• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nắng - Beta: Nắng.

Chương 33: Lúc nhỏ

***

Tạ Linh Dụ đi theo sắc đỏ, sương mù kéo dài, phía cuối ánh sáng đỏ là một cánh cửa gỗ mục nát cổ đại.

Hoa hướng dương nhỏ nâng nhụy hoa lên giống như đang nhìn Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ chọc chọc lên cánh hoa của nó, ý bảo nó không cần sợ.

Sau đó, Tạ Linh Dụ đẩy cánh cửa kia ra.

Anh ngẩn ngơ một chút, hoa hướng dương nhỏ trong ngực bởi vì chấn động bên ngoài rơi xuống, phát ra một tiếng bịch.

Tạ Linh Dụ nhanh chóng chạy tới nhặt hoa hướng dương nhỏ lên, đất bên trong chậu hoa đổ ra ngoài, thân hoa hướng dương nhỏ cũng bị nghiêng.

Bốn phía lung lay, giống như ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trong gió lớn.

Không gian nhỏ hẹp khép lại, không có một tia sáng nào chiếu vào, Tạ Linh Dụ cắn chặt răng sờ đất, tay anh không ngừng run rẩy, căn bản không thể nhặt những hạt đất quá nhẹ kia lên.

Anh càng run rẩy nhiều hơn, lá hoa hướng dương nhỏ ngã trên mặt đất đụng vào ngón tay Tạ Linh Dụ.

Thật ra trong lúc Tạ Linh Dụ sờ loạn đã chạm phải lá của hoa hướng dương nhỏ, chỉ là anh quá run, liền bỏ qua cảm giác khác lạ đó, lá hoa hướng dương nhỏ bị anh trong lúc vô tình tổn thương kéo có hơi đau.

Cảm xúc của Tạ Linh Dụ không đúng, sợ hãi cùng nôn nóng lan tràn khắp không gian nhỏ hẹp.

Hoa hướng dương nhỏ tỏa ra mùi hương có thể trấn an tinh thần.

Tạ Linh Dụ được mùi hương này trấn an, dần dần dừng động tác sờ loạn cứ như vùng vẫy vô lực lại.

Vừa nãy anh không kiềm chế được muốn chạy ra khỏi không gian này, dường như đã quên mất sự tồn tại của hoa hướng dương nhỏ.

Anh sờ soạng trồng lại hoa hướng dương nhỏ, trồng xong, sau đó lại ôm chặt chậu hoa.

Không khí oi bức lặng gió khiến người ta khó thở, có tiếng nói chuyện trầm thấp từ bên ngoài truyền tới.

"Ngươi nói xem, chuyện này có thật không? Tiên nhân sẽ không gạt chúng ta chứ?"

"Sao ngươi dám nghi ngờ tiên nhân chứ? Ngươi nói thử xem, cách mà tiên nhân chỉ cho chúng ta là chuyện người thường có thể làm được chắc?"

"Aiz! Không đúng không đúng! Ý ta không phải thế! Lão Vương à, ta không có ý này! Ta chỉ đang nghĩ tiểu yêu quái này nhìn qua cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho nên mới muốn hỏi xem có phải tiên nhân nhìn lầm rồi không....."

"Nếu nó bình thường thì ta đây chính là Đại La Kim Tiên*! Ngươi nói xem, từ lúc nó đến thôn chúng ta có bao nhiêu tai họa, đã chết bao nhiêu người rồi? Không phải nó thì là ai? Trước phải trái rõ ràng, ngươi thu lại lòng lương thiện vô dụng đi cho ta!"

*: là một loại thần tiên trong Đạo giáo. Mục đích cuối cùng của người tu Đạo là thăng thiên đến Đại La thiên thành, nơi các tôn thần, thiên tôn tối cao cư ngụ. Đại La kim tiên là những thần tiên cư ngụ ở thiên thành Đại La.

"Lão Vương, ngươi nói đúng! Tai họa nhất định là tiểu yêu quái này làm! Tạ không phải lương thiện, ta chỉ là có hơi sợ.... Ngươi nói nếu như nó chết, nó có quay về tìm chúng ta không?"

"Câm miệng của ngươi lại! Tiên nhân nói, một lần này nhất định sẽ khiến nó tan thành tro bụi, hồn cũng không chừa! Còn nữa, chúng ta là vì dân trừ hại, một thân chính khí, không thẹn với lòng! Quỷ hồn không dám tới tìm chúng ta! Được rồi! Đừng nói nữa!"

Giọng nói phía trước ra lệnh, người sau quả nhiên không nói nữa, trầm mặc rời đi.

Tạ Linh Dụ nhắm mắt lại, muốn quên đi hoàn cảnh hiện tại, cố gắng làm giảm áp lực tâm lý mà bóng tối mang lại.

Hai âm thanh ở ngoài từng chút từng chút đánh thức hồi ức ở tận sâu trong lòng anh.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ, anh hiện tại đang ở trong một rương gỗ vừa đủ lớn để chứa anh.

Tạ Linh Dụ đưa tay sờ từ mặt đến chân mình, da thịt mềm mại đầy đặn.

Tuy ràng thân thể của Tạ Linh Dụ khi trưởng thành cũng rất mềm mại, nhưng trạng thái khác nhau, đây là cảm giác non nớt chỉ thuộc về trẻ con.

Anh duỗi tay sờ hai bên của rương gỗ, chúng đều vô cùng thô ráp, chưa hề được mài qua, suýt chút nữa đã làm xước lòng bàn tay anh.

Anh có thể xác định người sau màn đang tái hiện lại cảnh khi anh còn nhỏ, là ảo cảnh sao? Chân thật như vậy...

Tạ Linh Dụ nhớ lại tầng hầm ở căn cứ Cảnh Lai, bên ngoài cách đám quỷ hồn kia cũng có thiết lập một trận pháp khiến con người rơi vào cảnh.

Anh theo bản năng muốn gọi tiểu zombie, chỉ là linh lực vừa mới ra khỏi đầu ngón tay đã bị anh kéo đứt.

Không được, đã nói sẽ giải trừ khế ước với hắn, không thể tiếp tục dây dưa không rõ, để hắn hiểu lầm.

Trước kia Sở Hiêu Trần luôn hiểu lầm ý của anh, tuy rằng cũng là do Tạ Linh Dụ không thèm để ý, cho nên hắn mới tùy ý làm bậy như thế.

"Hệ thống? 233?" Tạ Linh Dụ thử gọi 233, vẫn không nhận được câu trả lời.

Tự hỏi một lúc, Tạ Linh Dụ nhíu mày, vẻ mặt có hơi bối rối do dự, cuối cùng vẫn phóng ra một chút linh lực, muốn thăm dò phương hướng thứ gì đó, chỉ là linh lực kia tụ lại thành linh tuyến như ruồi nhặng không đầu quay loạn, không chỉ ra phương hướng nào cả.

Ngược lại, Tạ Linh Dụ lại cảm thấy an lòng.

Cũng tốt, liên hệ của anh với mọi người đều bị cắt đứt, chỉ có một mình anh.

Càng tốt hơn là linh lực của anh vẫn còn, tuy rằng vẫn là chút linh lực của anh trong thế giới thực.

Theo lý thuyết thì làm anh mất đi linh lực đơn giản hơn nhiều so với cắt đứt liên hệ của anh với Sở Hiêu Trần.

Đột nhiên, phía trên truyền đến âm thanh gõ vào gỗ, Tạ Linh Dụ mở mắt, một cái dùi thép lớn từ trên hung hăng đâm xuống, Tạ Linh Dụ dùng linh lực chặn đường đi của dùi thép lại.

Dùi thép đột ngột bị buộc dừng lại.

Bên ngoài cũng không vì dùi thép dừng lại truyền đến động tĩnh gì, một lát sau, không hề có tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc la từ rương gỗ cùng với việc rút ra chiếc dùi thép không hề dính máu, những người kia mới kịp phản ứng lại.

Trong nháy mắt, tiếng cãi cọ ầm ĩ vây quanh rương gỗ nhỏ, giống như đang ở giữa phố xá sầm uất vậy.

"Cái rương này cứng quá rồi, vừa rồi ông đây không đâm đến yêu quái kia!"

"Nói ngươi là đồ đàn ông hèn nhát ngươi còn có mặt mũi gào lên à! Một cái rương cũng không đâm được, cút đi, để ông đây tới! Các ngươi cứ chờ nghe tiếng kêu đi!"

Âm thanh tràn ngập ác ý cười nhạo vang lên.

Âm thanh nói cái rương cứng kia Tạ Linh Dụ rất quen thuộc, thật ra đó là "Ông chủ" đầu tiên của Tạ Linh Dụ, là một người bán rượu rong trong thôn những người xung quanh.

Tạ Linh Dụ không nhớ rõ chuyện của bản thân trước năm ba tuổi lắm, trong đầu chỉ mơ hồ có một màu đen của áo choàng cùng màu đỏ của chém giết, cảnh tượng cuối cùng anh nhớ rõ khi đó là cảnh bản thân bị ném xuống vách núi.

Sau đó anh được một người phụ nữ đeo gùi nhặt về, người phụ nữ đó chính là thê tử của người bán hàng rong.

Người phụ nữ sinh năm người con gái, kế sinh nhai trong nhà cũng do một mình nàng kiếm, người bán hàng rong cả ngày chỉ: ngủ, uống rượu, đánh chửi người phụ nữ.

Mắng người phụ nữ không sinh được con trai.

Tạ Linh Dụ khi đó vừa được ba tuổi, vừa mới đi vững, người phụ nữ đó giữ anh lại, để anh giúp nàng làm chút việc vụn vặt. Người đàn ông không hề hứng thú với đứa nhỏ ngoài ý muốn này, dù sao cũng không phải con của gã.

Trong thôn này hầu như không có người di cư, rất nhanh mọi người đều biết việc Tạ Linh Dụ đến thôn, bọn họ cười nhạo người phụ nữ nhặt về một thằng nhãi ăn không ngồi rồi.

Không có ai đặt tên cho Tạ Linh Dụ, mọi người đều gọi là đồ ăn mày, tạp chủng.

Sau này trong thôn dần dần xảy ra rất nhiều chuyện lạ, ví dụ như người con dâu hiền lành của lão Vương buổi tối vừa ca hát vừa dùng dây thừng siết chết thằng con trai nhỏ của lão Vương, lại ví dụ như tên Ma nhát gan bị bệnh chốc đầu* ở thôn bên cạnh trước mặt mọi người tự mình cầm dao cắt thịt mình xuống, mãi cho đến khi xương cốt đều bị mài thành bột cũng không chịu dừng lại..

*Bệnh chốc đầu: Bệnh chốc đầu (bệnh nấm ở cằm và bệnh nấm da đầu) là một tình trạng nhiễm trùng nông do nhiễm nấm với đặc trưng bởi mụn mủ, bọng nước và các vết trợt đóng vảy tiết màu mật ong.

Mấy chuyện như này nhiều không đếm được, có lời đồn từ trong thôn truyền ra, nói là Tạ Linh Dụ mang đến tai họa cho thôn này.

Bọn họ chuẩn bị lửa thiêu chết cái tên mang đến tai họa này này, cố tình hôm đó trời mưa rất to, sấm sét ầm vang giáng xuống đánh chết người dân đốt lửa kia.

Vô số cảm xúc tuyệt vọng, khủng hoảng, oán hận trút xuống người Tạ Linh Dụ, vừa hay lúc này một người dân làng cho là tiên nhân tới.

Cho đến khi Tạ Linh Dụ tiến vào thế giới chân chính, mới biết được tiên nhân kia thật ra là một tên linh căn kém vô cùng, tới nơi này tìm kiếm pháp sư vong linh cơ duyên.

Tiên nhân nói với dân làng, phải nhốt Tạ Linh Dụ trong rương gỗ một trăm năm trở lên, sau đó lại dùng dùi thép đâm ra 36 lỗ, chôn xuống hố sâu tám thước, hơn nữa còn phải có phù chú đặc chế của gã, mới có thể khiến yêu nghiệt Tạ Linh Dụ này hồn phi phách tán, vĩnh viễn bị phong ấn dưới mười tám tầng địa ngục. Trừ bỏ yêu nghiệt xong, thôn liền bình an như cũ.

