại thành khẩn đêm qua của anh đã khiến hắn rung động, rốt cuộc cũng ngầm đồng ý để anh bước vào cuộc hôn nhân mà hiện tại anh vừa sợ lại vừa muốn này. 

Nhưng đây thật sự là tính cách của hắn sao? Phó Xung bỗng thấy có chút quái lạ cùng với bất an trong lòng. Có điều, có một cảm xúc khác khiến anh có phần vui mừng không thể giải thích được. Tối hôm qua hai người đã đạt đến một loạt điên cuồng vượt xa dĩ vãng, khiến nút thắt trong lòng anh lặng lẽ mở ra. Anh biết trước khi anh về, thiếu niên xinh đẹp kia đã vào phòng của anh và Lâm Nguyên, lưu lại một hương thơm mùi nước hoa nhàn nhạt. Thế nhưng, Phó Xung hiểu rõ cơ thể của Lâm Nguyên hơn ai hết, anh biết hai người kia còn chưa có làm chuyện khiến anh vừa nghĩ thôi đã thấy ghê tởm, khó chịu. Dẫu cho việc này lại càng khiến anh tò mò hơn về mục đích của cậu ta. 

Tối đến, cả hai đều không phải tăng ca, tan tầm xong liền về Vân Khai. 

Hai người thay quần áo ở nhà, Lâm Nguyên ngồi ở phòng khách xem TV, còn Phó Xung thì mặc tạp dề, bận rộn trong phòng bếp. 

Chỉ còn mấy món là xong, một đôi tay nam tính bỗng nhiên thò vào từ phía sau tạp dề, rút dây quần thể thao của Phó Xung, ôn nhu vuốt ve quần lót của anh. Phó Xung đang làm gì đó giữa chừng, không muốn phải dừng lại, đành để tên lưu manh kia làm càn trên người mình. Đôi bàn tay thành thục đó nhanh chóng khiến anh dựng cao, Lâm Nguyên đơn giản cởi quần lót của anh đến mắt cá chân, khiến vật đang hùng hổ ngẩng đầu kia hoàn toàn lộ ra trong hơi nóng của phòng bếp.  

Ngón tay hắn nhẹ nhàng đụng lên người anh, đầu lưỡi linh hoạt đặt bên tai Phó Xung mà liếm loạn, làm đến mức hơi thở của thanh niên kia càng ngày càng nặng nề. 

Hắn như nghe thấy thanh âm kỳ quái ngoài cửa, nhưng không quay đầu lại mà chỉ nhẹ nhàng kéo mặt Phó Xung, hai người ngọt ngào hôn nhau, dưới đôi môi dính nhau không rời kia, tay hắn dùng lực mà… trêu đùa nó. 

Nhã Na lặng lẽ đứng trong chiếc thang máy đang nhanh chóng lên đến tầng ba mươi sáu. Tấm thang máy sáng bóng phản chiếu khuôn mặt có chút lo lắng và thoáng tuyệt vọng của cô.

Cửa phòng tổng thống không đóng chặt, bên trong có thể thấy rõ một tia sáng. Đột nhiên cô có một ý nghĩ khiến bản thân hoảng sợ nhưng không thể kiểm soát được. Cô nhẹ nhàng mở cửa, từ từ bước vào căn phòng được trang hoàng lộng lẫy này.

TV trong phòng khách đang phát một bộ phim tình cảm Hàn Quốc cẩu huyết, nữ chính trên màn ảnh đang khóc thầm trên con đường đầy tuyết, điện thoại rơi xuống tuyết nhưng cô đã khóc đến mức quên bẫng nó rồi.

Có một mùi thơm quyến rũ từ phòng bếp bên cạnh, cô liếc nhìn vào trong, túi xách trên tay “bịch” một cái rơi xuống sàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK