Chương 14: Cốt truyện.
***
Tạ Linh Dụ kéo linh hồn của nam nhân kia như kéo bóng bay, vừa mới xuống dưới lầu liền thấy đám người ồn ào tứ tán khắp nơi.
Có người hoảng loạn không nhìn đường mà chạy với chỗ Tạ Linh Dụ, phía sau bọn họ còn có một con zombie chạy rất nhanh.
Zombie đuổi kịp nam nhân chạy chậm nhất, cắn một ngụm vào cổ hắn ta, xé xuống một mảng da thịt.
Nam nhân kia thống khổ hoảng sợ thét chói tai, trong mắt zombie tràn ngập vui sướng khi được ăn thịt.
Zombie như lang tựa hổ mà nhai, rất nhanh liền đem khối thịt kia nuốt vào bụng, tiện đà cắn lên xương trắng trên vai nam nhân.
Nhưng vào lúc này, liên tiếp mấy âm thanh bằng bằng bằng vang lên, có mấy phát đạn bắn liên tục vào trái tim zombie.
Một tiểu đội phối hợp tinh vi ở phía sau đang tấn công zombie.
Zombie nhận thấy nguy hiểm, muốn chạy trốn, lại bị bắn mấy phát, không cam lòng ngã xuống.
Nam nhân bị giam cầm vì sợ hãi và mất máu quá nhiều đã ngã xuống.
Tiểu đội phân ra mấy người được huấn luyện bài bản mang nam nhân đi, phòng ngừa hắn biến dị đả thương người khác.
Những người còn lại tiến lên trấn an đám đông, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
"Xin mọi người đừng hoảng sợ, hai con zombie lẻn vào căn cứ đã bị tiêu diệt, người bị thương cũng đã chuyển đến khu cách ly. Mong mọi người nhanh chóng trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa sổ, nếu như phát hiện dị thường, nhanh chóng thông báo cho chúng tôi."
Một âm thanh trầm ổn nam tính vang lên, người khắp căn cứ tức khắc như ruồi nhặng không đầu* tìm thấy lối đi, dồn dập trở về phòng ngủ của mình.
(*: gốc là 无头苍蝇: là một thành ngữ ý chỉ việc di chuyển xung quanh mà không có phương hướng, mục tiêu.)
Một cuộc xâm lấn đột ngột của zombie cứ thế được giải quyết.
Trong tiểu đội tiêu diệt zombie kia, có một gương mặt quen thuộc đi tới chỗ Tạ Linh Dụ, là Thẩm Thụy đã lâu không gặp.
"Các anh sao rồi? Không sao chứ?" Thẩm Thụy hỏi.
"Không sao, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?" Tạ Linh nhớ lại vừa nãy, con zombie kia có vẻ là đã tiến hoá.
"Vừa rồi...." Thẩm Thụy dừng một lát, nói tiếp: "Chúng tôi nhận được tin zombie tiến hoá, vì vậy vẫn luôn tăng cường phòng thủ căn cứ, nhưng tối nay mọi người đều vui vẻ, thả lỏng cảnh giác, hai con zombie kia liền nhân cơ hội lẻn vào."
"Sao anh biết chỉ có hai con?" Tạ Linh Dụ lại hỏi.
"Chắc là không sai đâu, chúng tôi đã xử trí con đầu tiên ngay khi phát hiện, con còn lại chính là con mà hai người nhìn thấy. Hiện tại quan trọng nhất là ổn định cảm xúc của mọi người." Thẩm Thụy tránh không nói.
"Hai con zombie kia đều đã tiến hoá à?"
"Đúng vậy, hai người yên tâm, sẽ không sao đâu. Hai người nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ làm tốt công việc tiếp theo." Thẩm Thụy kiên quyết thúc giục.
Xem ra là không hỏi được gì, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Thẩm Thụy có lẽ cũng nghi ngờ về số lượng zombie trong căn cứ, nhưng anh ta sẽ không nói với Tạ Linh Dụ.
Hai con?
Tạ Linh Dụ cười lạnh, hiện tại trong phòng ngủ của anh còn đang có một con đấy.
Con zombie dị thường kia, cũng không biết là lễ vật ai đem đến cho anh.
Rốt cuộc thì, zombie yêu thích ăn thịt lại chạy đến nơi ký túc xá không có người ở này, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị.
Mà hai con zombie tiến hoá khiến cho cả căn cứ hoảng loạn kia....
Cốt truyện《 Sủng ái chí mạng ngày tận thế》 sắp bắt đầu rồi sao, zombie tấn công căn cứ, cướp Tô Lai đi.
Sở Hiêu Trần sắp xuất hiện.
"Đi về trước đi." Tạ Linh Dụ nói với Sở Hiêu Trần.
