Nhìn mấy chữ trên mảnh giấy dính trên lưng tiểu nhị, tôi hưng phấn đến mắt lóe ánh vàng.
Thành công rồi, thành công rồi.
Mấy ngày trước đến đây ăn, y dám chê tôi không có tiền, lần này thì y biết tay, hí hí.
Mọi người trong khách điếm bao gồm cả chưởng quỹ đều nín cười nín đến nội thương, nhưng chẳng một ai nhắc nhở y.
Lúc này, một ông cụ nhịn đến đỏ cả mặt, cố gắng lắm mới nói được một câu, “Tiểu nhị ca, xin hỏi quý tính đại danh của cậu là?”
Tiểu nhị cười xòa nói, “Tiểu nhân…”
Y còn chưa dứt lời, tôi đứng dựa ván cửa của khách điếm, tiếp lời, “Họ Vương tên Bát.”
Nhất thời toàn bộ khách điếm cười vang.
Tiểu nhị trước là nghệch người nhìn tôi, phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung trên lưng y.
Đưa tay sờ sờ sau lưng mình, xé được tờ giấy kia xuống, đọc đi đọc lại mấy lần, tức đến mặt thoắt đỏ thoát trắng, lại không dám lớn tiếng chửi rủa.
Ước chừng y cũng đã nghe được lai lịch của Lâm thiếu gia tôi.
Tôi đang chuẩn bị bỏ đá xuống giếng đả kích y một câu, nhưng chợt cảm thấy một mùi hương quen thuộc bay đến.
Mùi hương trên người Lâm Hiên Phượng.
Tôi xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy mặt Lâm Hiên Phượng gần trong gang tấc.
Sợ đến lùi một bước vào trong khách điếm, cười khan nói, “Ha ha, ha ha, Hiên Phượng ca.”
Lâm Hiên Phượng khẽ giọng nói, “Ta tìm đệ một ngày rồi.”
Mấy ngày nay tôi luôn thích chạy ra ngoài, có thể cách xa y được chút nào hay chút nấy, sợ không cẩn thận một chút lại sẽ đụng phải tình cảnh xấu hổ như lần trước.
Trong giọng điệu của Lâm Hiên Phượng, không có oán giận, không có phẫn nộ, không có sốt ruột.
Chỉ có lo lắng.
Đi theo y cùng nhau trở về Phích Lịch Đường, thoáng chốc cứng họng.
Gần đây không biết vì sao, luôn nghĩ đến loại chuyện đó, đối tượng cũng luôn là Hiên Phượng ca.
Bản thân không rõ tại sao cơ thể mình lại biến đổi như thế, chỉ biết loại chuyện này không nên phát sinh giữa nam và nam.
Suy nghĩ hồi lâu, mới bật ra một câu, “Đúng rồi, Mã Đại Đầu mới đến kia, thế nào?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Cũng được.”
Lại không lên tiếng.
Lại suy nghĩ hồi lâu, mới bật được một câu, “Mã Đại Đầu đối xử như thế nào?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Cũng tạm.”
Lại suy nghĩ một hồi lâu, mới bật ra được một câu, “Vậy… vậy huynh cảm thấy ta thế nào?”
Lâm Hiên Phượng dừng chân bước, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng đến muốn cho mình hai bạt tai, vỗ vỗ vai y nói, “Ta chỉ đùa thôi, Hoàng đệ trong lòng huynh là một người tốt chẳng lẽ hắn còn không biết sao.”
Nói xong lại vỗ hai cái, xông thẳng về phía trước.
Lâm Hiên Phượng đột nhiên túm lấy tay tôi.
Khẩn trương đến cuống họng như đang có trái tim đang nhảy bình bịch.
Quay đầu, vừa khéo chạm phải đôi mắt nhu hòa như gió xuân, sững sờ trong giây lát, tôi như bị dây trúng nước nóng hất bỏ tay y, rồi chạy trối chết.
Lại lần nữa nhớ về hồi ức của Lâm Hiên Phượng và Lâm Vũ Hoàng, không thường xuyên như trước kia, nhưng chưa từng bị gián đoạn.
Giống như xem một vở kịch, lại giống như chính mình đang diễn kịch.
Không biết lần sau gặp lại Lâm Hiên Phượng, liệu tôi còn có thể dùng tâm thái bình thản để đối đãi y hay không.
Có lẽ bây giờ trong cơ thể tôi, có hai người đang tồn tại.
***
Hai tháng sau, giữa đông.
Đường núi Kinh Sư.
Thập Lý Hồng Lâu trong một đêm bị tuyết trắng mênh mông bao trùm, trút bỏ hết sắc thái diễm lệ khi xưa.
Đã là cuối năm, nhà nào nhà nấy đều đang chuẩn bị đón tết, cả thành Trường An bị bao phủ trong bầu không khí vui mừng.
Đèn đuốc lập lòe, vài chỗ sênh ca vài chỗ sầu.
Mấy đại môn phái tiến đánh Minh Thần Giáo, quăng mũ cởi giáp, thất bại hoàn toàn.
Nhưng Minh Thần Giáo cũng mất tích.
Nghe nói bởi vì trận chiến kia khiến giáo phái nguyên khí đại thương, sợ kết oán, cho nên mới giải tán.
Căn nhà Mai Ảnh giáo chủ từng mua bị ngọn lửa lớn thiêu đốt mấy ngày mấy đêm gần như thiêu trụi, bản thân Lộng Ngọc cũng không rõ tung tích.
Có người nói y trốn đi len lén tu luyện.
Có người nói bởi vì tẩu hỏa nhập ma, y dã tự xử mà chết.
Có người nói y mang theo tình nhân của mình quy ẩn núi rừng, từ đó không còn hỏi chuyện giang hồ nữa.
Có người nói, đồng thời với trận lửa lớn ấy, y cũng đã được sống mãi trong biển lửa.
Đủ loại trúc xanh trồng trong Bích Hoa Trạch đều bị nhổ tận gốc, thay bằng sắc mai đỏ bừng.
Trọng Liên nói qua mấy ngày trực tiếp kêu người vào thu nạo là được.
Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy hoảng loạn bất an.
Đêm đó nhân Hoàn Nhã Văn không có mặt, tôi len lén vào Bích Hoa Trạch nghe ngóng tung tích của.
Lục tìm hồi lâu, không tìm thấy bảo điển, tôi tớ nam nam nữ nữ gặp không ít, nhìn thấy nha đầu tên Cửu Linh kia, còn nhìn thấy một thiếu niên.
Người này tôi từng gặp qua, ở cùng với Hoàn Nhã Văn, trong thành Thái An và trên núi Thái Sơn.
Y chỉ lẳng lặng nằm trên giường, mặt không một tia máu, dường như linh hồn đã sớm không còn đó.
Hơi thở yếu ớt, không cảm nhận được một chút nội lực.
Trong tay y dường như cầm thứ gì đó sáng lóng lánh, nắm rất chặt, chặt đến ngón tay trắng bệch.
Đôi mắt lại luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi treo ngược trên mái hiên, cố sức nhìn theo ánh mắt của y.
Mấy cành mai đỏ nhóm lửa ngày đông hàn, sắc đỏ nóng rực tựa như có thể cháy sáng trong đêm đen mịt mùng.
Trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười tiều tụy.
Dường như mỗi lần cười thêm một giây sẽ lại đốt mất một sợi tơ sinh mệnh của y.
Có khi thật không hiểu những người này đang nghĩ điều gì, nhưng trông y bệnh thành thế kia, đoán chừng cũng sắp lìa đời, tuy không quen biết y, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn người chết.
Tôi liếc mắt, nhìn kỹ mới thấy rõ món đồ trong tay y.
Hóa ra là mảnh ngọc vỡ, trước khi ném vỡ hẳn là một cái chén uống rượu, bởi vì bên trên còn có tay cầm.
Càng nhìn càng không hiểu.
Thở dài một hơi, chạy về khách điếm.
Vừa đá văng cửa phòng, Trọng Liên đang ngồi trên mép giường.
Tôi chạy đến ngồi xuống cạnh hắn, tay đặt lên vai hắn, “Liên Liên Liên, chúng ta gượm hẵng đi lấy có được không?”
Trọng Liên đặt ngón trỏ lên môi, “Suỵt, Tuyết Chi sắp ngủ rồi. Tại sao bây giờ lại bỗng nhiên không muốn nữa?”
Tôi gãi gãi đầu, không biết nên nói thế nào, không thể nào nói rằng tôi nhìn thấy người đang hấp hối cảm thấy quá tội nghiệp, sau đó liền không nhẫn tâm đi đoạt bảo vật của y chứ.
Mắt của Tuyết Chi đã sắp sửa nhắm lại.
Trọng Liên vén chăn cho con bé, “ chính là cái chén ngọc [1] mà Ôn Thái cầm trong tay.”
Khóe miệng tôi co quắp, “Ngươi… ngươi theo dõi ta…”
Vậy không phải hắn đã nhìn thấy bộ dáng tôi treo mình trên cửa giống con nhền nhện hay sao?
Trọng Liên nói, “Ôn Thái ít nhất cũng phải hết năm nay mới chết, đến lúc đó nói không chừng Bích Hoa Trạch đã bị người ta moi rỗng rồi, muốn lấy đồ e rằng sẽ khó khăn.”
Hắn nói tôi tốt bụng nhưng bị người ta hiểu lầm.
Tay của tôi lại cực kỳ không an phận sờ lên mặt hắn một hồi, “Không sao, có ngươi ở đây, ta sợ ai chứ.”
Trọng Liên bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, “Hoàng Nhi…”
Tôi ôm cánh tay xoa xoa mấy cái, “Đừng có gọi buồn nôn thế nữa, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Thần sắc của Trọng Liên có hơi chập chờn, “Nếu như ta nói không muốn em lấy…”
Lời chưa nói xong, một tiếng nói non nớt yêu kiều vang lên, “Ba ba…”
Tôi và Trọng Liên nhìn nhau một lát, rồi cùng nhìn về phía giường.
Tối ngày hôm đó, tôi kích động vô cùng, suýt chút thì ném Tuyết Chi lên trời.
***
Vi Nhất Mão của Kinh Sư, thợ rèn nổi tiếng.
Nghe nói đao kiếm mà ông ta rèn ra là thiên hạ đệ nhất, kỳ thật còn có một truyền thuyết khác liên quan đến vũ khí ông ta rèn ra.
Tình nhân sử dụng vũ khí cặp do Vi Nhất Mão chế tạo ra đều sẽ thành người một nhà, một đời hạnh phúc bình an.
Tết âm lịch, cửa tiệm của Vi Nhất Mão vẫn làm ăn phát đạt.
Tôi chen vào gian phòng nho nhỏ đó, người bên trong đều cầm bảo kiếm nổi danh, thần thái sáng láng, mặt mày hớn hở bàn luận chuyện trong giang hồ.
Vi Nhất Mão ngồi phía sau tấm mành rách, vừa đập kiếm sắt vừa ló gương mặt đầy râu xanh ra nói chuyện với một nam tử để râu thành chòm, nhìn kỹ, đó đúng là Lâu Thất Chỉ.
Lâu Thất Chỉ nói, “Vi sư phụ, lại đang rèn bảo kiếm gì thế à.”
Vi Nhất Mão dùng búa gõ binh binh mấy cái, nói, “Nếu như rèn bảo kiếm ta còn có thể nói chuyện với ông sao. Nhớ năm xưa sau khi ta rèn xong Truy Hồng Kiếm cho lão cung chủ Trọng Chân thì không còn gặp được mấy người có thể cung cấp nguyên liệu tốt để ta chế tạo bảo kiếm nữa.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Ồ? Rèn kiếm tốt cần có bảo bối gì.”
Vi Nhất Mão nói, “Truy Hồng Kiếm truy cầu hoa mỹ, khảm nạm toàn là phỉ thúy mã não, thân kiếm dùng hỗn thiết thượng hạng tạo thành, giá cả không rẻ, nhưng nghe nói Trọng Chân cung chủ chỉ là vì tưởng nhớ người mình yêu mà thôi.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Hóa ra là vậy. Thế Liên cung chủ đã từng chế tạo vũ khí ở nơi ngài chưa?”
Vi Nhất Mão ném thanh kiếm đã rèn xong xuống đất, va chạm “keng” một tiếng, “Trọng Liên tùy tiện ngắt đóa hoa nhỏ làm vũ khí là có thể giết cả trăm cả ngàn người rồi, còn cần bảo kiếm gì chứ.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Thần kỳ thế à? Lần trước bọn ta tiến đánh Minh Thần Giáo mới xem là lĩnh hội cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất, Mai Ảnh giáo chủ quả nhiên như danh gọi, một cây Mai Ảnh thần trâm đã đoạt hết tính mạng hào kiệt.”
Vi Nhất Mão cười nói, “Nghe nói dung mạo của Mai Ảnh giáo chủ mới gọi là đoạt hết tính mạng hào kiệt.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Quả vậy, y vừa bước ra khỏi đại điện toàn tràng bất phân nam nữ già trẻ đều ngây dại cả.”
Vi Nhất Mão nói, “Liên Dực quả thật là thứ đồ tốt. Họ Vi ta chưa có cơ hội chế tạo vũ khí cho hai cao nhân có một không hai trong thiên hạ này, nhưng đã từng làm hai món đồ chơi cho công tử tuấn mỹ của Linh Kiếm Sơn Trang.”
Lâu Thất Chỉ kinh ngạc nói, “Phượng Nhi?”
Vi Nhất Mão từ sau lưng lấy ra một rương báu, xốc nắp rương lên, nhất thời ngân quang bắn ra bốn phía.
Toàn bộ người trong cửa tiệm đều nhìn về phía ông ta.
Ông ta lấy ra một thanh trường kiếm sắc bén dẻo dai, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, nói, “Lâu trang chủ nhìn thanh kiếm này cũng không tệ chứ.”
Lâu Thất Chỉ không khỏi tán thưởng, “Kiếm quang âm lạnh, hàn khí bức người. Kiếm tốt.”
Vi Nhất Mão cười cười có chút kiêu ngạo, “Hai thanh đao kiếm mà Lâm công tử lấy đi có thể khiến một đứa bé ba tuổi trong nháy mắt có thể đánh gãy đôi thanh kiếm này.”
Lâu Thất Chỉ chỉ ngạc nhiên nhìn ông ta.
Vi Nhất Mão nói, “Kiếm Phượng Linh, đao Hoàng Vũ. Lấy thép bách luyện làm thân, vàng tinh khiết làm chuôi, lông cò trắng làm trang sức. Tâm huyết một năm của ta đều đặt vào trong đó.”
Lâu Thất Chỉ than thở, “Bảo vật Vi sư phụ rèn trong một năm trời, khó mà có được! Hắn dùng vật gì trao đổi với ngài?”
Vi Nhất Mão lúc lắc ngón trỏ thô ráp, chỉ chỉ vào lồng ngực mình, “Thứ này.”
Lâu Thất Chỉ nhìn ông ta vẻ không hiểu.
Vi Nhất Mão cười sang sảng, “Kỳ thực ta cũng đoán không ra, tên tiểu tử đó cũng không làm chuyện gì, chỉ là quỳ trước tiệm ta chừng mười ngày, lúc đó ta cũng mụ mị đầu óc, bằng lòng rèn cho hắn.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Phượng Nhi chưa từng kết oán trên giang hồ, tại sao lại gấp gáp tìm bảo kiếm?”
Vi Nhất Mão cười lớn ha hả, “Ôi, người sống lâu rồi ngược lại lại đi tin mấy chuyện bọn nhỏ mù quáng theo đuổi. Lâm Hiên Phượng ơi Lâm Hiên Phượng, nam nữ tình trường, anh hùng khí đoản, cũng chỉ vì thu được một cái mỉm cười của mỹ nhân thôi.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Mỹ nhân? Nó tặng đao Phượng Vũ cho người ta?”
Vi Nhất Mão nói, “Không biết là cô nương nhà nào khiến hắn mê mệt thành thế kia, tóm lại, không phải cái vị trong nhà Lâu trang chủ là được.”
Sắc mặt của Lâu Thất Chỉ trở nên có hơi khó coi.
Vi Nhất Mão nói vẫn chẳng chút kiêng kỵ, “Ta nghe nói gần đây Lâu trang chủ hạ lệnh truy bắt Lâm công tử khắp nơi, vẫn là nên tha cho hắn đi. Dù sao người ta cũng yêu đương trước, hôn sự trang chủ an bài đến sau, ngài cho ra vở “Bổng đả uyên ương” này thật diễn vô cùng nhuần nhuyễn.”
Lâu Thất Chỉ không nói gì.
Vi Nhất Mão nói, “Liên cung chủ chính là một thí dụ tốt, trải qua quá nhiều trắc trở, mới hai mươi bốn đã già dặn đến nát bét, người khác đoán mãi cũng chẳng rõ hắn đang nghĩ cái gì, ngay cả ta một ông già nói chuyện với hắn cũng cảm thấy không trôi, khà khà, ta đây nhìn mà đau lòng, ngài không mong Lâm công tử cũng giống như hắn vậy chứ.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Nghe giọng điệu của Vi sư phụ… hẳn là đã từng gặp qua hắn?”
Vi Nhất Mão cất thanh kiếm, vươn người lười biếng, “Khoảng thời gian này Trường An cứ luôn có người chết, lạnh lòng, đến sưởi ấm nào.”
Lâu Thất Chỉ nói, “Ta đã nghe nói. Danh kỹ được xưng là Ban Tư Tư thứ hai đã bị người ta ám sát.”
Vi Nhất Mão thở dài, “Đâu chỉ như thế. Sau khi nàng ta chết, nghe nói còn có người tự tử vì tình nữa. Tên tiểu tử da dẻ ngăm đen đó, ôm lấy thi thể của nàng ta, cắm đầu nhảy xuống sông, hai mạng.”
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ nụ cười rạng rỡ tràn đầy hy vọng của thiếu niên đó trước khi đi, y nói muốn tôi đi tìm y, cứu y trở về rồi đi gặp Tuyên Uyển Nhi.
Đầu như bị tưới một chậu nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Đầu choáng mày váng, nhất thời đứng không vững.
Lúc này, mảnh vải che của cửa tiệm bỗng bị vén lên, cả căn tiệm nhỏ chợt trở nên sáng trưng.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía cửa, một nam tử vóc dáng cao to đứng ở chỗ sáng, trên mặt phủ một tấm mạng che trắng như tuyết.
Che kín hết những phần khác, đôi ngươi tím sâu thẳm nhưng sáng ngời kia ngược lại càng làm cho người khác nghĩ suy.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hắn chằm chặp.
Chỉ là tâm tình lúc này càng thêm phức tạp, tiến lên níu tay hắn liền kéo ra ngoài.
Thiên nhai cửu cù, thỉnh thoảng có xe ngựa phi qua như bay, bánh xe và dấu chân ngựa nghiến trên lớp tuyết trên đường núi, hộ dân đìu hiu.
Những bông tuyết nhỏ mịm bay múa đầy trời, từng bông tuyết xoay tròn trong không trung, nhẹ bẫng rơi xuống.
Trọng Liên kéo mạng che mặt ra, trên lông mi dính mấy vụn bông tuyết.
Trong đồng tử đỏ tía phản xạ ánh sáng màu bạc, trong suốt lóng lánh.
Trọng Liên khẽ giọng nói, “Ôn Thái đã chết. Nhưng cũng đã mất.”
Tôi kinh ngạc nói, “Mất? Làm sao lại có thể mất chứ?”
Trọng Liên lắc lắc đầu, “Có người đào mộ của hắn, trộm đi chén ngọc bồi táng. Đại hội anh hùng đã cận kề, có người tung tin, chỉ cần là người đoạt quán quân đều có thể lấy được.”
Tôi nói, “Làm sao có thể dễ dàng giao ra thế được, chắc chắn có vấn đề.”
Trọng Liên nói, “Chắc chắn có trá, nhưng vẫn phải đi, chỉ có một con đường này.”
Tôi chột dạ nhìn hắn một cái, “Xin lỗi, là ta tùy hứng.”
Trọng Liên nói, “Tâm tình của em không tốt. Không sao cả.”
Nhất thời lại nhớ đến Uất Trì Tinh Huyền.
Tôi khe khẽ than một hơi, hai tay vòng qua dưới nách hắn, ôm lấy thân thể của hắn.
Con gái người ta, tầng dưới hạnh hoa tầng ngoài ảnh. [2]
Hai tay chậm rãi tăng thêm lực, khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực hắn, nghe quả tim kia đập thình thịch thình thịch.
Tiếng nói nhè nhẹ dìu dịu của Trọng Liên vang lên bên tai tôi, “Những chuyện không như ý trong đời mười thì có đến tám chín phần. Người nào cũng thế cả, đau buồn qua rồi thì cũng phải tỉnh lại, đối mặt với khởi đầu mới.”
Tôi chậm rãi gật gật đầu, “Ta biết.”
Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi, chặt đến mức tôi gần như không hít thở nổi, “Nhưng mà, Hoàng Nhi, em không như thế.”
Tôi mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, “Em không cần đối diện với chèn ép, cũng không cần trưởng thành, cứ mãi thế này là tốt rồi. Ta thích nhìn em tùy hứng làm bừa.”
Mẹ tôi cưng chiều tôi đến thế mà cũng chưa từng nói với tôi như vậy!
Rõ ràng là một câu khiến người ta vô cùng căm phẫn, nhưng tôi lại chẳng thấy tức giận.
Trái tim như bị vật gì chạm vào.
Tôi cười, đập nhẹ lên lưng hắn một cái, “Ngươi có buồn nôn không vậy, nói những lời thế này. Sẽ làm hư con nít đó.”
Trọng Liên cười dịu dàng, “Là muốn làm hư em đó.”
Tiễn thủy lăng hư phi tuyết phiến, tuyết thụ thâm kiến [3], một cơn gió lạnh tiêu điều thổi tung mái tóc xanh của Trọng Liên.
Trong nháy mắt tôi dường như cảm thấy mình đang chìm xuống từng chút một.
Muốn túm lấy gì đó để vật lộn thoát ra, mới phát hiện đã không cách nào.
Bởi vì là chính tôi tự lựa chọn.
[1] Từ này trong raw là quỳnh thương [琼觞], với [quỳnh] nghĩa là ngọc đẹp và [thương] với nghĩa là chén uống rượu. Tác giả có một bộ truyện cùng tên về cặp Ôn Thái – Hoàn Nhã Văn.
[2] Raw là [临水人家, 楼底杏花楼外影] trích trong bài “Điệp luyến hoa” của Trình Cai, một nhà thơ thời Tống. Không tìm thấy bản dịch thơ, tớ cũng không hiểu hết nghĩa câu từ nên chém đại, cầu cao nhân chỉ điểm.
[3] Raw là [剪水凌虚飞雪片, 雪树深见] trích trong bài “Điệp luyến hoa” của Triệu Sư Hiệp, thời Tống. Câu này tớ chém hết nổi rồi @_@