Dân làng phấn chấn, lập tức chuẩn bị tiêu diệt yêu nghiệt này.

Dùi thép không ngừng từ các nơi khác nhau đâm vào, Tạ Linh Dụ không thấy rõ hướng của dùi thép, nhưng vẫn chính xác dùng linh lực chắn từng đòn công kích trí mạng lại.

Nói thật anh đã quên mất trình tự đâm vào của dùi thép rồi.

Chỉ là miệng vết thương trên người năm xưa ẩn ẩn đau, đó là lời nhắc nhở lưu lại trên thân thể Tạ Linh Dụ rằng anh thật sự nhận được ba mươi sáu cái đâm đó.

Không nhớ rõ từ đâu đâm vào, không sao cả, anh lấp kín mọi phương hướng bằng linh khí là được.

Sự hưng phấn khó có thể miêu tả xao động trong máu Tạ Linh Dụ, ngay cả hoa hướng dương nhỏ cũng cảm nhận được sự kích động bất thường của Tạ Linh Dụ.

Nó lại tỏa hương, nó nghi ngờ Tạ Linh Dụ bị thứ gì đó ăn mòn tâm trí.

Tạ Linh Dụ cầm lá của nó, ý bảo rằng bản thân tất cả đều bình thường.

Anh hưng phấn không phải vì anh có cơ hội báo thù, mượn cái ảo cảnh không biết thật giả này trả thù những người dân ngu xuẩn từng tổn thương anh.

Tạ Linh Dụ hưng phấn bởi vì anh có cơ hội một lần nữa nhìn thấy "anh ấy".

Anh chính là ở trong thôn này ký khế ước với "anh ấy".

"Anh ấy" là vong linh đầu tiên của Tạ Linh Dụ, là vong linh làm bạn với Tạ Linh Dụ lâu nhất, cũng là vong linh đầu tiên chết vì Tạ Linh Dụ.

Bên ngoài rương bắt đầu la hét ầm ĩ lên, nhưng mà lần này khác với lần trước, trong tiếng la hét lần nãy rõ ràng còn vô cùng hoang mang.

Vị "tiên nhân" kia cố sức trấn an cảm xúc của người dân.

Tạ Linh Dụ cảm thấy bọn họ quá ồn ào, anh không có hứng thú một lần nữa trải qua những chuyện trước đây, anh bây giờ chỉ muốn nhìn thấy vong linh của anh.

Linh lực từ đầu ngón tay như đập nước bị vỡ mãnh liệt chảy ra, cái rương rách nát kia trong nháy mắt biến thành bột phấn bay tán loạn, người bên ngoài rương bị chấn động bởi dư âm mạnh mẽ lần lượt ngã xuống đất.

-

Sở Hiêu Trần đi vào thị trấn, bên trong sương mù bao trùm, hắn không tìm thấy tung tích bệnh viện.

Có ánh sáng đỏ xuất hiện trước mặt hắn, hắn đi theo ánh sáng liền thấy một cánh cửa trong suốt màu lam sẫm xuất hiện, cánh cửa này giống như đột ngột bị đặt trên đường, xuyên qua cửa này, Sở Hiêu Trần thậm chí có thể nhìn thấy sương mù trắng xóa, không có gì đặc biệt.

Hắn đẩy cửa ra.

Sau cửa là một thế giới kỳ quái, thoạt nhìn giống một thôn làng lạc hậu nào đó.

May mắn là cảm ứng của khế ước khôi phục, hắn theo cảm ứng chạy về phía chủ nhân hắn.

Sở Hiêu Trần trông thấy một cậu bé nho nhỏ, đó là chủ nhân của hắn, chỉ là em ấy biến thành một đứa trẻ.

Chủ nhân của hắn ngồi xếp bằng trên bàn, duỗi tay muốn sờ mặt của người đàn ông xa lạ khác.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói:

Vừa nghe rap vừa viết văn luôn có mấy ý tưởng kỳ kỳ quái quái xuất hiện....

Nắng: Thấy em bé Sở Hiêu Trần rồi thì phải thấy em bé Tạ Linh Dụ nữa chứ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK