Hỏi đường rất lâu, mới tìm được chỗ của Tử Đường Sơn Trang.
Chỉ có một mình Lâm Hiên Phượng ngồi trước cửa sơn trang, đầu hơi rũ xuống, tùy ý thắt một cái kết nhỏ ở đuôi tóc dài gần chạm đất, dường như đã vô cùng mệt mỏi.
Tôi đi đến bên y, có hơi ủ rũ lên tiếng, “Hiên Phượng ca, ta không thể kêu huynh ấy trở về, xin lỗi.”
Lâm Hiên Phượng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sầu muộn lại mang chút mê mang.
Tôi sợ nhất là nhìn thấy y như thế.
“Ta… ta sẽ tiếp tục tìm huynh ấy.” Ngoại trừ câu này cũng không biết nói gì cho phải nữa.
Y đứng dậy, đi đến gần tôi hơn chút.
Tôi nhất định là đần thối, thế mà lại không tự chủ lùi một bước.
Lùi xong lại cảm thấy không ổn, rồi lại tiến lên một bước.
Thế này càng không ổn, khoảng cách hình như gần hơn đôi chút… Gần đến cơ hồ có thể ngửi được cái mùi thoang thoảng trên người y.
Hơi chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Đệ đang làm gì đó.” Y có hơi không kiên nhẫn nói.
Tôi nuốt nước miếng, nhỏ tiếng nói, “Cái đó… Gần đây ngươi trở nên dữ quá…”
Giống như mãn kinh vậy.
Y rõ ràng nhíu mày một cái, lại giả vờ cười thoải mái, “Đệ nghĩ nhiều rồi, ta không có.”
Tôi nhíu nhíu mày.
Giả vờ. Có gì phải giả vờ chứ.
Mãn kinh thì cứ nói thẳng.
Tôi cười nói, “Nếu là ta suy nghĩ nhiều thì không vấn đề gì. Bọn họ đều đã vào trong à? Chúng ta cũng vào đi.”
Vẫy vẫy tay, đi về phía trước.
Bên hông bị người dùng lực ôm lấy, tôi lảo đảo hai bước, ngã vào lòng y.
Đầu của y vùi sâu trong hõm vai tôi, hít mạnh một hơi.
Phút chốc ngây ngốc.
Gào một tiếng, “Đại ca, ngươi lại nhầm lẫn rồi… Ta không phải Hoàng đệ của ngươi!”
Y lại chẳng chút phản ứng.
Trái tim đã nảy lên rồi.
Xem ra… xem ra y là… định kỳ phát bệnh.
“Vũ Hoàng, đệ sẽ không thích người khác đâu, phải không?”
Bời vì bị chặn lại, câu nói này nghe đặc biệt không rõ ràng, thế nhưng tôi vẫn nghe vào tai không lọt một chữ.
“Này, này, này, dừng lại, đầu ngươi lại không tỉnh táo rồi.”
Lâm Hiên Phượng buông tôi ra, giật mình, sắc mặt có hơi khó coi, “Xin lỗi, ta đích thực lại không tỉnh táo rồi.” Suy nghĩ chút, lại nói, “Hàn Đạm Y cho ta cảm giác không phải là người đơn giản, ngươi đừng quá tin tưởng y.”
Y lại nói giống hệt Hoa Di Kiếm.
Tôi chẳng kinh nghiệm giang hồ gì, nghe lời họ nói hẳn là không sai.
Chỉ là… Mỗi lần nhìn thấy Hàn Đạm Y đầu có hơi choáng, tôi cũng không biết rốt cuộc xảy ra nhầm lẫn gì.
Tôi gật gật đầu, theo y vào Tử Đường Sơn Trang.
Sau khi tiến vào Tử Đường Sơn Trang, cảm khái sâu sắc, người có tiền thật khác biệt.
Phượng lâu long khuyết ỷ thanh quang. [1]
Khắp đình viện đều trồng đầy danh hoa cỏ quý, đài lâu lớp lớp, ngắm núi thưởng hồ, tận cùng tuyệt mỹ.
Rất nhiều gia đinh xách theo đèn xếp giấy hoa diễu hành bên trong đại viện, đình đài xen nhau, lấp lánh ánh lửa, chiếu rọi các phòng ốc quang hoa bắn ra tứ phía, đỏ thẫm như ráng mây.
Lúc chúng tôi vào Tư Đồ lão gia đã đi ngủ, con trai của ông ta hình như cũng đi vắng.
Chị em Uất Trì đã trở về nhà trong kinh thành, lưu lại địa chỉ nhà bảo chúng tôi qua chơi.
Cứ như thế mơ màng ở lại.
Sớm hôm sau tìm Lâm Hiên Phượng lấy bạc, hẹn Uất Trì Tinh Huyền ra ngoài chơi.
Cuộc sống của ký sinh trùng cũng rất hạnh phúc.
Phố xá Trường An, dân cư đông đúc, thuyền lương tụ tập.
Dân chúng có người nghỉ ngơi ở trà quán, có người xem tướng đoán mệnh, có người trong quán cơm dùng bữa.
Một con sông Đại Vân Hà vắt ngang nội thành, trên sông tàu thuyền qua lại, đầu đuôi nối nhau, hoặc người kéo dây thuyền, hoặc thuyền phu chèo thuyền, có chở đầy hàng hóa, đi ngược dòng nước, có cặp bờ bỏ neo, đang khẩn trương dỡ hàng.
Bắc ngang qua sông là một cầu vòm bằng gỗ quy mô vĩ đại, kết cấu tinh xảo, hình thức ưu mỹ.
Tựa như phi hồng, tên cổ là cầu Phi Hồng.
Đây là bến cảng cầu Phi Hồng vang danh xa gần, ngựa xe như nước, rộn ràng phồn vinh.
Vòng qua cầu Phi Hồng, có một lầu gác sắc tươi mới.
Ngọc Hương Lâu.
Nhìn những nữ tử chèo kéo khách nhân, Uất Trì Tinh Huyền nói, “Đệ ở nơi này đã nhiều năm, vẫn luôn bị tỷ tỷ trói buộc, không có cơ hội đi nhìn thử tư sắc của mấy mỹ nhân, thật đáng tiếc.”
Tôi cười âm hiểm, “Đây không phải là có cơ hội rồi sao? Đi nào, chúng ta vào mở rộng tầm mắt!”
Hai người vỗ tay một cái, cân nhắc ngân lượng trong tay mình, mua hai cây quạt giấy, đi về phía Ngọc Hương Lâu.
Vừa bước vào Ngọc Hương Lâu thì đã có một tú bà tiêu chuẩn – Cũng chính là một tú bà phù hợp với tưởng tượng của tôi – bước đến.
“Ôi chao, hai vị công tử ca, muốn gọi cô nương thế nào vậy.”
Nghe đi, giọng điệu này mới là tú bà chính tông.
“Chúng ta từ vùng khác đến, nghe nói kinh sư nữ tử mỹ mạo nhiều vô số kể, ma ma san, nếu không thì bà cứ gọi vài người đến, xem hai huynh đệ bọn ta có vừa ý hay không.”
(Chữ san ở đây là kính ngữ trong tiếng Nhật)
Tôi mở quạt xếp ra, khẽ huơ vài cái.
Nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Uất Trì Tinh Huyền, tôi liền biết mình sắm vai công tử ăn chơi trác táng giống đến mức nào.
Tú bà nói, “Ôi chu cha, vị công tử này, ma ma ta thích nhất tiểu tử tuấn tú như ngài thế này, các ngài nhất định đã nghe danh tiếng Trường An đệ nhất kỹ Tuyên Uyển Nhi rồi chứ? Năm đó khi ma ma ta còn làm cô nương đã từng gặp qua Ban Tư Tư, cô ta so với Uyển Nhi của chúng ta, quả thật là kém xa.”
Tuyên Uyển Nhi tôi đã nghe qua.
Lâm Hiên Phượng từng nói, cô ta là một trong tam đại mỹ nữ của võ lâm Trung Nguyên.
Trong đầu hiện lên dung nhan tuyệt thế vô song của Hải Đường.
Tuyên Uyển Nhi nhất định không thua kém.
Chỉ là… Ban Tư Tư là ai?
Tôi hồ nghi nhìn Uất Trì Tinh Huyền.
Y lội vàng lấy quạt xếp che mặt chúng tôi, nhỏ tiếng nói bên tai tôi, “Trong mười năm gần đây, dung mạo của Ban Tư Tư và Thượng Quan Nhã Ngọc là hai người được ca tụng nhiều nhất. Ban Tư Tư vốn cũng là danh kỹ trong một thanh lâu ở Trường An, bán nghệ không bán thân, lần đầu được chuộc thân rồi lại quay về, lần thứ hai bán ra thì gả cho người, kết cục vẫn là chết.”
Tôi gật gật đầu, “Ồ, hồng nhan bạc mệnh.”
Ngược lại nói với tú bà, “Vậy Tuyên Uyển Nhi thật sự đẹp như thế? Không tin tưởng lắm. Nếu nàng ta xinh đẹp, tại sao lại không nổi danh bằng Ban Tư Tư.”
Tú bà nói, “Hi hi, công tử, Ban Tư Tư kia nổi danh như thế, là bởi vì cô ta gả hết lần này đến lần khác, trên giang hồ ai mà không biết chứ, lần đầu tiên cô ta bị người ruồng bỏ thì không nói, lần thứ hai khó khăn lắm mới tìm được một người thật lòng yêu cô ta, nhưng cô ta lại chạy đi dụ dỗ cung chủ của Trọng Hỏa Cảnh, kết quả cung chủ người ta chơi xong rồi cũng vứt bỏ, cô ta lại tìm đến đại hội anh hùng nói một đống lời lẽ khiến người ta thương lại, nhưng Liên cung chủ chẳng có một chút phản ứng. Uyển Nhi thì lại là bảo bối băng thanh ngọc khiết, tất nhiên không tiếng xấu truyền xa như cô ta rồi.”
Bàn tay vốn đang phe phẩy quạt của tôi thoáng chốc khựng lại.
“Cái gì, ngươi nói cô ta dụ dỗ ai?”
Tú bà che miệng cười lấy lòng, “Trọng Liên đấy, quan thế mỹ nhân đấy. Công tử đừng nói với ma ma ta là ngài chưa nghe qua đấy chứ.”
Tôi gật gật đầu, lại gật gật đầu, lại gật gật đầu.
Uất Trì Tinh Huyền nhỏ tiếng nói, “Vũ Hoàng, huynh đang làm gì vậy, nhanh nói chuyện đi.”
“À, cái đó, nếu ma ma đã nói vậy, thì đưa Tuyên Uyển Nhi ra đây cho bọn ta xem nào.”
Tú bà cười vô cùng niềm nỡ, “Hiện tại Uyển Nhi có khách rồi.”
Tôi nói, “Bọn ta chỉ muốn nhìn thôi, lại không bảo nàng ấy hầu hạ.”
Tú bà nói, “Nhưng mà.”
“Không nhìn thấy thì đến đây có gì thú vị, chúng ta đi.”
Kéo Uất Trì Tinh Huyền, xoay người liền bước.
Quả nhiên phương pháp trả giá tốt nhất chính là bỏ đi.
Tú bà phía sau vội vàng gọi lại, “Ơ kìa, công tử đừng đi. Chỉ cần ngài trả nổi bạc, thì sẽ để hai người gặp. Nhưng người bây giờ Uyển Nhi đang hầu hạ là người có tiền lắm…”
Không biết mấy nén bạc của Lâm Hiên Phượng có đủ hay không.
Lấy mấy thỏi nguyên bảo lấp lánh ánh bạc ra, huơ huơ trước mặt bà ta.
Tú bà chụp lấy thỏi bạc với tốc độ nhanh như chớp, nghiễm nhiên nói, “Uyên Nhi đang ở tại Hiệt Hương Viện. Công tử xin mời đi theo ta.”
Tôi giơ quạt lên, nở nụ cười mờ ám với Uất Trì Tinh Huyền.
Hai người theo tú bà tiến vào.
***
Hiệt Hương Viện.
Sân viện hệt như tên, bốn phía hương bay.
Gió thổi qua nội viện, là cơn gió màu da cam ngòn ngọt khiến người ta không thở nổi.
Dọc theo con đường này tiến về phía trước, hương hoa càng nồng nàn, thâm thúy huyền bí như khúc ca.
Còn chưa bước vào bên trong đã nghe tiếng cười đùa của các cô gái.
Tiếng cười đó tựa như khi nụ hoa nở bừng, trong trẻo động lòng, êm tai ngọt lòng.
Đến gần, lại thấy bên trong tơ lụa phất phới, cánh hoa loạn vũ, những cô gái ăn vận hoa lệ tươi sáng đang trong đám chạy khắp nơi, như đang nhảy múa, lại có chút lộn xộn.
Quan sát tỉ mỉ chốc lát, mới phát hiện các cô đang chơi trò cút bắt.
Tú bà đang định lên tiếng, lại bị tôi ngăn lại.
Một cảnh đẹp ý vui thế này.
Không một chút làm dáng, tính trẻ con nổi lên, nữ tử thế này là đẹp nhất.
Quả nhiên ông trời thiên vị con gái, ai nấy dáng vẻ lả lướt hoạt bát, mềm mại như nước.
Váy cánh chiêu hương, khúc ca hoán ngọc.
Ca vũ giữ xuân xuân như biển, mỹ nhân nhan sắc đương tựa hoa. [2]
Tâm tình thật tốt, không để ý mấy cô nói chuyện.
Thế nhưng một thời gian, chúng mỹ nhân nhao nhao lùi về một bên.
Tôi tiến trước một bước, nhìn ngang ngó dọc, không biết mấy cô chơi trò gì.
Một công tử trẻ tuổi mặc xiêm áo gấm vóc phú quý đột nhiên từ sau cây ngân hạnh sân trong bước ra ngoài.
Vóc dáng công tử kia hình như thấp hơn tôi một chút, trên mắt bịt một mảnh vải đen.
Trên đầu buộc búi tóc tử kim, phần tóc còn lại dài tới ngực, hơi có màu nâu, nhưng lại vô cùng mềm mại sáng bóng.
Chỉ thấy gương mặt y rất nhỏ, sắc mặt như ngọc, sắc môi hơi nhạt, miệng treo dáng cười khó lòng phát hiện, tựa như đang mò mẫm tìm khiếm khắp nơi đám nữ tử tản mát tứ phía.
Y từng bước đi về phía tôi, ý cười càng lúc càng rõ.
Đi thẳng đến trước mặt tôi, y bỗng dừng chân bước.
“Phi Tự? Hồ Yên? Chúc Họa? Hay là… Song Yến?”
Đoán xong, một phắt túm lấy tay tôi.
“ ‘Giai nhân tay ngọc, cười chỉnh tỳ bà.’ Thiếu gia ta sờ thế này, liền biết bàn tay vừa mềm mại vừa thon gầy này nhất định là Uyển Nhi bảo bối của ta, ha ha ha…”
Giọng cười của y biến thái cực kỳ.
Làm tôi nhớ đến Tạ Vô Hoan trong phim <Vô Cực>.
Dám nói tay của ông đây giống con gái!
Ông thử xem mày muốn làm cái trò gì.
Tay của y vẫn cứ sờ tới sờ lui, sờ cho tới bên eo của tôi.
“Ô? Vải nhung gấm, thế thì không phải Uyển Nhi. Là Thiều Hoa phải không?”
Y đo thử eo tôi một cách vô cùng không chắc chắn.
“Eo lưng thì lại thật giống Thụy Tuyết.”
Tôi thật sự sắp bị y bức điên rồi.
Đang định chửi ầm lên, thì lại nghe y nói như nản lòng, “Nàng đừng vội nói chuyện. Để thiếu gia ta đoán lần cuối nào. Bất luận nàng giả trang người khác thế nào, chỉ cần để thiếu gia thơm thế kia một cái, bảo đảm nàng sẽ lộ nguyên hình… hí hí…”
“Hí hí” kia còn chưa hí xong.
Y siết chặt bàn tay đặt nơi eo tôi, kéo tôi về phía trước –
…
… …
Mềm mềm, mềm mềm…
Hôn… hôn rồi….
Không chỉ mình tôi, đám con gái chung quanh, bao gồm cả Uất Trì Tinh Huyền… đều ngây ra.
Y buông tôi ra, nhíu mày suy nghĩ, nói, “Sao ta không cảm nhận ra được nhỉ?”
Nói xong, lại tiến tới hôn một cái.
Hôn liền mấy cái.
Cho đến sau khi tôi kêu thảm thành tiếng, y mới vội kéo mảnh vải bịt mắt xuống.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh mục tú.
Một đôi mắt to quyến luyến tựa nước suối khe trong.
Cứ như thế, ngây ngốc, nhìn tôi.
Không biết hai người đực ra trong bao lâu.
Cùng nhau nôn như điên thành tiếng.
Y bên này cầm tay áo lau miệng, tôi bên kia nhổ nước bọt phun phì phì.
Thời vận không tốt, tuyệt đối là thời vận không tốt.
Y lau cả nửa ngày, ngay cả miệng lau đến đỏ cả lên, “Cái đồ sát tài không biết tốt xấu nhà ngươi, không thấy Tư Đồ thiếu gia ta đang chơi vui vẻ ở chỗ này, lại dám biến thái đến trình độ thế à!”
Tôi khóc không ra nước mắt.
Vẻ mặt cầu xin, thở dài nói, “Tại hạ hôm nay vì muốn được nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của danh kỹ Tuyên Uyển Nhi nên mới đến, làm sao biết gặp phải một tên đệ tử long dương.”
(Đệ tử long dương: ý chỉ đồng tính nam.)
Công tử kia giận dữ biến sắc nói, “Các hạ nếu không có đam mê đoạn tụ, vậy đứng ngây ra đó để một nam tử hôn sao.”
“Chính bởi vì tại hạ rất bình thường, nên mới vì bị một nam nhân sờ bậy mà luống cuống tay chân, mong công tử lượng thứ.”
“Ngươi… Ngươi… Thật không biết xấu hổ! Ai muốn sờ bậy nhà ngươi chứ!”
Y tức đến giậm chân.
“Chuyện đã bày ra trước mắt, không cần nhiều lời.”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của y tức đến đỏ bừng, nói thì cũng tội nghiệp.
Nhưng con người tôi có cái tật, chính là không chịu thua.
“Ngươi… Ngươi nhớ cho ta, đợi ta trở về nói cho cha ta biết, nhất định phải tìm người giáo huấn ngươi!”
Chậc chậc, hay cho một cậu ấm nhà giàu, hàng dỏm tôi đây quả nhiên không sánh được với hàng thật như y.
Tôi hơi khom người nói, “Được, vậy mời Tư Đồ Tuyết Thiên công tử dẫn đường, đưa tại hạ về Tử Đường Sơn Trang.”
Y ngạc nhiên nói, “Làm sao ngươi biết ta là Tư Đồ Tuyết Thiên?”
Tuổi tác còn trẻ đã ăn mặc xa hoa như vậy, tiêu bấy nhiêu bạc để chơi đùa với gái, dáng vẻ thanh tú như thế, vừa nhìn đã biết là một người học rộng – Tuy rằng điều này tôi không muốn thừa nhận – Lại là họ Tư Đồ.
Người như thế, kinh sư có thể được bao người chứ.
Tôi nói, “Điều này không cần Tư Đồ công tử nhọc lòng, ban nãy ta tá túc tại nhà công tử, cũng khéo cùng Tư Đồ trang chủ nói một chút sự tích dũng mãnh phi thường của công tử ở Ngọc Hương Lâu.”
Tư Đồ Tuyết Thiên vội la lên, “Ngươi dám trở về cáo trạng với cha ta, ta đảm bảo sẽ giết ngươi!”
Tôi cười nói, “Giết? Ngươi dùng gì để giết?”
Y càng giận đến cực điểm, giậm giậm chân, nhưng lại không nói được gì.
Quả thật như vậy, y không biết võ công.
Chỉ là… Đây thật sự là người được gọi là “Ngọc diện thư sinh” sao.
Làm người ta không khỏi có chút thất vọng.
[1] Phượng lâu long khuyết dùng để chỉ cung điện lâu đài xa hoa. Câu này thuộc tác phẩm <Hòa Tập Hiền Hầu Học Sỹ Phân Ty Đinh Thị Ngự Thu Nhật Vũ Tế Chi Tác> [和集贤侯学士分司丁侍御秋日雨霁之作], tác giả Vi Trang, thời Đường.
[2] Trích trong Xuân Nhật Ngộ Thành [春日偶成] của tác giả Đường Ngạn Khiêm, thời Vãn Đường.