Chương 54: Thời thơ ấu.
***
Tạ Linh Dụ bay về ngồi trên cửa sổ, anh rất tò mò với sự nhạy bén của Sở Hiêu Trần.
Rõ ràng không biết xung quanh hắn là thứ gì, lại cố chấp giữ nó lại như vậy.
Tạ Linh Dụ sát lại gần mu bàn tay hắn, thổi một cái, hỏi: "Chàng trai trẻ, anh biết em là ai không?"
Đương nhiên Sở Hiêu Trần không nghe thấy tiếng của Tạ Linh Dụ, hắn chỉ cảm thấy có cơn gió đang quanh quẩn chung quanh hắn, hắn nằm xuống thì thầm với cơn gió, tay làm thành động tác ôm không khí.
Tạ Linh Dụ chui vào trong vòng tay Sở Hiêu Trần, khoé môi hắn cong lên.
"Tuy tôi không biết cậu là gì, nhưng tôi rất thích cảm giác khi ở bên cậu."
Hai tay Tạ Linh Dụ đặt trên vai Sở Hiêu Trần, nghĩ thầm: Đứa nhóc này lại nói như vậy với thứ không biết là ma hay người, đúng là ấu trĩ vô lý.
Anh nghĩ vậy, trên mặt nở nụ cười đã biến mất từ lâu.
Tạ Linh Dụ cứ bầu bạn với Sở Hiêu Trần như thế, những khoảng thời gian yên bình vui vẻ cùng nhau không được bao lâu.
Virus zombie bùng phát, lần này Tạ Linh Dụ rất chú ý đến đến ký chủ cũ của 233, có lẽ nên gọi bằng tên hiện tại ông ta dùng, Ôn Cảnh Diệu.
Virus bùng phát quả nhiên là do con người, đầu tiên là đi theo cốt truyện, thứ hai là giúp ông ta có nhiều cách hơn để làm tăng giá trị biến chất của Sở Hiêu Trần, rốt cuộc thì mạt thế so với hoà bình thì lạnh lùng tăm tối hơn nhiều.
Trong cuộc nói chuyện giữa 233 và Ôn Cảnh Diệu, Tạ Linh Dụ biết được rằng Ôn Cảnh Diệu là người đã đi qua rất nhiều thế giới, đối với ông ta thì《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》không phải là một thế giới khó.
Sở dĩ gã ta mãi không hoàn thành thế giới này là vì một nguyên nhân quan trọng, mẹ của Sở Hiêu Trần.
Ôn Cảnh Diệu lợi dụng dùng điểm đổi lấy virus zombie, dẫn tới phần lớn con người bị lây nhiễm.
Xuyên suốt cốt truyện, có vài nhiệm vụ ông ta không thể khiến Sở Hiêu Trần hoàn thành, ông ta đã biến mình thành hình dáng của Sở Hiêu Trần đi làm. Nhiệm vụ hệ thống của 233 rất cứng nhắc, không có năng lực phân biệt, chỉ cần đạt được mục đích khiến cốt truyện trở nên phong phú thì sẽ được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ. Rốt cuộc thì bản thân thế giới cho rằng ông ta là Sở Hiêu Trần cho nên những việc ông ta làm cũng là những việc Sở Hiêu Trần làm.
Chuyện này được coi là gian lận, cho nên mỗi khi ông ta làm ông ta sẽ cưỡng ép 233 offline, lúc online thì sẽ chỉ nhận được tin đã hoàn thành nhiệm vụ mà không biết được ông ta đã làm những gì.
Nhưng có một điều đó là ông ta không thể gian lận với những nhiệm vụ liên quan đến tình cảm của Sở Hiêu Trần. Ông ta có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ trong phòng tối, lại mãi không thể khiến giá trị biến chất của Sở Hiêu Trần đầy.
Cho nên ông ta cần tạo ra đủ loại tình huống có thể khiến Sở Hiêu Trần bị biến ác, ví dụ như trượt kỳ thi tuyển sinh cấp 3, vào ngôi trường ngập tràn kẻ ác và đủ loại lời đồn đầy rẫy khắp nơi.
Tuy là rất chậm nhưng giá trị biến chất của Sở Hiêu Trần đúng là tăng lên từng tí một giống như ông ta mong muốn.
Đây là chuyện sau khi Tạ Linh Dụ mò mẫm hồi lâu mới biết, tại vì sau khi anh tới, giá trị biến chất của Sở Hiêu Trần không còn tăng lên nữa, đây cũng là nguyên nhân khiến anh lúc đầu rất khó hiểu với những hành động kỳ quái của Ôn Cảnh Diệu.
Mà khiến Tạ Linh Dụ phát hiện là bởi vì giá trị biến ác của Sở Hiêu Trần tăng lên.
Mẹ của hắn chết.
Bị zombie moi tim ra, sau vài phút liền tắt thở, linh hồn hoàn toàn tiêu tan, đến cơ hội biến thành zombie cũng không có.
Chuyện này nằm ngoài dự tính của Ôn Cảnh Diệu.
Con zombie kia là người mới mà người phụ nữ tìm để thân mật, lúc ra ngoài bị một con mèo mướp đã biến đổi cào một cái nhưng gã không chú ý, lúc về nhà mới phát tác, trực tiếp gây ra thảm kịch này.
Mà lúc đó Ôn Cảnh Diệu đang bận gây khó dễ cho Sở Hiêu Trần.
Người phụ nữ kia chết không mấy tốt đẹp, lúc Ôn Cảnh Diệu quẳng lại Sở Hiêu Trần đang bị zombie bao vây chạy tới thì trái tim của cô ta và toàn bộ phần ngực gần như đã bị ăn hết rồi.
Tạ Linh Dụ thấy Ôn Cảnh Diệu hao tổn tâm sức muốn làm người phụ nữ sống lại nhưng mãi không thành công, cho nên trút giận lên người Sở Hiêu Trần.
Trong tầng hầm quen thuộc, Tạ Linh Dụ ngồi trên vai Sở Hiêu Trần nhìn mọi thứ Ôn Cảnh Diệu tỉ mỉ bố trí bị vạch trần, nhìn Ôn Cảnh Diệu muốn moi tim của Sở Hiêu Trần ra.
Tạ Linh Dụ ôm hắn từ đằng trước, bảo vệ hắn, Tạ Linh Dụ thật sự không đành lòng để hắn một mình đối mặt với chuyện này.
Tuy rằng không biết có tác dụng không nhưng Tạ Linh Dụ vẫn muốn bảo vệ trái tim của Sở Hiêu Trần.
Có thể là khá hữu dụng, bởi vì hành động của Ôn Cảnh Diệu chậm lại do anh cản, bởi vì trái tim của Sở Hiêu Trần được bảo vệ chặt chẽ, bởi vì linh hồn của anh đang từ từ tan biến.
Tạ Linh Dụ cảm thấy mình không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt nữa, anh chỉ nhìn thấy một đôi mắt buồn thương. Anh bị gió thổi đi, dần dần trông thấy đàn zombie dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy công phá khu vực đó.
Lại rơi vào hôn mê...
Tạ Linh Dụ tỉnh lại trong một mảng trắng xoá.
Khung cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng, có ánh mặt trời lạnh lẽo quen thuộc, dãy núi dài cùng với cây cối rậm rập.
Tạ Linh Dụ vẫn là một cô hồn dã quỷ, anh ngồi trên một cái cây nhìn vài người đang khiêng một cái rương gỗ, bên trong đó là anh hồi nhỏ.
Anh một lần nữa nhìn thấy 36 cái dùi thép đâm vào trong rương gỗ, nhìn bọn họ lấy tâm thế diệt trừ yêu nghiệt để diệt trừ anh.
Tạ Linh Dụ nghiêng đầu, anh đột nhiên không nhớ rõ khi ấy mình sống sót qua khỏi lần trừng phạt đầy tàn khốc ấy như thế nào.
36 cây dùi thép đâm chính xác vào người anh, dưới tình huống đó thì Tạ Linh Dụ gần như không có khả năng sống sót.
Anh cuộn mình lại thành một quả bóng, rơi vào bóng tối trong rương gỗ.
Có lẽ là do đang làm quỷ, không gian tối đen trong rương gỗ đối với anh vẫn như ban ngày.
Ký ức đã rơi vào dĩ vãng lúc này bỗng được đánh thức.
Trong rương ngoại trừ bản thân anh hồi nhỏ còn có một con vong linh cao lớn khác.
Trên người vong linh bao quanh toàn khí đen, hiển nhiên do tà khí quá nhiều.
Vong linh không nhìn thấy linh hồn Tạ Linh Dụ, ai cũng không thể thấy, anh là người ngoài cuộc đến từ tương lai.
Dù vậy nhưng ngay lúc Tạ Linh Dụ rơi vào trong rương, vong linh kia vẫn chuẩn xác nhìn về phía anh.
Trong rương tràn ngập hơi thở của Tạ Linh Dụ, trong góc tồn tại một hơi thở không thuộc về Tạ Linh Dụ lại vô cũng mạnh mẽ, khiến hắn thấy mê mẩn.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, sau đó hắn quay đầu ôm lấy Tạ Linh Dụ nhỏ vào lòng.
Một chốc kia cũng đủ để Tạ Linh Dụ nhìn rõ khuôn mặt của vong linh.
36 cái dùi thép, mỗi cái đều có chú diệt hồn mạnh mẽ, đâm xuyên qua xương.
Vong linh kia chặn lại phần lớn lực công kích, đâm đến Tạ Linh Dụ nhỏ chỉ tạo ra một vết thương nho nhỏ.
Cho dù là vậy cũng đủ khiến Tạ Linh Dụ nhỏ thấy đau.
Tạ Linh Dụ nhìn đôi mắt xót xa đau lòng của vong linh.
Có phải mới đến thế giới này không lâu không, có phải vẫn chưa học được cách ngăn mấy đồ chứa phù chú này lại hay không? Tạ Linh Dụ chăm chú nhìn vong linh kia, hỏi thầm trong lòng, sau đó chớp mắt thật mạnh.
Thành quỷ rồi vẫn còn cảm thấy muốn khóc sao?
Tạ Linh Dụ không biết.
Khi đó anh chưa thức tỉnh huyết thống pháp sư vong linh, chỉ là một đứa trẻ yếu ớt bình thường thôi.
Anh chỉ mơ hồ cảm nhận được những chuyện xảy ra trong thôn có liên quan đến mình.
Lần trừng phạt thất bại kia đã khiến thôn dân không tin tưởng và nảy sinh nghi ngờ với vị "tiên nhân" đưa ra biện pháp kia.
Để chứng tỏ bản thân, tiên nhân đề nghị phong ấn Tạ Linh Dụ nhỏ vào trong quan tài.
Trước lúc bị phong ấn, Tạ Linh Dụ nhỏ thức tỉnh dòng máu của pháp sư vong linh, lần đầu tiên anh nhìn thấy kẻ đầu sỏ chân chính gây nên tai hoạ trong thôn.
Bản năng muốn sống sót khiến anh ký khế ước với con vong linh kia.
Vậy mà lần đầu đã thành công...
Cả thôn đều bị vong linh bạo phát năng lực sau khế ước tàn sát không còn một ai, Tạ Linh Dụ cũng vì vậy mà bị đạo trời trừng phạt.
Sấm sét cuồn cuộn giáng xuống, Tạ Linh Dụ bị tên tiên nhân giả chết nhân cơ hội phong ấn vào trong quan tài.
Chỉ phong ấn mình anh, vong linh kia bị bài trừ ra ngoài quan tài.
Một mình anh ở trong không gian nhỏ hẹp không thấy ánh mắt trời đó suốt ba ngày.
Thời gian khi ở đó trôi qua rất chậm, mỗi giây mỗi phút đều làm Tạ Linh Dụ cảm thấy khó thở.
Nếu không được ra ngoài anh sẽ chết ở trong này.
Cho dù đã thức tỉnh huyết thống vong linh, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Ba ngày bị bóng tối bao quanh khiến Tạ Linh Dụ gần như phát điên, cũng là vì chuyện này mà anh sợ tối. Ngay khi Tạ Linh Dụ sắp tuyệt vọng rồi thì vong linh của anh vào được quan tài.
Không biết là đã phải trả giá đắt như nào, nhưng Tạ Linh Dụ nhỏ cảm nhận được linh hồn của vong linh đang tiêu tan, miễn cưỡng lắm mới ngưng tụ lại được.
Vong linh đặt ngón tay bên miệng Tạ Linh Dụ nhỏ, cậu hút lấy linh hồn của hắn để sống.
"Tên ngươi là gì?" Nhóc Tạ Linh Dụ hỏi.
"Sở." Vong linh đáp.
"Ngươi phải ở bên ta mãi mãi đấy." Nhóc Tạ Linh Dụ ôm cánh tay của vong linh, mềm giọng ra lệnh.
"Được." Hình như tên vong linh này rất lạnh lùng.
Tạ Linh Dụ co một chân lên, nép vào một góc trong quan tài, thật ra lúc nhỏ khi ra ngoài quan tài rồi, anh vẫn hơi sợ những không gian nhỏ hẹp khép kín, sau này bị nhiều thì quen rồi, nhưng chứng sợ bóng tối thì vẫn mãi không sửa được.
Sửa không được thì không sửa nữa, dù sao thì vong linh của anh sẽ mãi bên cạnh anh.
Tạ Linh Dụ đưa tay bóp nhẹ trán, chuyện gì thế này? Hình như anh không nhớ nổi mấy chuyện này.
Đặc biệt là vong linh của anh, anh chỉ nhớ đến một bóng dáng không thể nào quên.
Tạ Linh Dụ nhỏ có rất nhiều câu hỏi, Tạ Linh Dụ nhìn nhóc đó hỏi từ nam ra bắc, vong linh cũng rất kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời từng vấn đề mà nhóc đó đưa ra.
Ngay cả những chuyện lạ trong thôn vong linh cũng nói hết cho Tạ Linh Dụ nhỏ.
Tuy rằng chỉ là một câu đơn giản "Tôi làm."
Tiểu Tạ Linh Dụ cũng biết mọi chuyện có liên quan tới nhóc, bởi vì tất cả những người có cái chết ly kỳ đều là những người từng bắt nạt nhóc.
Ví dụ như cái tên họ Ma bị bệnh chốc đầu tự lăng trì bản thân kia.
Tuy được mọi người nói là nhát gan thành thật, nhưng lại có sở thích rất kinh tởm: thích ăn thịt trẻ con, đặc biệt là thịt khi nấu không cho gia vị nào vào.
Khi đó Tạ Linh Dụ chỉ là đứa trẻ được người ta nhặt về, tên bệnh chốc đầu kia liền để mắt đến anh.
Nếu không phải người đàn bà kia nhặt anh nhanh thì có lẽ bây giờ anh đã là một nồi canh thịt.
Không, không phải là công lao của người đàn bà kia, người luôn luôn bảo vệ anh chỉ có mình vong linh của anh thôi.
Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại, người đàn bà kia nhặt anh cũng là vì có đạo sĩ nói với cô ta là dùng con trai để thu hút con trai đến.
Cho nên cô ta nhặt anh về, chỉ mong có thể sinh ra con trai. Cô ta không nói chuyện này với ai cả.
Chỉ là, chút tâm tư nhỏ này không là gì trước chuyện cậu nhóc đó là một "yêu nghiệt mang đến tai hoạ trong thôn", cô ta sợ sẽ trở thành tội nhân của thôn.
Cô ta tự mình làm Tạ Linh Dụ nhỏ hôn mê, đặt cậu vào trong rương.
Tiểu Tạ Linh Dụ có thể nhớ rõ khuôn mặt lạnh nhạt và sợ hãi của cô ta từ đầu đến cuối.
Tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến bên tai, Tạ Linh Dụ mở mắt ra, nhóc Tạ Linh Dụ đã ngủ rồi.
Vong linh chăn chú nhìn tiểu Tạ Linh Dụ, vuốt ve mái tóc mềm của cậu, dịu dàng đắm chìm.
"Cảm ơn anh, Sơ Sơ." Nhìn một lúc lâu, Tạ Linh Dụ nhẹ giọng nói.