Chương 16: Điểm
***
Tiến độ của nhiệm vụ được đính kèm ở phía cuối của tiêu đề.
Những nhiệm vụ này có cái có thể nhấp vào được, có cái thì là màu xám, có vẻ như chưa được mở khoá.
Nhiệm vụ cuối cùng trong danh sách nhiệm vụ kia cũng là màu xám, nhưng tiến độ hoàn thành lại cao nhất.
─── Nhiệm vụ cấp S: Vua zombie hắc hoá. (99/100)
"233, sao lại có nhiệm vụ là màu xám?"
Sau một loạt tự mình điều chỉnh, hệ thống làm công 233 khôi phục dáng vẻ làm việc trước đây.
"Hiện tại cấp bậc của ngài là 0, nhiệm vụ màu xám là sau khi tôi đo lường cảm thấy rất nguy hiểm, tạm thời ngài không thể đảm nhiệm."
Tạ Linh Dụ không hiểu sao cảm thấy hệ thống dường như có chút sinh động hơn, giống như sau khi hết hôn xong, rốt cuộc có thể để lộ tính cách thật sự của mình.
Kết cũng kết rồi, còn không ly hôn được.
"Sao ở đây không có nhiệm vụ kia?" Tạ Linh Dụ lướt xem danh sách nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ kia là nhiệm vụ nào?" 233 nghe không hiểu.
"Cái nhiệm vụ moi tim vua zombie kia." Tạ Linh dùng từ không duy mỹ tí nào.
Hệ thống im lặng lạ thường, nó không nói vấn đề này không thể trả lời giống như khi ở trong ảo cảnh.
Hệ thống có bí mật nhỏ nha.
"Không trả lời à..." Tạ Linh Dụ nhấn lên màn hình nhiệm vụ, "Vậy vấn đề tiếp theo đi."
Tạ Linh Dụ hỏi tiếp: "Vì sao trước kia khi ngươi giao nhiệm vụ cho ta không có quy trình liên kết?"
"Bởi vì lúc đấy quy trình của hệ thống đang thăng cấp..."
"Dừng." Tạ Linh Dụ cắt ngang lời của hệ thống, giọng điệu lạnh nhạt, "Đừng nói dối, trẻ con nói dối sẽ bị phạt."
Hệ thống giật mình, do dự một lúc lâu mới nói: "Một hệ thống chỉ có thể liên kết với một ký chủ, lúc đấy tôi không có cách nào liên kết với ngài."
"Chỗ nhiệm vụ đã hoàn thành này là do ký chủ trước của ngươi hoàn thành sao?"
Hệ thống: "Không phải hoàn toàn... Thế giới cùng con người xung quanh có những thay đổi khác nhau sẽ dẫn tới tiến độ nhiệm vụ thay đổi."
Tạ Linh Dụ hiểu rồi, khi 233 mang anh tới nơi này, còn đang liên kết với người khác, nhưng không biết vì sao, 233 không chỉ giải trừ liên kết với ký chủ cũ, còn hoàn thành liên kết với anh.
Sau khi liên kết xong, 233 từng nói, nó bị tổng bộ xử phạt.
"Tại sao ngươi lại bị xử phạt?"
Hệ thống im lặng chốc lát, ấp ấp úng úng kéo dài thời gian.
Lại không trả lời.
"Giải trừ liên kết." Giọng nói Tạ Linh Dụ càng lạnh.
"Thật xin lỗi, ký chủ, hiện tại không có cách nào giải trừ liên kết. Có ba cách giải trừ liên kết: Một là ký chủ tích đủ một trăm vạn điểm, tự mình lựa chọn giải trừ liên kết; hai là hệ thống hoặc ký chủ tử vong, liên kết tự nhiên sẽ được giải trừ; ba là..." Dường như thấy được sắc mặt của Tạ Linh Dụ càng lúc càng khó coi, thanh âm của hệ thống cũng càng lúc càng nhỏ.
"Ba là cái gì?"
"Ba là ký chủ hoặc hệ thống phạm sai lầm nghiêm trọng, bị tổng bộ phát hiện, cưỡng chế giải trừ liên kết..."
Tạ Linh Dụ mặc kệ hệ thống, đối với Tạ Linh Dụ mà nói cảm giác bị cưỡng chế liên kết với nhau này rất tồi tệ.
Hệ thống không dám thở mạnh, chờ đợi vấn đề tiếp theo của Tạ Linh Dụ.
"Ta có thể giết ngươi không?" Tạ Linh Dụ lễ phép hỏi hệ thống.
Hệ thống:....... Cứu mạng! "Ngài không thể giết được tôi, tôi chỉ là một cái hệ thống điện tử mà thôi!"
Tạ Linh Dụ: "Ngươi có linh hồn đúng không? Linh hồn chết thì ngươi cũng sẽ chết đi."
Âm thanh điện tử của hệ thống lập tức không ổn định, lên lên xuống xuống xèo xèo ồn ào loạn lên.
"Được rồi!" Tạ Linh Dụ nghe mà phiền, "Trước mắt không giết ngươi."
Hệ thống vui mừng khôn xiết, âm thanh điện tử ổn định trở lại.
"Không phải ngươi sẽ luôn ở đây chứ?" Tạ Linh Dụ chỉ chỉ cái giao diện kia.
"Sẽ không, mong ký chủ yên tâm, buổi tối sau 10 giờ, buổi sáng trước 10 giờ, tôi đều sẽ rời đi, nhưng mà nếu ngài có việc yêu cầu hãy gọi tôi, tôi lập tức sẽ xuất hiện!" Có lẽ là sợ Tạ Linh Dụ thật sự sẽ giết chết mình, hệ thống nhanh chóng nói ra thời gian làm việc của mình.
"Được rồi, ngươi đi đi."
"Ký chủ ngủ ngon." Hệ thống một khắc cũng không lưu lại, nhanh chóng chạy thoát khỏi ký chủ đáng sợ này.
Tạ Linh Dụ cảm nhận được hệ thống thật sự rời đi.
Giao diện nhiệm vụ không biến mất, Tạ Linh Dụ cũng tỉnh ngủ.
Anh lướt qua giao diện nhiệm vụ, bên trong có đủ loại nhiệm vụ kỳ lạ, nhấp vào nhiệm vụ sẽ hiện ra điểm của nhiệm vụ đó.
【Nhiệm vụ cấp F: Giúp bác Lý tìm mèo mướp đi lạc. Điểm: 1】
【Nhiệm vụ cấp D: Tìm kiếm vật lây nhiễm khiến con người biến thành zombie. Điểm: 3000】
【Nhiệm vụ cấp B: Thành lập một căn cứ gồm 3000 người trở lên. Điểm: 20000】
...
Tạ Linh Dụ tò mò lướt xem chốc lát, phát hiện có hai nhiệm vụ cấp A cùng một nhiệm vụ cấp S, còn lại đều là xám, không thể xem điểm cụ thể.
Nhưng theo tình huống hiện tại thì hẳn là cấp bậc càng cao, điểm càng nhiều.
Muốn nhanh chóng tích được một trăm vạn điểm, cần phải làm nhiệm vụ cấp A cao cấp thậm chí là nhiệm vụ cấp S mới được.
Để giải khoá nhiệm vụ cấp cao, nhất định phải có điều kiện, nhưng hiện tại Tạ Linh Dụ không muốn nhìn thấy hệ thống.
Ngày mai lại hỏi nó, Tạ Linh Dụ còn muốn hỏi xem cái nhiệm vụ lấy trái tim của Sở Hiêu Trần kia còn cần làm nữa hay không.
Không xuất hiện trên danh sách nhiệm vụ, hệ thống tự mình giao nhiệm vụ cho anh, có ý gì?
Tạ Linh Dụ không nghĩ nữa, anh mở to mắt, đem cái giao diện nhiệm vụ kỳ quái kia vứt ra sau đầu.
Ngủ không được.... Đều do cái hệ thống đáng chết kia...
Tạ Linh Dụ đập đầu vào lồng ngực cứng rắn anh đang dựa vào, đập xong lại cảm thấy mình rất ấu trĩ, còn có thể đánh thức Sơ Sơ.
Tạ Linh Dụ ngẩng đầu, sau khi xác định Sơ Sơ vẫn đang ngủ say, lại nằm xuống, cố gắng ngủ lại.
Tạ Linh Dụ vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới rất nhanh liền buồn ngủ.
Nhiệt độ trên người Sơ Sơ thật thoải mái, không lạnh không nóng, rất vừa vặn, Tạ Linh Dụ mơ màng nghĩ.
Trong bóng đêm, Sở Hiêu Trần siết chặt tay đầy chiếm hữu, ôm Tạ Linh Dụ trong vòng tay mình.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa tới thời gian hệ thống đi làm, Tạ Linh Dụ đã bị đánh thức bởi loa phát thanh trong căn cứ.
"Kính mời mọi người trước 8:30 tập trung trước đại sảnh của căn cứ."
Âm thanh bắt đầu từ 7:30, cách mười phút lại vang lên một lần.
Tạ Linh Dụ dùng chăn che đầu lại, trên mặt rõ ràng không cao hứng.
Anh tiếp tục ngủ, Sở Hiêu Trần kéo chăn anh xuống một chút, phòng anh hô hấp không thuận.
Khi Sở Hiêu Trần cho rằng Tạ Linh Dụ sắp ngủ, Tạ Linh Dụ ngồi dậy xốc chăn lên, chân trần đặt trên mặt đất.
Anh vừa định đi ra ngoài, đã bị Sở Hiêu Trần ôm trở lại giường.
"Trên đất lạnh." Sở Hiêu Trần ủ ấm hai chân Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, đầu óc hồ đồ dần tỉnh táo lại.
Đều tại hôm qua ngủ quá ít, suýt chút nữa quên mất có Sơ Sở ở đây.
"Giấu con zombie hôm qua đi, mang đèn về đây." Anh cảm thấy có người đang tới.
"Được, tôi đi liền đây, em đừng để bị lạnh."
Sở Hiêu Trần mau chóng ra khỏi phòng, Tạ Linh Dụ ngoan ngoãn ở trong phòng mặc quần áo đi giày.
Người tới rất nhanh, Tạ Linh Dụ vừa mặc quần áo xong, đã có người đứng trước cửa phòng ngủ của anh, gõ vang.
Tạ Linh Dụ mở cửa, nhìn Thẩm Thụy cùng La Ninh cùng nhau đứng ở ngoài.
"Tạ tiểu huynh đệ, bọn tôi sợ các anh còn đang ngủ, nên bọn tôi đặc biệt tới đây gọi anh." La Ninh đã lâu không gặp Tạ Linh Dụ, vẻ mặt vui mừng.
Tạ Linh Dụ: Không cần thiết.
"Nhất định phải đi?" Giọng Tạ Linh Dụ còn mang theo chút cáu kỉnh khi mới ngủ dậy.
"A, người toàn căn cứ đều phải đi." La Ninh gãi gãi đầu, thần thần bí bí mà nói."Hôm nay có việc lớn xảy ra đó."
Tạ Linh Dụ không chút hứng thú, chỉ muốn đuổi bọn họ đi để ngủ tiếp.
Thẩm Thụy nhìn La Ninh ngây ngốc, bổ sung nói: "Nghe nói hôm qua trong căn cứ bị thiếu mất một người, hôm nay tiến hành điều tra toàn bộ căn cứ."
"Ai da ai da." La Ninh cướp lời: "Chuyện này thực sự là việc lớn, nhưng quan trọng hơn là nghe nói Tô thủ lĩnh nghiên cứu ra nước thuốc chữa khỏi virus zombie, hơn nữa đã thử nghiệm rồi, hôm nay sẽ chính thức sử dụng. Đây mới chính là chuyện lớn nha."
Ám quang trong mắt Tạ Linh Dụ hiện lên, nước thuốc chữa khỏi virus zombie sao?
Tạ Linh Dụ nhớ tới trong giao diện nhiệm vụ dường như cũng có một nhiệm vụ như vậy, cấp A, tên gọi là "Tìm kiếm phương pháp chữa khỏi virus zombie."
Nhiệm vụ không được bỏ màu xám, sẽ dễ dàng có được đáp án như vậy sao?
Tạ Linh Dụ hoàn toàn tỉnh táo, anh phải đi xem xem.
"Đúng rồi, Tạ... tiểu huynh đệ, sao lại không thấy anh trai anh?" Thẩm Thụy đột nhiên hỏi.
"Anh ấy đang tắm." Tạ Linh Dụ nói xong, đóng cửa lại một cái "rầm".
Ngoài cửa, La Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Thụy: "Anh trai của anh ấy sao có thể cùng anh ấy tách ra? Cậu hỏi cái gì?"
"Tại sao lại không tách ra?" Thẩm Thụy hỏi lại.
"Anh trai của anh ấy là một người vừa câm vừa điếc, tách ra không tiện... Hơn nữa.... Hơn nữa bọn họ là loại quan hệ kia..."
"Quan hệ như nào?"
"Được rồi được rồi, cậu đừng hỏi nữa, chúng ta gọi người xong thì đi nhanh thôi." La Ninh chặn một đám vấn đề của Thẩm Thụy lại, túm hắn đi xuống.
Thẩm Thụy quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Tạ Linh Dụ, trong mắt tràn đầy suy tư.
Tạ Linh Dụ nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ một giấc ngắn.
Sở Hiêu Trần sau khi bọn Thẩm Thụy rời đi không lâu liền trở về, hắn đặt đèn ngủ trên bàn, nam nhân buộc trên đèn ngủ mang vẻ mặt không thể tin được, cứ như vừa thấy được chuyện gì cực kỳ kỳ quặc.
Tạ Linh Dụ nghe thấy tiếng Sở Hiêu Trần trở về, lười nhác vươn một cánh tay trắng nõn từ ổ chăn ra.
Sở Hiêu Trần nắm lấy, nhét cả tay mình vào trong chăn.
Hắn vừa định rút tay ra, liền cảm thấy trong lòng bàn tay bị cào nhẹ hai cái.
Sở Hiêu Trần cười, nắm lại một lần nữa.
"Chủ nhân tỉnh rồi?"
Âm thanh tràn ngập từ tính xuyên qua chăn truyền tới tai Tạ Linh Dụ, không biết có phải do có vật cản hay không, Tạ Linh Dụ cảm thấy âm thanh của tiểu zombie đặc biệt gợi cảm.
Không phải đâu, hắn chỉ là một con zombie ngốc nghếch thôi.
Tạ Ling Dụ xốc chăn lên, nói: "Chúng ta đi chờ ở đại sảnh căn cứ."
Thay đổi chủ ý sao? Sở Hiêu Trần nghĩ thầm.
"Được, chủ nhân, chúng ta đi làm gì?"
"Xem diễn."
Tạ Linh Dụ liếc thấy nam nhân bên cạnh, nói: "A, quên chưa hỏi tên của ngươi."
Nam nhân vội vàng mở miệng: "Tôi tên Trần Đinh."
Tạ Linh Dụ gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh cởi linh tuyến ra, nắm chặt trong tay.
Mang theo Trần Đinh cùng đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Đang đi ở trên đường, Tạ Linh Dụ đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi Sở Hiêu Trần: "Ngươi giấu anh ta ở đâu?"
"Trong bãi cỏ, sẽ không bị phát hiện."
"Khá tốt." Tạ Linh Dụ rất vừa lòng.
Trần Đinh che mặt lại, che đi vẻ mặt kỳ quái của mình.
Rất tốt sao? Tại sao hắn nói đặt ở bãi cỏ không bị phát hiện ngài liền tin tưởng như vậy, người bình thường đều sẽ cảm thấy bãi cỏ không thể giấu người đi... Trần Đinh sụp đổ.
Tuy rằng cái này zombie nói đúng, bãi cỏ này thực sự không dễ bị người khác phát hiện, bởi vì... đó căn bản không phải bãi cỏ trong căn cứ này.
Trần Đinh nhớ lại cảnh vừa rồi, nam zombie kia lấy tốc độ cực nhanh xuống lầu một, đưa hắn tới bên cạnh căn cứ, hoản hảo tránh khỏi bọn người La Ninh.