Lên trên lầu, Tạ Linh Dụ để Sở Hiêu Trần đem xác của nam nhân đặt trong căn phòng trống đối diện phòng của bọn họ.
Tạ Linh Dụ trở lại phòng, yên lặng suy nghĩ về tình tiết trong cốt chuyện, sau khi Sở Hiêu Trần ở trong núi sâu rừng già thức tỉnh thành vua zombie, những zombie nhược trí khác cũng chịu ảnh hưởng, dần dần tiến hoá, và bị thu hút đến gần Sở Hiêu Trần.
Không có lệnh của Sở Hiêu Trần, hai con zombie kia sẽ không đi vào căn cứ khổng lồ và nguy hiểm này một mình.
Cốt truyện rốt cuộc cũng bắt đầu có tiến triển, Tạ Linh Dụ có chút hưng phấn, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"233." Tạ Linh Dụ quyết định hỏi hệ thống cho rõ ràng.
"Đinh! Hệ thống 233, vì ngài phục vụ!" Hệ thống online rất nhanh.
"Thế giới này vẫn đang đi theo quỹ đạo trong sách đúng không?"
"Kiểm tra đo lường, thế giới phát triển xuất hiện thay đổi rất nhỏ, nhưng cốt truyện chính không bị ảnh hưởng."
Nếu đúng là như vậy, vậy thì quả thực Sở Hiêu Trần đang tới.
"Vấn đề thứ hai, con trai ta đấu với Sở Hiêu Trần có bao nhiêu phần trăm thắng?"
"Thật xin lỗi, hệ thống kiểm tra phát hiện ngài không có con trai."
Tạ Linh Dụ tắc lưỡi, quay qua nhìn tiểu zombie bên cạnh, nói với hệ thống: "Người này, tiểu zombie của ta."
"Xin cho tôi kiểm tra cho ngài, kiểm tra đo lường..." Lời còn chưa nói hết, hệ thống cứ như bị ai đó bóp chặt yết hầu, kẹt lại nửa ngày mới tiếp tục nói.
"Xin chú ý! Xin chú ý! Nhận thức nhân vật sai lầm!
Kiểm tra đo lường, cốt truyện xuất hiện lệch lạc nghiêm trọng!!!
Xin hãy đánh giá lại dòng thế giới một làn nữa!!!"
Hệ thống như là không chịu khống chế phát ra mấy câu nói đó, sau đó tiếng xèo xèo ồn ào xen lẫn âm thanh điện tử vang lên.
"Xin hãy nhanh chóng chữa trị! Xin hãy nhanh chóng chữa trị!"
Sau khi nói xong hai câu này, tất cả âm thanh đều biến mất.
Hệ thống đột nhiên biến mất, Tạ Linh Dụ thử gọi: "Hệ thống? 233?"
Không có ai đáp lại.
Hệ thống không đáng tin cậy, Tạ Linh Dụ hiểu sâu sắc hơn về điều này.
Tạ Linh Dụ vốn định dò hỏi nam nhân đang bay lơ lửng phía trên, lại phát hiện tiểu zombie nhà mình ngồi ngốc ở chỗ kia không nhúc nhích.
Anh vội vàng lấy đèn ngủ lần trước hệ thống đưa ra, rót chút linh lực vào nó, sau đó đem linh hồn của nam nhân buộc trên đèn ngủ.
"Sơ Sơ, làm sao vậy?" Tạ Linh Dụ lo lắng tiểu zombie không thoải mái.
Sở Hiêu Trần giương mắt nhìn, ôm lấy eo Tạ Linh Dụ, rầu rĩ chỉ trích: "Em có người khác rồi phải không!"
Ui ui! Sao lại nói cứ như mình là người chồng vượt quá giới hạn vậy. Tạ Linh Dụ phản bác* trong lòng.
(*từ gốc là 吐槽: phun tào.)
"Đương nhiên là không có rồi, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?" Tạ Linh Dụ biết rõ tiểu zombie nhà mình bá đạo nhường nào.
"Nói dối, tôi rõ ràng ra được người kia nói với em "xin hãy nhanh chóng chữa trị". Chủ nhân, em muốn đi sửa cái gì?" Giọng của Sở Hiêu Trần hơi trầm xuống.
"Sao ngươi nghe được?" Tạ Linh Dụ ngạc nhiên, không nhận thấy sự khác thường trong giọng điệu của tiểu zombie.
"Tôi gọi chủ nhân, chủ nhân không để ý tới tôi! Vì thế tôi liền liều mạng muốn biết tại sao chủ nhân lại phát ngốc, sau đó tôi liền nghe thấy." Sở Hiêu Trần nói như lẽ đương nhiên.
Chẳng lẽ là bất tri bất giác dùng cộng cảm trong tình huống đó sao?
