Chương 3: Cún con
***
Tạ Linh Dụ cảm thấy chủ ý của mình phải gọi là cực kỳ tuyệt vời, cũng mặc kệ Sơ Sơ có thích nước không, toàn thân ướt dầm dề bò lên bờ, chẳng mấy chốc đã cởi xong bộ quần áo rách nát của Sở Hiêu Trần, rồi đẩy hắn xuống nước.
Sau đó Tạ Linh Dụ cũng đi xuống, anh ôm lấy viên đá cỡ lớn này, hai chân vòng qua eo cuốn chặt lấy hắn, tránh cho chính mình lại ngã xuống như lần trước.
Độ ấm rốt cuộc cũng phù hợp rồi, Tạ Linh Dụ hài lòng than thở.
Anh dựa đầu vào vai Sơ Hiêu Trần, bất giác cọ cọ, lầm bầm lầu bầu: "Lại muốn ngủ rồi, Sơ Sơ, hơn nữa ta lại đói bụng."
Lúc mà tiểu chủ nhân của hắn xuống nước, Sở Hiêu Trần theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy thân thể của anh.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Sở Hiêu Trần không ngờ đến hắn lại được ôm một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương* như vậy trong vòng tay.
(*: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)
Hắn ôm viên ngọc này trong tay.
Trong lòng Sở Hiêu Trần đột nhiên nảy sinh một cảm xúc vi diệu.
Giống như ôm anh cả đời này như vậy cũng không tồi.
-
"——— Ào!"
Một vốc nước ấm tạt vào mặt của Sở Hiêu Trần, cắt ngang cảm xúc của hắn.
"Được rồi, Sơ Sơ, thả ta ra, ta không muốn ngâm mình nữa, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, ta đi mặc quần áo đã."
Sở Hiêu Trần phát hiện ra bản thân thế mà lại đem Tạ Linh Dụ ôm chặt trong ngực, Tạ Linh Dụ ra lệnh cho hắn, hắn lại làm như không nghe thấy.
"Được rồi, được rồi." Tạ Linh Dụ nhéo tai hắn, hôn lên mí mắt hắn, "Thật là một bảo bảo thiếu tình thương mà, buông ta ra đi, chút nữa ta mặc quần áo cho ngươi nha."
Sơ Hiêu Trần liền ngoan ngoãn buông Tạ Linh Dụ ra.
Hôm qua Tạ Linh Dụ đã phát hiện ra, tiểu zombie của mình không thích người lạ đến gần lại tương đối chậm chạp, chỉ khi biểu đạt ra cảm xúc yêu thích của mình, mới có một chút phản ứng.
Làm một người chủ nhân đủ tư cách, anh không ngại cho tiểu zombie tràn ngập cảm giác an toàn, chỉ có như vậy, tiểu zombie mới trưởng thành càng ngày càng tốt, bảo vệ anh cũng tốt hơn.
Tạ Linh Dụ mặc quần áo xong, liền vớt Sở Hiêu Trần lên bờ, tỉ mỉ lau toàn bộ thân thể của hắn, sau đó để cho hắn học cách mặc quần áo.
Tuy rằng động tác có hơi vụng về, nhưng dưới sự chỉ bảo của Tạ Linh Dụ, hắn vẫn thành công mặc quần áo vào.
-
Mặc quần áo xong, Tạ Linh Dụ nghe được tiếng bước chân hỗn độn cùng âm thanh truy đuổi.
Anh ngẩng đầu lên, ngón tay mềm mại sờ qua toàn bộ khuôn mặt Sở Hiêu Trần.
Nếu nơi này có gương, Sở Hiêu Trần sẽ phát hiện, rõ ràng khuôn mặt cùng các ngũ quan trên mặt vẫn vậy, nhưng bộ dáng bây giờ của hắn khác hoàn toàn với trước kia.
Là ma thuật che mắt của khế ước chủ.
Tạ Linh Dụ nhướng mày.
Vậy mà... thành công sao?
Vốn định nếu không thành công thì lừa gạt cho qua, không ngờ rằng hiệu lực của khế ước cấm kỵ lại lớn như vậy.
Rốt cuộc, chết rồi sống lại cũng chả phải trò hay ho gì.
-
"Bang bang bang ———"
Vài tiếng súng vang lên rồi yên lặng, cánh cửa của tiệm bị ai đó đá văng ra, họng súng đen như mực nhắm thẳng vào hai người Tạ Linh Dụ.
Địch ý nặng nề bao trùm toàn bộ không gian.
Tạ Linh Dụ lập tức nắm lấy tay Sở Hiêu Trần, không tiếng động trấn an cảm xúc của đang xao động của hắn.
Anh ngước mắt nhìn bốn người cầm súng trước mặt, nhu nhược đáng thương nói: "Đừng giết bọn tôi, bọn tôi là người."
Bốn người họ lúc xoát hai người bọn họ nửa ngày, người cầm đầu mới mở miệng nói: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"
Tạ Linh Dụ trong nháy mắt đoán được, bọn họ là đội người trong rừng cây.
"Tôi cùng anh trai của tôi đều là người miền núi, hai người bọn tôi lúc trước vẫn luôn trốn trong núi, nhưng mà gần đây anh trai tôi bị cảm, cho nên tôi mới xuống núi xem bệnh cho anh ấy." Tạ Linh Dụ yếu ớt trả lời.
"Ha, xem bệnh thì xem bệnh đi, trộm quần áo của cửa hàng người ta làm gì?" Là nam tử cho rằng Tô Lai làm không sai đó, "Nói chuyện đi, câm à?" Hắn tà ác liếc Sở Hiêu Trần một cái.
"Anh tôi là người vừa câm vừa điếc... cho nên mới...." Tạ Linh Dụ lúng túng.
Người đó nghẹn lại một chút.
"Được rồi được rồi, không có việc gì đâu, các ngươi đừng sợ." Là nữ sinh nói ghét Tô Lai kia, nhìn dáng vẻ có lẽ cô đang rất đồng cảm với hai huynh đệ Tạ Linh Dụ.
Sau khi bọn họ đều cảm thấy Tạ Linh Dụ vô hại, liền tụ tập lại với nhau, thấp giọng nói chuyện, có thể thấy, giữa chừng lại nổ ra một vài cuộc cãi vã nho nhỏ.
Cuối cùng, người cầm đầu lần nữa lên tiếng, nói với Tạ Linh Dụ: "Tôi là đội trưởng của tiểu đội Long Hoả này, nếu như hai người không ngại, bọn tôi có thể mang các người theo, anh sẽ phụ trách hậu cần của bọn tôi."
" Đương nhiên không ngại." Tạ Linh Dụ có chút kích động nói.
"Ha, nói hồi lâu, cuối cùng vẫn là muốn mang theo hai đứa con chồng trước này!" Nam sinh trào phúng lúc trước lại lên tiếng.
"Đủ rồi!" Đội trưởng quát lớn.
Tạ Linh Dụ vẫn cười ôn nhu như trước, chỉ có Sở Hiêu Trần nhìn thấy sự lạnh băng nơi đáy mắt anh.
Lúc ra cửa, nhìn thấy zombie chất thành đống, Tạ Linh Dụ làm ra bộ dáng sợ hãi, quả nhiên nghe thấy tiếng nam sinh trong đội chán ghét cười nhạo.
Tạ Linh Dụ mang theo Sở Hiêu Trần lên xe của Long Hoa tiểu đội, Sở Hiêu Trần cũng thật sự rất giống một người vừa câm vừa điếc, ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
Trong xe chen chúc im lặng, đội trưởng dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí: "Mọi người đều là đồng bào, về sau vẫn phải hoà thuận chung sống với nhau, hiện tại mỗi người chúng ta tự giới thiệu về mình đi. Tôi tên Trần Gia."
"Tôi là Thạch Tùng Hạ." Là nữ sinh duy nhất trong đội.
"Tôi tên Từ Phi Bách." Là người ít nói nhất trong bốn người, hiện tại là tài xế lái xe.
"Văn Chương." Là nam sinh đáng ghét kia.
Toàn đội giới thiệu xong, Tạ Linh Dụ cũng mở miệng: "Tôi tên là Tạ Linh Dụ, anh trai tôi là Tạ Sơ Sơ. Đội trưởng, hiện tại thì chúng ta đi đâu?"
Nghe thấy câu hỏi này, Thạch Tùng Hạ có vẻ khó chịu, nhưng cô ấy dường như rất có kiên nhẫn với Tạ Linh Dụ.
"Chúng ta đi đến căn cứ Cảnh Lai." Cô trả lời.
"Đúng! Anh biết Tô Lai không? Đó là căn cứ của anh ấy." Ngược lại, Văn Chương rất kích động.
"Đúng vậy, tiểu đội của chúng ta đơn đả độc đấu*, zombie hiện tại lại quá mạnh, thường xuyên không thể đối phó được, cho nên bọn tôi quyết định đi nương nhờ Tô Lai, căn cứ của hắn có rất nhiều người, vật tư nhiều, tính an toàn cũng cao." Trần Gia bình tĩnh trả lời.
(*: tự mình chiến đấu)
Ồ? Căn cứ của Tô Lai? Tạ Linh Dụ suy nghĩ, đến được đấy lại không phí bao nhiêu công sức, anh cũng không biết Sở Hiêu Trần hiện giờ còn đang thức tỉnh ở trong cái rừng già nào đâu, chi bằng đi theo Tô Lai chờ Sở Hiêu Trần tự mình tìm đến đi, rất tốt rất tốt.
-
Tưởng tượng thì đẹp thế đấy, nhưng sự việc ngoài ý muốn lại đột nhiên xuất hiện.
Không đợi Long Hoa tiểu đội thuận lợi đi đến căn cứ Cảnh Lai, khi bọn họ đi qua một trường tiểu học bỏ hoang, một làn sóng zombie xuất hiện.
Tiến vào trường học, mọi thứ xung quanh đều an an tĩnh tĩnh, thành viên của Long Hoa tiểu đội đi khắp nơi tìm kiếm một vòng, không phát hiện ra cái gì bất thường, lúc này mới yên tâm mà tiến vào.
Hôm nay thời tiết sáng sủa lại không oi bức, xe chạy vào sân thể dục, Trần Gia cùng Văn Chương đi tìm vật tư, những người còn lại thì có thể ở lại sân thể dục hưởng thụ ánh nắng đã lâu không có.
Bên trong một mảnh yên tĩnh, Tạ Linh Dụ lúc này mới cảm thấy được Sơ Hiêu Trần yên tĩnh quá mức, vẫn luôn không nhúc nhích.
Anh dùng trán chạm khẽ mặt của Sở Hiêu Trần, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy A Sơ, có phải là ở cùng một chỗ với người xa lạ cho nên không vui không?"
Anh nắm tay kéo Sở Hiêu Trần ra xa một chút, Thạch Tùng Hạ nhìn động tác thân mật của bọn họ, âm thầm cảm thán trong lòng: Thảo nào lại luyến tiếc một vị anh trai vừa câm vừa điếc như vậy, xem ra giữa bọn họ không phải quan hệ anh em đơn giản như bề ngoài.
Tạ Linh Dụ đứng cách một khoảng xa với những người trên xe, nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Vô số zombie lít nha lít nhít từ phía bóng râm của khu dạy học trào ra, hướng về sân thể dục mấy người bọn họ vây quanh.
Tốc độ của đàn zombie cực nhanh chóng, trong nháy mắt Tạ Linh Dụ liền không nhìn thấy thân ảnh hai người Thạch Tùng Hạ nữa.
Sở Hiêu Trần nhanh chóng ôm chặt Tạ Linh Dụ, đem Tạ Linh Dụ chôn trong lồng ngực của mình, tạm thời cách trở hô hấp.
Đàn zombie từ mọi hướng lao đến vây quanh Sở Hiêu Trần, xô đẩy hắn, bọn họ dần dần dung hợp vào đàn zombie, biến mất không dấu vết...
Tạ Linh Dụ lại ngủ rồi, nói ra thì cũng thật kỳ quái, đáng lẽ rơi vào hoàn cảnh ngàn vạn hiểm nguy, hoả thiêu mi mao* này, người bình thường hẳn là đều sẽ lo lắng cho mình bị zombie vây công thì phải làm sao.
(*: việc khẩn cấp, tình hình gấp rút)
Anh thì tốt rồi, ở trong lồng ngực của tiểu zombie nhà mình, bị đàn zombie vây quanh, ngược lại thập phần an tâm, cũng thập phần mệt mỏi.
Mệt rồi ngủ còn được....
Tạ Linh Dụ thầm phỉ nhổ bản thân không có linh lực yếu ớt vô cùng, trong hoàn cảnh đó đều có thể ngủ đúng là không có ai khác nữa rồi.
Anh nhìn chung quanh, bầu trời đầy sao, hoang vu vô tận.
Sở Hiêu Trần dường như mệt mỏi cực độ, quần áo bị xé rách vài chỗ, trập pháp kim sắc nơi đáy mắt cũng thoát ẩn thoát hiện.
May mắn là Sở Hiêu Trần không có bị thương, Tạ linh Dụ đưa tay chạm nhẽ nơi mí mắt của hắn.
Tiểu zombie thấy Tạ Linh Dụ tỉnh, khoé môi mím chặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười, giống như chút được gánh nắng, lập tức ngã xuống.
Tạ Linh Dụ vội vàng đỡ Sở Hiêu Trần, anh nhắm hai mắt lại, thử cộng cảm với Sở Hiêu Trần, trong chớp mắt, một cảm giác cực kỳ mệt nhọc và đói khát bùng lên từ dưới đáy lòng.
Tạ Minh Dụ biết, hẳn là Sở Hiêu Trần ở trong biển zombie ra sức bảo vệ anh, cho nên tiêu hao thể lực quá mức, mới mệt đến như vậy.
Zombie thì ăn cái gì mới có thể khoẻ mạnh đây.
Nhưng nơi này trước mắt chỉ có đất, đến cỏ cây tươi tốt cũng không có mấy mống, cũng không biết Sở Hiêu Trần làm sao đem anh tới nơi này.
Có lẽ là đói đến khó chịu, Sở Hiêu Trần phát ra một tiếng rít gào đầy thống khổ.
Nghe thấy thanh âm như vậy, trong lòng Tạ Linh Dụ cũng xoắn xuýt, bởi vì bản thân vô năng cho nên không thể chăm sóc tốt cho tiểu zombie nhà mình, cảm giác này thật sự không mấy dễ chịu.
Anh quả thật không đành lòng để tiểu zombie phải chịu đau đớn như vậy, sau một phen rối rắm, anh đưa ra một quyết định.
-
" Sơ Sơ ngoan, rất nhanh liền không đói bụng nữa, không kêu nữa, sẽ làm cổ họng bị thương." Tạ Linh Dụ trấn an Sở Hiêu Trần, đồng thời đem đầu của hắn đặt ở hõm vai của chính mình, "Uống máu của ta đi, nhưng không thể cắn thịt."
Sở Hiêu Trần nhìn chiếc cổ trắng nõn gần trong gang tấc, ở dưới ánh trăng ôn nhuận như ngọc, cực kỳ mê người.
Hắn quả thực đói bụng, nhưng cái nguyên nhân mà Tạ Linh Dụ nghĩ ra đó, nửa đúng nửa không.
Là tiêu hao thể lực quá độ, nhưng không phải là vì chống đỡ đàn zombie.
Hắn vốn có thể chịu đựng được, nhưng lại cố ý tỏ ra đau đớn, hắn muốn nhìn xem Tạ Linh Dụ sẽ làm gì.
Lấy thân nuôi ma, hắn cũng dám làm?
Tạ Linh Dụ làm rồi.
Đôi mắt của Sở Hiêu Trần bộc phát ra chút điên cuồng, hung hắn cắn cổ Tạ Linh Dụ.
Trong nháy mắt cắn xuống, Tạ Linh Dụ cực kỳ đau, cảm giác như Sở Hiêu Trần là một con dã thú hung mãnh không có ý thức vậy.
Da thịt bị cắn, máu tươi phun ra, liền bị Sở Hiêu Trần uống vào, sung sướng trong lòng từng chút từng chút được lấp đầy.
Cảm nhận được Sở Hiêu Trần hơi vội vàng, Tạ Linh Dụ giơ tay, chậm rãi vuốt ve mái tóc của Sở Hiêu Trần, "Không sao, từ từ uống, không phải vội."
Sở Hiêu Trần cảm thấy Tạ Linh dụ quả thực coi thường sống chết, dám dung túng cho ác ma làm càn, khiến cho dục vọng của hắn trở nên vô cùng vô tận, không biết thoả mãn.
Có lẽ là hút đủ rồi, ăn no rồi, Sở Hiêu Trần không hút nữa, chuyển thành vừa liếm vừa hôn, lưu luyến ôn nhu ở miệng vết thương của Tạ Linh Dụ như con vật nhỏ.
Tạ Linh Dụ thấy Sở Hiêu Trần không hút nữa, dùng tay đẩy đầu của hắn ra, nghiêm túc nói: "Rồi rồi, uống no rồi thì đừng có ngửi ta nữa, y chang cún con."
Mắt của Sơ Hiêu Trần ươn ướt, sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ, "Cảm ơn.... chủ nhân...." Hắn dứt quãng mà nói ra lời cảm ơn của mình.
Tạ Linh Dụ nhướng mày cười, cảm thấy thật giống như nuôi một con cún, nói: "Ngươi vui vẻ là tốt rồi, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?"
Tạ Linh Dụ không kịp đề phòng liền bị Sở Hiêu Trần bế lên, anh kinh hô một tiếng, phát hiện tiểu zombie đang đưa anh đến một sơn động.
Tạ Linh Dụ cảm thán: "Nguyên thủy, quá nguyên thủy rồi, giống y như nơi ở của ta lúc trước khi phải chạy trốn đuổi giết."
Đuổi giết?
Sở Hiêu Trần âm thầm ghi nhớ từng câu nói của Tạ Linh Dụ.
"Nhưng mà buổi tốt lạnh thì phải làm sao đây?" Tạ Linh Dụ nhíu mày suy tư.
Cuối cùng, Tạ Linh Dụ rúc ở trong lồng ngực Sở Hiêu Trần ngủ một đêm.
Tuy rằng nhiệt độ của zombie lạnh, nhưng ban đêm cũng không có lạnh lắm, Tạ Linh Dụ cảm thấy nhiệt độ như vậy là vừa đẹp.
Sở Hiêu Trần gắt gao ôm chặt người bạn nhỏ trong lòng mình, vì anh mà che chắn hết thảy gió sương.
Một đêm mộng đẹp.
-
Bị tách ra khỏi Long Hoa tiểu đội làm Tạ Linh Dụ có chút buồn rầu.
Nhưng anh dường như trời sinh may mắn, một cái tiểu đội vừa rời đi, một cái khác lập tức tìm đến.
Tạ Linh Dụ nhìn chiếc xe bọc thép đang dần tiến về trung tâm cánh đồng bát ngát, cười vui vẻ.
Chiếc xe này so với chiếc xe của Long Hoa tiểu đội thì cao cấp hơn nhiều, sẽ là người nào tới đây?