Chương 47: Sự dịu dàng cuối cùng.
***
Lúc Tạ Linh Dụ kết thúc cộng cảm, Sở Hiêu Trần vẫn nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đen trầm.
Thấy anh mở mắt thì hắn khẽ cười, nói: "Bé yêu lại gần tôi thêm chút."
Tạ Linh Dụ nhìn cơ thể hai người bọn họ đang dính lấy nhau, cảm thấy như này đủ gần rồi.
Anh nhìn vào mắt Sở Hiêu Trần, lại nhích thêm chút nữa.
Có thể là Sở Hiêu Trần không hài lòng với việc chỉ mới chạm ngực vào nhau.
"Tôi muốn chủ nhân hôn tôi nữa cơ." Lúc mặt Tạ Linh Dụ sát lại gần cổ hắn, hắn lại đưa ra yêu cầu.
"Được đàng chân lân đàng đầu." Tạ Linh Dụ nắm lấy cằm Sở Hiêu Trần nói.
"Muốn mà, chủ nhân cho tôi đi." Sở Hiêu Trần hôn lên bả vai Tạ Linh Dụ, làm nũng với anh.
Tuy rằng mánh khóe làm nũng của hắn cứng nhắc vô cùng nhưng Tạ Linh Dụ lại rất hưởng thụ.
Anh thích Sở Hiêu Trần thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ của mình.
Tay anh chống trên gối đầu của hắn, hôn một cái cực nhẹ, vừa chạm vào liền tách ra.
"Chủ nhân chơi xấu." Sở Hiêu Trần chậm chạp hôn đến nơi Tạ Linh Dụ bị thương, liếm từng chút từng chút máu đi.
"Không cho ý kiến." Cánh tay Tạ Linh Dụ không chống được lâu, cơ thể mềm nhũn trong ngực Sở Hiêu Trần.
"Chủ nhân thật là bá đạo." Sở Hiêu Trần xoa nhẹ hõm trên eo Tạ Linh Dụ, anh nhạy cảm run rẩy cả người, "Tôi thích sự bá đạo của chủ nhân, tốt nhất chỉ bá đạo với tôi thôi."
Tay Sở Hiêu Trần vẫn sờ hõm Apolo, Tạ Linh Dụ chôn mặt vào vai hắn, thở dốc.
Đợi đến khi Sở Hiêu Trần xử lý sạch sẽ tất cả các vết máu vương trên da anh, hắn mới chịu buôn bàn tay giày vò Tạ Linh Dụ nãy giờ ra.
Hô hấp nóng như lửa thở vào tai Tạ Linh Dụ, anh nghe thấy hắn nói: "Chủ nhân cố ý ở gần tôi như vậy chính là không muốn cho tôi ngủ ngon."
Tạ Linh nghe thấy những lời này thì có hơi buồn cười, bình tĩnh đáp: "Đúng rồi, em muốn ngủ cùng anh. Anh không cảm kích thì em ngủ một mình."
Nói xong Tạ Linh Dụ liền đứng dậy, quả nhiên bị Sở Hiêu Trần kéo lại ôm vào lòng.
"Không cho." Sở Hiêu Trần ngồi dậy, để anh ngồi trên đùi mình, "Tôi muốn chủ nhân ngủ với tôi."
"Nhưng anh không ngủ được thì sao?" Tạ Linh Dụ vừa xoa đầu Sở Hiêu Trần vừa nói.
"Tôi không cần ngủ, tôi chỉ cần ôm em thôi." Sở Hiêu Trần quyến luyến cọ lên mặt Tạ Linh Dụ, "Chủ nhân sẽ luôn nhớ tôi chứ?"
Tạ Linh Dụ dừng nghịch tóc Sở Hiêu Trần, rất chi là vô tình nói: "Em sẽ chỉ nhớ người luôn bên cạnh em thôi."
"Vậy chủ nhân chỉ có thể nhớ tôi." Sở Hiêu Trần có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, "Tôi sẽ là người duy nhất luôn ở bên cạnh em."
Tạ Linh Dụ cảm thấy câu tuyên ngôn bá đạo này của Sở Hiêu Trần rất thú vị, nói: "Được thôi, nếu như anh có thể ở bên cạnh em mãi mãi thì em sẽ không ký ước với những vong linh khác, vĩnh viễn chỉ ký khế ước với một mình anh thôi."
Trên cổ bỗng cảm thấy đau nhẹ, là Sở Hiêu Trần lại cắn rách vết thương đã lành của anh.
Trên môi hắn còn dính máu đỏ tươi, hắn đút máu này vào trong miệng Tạ Linh Dụ.
"Chủ nhân lại lừa tôi." Tạ Linh Dụ không thích vị máu của mình lắm, ghét bỏ thè lưỡi ra, lại bị Sở Hiêu Trần ngậm lấy.
Hắn nuốt hết máu trong miệng Tạ Linh Dụ, oán giận nói: "Chủ nhân mới vừa ký khế ước với bông hoa hỏng kia, tôi không phải là duy nhất của chủ nhân."
Tạ Linh Dụ cảm thấy hình như bản thân ngửi được mùi giấm ấu trĩ thật nồng, anh hôn lên môi hắn, nói: "Nếu anh có thể làm được chuyện kia thì em sẽ giải trừ tất cả những khế ước mà em có, được không?"
Ánh mắt Sở Hiêu Trần bỗng nhiên tối lại, khàn giọng nói: "Được, chủ nhân nói được làm được."
"Nhất định." Tạ Linh Dụ tựa như khen thưởng cắn lên bả vai của hắn.
Nửa đêm, mưa dần nhỏ lại, lộ ra ánh trăng thấp thoáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ yên tĩnh.
Tạ Linh Dụ nhìn đám mây đen còn chưa tan ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ chuyện gì. Cho dù đang ngủ, Sở Hiêu Trần vẫn ôm lấy vai anh không buông.
Tất cả đều lặng im, Tạ Linh Dụ ngồi dậy, tỉ mỉ cẩn thận dùng ngón tay khắc họa lại khuôn mặt của Sở Hiêu Trần.
Đợi đến khi anh nhìn đủ rồi mới cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, thở dài một cái.
Khi anh định buông tay ra thì những ngón tay bị giữ chặt lại.
"Không ngủ được sao? Sơ Sơ?" Không hề cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện, Tạ Linh Dụ rất tự nhiên hỏi thăm trạng thái giấc ngủ của hắn, hai mắt long lanh có vẻ rất ngây thơ trong sáng.
"Chủ nhân buổi tối không ngủ lại sờ trộm tôi, chẳng lẽ là thật sự muốn làm chuyện vợ chồng với tôi sao?" Sở Hiêu Trần nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Hừm, xem tâm trạng em thế nào đã." Ngón tay anh không an phận khẽ cào lòng bàn tay hắn, đáp rất tùy ý.
Sở Hiêu Trần hết cách với Tạ Linh Dụ, zombie có thể nhìn rõ ở trong đêm nên trong mắt hắn, Tạ Linh Dụ ngày đêm đều giống nhau.
Điểm khác nhau chính là trên người có thêm những dấu hôn như hoa đào cùng vết cắn, mê người vô cùng.
Sở Hiêu Trần sao có thể cưỡng lại cám dỗ như vậy....
Cảm giác được cánh tay ôm mình lại chặt hơn, Tạ Linh Dụ cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Là người yêu thì phải làm chuyện người yêu nên làm đúng không? Nhưng chúng ta chỉ mới ôm hôn nhau, chúng ta không phải là cặp đôi đủ tư cách rồi..."
Vừa nói Tạ Linh Dụ vừa làm bộ làm tịch thở dài.
"Vậy chủ nhân muốn làm chuyện người yêu nên làm sao?" Giọng của Sở Hiêu Trần càng trầm hơn, Tạ Linh Dụ nói thật nhẹ nhàng, ôm nhau... hôn nhau...
"Không muốn." Tạ Linh Dụ miệng thì thẳng thừng từ chối nhưng lại cắn ra một vết cắn mờ trên lưỡi Sở Hiêu Trần.
Việc từ chối nằm trong suy đoán của Sở Hiêu Trần, nhưng vết cắn thì không, hắn không cảm thấy thất vọng ngược lại còn cảm thấy Tạ Linh Dụ đáng yêu vô cùng, khiến hắn không hiểu sao cảm thấy hơi phấn khích.
Nhưng dù có có phấn khích như nào hắn cũng sẽ không làm trái với ý của Tạ Linh Dụ, cưỡng ép anh làm chuyện gì đó.
"Em có một nhiệm vụ." Tạ Linh Dụ đột nhiên nói một câu không hề liên quan xíu nào, nếu lúc này hệ thống đang ở đây nhất định sẽ làm ầm lên ngăn không cho anh nói ra.
"Hửm?" Sở Hiêu Trần kiên nhẫn nghe Tạ Linh Dụ nói.
"Hoàn thành xong nhiệm vụ này em sẽ cùng anh làm chuyện người yêu nên làm cho được không?" Nói đến đây, Tạ Linh Dụ hiếm khi cảm thấy ngại ngùng, "Chúng ta cùng nhau làm chuyện... chuyện vợ chồng..."
"Được, tôi chờ chủ nhân." Sở Hiêu Trần cuối cùng cũng cười, không nhịn được hôn lên vành tai đỏ bừng của Tạ Linh Dụ.
Anh kéo chăn lên kín đầu, chỉ để lộ cánh tay ra ngoài, tay Sở Hiêu Trần men theo khe hở của chăn chui vào, đan tay với bàn tay kia đồng thời ôm chặt lấy chủ nhân của hắn.
"Chủ nhân sẽ luôn dẫn theo tôi chứ?" Âm thanh xuyên qua lớp chăn, có vẻ rầu rĩ không vui.
"Sẽ." Trả lời giọng nói đó là một lời khẳng định chắc chắn nhưng không thể nghe thấy.
Qua nửa đêm lại tí tách mưa nhỏ một đợt, hôm sau là một ngày trời nhiều nắng.
Lúc Tạ Linh Dụ tỉnh lại bên cạnh đã trống không, ngay cả chỗ bên cạnh chăn cũng đã lạnh rồi.
Tạ Linh Dụ dường như không hề bất ngờ, giống như bình thường mặc quần áo tắm rửa ăn cơm, chỉ là lúc vừa tỉnh dậy ngồi trên giường lâu hơn một chút.
Lúc mở cửa ra thì thấy Trần Đinh đang buồn chán chơi nhảy ô ở ngoài.
Thấy Tạ Linh Dụ ra, Trần Đinh lập tức dừng hành động không có tí khí khái nam nhi của mình lại, bình tĩnh ho khan hai tiếng.
"Lão đại." Trần Đinh ngó vào trong phòng, ngạc nhiên phát hiện thế mà không có ai ra ngoài.
Trần Đinh vốn cho rằng cảm giác của mình bị sai, không ngờ tới Sở Hiêu Trần thực sự không ở trong trấn nhỏ.
"Đi thôi." Tạ Linh Dụ nhẹ giọng nói, mang cảm giác như người bề trên trời sinh.
Trần Đinh suýt chút nữa "vâng" một tiếng, nói hoàng hậu nương nương mời người đi bên này, để Tiểu Đinh dẫn đường cho người.
Hắn lắc đầu, như không có chuyện gì đi về phía trước.
Tạ Linh Dụ che giấu hơi thở quá gây chú ý của mình đi, quan sát cư dân đi tới đi lui trong trấn nhỏ, náo nhiệt, bận rộn, đủ đầy, vui vẻ.
Đây là cảnh sinh hoạt Tạ Linh Dụ chưa từng nghĩ tới, khi anh còn nhỏ anh có hai nguyện vọng: Mạnh lên, Sống mãi mãi bên cạnh vong linh của mình.
Khi trưởng thành rồi suy nghĩ của Tạ Linh Dụ vẫn không thay đổi, ở cái thế giới tôn sùng kẻ mạnh kia của anh, mạnh mẽ chính là giấy thông hành bậc nhất.
May mắn là trong khoảng thời gian gian nan nhất anh có một vong linh có thể bảo vệ anh.
Tạ Linh Dụ trời sinh thích mạo hiểm, anh không thích bị gò bó, càng không thích bị người ta điều khiển hành động.
Ở cái thế giới kỳ quái trong sách này, Tạ Linh Dụ có thể duy trì sợi dây cuối cùng không đứt đoạn là bởi vì ở đây anh đã có được một búp bê em bé mà anh rất rất thích.
Chỉ là vậy giờ cậu nhóc này có khả năng sắp biến mất, bị người ta tháo rời các bộ phận trên cơ thể, móc bông ra, sau đó cẩu thả may lại, làm cho nó chồng chất vết thương không đâu vào đâu.
Tạ Linh Dụ không thích, anh không thích đồ của mình bị người khác làm bẩn.
"Lão đại, Ôn Cảnh Diệu ở trong chờ ngài." Trần Đinh dẫn anh tới phòng tiếp khách của căn cứ Vinh Hoa, đây là thành quả sau khi Trần Gia mang người tới cải tạo lại căn phòng bỏ hoang.
Đã có căn cứ của mình thì loại phòng làm việc như này hẳn là cũng nên có một cái.
Bên trong không chỉ có mình Ôn Cảnh Diệu, còn có Chu Lạc và Tô Lai đã lâu không gặp.
Tô Lai hốc hác hơn trước nhiều, các cơ trên mặt trùng xuống, gương mặt cũng không còn tươi tắn như trước, trong ánh mắt ngập tràn oán hận cay nghiệt, u ám nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ, chỉ khi chạm mắt với Ôn Cảnh Diệu mới để lộ ra ái mộ và sùng bái.
Chu Lạc cũng không quan tâm Tô Lai như trước nữa mà ngồi ở một bên ghế cách xa cậu ta.
Ngồi giữa Tô Lai và Chu Lạc chính là người đứng đầu căn cứ Cảnh Lai thần bí của từng gặp mặt, Ôn Cảnh Diệu.
Trần Đinh cũng chưa từng gặp Ôn Cảnh Diệu, trong thông tin hắn điều tra được cũng không có ảnh, chỉ biết ông ta khoảng 40 tuổi và không có tật xấu gì.
Ôn Cảnh Diệu bảo dưỡng nhan sắc khá tốt, nhưng khác với vẻ xinh đẹp không thay đổi của Tô Lai, khi ông ta cười ở đuôi mắt xuất hiện dấu vết của năm tháng, trông rất là bình dị gần gũi.
Trần Đinh nhìn thân hình cao gầy của Ôn Cảnh Diệu, vẻ mặt hoà nhã ung dung, trong tiềm thức cảm thấy ông ta không phải là người đàn ông như thế này.
Chí ít thì ông ta cũng phải có bụng bia mới đúng, Trần Đinh nghĩ thầm, có lẽ cũng không cao như vậy.