Tạ Linh Dụ đặt trán mình lên trán Sở Hiêu Trần, sau đó nhắm mắt lại, muốn kiểm tra xem linh hồn của hắn có bị tổn hại không.
Trong nháy mắt khi hai trán chạm nhau, Sở Hiêu Trần dường như đã chịu phải kích thích rất mạnh, muốn tránh thoát ngay lập tức.
Tạ Linh Dụ gắt gao ôm đầu của hắn, không cho hắn rời đi, Sở Hiêu Trần hình như đang cố kìm nén điểu gì đó, nắm chặt tay lại dằn xuống.
Rất nhanh, Tạ Linh Dụ đã kiểm tra xong.
"Còn tốt, không có bị thương." Tạ Linh Dụ nửa nghiêm túc dạy dỗ hắn, "Về sau không được như thế, một khi không cẩn thân sẽ bị thương."
Cộng cảm không thể tùy tiện sử dụng, những người chưa tập luyện qua rất dễ dàng trở nên điên rồ, tạo thành tổn thương cho linh hồn.
Tạ Linh Dụ thấy tiểu zombie vừa rồi ngốc ngốc, còn tưởng linh hồn của hắn bị hao tổn.
Tiểu zombie không tu hành qua, hẳn là vì khế ước của bọn họ quá thân mật cho nên phương diện cộng cảm cùng Tạ Linh Dụ này không thầy dạy cũng tự hiểu.
Sở Hiêu Trần không có đáp lại Tạ Linh Dụ, hắn lảng tránh ánh mắt của Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ vừa mới yên lòng lại bắt đầu lo lắng.
"Sao vậy Sơ Sơ? Vừa rồi ngươi không thoải mái sao?" Hẳn là sẽ không đau khổ đi....
"Không.... có...."
Trạng thái hiện tại của Sở Hiêu Trần không ổn, nhưng không phải như Tạ Linh Dụ tưởng tượng, linh hồn đau khổ đến không ổn.
Ngược lại hoàn toàn, là dễ chịu quá mức.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, hắn cùng tiểu chủ nhân của hắn linh hồn dính chặt lấy nhau.
Hắn như là biến thành một hồ nước, mà tiểu chủ nhân của hắn biến thành con cá duy nhất trong hồ, tận tình tới lui tuần tra, đi khắp nơi trong hồ.
Cực kỳ thân mật kích thích!
Sở Hiêu Trần không muốn Tạ Linh Dụ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, ánh mắt tràn ngập dục vọng kia không phù hợp với biểu hiện ngây thơ ngu ngốc của hắn.
Nhất định sẽ doạ đến anh!
Sở Hiêu Trần muốn rời đi nhưng lại bị Tạ Linh Dụ bắt lấy tay, kéo đến bên giường, đẩy ngã, ngăn lại, liền mạch lưu loát.
Ánh mắt tràn đầy dục vọng bại lộ.
Bị anh thấy được! Sở Hiêu Trần hoảng loạn trong lòng.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Tạ Linh Dụ im lặng hồi lâu.
Sở Hiêu Trần chờ đợi phán quyết của anh.
"Có phải đói bụng hay không?" Tạ Linh Dụ nhíu mày tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được giải thích hợp lý cho hành động dị thường của tiểu zombie.
Nhất định là con zombie ăn thịt người vừa rồi kích thích đến Sơ Sơ.
Tạ Linh Dụ kéo áo trên bả vai xuống, dỗ dành tiểu zombie của anh: "Không sao cả, uống máu của ta."
Trái tim đang treo lơ lửng của Sở Hiêu Trần được nâng đỡ cẩn thận, còn được đắp lên tấm chăn mềm mại đầy cảm giác an toàn.
Ánh mắt hắn u ám, môi chậm rãi tiến gần cái cổ trắng nõn của Tạ Linh Dụ, dán sát vào.
Tạ Linh Dụ cho rằng hắn còn đang đối kháng với bản năng của mình, vì thế nhẹ nhàng trấn an, muốn để hắn thả lỏng.
"Bé ngoan, uống đi, muốn làm cái gì liền làm cái đó. Đừng học những con zombie kia tùy tiện uống máu người khác, rất bẩn. Máu của ta chỉ cho ngươi uống."
Tạ Linh Dụ nói như vậy, Sở Hiêu Trần rốt cuộc không chịu được, một tay giữ chặt ót của Tạ Linh Dụ, cắn lên da thịt của anh.
Tạ Linh Dụ mỉm cười hài lòng, khẽ vuốt mái tóc bồng bềnh của tiểu zombie.
Linh hồn của nam nhân bị buộc trên đèn ngủ đang yên lặng xem cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ này.
Zombie ở xung quanh tôi!
Nam nhân nhìn hai người rất có phong cách riêng, không coi ai ra gì, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót: Cơm chó này tôi ăn! Đến zombie còn có đối tượng! Tôi vẫn không có!