Chương 38: Hôn cái nào
***
Sở Hiêu Trần không tin được nhìn Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ nhón chân có hơi mệt, nhưng anh cố gắng để nhìn thẳng Sở Hiêu Trần, tuy rằng vẫn không thể ngang tầm mắt được, bởi vì Sở Hiêu Trần thật sự rất cao.
Anh muốn lén đặt chân xuống, nhưng hành động nhỏ của anh còn chưa làm được đã bị Sở Hiêu Trần nâng mông ôm trở lại cửa sổ.
Ngoài cửa sét đánh đùng đoàng, không biết khi nào thì trời mưa.
Không cộng cảm, lại có tiếng sấm che đậy, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Tô Lai và Chu Lạc.
Sở Hiêu Trần vùi đầu vào hõm vai Tạ Linh Dụ, một lúc lâu sau thỏa mãn thở dài một tiếng, Tạ Linh Dụ cũng ôm Sở Hiêu Trần, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Mãi sau đó Sở Hiêu Trần mới ngẩng đầu, vuốt vuốt mái tóc đen bù xù của Tạ Linh Dụ, niềm vui trong mắt sắp tràn ra ngoài, hắn nói nhỏ với Tạ Linh Dụ: "Chủ nhân, tôi rất vui."
"Ừm." Hiển nhiên lúc này tâm trạng của Tạ Linh Dụ cũng rất tốt.
Tạ Linh Dụ rõ ràng không phải người sẽ kiềm chế ham muốn của mình, Sở Hiêu Trần thật sự đã chạm vào tim anh, rõ ràng đã nói cho hắn anh không muốn biết quá khứ của hắn, nhưng hắn vẫn dùng cách này để cho anh thấy, bá đạo y chang lúc trước.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ tâm lặng như nước, nhưng khi ở những ký ức cùng cảm xúc theo cộng cảm truyền đến người, Tạ Linh Dụ mới biết thì ra mình lại dễ mềm lòng như vậy, rốt cuộc thì bản thân vẫn không bỏ được.
Món đồ chôn xuống đáy lòng, không phải chỉ cần cố tình quên đi là sẽ thật sự biến mất.
Đặc biệt là hình ảnh kia, trong cùng một phòng học, cái cảm giác cô độc mênh mông vô bờ bao trùm lấy tiểu zombie của anh, khiến anh không nhịn được đỏ bừng hai mắt. Trong tất cả các hình ảnh, vĩnh viễn chỉ có một mình hắn.
Giống như anh, trước khi "anh ấy" xuất hiện vĩnh viễn chỉ có một mình, sau khi "anh ấy" đi mất anh cũng chỉ có một mình cho đến khi gặp được Sở Hiêu Trần...
Sở Hiêu Trần lau nước mắt trên khóe mắt của Tạ Linh Dụ, dịu dàng hỏi anh: "Sao lại khóc?"
"Không sao, mỏi mắt mà thôi." Tạ Linh Dụ cảm thấy hơi mất mặt, sao lại khóc rồi.
"Không khóc, tôi ở đây." Sở Hiêu Trần vỗ nhẹ lưng anh, giống như dỗ em bé, "Không sợ."
Không biết bên ngoài đã mưa to từ khi nào, trên trời có vài tia chớp sẹt qua, Sở Hiêu Trần chỉ nghĩ là Tạ Linh Dụ bị cảnh tượng lúc sáng lúc tối này dọa sợ, có lẽ là vì chuyện khác, nhưng hắn sẽ không nói ra.
Hắn ôm báu vật của mình, nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ bị nước mưa cùng gió mạnh tàn phá tan tác, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Tạ Linh Dụ vốn không muốn khóc, nhưng Sở Hiêu Trần dỗ như vậy, anh khóc càng dữ dội hơn.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên mặt anh, nhưng không phát ra âm thanh, nhìn qua vô cùng đáng thướng.
Anh đã quen không khóc ra tiếng.
Ngực áo đồng phục của Sở Hiêu Trần gần như đã ướt đẫm, hắn chỉ ôm Tạ Linh Dụ, mặc cho anh khóc.
Hồi lâu sau, Tạ Linh Dụ cuối cùng cũng miễn cưỡng ngừng khóc.
Anh cúi đầu, nhìn mảnh vải ướt đẫm của Sở Hiêu Trần, không muốn ngẩng đầu lên.
Lúc này cằm anh bị Sở Hiêu Trần nắm lấy, trong khung cảnh sáng tối đan xen, đôi mắt vàng kim của Sở Hiêu Trần cực kỳ rõ ràng, bên trong ngập tràn dục vọng Tạ Linh Dụ quen thuộc cùng với sự đơn độc thuộc về động vật máu lạnh ác nghiệt.
Sở Hiêu Trần luôn là người mâu thuẫn như thế.
"Chủ nhân, dáng vẻ khi khóc của em thật đáng yêu." Trong tiếng mưa rơi, giọng nói của Sở Hiêu Trần vô cùng tà khí âm u.
Tạ Linh Dụ: "Rõ ràng rất xấu..."
"Không xấu, nhưng mà nếu khóc ở nơi khác, sợ là càng đẹp hơn." Mặt Sở Hiêu Trần cách Tạ Linh Dụ rất gần, vừa nói vừa chuyển chủ đề, "Tôi không muốn chủ nhân khóc vì người khác, tôi muốn chủ nhân chỉ khóc vì một mình tôi, tôi muốn trong lòng chủ nhân chỉ có một mình tôi."
"Không thể đâu." Tạ Linh Dụ dùng giọng mũi mềm mềm sau khi khóc xong nghiêm túc trả lời Sở Hiêu Trần.
Anh sẽ không tiếp tục dung túng cho Sở Hiêu Trần có suy nghĩ điên cuồng như thế nữa, trước kia khi không coi hắn là một con người anh có lẽ sẽ đồng ý, Tạ Linh Dụ sẽ cố gắng thỏa mãn thú cưng của mình.
Bởi vì chỉ là thú cưng mà thôi.
Nhưng mà tiểu zombie bây giờ là một con người hoàn chỉnh, linh hồn hắn ngang bằng với Tạ Linh Dụ, anh cần đối xử bình đẳng với hắn.
Anh sẽ không lừa gạt hắn.
Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, hơi lo lắng sợ hắn sẽ làm ra hành động ấu trĩ hay bá đạo nào đó.
Nhưng Sở Hiêu Trần chỉ ôm anh cười nhẹ một cái.
"Đừng bận tâm, chủ nhân, tôi sẽ làm được, tôi sẽ khiến trong lòng em chỉ có một mình tôi."
Tạ Linh Dụ bất đắc dĩ đỡ trán, anh phát hiện Sở Hiêu Trần vô cùng cố chấp với chuyện "thuộc về mình hắn" này, tuy rằng điều này gần như là không thể đối với Tạ Linh Dụ.
Nếu anh không gặp qua vong linh đầu tiên của mình thì chuyện này có lẽ còn có khả năng.
Sở Hiêu Trần cường thế tiến tới, Tạ Linh Dụ theo bản năng lùi lại, đụng phải cửa sổ, tay Sở Hiêu Trần chắn sau đầu anh, giúp anh không bị đụng đau.
"Vậy được rồi, bây giờ chúng ta hôn một cái đi." Sở Hiêu Trần hình như không muốn tiếp tục chủ đề kia nữa, hắn nghiêm túc nói với Tạ Linh Dụ.
Hả? Hả? Sao đột nhiên lại muốn hôn?
"Vì sao?" Tạ Linh Dụ hai mắt mở to.
"Không phải em nói cho tôi một cơ hội sao?"
"Nhưng cho anh một cơ hội đâu có nghĩa là chúng ta có thể hôn nhau..."
"Vậy có nghĩa là gì? Chủ nhân tha thứ cho tôi, tôi vẫn còn là zombie của chủ nhân, trước kia có thể hôn tại sao bây giờ lại không?" Sở Hiêu Trần áp bức lại gần.
"Không phải..." Tạ Linh Dụ phát hiện bản thân thật sự không nói rõ được, "Anh trước kia và bây giờ khác nhau, ít nhất thì em thấy không giống nhau. Nhưng mà không thể tùy tiện hôn được..." Tạ Linh Dụ khó khăn giải thích, nhưng mà càng giải thích càng loạn.
Bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì, đau đầu nhớ lại vì sao bản thân lại nói sẽ cho Sở Hiêu Trần một cơ hội chứ.
"Vì sao không thể?" Sở Hiêu Trần như thấy chuyện lạ truy hỏi: "Chúng ta không phải là người yêu sao?"
"Nhưng..." Đầu óc Tạ Linh Dụ càng thêm bối rối, hơi cạn lời, sao lại biến thành người yêu rồi?
"Chủ nhân vừa mới khóc xong, không muốn vui vẻ một chút sao?" Giọng nói Sở Hiêu Trần kèm theo chút dụ dỗ không dễ phát hiện, "Khi tôi hôn chủ nhân, em cũng rất thoải mái mà đúng không?"
Mặt Tạ Linh Dụ đỏ lên, những vấn đề suy nghĩ vừa nãy toàn bộ biến thành mớ hỗn độn.
Xúc cảm cực kỳ thân mật hiện lên trong tâm trí Tạ Linh Dụ, rõ ràng cứ như vừa xảy ra xong vậy.
Có lẽ do giọng điệu của Sở Hiêu Trần quá dụ hoặc, có lẽ là cảm giác cô độc kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng Tạ Linh Dụ, sâu trong trái tim anh bức thiết muốn dùng một cách nào đó chứng minh anh không một mình trong thế giới xa lạ này.
Chỉ là anh còn hơi do dự, anh cảm thấy bản thân không nên dễ dàng đồng ý, nếu không rất có thể sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn.
"Chủ nhân, tôi đói, tôi khó chịu lắm." Sở Hiêu Trần thay đổi cách thức tiếp tục nài nỉ Tạ Linh Dụ, "Chủ nhân, rất lâu rồi tôi chưa uống máu em, tôi chỉ muốn uống máu của em, tôi chỉ có em thôi, chủ nhân..."
Hắn không hy vọng xa vời thật sự có thể hôn Tạ Linh Dụ, hắn chỉ muốn chạm vào chủ nhân của hắn một cách thân mật hơn thôi.
Sở Hiêu Trần hạ thấp người xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Dụ, anh cảm thấy hắn như con sói con đang làm bộ làm tịch, dùng phương thức vụng về nũng nịu với con người duy nhất nó nhận định.
Tạ Linh Dụ run rẩy nâng tay lên, anh không biết vì sao tay mình lại run.
Anh chỉ vô thức ôm lấy mặt Sở Hiêu Trần, nói: "Được, đồng ý với anh."
Sở Hiêu Trần nhìn Tạ Linh Dụ vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra, trên đó có một vết máu đỏ tươi, cứ như mời ai nhấm nháp món ngon tuyệt đỉnh này.
Thiên thần nhỏ của hắn chủ động hiến tế mình cho tên ác quỷ là hắn này.
Toàn thân ác quỷ run lên vì hưng phấn, không do dự cuốn sạch tất cả những gì thiên thần nhỏ dâng lên, hắn chậm rãi nhưng không thể coi nhẹ vuốt ve xương bả vai của thiên thần nhỏ, giống như muốn tìm xem đôi cánh biến mất kia ở đâu.
Đối lập với hành động trên tay là nụ hôn của hắn, Tạ Linh Dụ cơ hồ không chịu nổi, chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tay Sở Hiêu Trần cuối cùng di chuyển xuống eo Tạ Linh Dụ, nhẹ nhàng xoa bóp, cả người Tạ Linh Dụ mềm nhũn.
Khi tách ra Sở Hiêu Trần còn giữ chặt eo Tạ Linh Dụ, phòng anh không cẩn thận trượt xuống.
"Chủ nhân, uống thật ngon, tôi rất hài lòng." Hắn hôn từng cái từng cái lên khóe miệng Tạ Linh Dụ, "Em thoải mái không? Chủ nhân."
"Ừm..." Đầu óc Tạ Linh Dụ mơ hồ, chỉ biết thuận theo trái tim đáp lời.
Sở Hiêu Trần lòng thành ý thật mà cười, nói: "Còn có cái càng thoải mái hơn."
"Cái gì?" Tạ Linh Dụ vô thức hỏi theo.
"Về sau em sẽ biết." Sở Hiêu Trần ôm Tạ Linh Dụ từ trên cửa sổ xuống, "Trời mưa rồi, chúng ta về nhà được không?"
"Được..." Tạ Linh Dụ không hề suy sét đến việc không có ô.
Sở Hiêu Trần ôm anh về ngôi nhà trong ảo cảnh của mình.
Tạ Linh Dụ đã ngủ quên trong lồng ngực hắn rồi, Sở Hiêu Trần đặt anh xuống giường, bật đèn ngủ lên.
Giường hắn rất nhỏ, hai người cùng ngủ đương nhiên không thoải mái, trong lúc ngủ Tạ Linh Dụ cũng cảm nhận được, anh mò mẫn đè cả người lên thân thể Sở Hiêu Trần mà ngủ.
Đầu Tạ Linh Dụ vừa hay gối lên ngực Sở Hiêu Trần, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, giống với hô hấp trong lồng ngực hắn.
Hắn sờ sờ gương mặt Tạ Linh Dụ, nói nhỏ: "Hôm nay đúng là để tôi được hời rồi, hy vọng rằng sau khi ra ngoài em cũng có thể đối với tôi như vậy."
Một mùi hương cực nhạt lan tỏa trong không khí, Tạ Linh Dụ không ngửi thấy.
Sở Hiêu Trần ngửi được, cả ảo cảnh trước lẫn ảo cảnh này mỗi một nơi đều tồn tại mùi hương này.
Sớm hơn nữa thì, khi Sở Hiêu Trần đến thị trấn nơi bệnh viện sụp đổ đã nhận thấy mùi hương này bao phủ thẩm thấu khắp thị trấn.
Mới đầu hắn không quá để ý mùi hương kia, nhưng mà hành động Tạ Linh Dụ khác thường như thế, đầu óc cũng vô cùng hồ đồ, kẻ ngốc mới không phát hiện được dị thường.
Mùi hương này không có tác dụng với zombie, nhưng sẽ làm con người bình thường dần dần mất đi lý trí, sau đó nghiện cảm giác này, cuối cùng thuần phục người tạo ra mùi hương.
Đồng thời mùi hương này còn rất có hại cho cơ thể.
Sở Hiêu Trần cắt ngón tay bản thân, đút máu vào trong miệng Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ dường như rất khát, hút rất mạnh.
"Không cần vội, em muốn bao nhiêu cũng có." Sở Hiêu Trần cũng mặc kệ Tạ Linh Dụ có nghe không, nuông chiều vỗ về: "Ngày mai sẽ tốt thôi."
Tạ Linh Dụ từ từ chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, bình yên ngủ tiếp.
"Bé yêu à, ông ta dám đối xử như thế với em, em nói xem nên để ông ta chết như nào thì tốt? Hay là khiến ông ta.... sống không bằng chết..." Sở Hiêu Trần chạm nhẹ lên đôi môi ướt át của Tạ Linh Dụ, giống như hôn quân chỉ cần mỹ nhân không màng giang sơn trong lịch sử.
Mà Tạ Linh Dụ chính là vị ái phi họa thế kia.