Chương 23: Gặp lại.
***
Sở Hiêu Trần đi đến cạnh gương, chăm chú nhìn vào dấu hôn kia, cười sung sướng.
"Tâm tình ngươi rất tốt?" Tạ Linh Dụ không rõ nguyên do.
"Chỉ cần nhìn thấy chủ nhân, tâm tình của tôi liền rất tốt."
Tạ Linh Dụ vẫn không hiểu sao hắn vui vẻ, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nhưng hôm qua tiểu zombie đâu có vui.
Mình dường như không hiểu được suy nghĩ trong lòng tiểu zombie, Tạ Linh Dụ nghĩ.
Nhưng thành thật mà nói, đây có lẽ là khen anh đẹp trai đi, trong lòng Tạ Linh Dụ vui vẻ, cảm giác mệt mỏi cũng tan thành hư không.
Trần Đinh đã sớm đứng chờ Tạ Linh Dụ ở ngoài, không biết hắn thay quần áo từ khi nào, trông rất sảng khoái.
Tạ Linh Dụ đưa cho Trần Đinh một tờ giấy, trên đó liệt kê một vài điều cần chú ý khi nhận người vào căn cứ, trên đó còn có một dòng dùng mực đỏ khoanh lại.
"Căn cứ Cảnh Lai thế nào?" Tạ Linh Dụ không quên nhiệm vụ chính hôm qua giao cho Trần Đinh.
"Tô Lai và Chu Lạc cách đây không lâu đã trở về căn cứ Cảnh Lai, sau chuyện đó có rất nhiều người trong căn cứ bất mãn với Tô Lai, tóm lại rối loạn một hồi, nhưng mà bây giờ ổn rồi. Người lãnh đạo của căn cứ bây giờ là Ôn thủ lĩnh." Trần Đinh nhớ lại những gì con zombie be bé đó nói, trong lòng hơi chột dạ, không biết đại zombie có đưa tình báo giả cho hắn không.
Người trong căn cứ Cảnh Lai bất mãn với Tô Lai, vậy thì hiệu quả hiện tại của ánh sáng vạn người mê rất thấp.
"Nói kỹ hơn về vị Ôn thủ lĩnh này đi." Người đàn ông đội nón xanh này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng Tạ Linh Dụ còn chưa biết tên của người này.
"Hiểu biết của tôi có thể khá phiến diện." Trần Đinh cảm thấy hắn không mấy ấn tượng về Ôn thủ lĩnh, "Ông ấy tên Ôn Cảnh Diệu, là người yêu chính thức của Tô Lai, tôi chỉ gặp ông ấy một lần, trông rất nho nhã. Thanh danh của ông ấy trong căn cứ tốt hơn Tô Lai, đôi khi mọi người sẽ cảm thấy Tô Lai chỉ là một cái bình hoa, nhưng mọi người đều rất tôn trọng Ôn thủ lĩnh, ông ấy thật sự có thực lực."
Ôn Cảnh Diệu, cái tên rất xa lạ.
Theo lời của Trần Đinh, ông ta hẳn là một nhân vật xuất sắc, nhưng trong《Sủng ái chết người ngày tận thế 》không có chỗ nào đặc biệt nhắc tới một người như vậy cả.
Nhưng Tạ Linh Dụ cảm thấy cái tên này chắc là được nhắc tới rồi, anh cẩn thận nhớ lại mỗi người mỗi vật trong sách, rốt cuộc nhớ ra cái tên này xuất hiện ở nơi nào.
《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》bắt viết từ thời cấp ba của nam chính Sở Hiêu Trần, bởi vì lúc này hắn gặp được thụ chính thay đổi cả cuộc đời của hắn.
Thời niên thiếu của Sở Hiêu Trần chắc chắn là vô cùng u ám và tù túng, đầu truyện có một đoạn miêu tả qua về hoàn cảnh sống của Sở Hiêu Trần, Ôn Cảnh Diệu xuất hiện như một kẻ nghiện rượu quấy rầy mẹ hắn.
Nói là quấy rầy kì thật cũng không thích hợp lắm.
Mẹ của Sở Hiêu Trần, chính là người phụ nữ anh nhìn thấy trong ảo cảnh, với cô ta thì những lần giao dịch phong tình với Ôn Cảnh Diệu chỉ là một lần gặp dịp thì chơi cực bình thường trong cuộc đời của cô ta, tìm hoan mua vui thôi.
Cô ta căn bản không đặt bất kỳ ai ở trong lòng, tình cảm của cô đối với Ôn Cảnh Diệu cũng chỉ dừng lại ở tình một đêm, nếm qua là đủ rồi.
Nhưng Ôn Cảnh Diệu lại mê muội người phụ nữ vũ mị vô tình này, rất nhiều lần muốn duy trì mối quan hệ dài lâu với cô ta, nhưng đều bị từ chối. Trong lòng Ôn Cảnh Diệu phẫn hận, cho rằng vì Sở Hiêu Trần nên cô ta không ở bên ông, ông ta lại không thể trút giận lên người mẹ Sở Hiêu Trần, chỉ có thể ngầm nhục mạ đánh đập Sở Hiêu Trần bé nhỏ.
Khi đó Sở Hiêu Trần bị suy dinh dưỡng, tuổi lại nhỏ, bỗng dưng bị hành hạ rất nhiều, nhưng mà chờ đến khi Sở Hiêu Trần lớn rồi, có đủ năng lực để tự bảo vệ mình thì Ôn Cảnh Diệu đã sớm chuyển nhà đi nơi nào rồi.
Đoạn này xuất hiện như một hồi ức ngắn ngủi, cho đến cuối truyện, cái tên Ôn Cảnh Diệu không còn xuất hiện trong sách nữa.
Kẻ nghiện rượu vô năng yếu đuối đó, sẽ trở thành thủ lĩnh căn cứ Cảnh Lai được mọi người kính trọng sao? Hay chỉ là trùng tên trùng họ?
Từ ngữ trong sách không thể cụ thể hoá hình ảnh, cho dù Tạ Linh Dụ nhìn thấy Ôn Cảnh Diệu, cũng không thể xác nhận ông ta có phải là tên nghiện rượu đáng ghét kia không, trừ phi.... có cách xem ký ức của ông ta.
Nhưng mà Tạ Linh Dụ không có hứng thú tìm hiểu một nhân vật không khiến anh chú ý như vậy, anh chỉ để ý tiểu zombie và đối tượng nhiệm vụ của anh.
"Ta biết rồi." Tạ Linh Dụ gật đầu, "Trần Đinh, nơi được khoanh tròn là nơi ta muốn thành lập căn cứ, ngươi thu dọn lại, nghĩ cách thu hút người gia nhập."
Trần Đinh nhận được một nhiệm vụ thu hút "du khách".
"Ngươi cứ mời trước, sau khi trở về ta sẽ sàng lọc sau." Tạ Linh Dụ tiếp tục nói: "Bọn ta chuẩn bị ra ngoài kiếm vật tư, có khả năng mấy ngày sau mới về, ngươi chăm sóc căn cứ cho tốt."
Nghe thấy Tạ Linh Dụ cùng đại zombie chuẩn bị ra ngoài, Trần Đinh tức khắc nhảy cẫng lên: Tốt rồi! Không cần phải nhìn sắc mặt của đại zombie nữa.
Sở Hiêu Trần liếc mắt nhìn Trần Đinh đang đắc ý, Trần Đinh lập tức an tĩnh lại.
Một lát sau, Trần Đinh dường như nhớ tới gì đó, hỏi: "Nếu tìm thấy vật tư, chỉ có hai người các ngài thì mang về như nào?"
"Ta có cách." Trong lòng Tạ Linh Dụ đã có biện pháp xác định.
-
Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần rất nhanh liền rời khỏi trấn nhỏ, Trần Đinh lúc này mới có thời gian xem kỹ những điều cần chú ý mà Tạ Linh Dụ đặt ra, phía trên đều là xây dựng căn cứ như thế nào, một vài vấn đề liên quan đến chính phủ như ưu thế bản thân gì gì đó, chỉ có ở phía cuối được khoanh bằng bút đỏ ghi: Không được có ác ý với Tạ Sơ, nếu nguyện ý làm bạn với hắn thì càng tốt.
Trần Đinh đỡ trán, yêu cầu quá trừu tượng, sao hắn có thể nhìn thấy suy nghĩ chân chính trong lòng những người đó chứ.
Hắn đang tự hỏi nên giải quyết yêu cầu cuối cùng này như thế nào, tờ giấy trong tay đã bị con zombie xanh trắng đoạt đi.
Zombie tối qua bao vây quanh trấn nhỏ hiện giờ đang quang minh chính đại xuất hiện trong đây, con zombie cướp giấy của hắn ra lệnh một tiếng, những con zombie còn lại liền tranh thủ từng phút từng giây, bận bịu quét sạch cả thị trấn nhỏ.
Được, tốt lắm, mình tập trung làm tuyên truyền là được, Trần Đinh nghĩ.
Tạ Linh Dụ không thể đi bộ quá lâu, đi được một lát lại phải để Sở Hiêu Trần bế một lát.
Sở Hiêu Trần nhìn thẳng phía trước, trong đầu lại không tập trung đi đường, hắn chỉ nghĩ làm cách nào để tăng cường thể lực của chủ nhân.
Thân thể mềm mại như vậy yếu đuối như vậy, nếu sau này...
Tiểu chủ nhân nhất định không chịu nổi.
Sở Hiêu Trần nghĩ nghĩ, bỗng cảm thấy mảnh mai cũng khá tốt, như vậy thì chủ nhân sẽ luôn ỷ lại hắn, hắn có thể bế anh vĩnh viễn.
Vật tư xung quanh trấn nhỏ đều bị cướp đoạt không còn gì.
Tạ Linh Dụ vốn nghĩ hôm nay sẽ không thu hoạch được gì, không nghĩ tới đi được nửa đường lại phát hiện ra một chiếc xe việt dã có thể sử dụng.
Trên xe có vết máu loang lổ, có vẻ như là vừa trải qua một trận ác chiến.
Tạ Linh Dụ không biết sử dụng đồ công nghệ cao ở thế giới này, nhưng mà anh có tiểu zombie.
Anh ngồi ở ghế phụ, nhìn tiểu zombie thuần thục khởi động ô tô.
Trước khi tiểu zombie biến thành zombie, nhất định có nhiều người thích lắm, Tạ Linh Dụ nghĩ, đẹp trai, còn biết nhiều thứ.
Sở Hiêu Trần lái xe dọc theo con đường Tạ Linh Dụ không biết, dần dần cách xa trấn nhỏ.
Tạ Linh Dụ hoàn toàn không quan tâm tiểu zombie đi hướng nào, toàn bộ thế giới này đều xa lạ với anh, nơi nào cũng giống nhau. Anh mới lạ nhìn quanh cảnh trên đường, có khô héo, có tươi tốt, có nửa sống nửa chết.
Đi được nửa đường, Tạ Linh Dụ rất may mắn gặp được một cái siêu thị nhỏ, hàng hoá bên trong tuy lộn xộn, lại ít loại, nhưng mà số lượng rất nhiều, cũng xem như thu hoạch không nhỏ.
Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần chuyển mọi thứ có thể chuyển vào trong xe.
Dọn được hai lần, Tạ Linh Dụ liền mệt mỏi, Sở Hiêu Trần không biết mở gói bim bim khoai tây ra từ khi nào, cầm lấy một miếng đưa đến bên miệng Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ tự nhiên ăn miệng khoai tây lát, rộp rộp cắn nát miếng khoai tây.
Tiểu zombie biết thương người thật đấy! Tạ Linh Dụ cảm thấy bản thân không mệt, muốn dọn tiếp.
Nhưng Sở Hiêu Trần cảm thấy để Tạ Linh Dụ trải nghiệm thử dọn đồ như thế nào là được rồi, không cần dọn thật.
Những việc này giao cho hắn là được rồi.
Hắn hết sức chuyên tâm đút tiểu chủ nhân của hắn ăn, Tạ Linh Dụ cũng không muốn phá hỏng khoảnh khắc dịu dàng này, để Sở Hiêu Trần đút.
Có tiếng động cơ từ xa truyền tới, Sở Hiêu Trần liếc cũng không thèm liếc.
Có chiếc xe đang chạy nhanh đến chỗ bọn họ, người trong xe đi xuống, thế mà là "người quen cũ" của Tạ linh Dụ.
Là tiểu đội đầu tiên bọn họ gặp ở thế giới này, tiểu đội Long Hoa.
Khi đó tiểu đội Long Hoa có bốn người, nhưng lần này đi xuống chỉ có ba người.
Tạ Linh Dụ với tiểu đội Long Hoa cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, mặc dù chưa được bao lâu, nhưng mà Tạ Linh Dụ đã hoàn toàn không nhớ tên của mấy người họ.
Nhìn thấy người đứng cạnh siêu thị là Tạ Linh Dụ, nữ sinh trong đội ngũ kia kích động chạy đến.
"Thật tốt quá! Các anh không chết! Thật tốt quá!" Nữ sinh hưng phấn nói.
"Tùng Hạ! Lễ phép chút." Đội trưởng làm bộ khiển trách.
"Tôi vui quá mà! Tóm lại.... tóm lại, còn sống là tốt rồi!" Nữ sinh vẫn rất hưng phấn như cũ.
Sau khi nói chuyện một lúc, Tạ Linh Dụ mới nhớ lại tên của những người này, đội trưởng tên là Trần Gia, nữ sinh tên Thạch Tùng Hạ, tài xế tên Từ Phi Bách.
Những chuyện gần đây của tiểu đội Long Hoa cũng khá phong phú.
Trong thi triều khổng lồ kia thế mà không có ai chết, chỉ có người bị thiếu tên Văn Chương kia là bị thương nhẹ.
"Chỉ bị thương ngoài da, Văn Chương kia thế nào..." Tạ Linh Dụ muốn nói lại thôi.
Thạch Tùng Hạ từ khi gặp lại vẫn luôn tránh không nhắc tới Văn Chương, như thể rất oán giận người này.
Cô ấy căm giận nói: "Đừng nói nữa! Không phải bọn tôi định đi căn cứ Cảnh Lai sao, nhưng trên đường gặp phải vài con zombie cao cấp nên chậm trễ một hồi. Gặp quỷ mà! Zombie càng ngày càng mạnh. Sau đó trên đường tới căn cứ kia, chúng tôi cứu hai người, một người trong đó thế mà là Tô Lai!!!"
Tiểu đội Long Hoa gặp Tô Lai...
"Sau đó thế nào?" Tạ Linh Dụ nghiêm túc lắng nghe.
Thạch Tùng Hạ biểu đạt càng ngày càng mạnh mẽ: "Văn Chương thấy Tô Lai thì cứ như bị quỷ mê hoặc, sống chết muốn đi cùng cậu ta, bảo vệ cậu ta! Vừa hay chúng tôi cũng đi căn cứ Cảnh Lai, liền cùng đi, chúng tôi cả đường hộ tống bọn Tô Lai trở về, không nghĩ tới khi về đến căn cứ, Tô Lai lại giả bộ như không quen biết chúng tôi, không chỉ để bảo vệ đuổi chúng tôi ra ngoài, còn vu khống chúng tôi bắt cóc cậu ta!"
"Văn Chương đâu?"
"Câu ta giữ Văn Chương lại, cái tên đàn ông Văn Chương không biết xấu hổ kia, thế mà lại đi phụ hoạ cho những lời nói xằng nói bậy của tên Tô Lai chưa từng gặp mặt đó." Thạch Tùng Hạ càng nói càng tức.
"Như vậy à..." Tạ Linh Dụ sáng tỏ.
Vừa muốn xây dựng căn cứ, liền gặp được người thích hợp.
Anh ra vẻ ngây thơ, mời Long Hoa tiểu đội: "Vừa hay tôi cũng muốn xây dựng căn cứ, mọi người có sẵn lòng cùng tôi xây dựng không?"
- ----
Nắng: Sắp có biếnnnnn