Ông nội của tôi, y đến với tốc độ ánh sáng sao?
Tôi làm gì có thể đánh với người này chứ, tất nhiên là chạy đường vòng.
Võ công của Lâm Vũ Hoàng chính là nước, mà tôi ngay cả một chiêu của Lưu Ly cũng không đỡ được.
Y vươn tay túm lấy cánh tay của tôi, đẩy nhẹ một cái, đầu tôi liền va vào tường, lưng cũng dán lên theo.
Tôi đã bị kẹp cứng lại, y còn không nhanh không chậm nói với người trong phòng, “Cung chủ, có đưa hắn vào trong không?”
Người bên trong lười biếng nói, “Không cần. Trực tiếp xử lý đi.”
Lưu Ly nói, “Tuân mệnh.”
Xử lý, xử lý.
Tôi còn đang đẽo gọt động từ này, liền nhìn thấy trong mắt Lưu Ly lộ ra một tia sáng âm hàn.
Động tác trên tay lập tức tăng thêm.
Trong nháy mắt không cách nào hít thở.
Tôi đau đớn phát ra tiếng khằng khặc, “Không… không… cứu… cứu mạng…”
Huyết quản trên cơ thể và trên đầu giống như bị chặn đứng ngay tắp lự.
“Buông… buông ra… Hiên Phượng ca…”
Mí mắt trợn ngược lên, trong cổ họng như có một mũi đao kẹt nơi đó.
Người bên trong lại nói, “Lưu Ly, ngươi giết người tại sao càng ngày càng chậm vậy.”
Thật sự sắp chết rồi, mọi thứ trước mắt đã bắt đầu bay loạn xạ khắp nơi.
Chết không nhắm mắt.
Dùng hết tiềm lực cuối cùng của mình rống lên một tiếng, “Trọng Liên! Ta chết cũng phải đào mộ mười tám đời tổ tông của ngươi lên!”
Mặt Lưu Ly biến sắc ngay chớp mắt, lập tức tăng thêm lực đạo trên tay.
Một chiêu này của y, tôi đoán chừng mình cũng sắp sửa rồi.
Cuối cùng thì cũng nói ra những điều mình muốn nói, chết cũng nhắm mắt.
Trước mặt chợt tối sầm, toi rồi.
Lần nữa mở mắt ra, tôi xác định mình đã vào tiên cảnh.
Nếu không, sao tôi lại nhìn thấy tiên nữ xinh đẹp nhường thế?
Xiêm y tố lam, búi tóc buộc bằng lụa xanh, trâm cài hồ điệp trên tóc sống động như thật, ánh vàng lấp lánh.
Đôi mắt vừa to vừa tròn ba phần xinh đẹp bảy phần lanh lợi.
Tôi rất si mê gọi một tiếng, “Tiên nữ tỷ tỷ.”
Nhưng mà, tại sao tay của tiên nữ tỷ tỷ lại giơ lên?
Bốp! Một bạt tay dán lên mặt tôi!
Tôi hét thảm một tiếng, “Oa –“
Bạt tay này đã đánh thức tôi dậy, hóa ra đây không phải là tiên nữ tỷ tỷ, mà là Sở Vi Lan, tiểu đệ tử của Trọng Hỏa Cung.
Sở Vi Lan lau mồ hôi trên mặt, thở ra một hơi, rồi nói, “Cuối cùng cũng đánh được tỉnh dậy. Cung chủ, hắn tỉnh rồi.”
Cung chủ.
Lúc này tôi mới trở nên cảnh giác.
Sở Vi Lan vừa đứng dậy, tôi lập tức nhìn thấy người ban nãy bị cô nàng che khuất.
Người đó ngồi cạnh cửa sổ, trên bàn đặt mấy mâm điểm tâm nhỏ tinh xảo, nhưng chưa hề được động vào.
Lưu Ly mặc một thân y phục xanh lục đậm, quy củ đứng bên cạnh hắn, không hề nhúc nhích.
Một tay hắn chống cằm, một tay gõ nhẹ từng nhịp trên bàn.
Mái tóc huyền bóng mượt thuận theo bờ vai xõa xuống sau lưng, mắt sáng tím sậm, cần cổ là một đóa đồ đằng đỏ máu, ngoại trừ một mảng trắng nõn bên cạnh, không một tì vết.
Hai hạt khuyên ngân liên trên tai phải, sắp hàng nghiêng, ngọc thạch phát ra ánh hồng nhàn nhạt.
Khoác tấm trường bào gấm đỏ thêu hắc long, còn cố ý lả lơi mở rộng, lộ ra áo lót trắng muốt vừa vặn bên trong.
Người này không phải tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng cứ cảm thấy hắn đã thay đổi khá nhiều so với lần gặp trước.
Nhất là bên trong, vóc dáng đó, sống lưng đó… Khen, đáng khen ngợi!
Đáng tiếc là khen cũng vô dụng, tôi nhìn thấy hắn vẫn là có xung động muốn hành hung.
Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra đường cằm xinh xẻo, “Hoàng Nhi, nhìn gì đó.”
Gương mặt vốn âm u của tôi không thể nào âm u thêm được nữa.
Tôi bị câu nói kia của hắn làm cho buồn nôn, thế nên nói ra lời còn buồn nôn hơn cả hắn, “Nhìn ngươi dáng dấp xinh đẹp đấy, đại mỹ nhân à.”
Y nhẹ nhàng nâng tay lên, vung trong không trung.
Bốp!
… …
Đây là tình huống gì?
Tôi mà lại bị hắn giáng cho một bạt tai!
Trọng Liên kéo góc áo, lau tay trên đó, đầu chẳng ngẩng lên mà hỏi, “Hoàng Nhi, bổn cung nói muốn ngươi làm nam sủng của ta, hà cớ gì ngươi không ưng thuận?”
“Ta… ta không ưng thuận?” Tôi trợn to mắt nhìn hắn, “Không phải đã hủy bỏ rồi ư?”
Trọng Liên nói, “Có sao, ta chỉ biết ngươi không ưng thuận.”
Hắn nhìn chỗ cửa, hai người đó lập tức chạy đến.
Thoáng chốc tôi từ trên giường nhảy xuống dưới, cùng hai người đó đi ra ngoài.
Lưu Ly xoay người lại đẩy tôi vào trong.
Tôi lảo đảo, ngã ngồi dưới chân Trọng Liên.
Trọng Liên đá đá chân tôi, rất dịu dàng nói ra những lời cực biến thái, “Đứng dậy, thị tẩm.”
Tôi quay phắt đầu lại, “Đại ca, ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Trọng Liên cười vô cùng xinh đẹp, “Đúng, hôm nay tâm tình bổn cung tốt, cho ngươi chọn tư thế.”
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên người, trợn trắng mắt, “Đáng tiếc hôm nay bổn thiếu gia tâm tình không tốt, không muốn làm với nam nhân.”
Trọng Liên cũng đứng dậy theo, mẹ nói, cao hơn tôi cả khúc, bực!
Y vươn tay sờ sờ tóc mái của tôi, “Đừng sợ, bổn cung sẽ không làm đau ngươi đâu.”
Tôi nghe hắn trái một tiếng “Bổn cung” phải một tiếng “Bổn cung” liền muốn cho hắn một bạt tai.
Tôi đau khổ đến muốn chảy nước mắt, “Van xin ngươi, khẩn cầu người, nói ta biết, ta chỉ trêu ngươi có một lần như thế, sao ngươi lại cứ dây dưa không dứt với ta, ta sẽ cảm thấy ngươi thích ta đó, ngươi đừng có biến thái nữa có được không…”
Giọng nói khiến người ta tê dại toàn thân đó lại lần nữa dập dềnh bên tai tôi, “Em nói không sai, Hoàng Nhi, ta rất thích em…”
Vừa nói, vừa ôm lấy thắt lưng tôi, ngón tay hơi nóng rẫy lại tìm kiếm trong y phục của tôi.
Thị giác thính giác đều bị kích thích, lý trí của tôi nằm sát bên rìa đứt mạch.
Nhưng cái từ “thích” kia khiến tôi nhớ lại cảnh tượng trong Trọng Hỏa Cung.
Gian phòng trang hoàng hoa lệ, chiếc giường mềm mại êm ái, một câu nói lạnh tựa băng – “Vứt đi.”
Vò đã mẻ lại sứt.
Tôi cũng ôm lấy thắt lưng y, ôn nhu nói, “Cung chủ, ban nãy không phải người đã nói, hôm nay tâm tình người tốt, muốn ta chọn tư thế sao.”
Nụ hôn của Trọng Liên đã sắp sửa đặt lên bờ môi của tôi, “Ừm…”
Tôi đè lên đôi môi đang tiến gần của hắn, “Ừm, ta ở bên trên, cứ quyết định vậy nhé.”
Nói xong câu này, tôi lập tức dùng hai tay ôm lấy mặt, xem thử hắn đánh tôi thế nào.
Trọng Liên thế mà lại chẳng suy nghĩ gì đã nói, “Được.”
Kỳ thực tôi nói thế chỉ để chọc tức hắn, nhưng hắn lại đáp ứng như vậy.
Tôi nghe mà hai tay lập tức buông lỏng khỏi người hắn, “Ngươi đừng chơi quỷ kế với ta, ta không mắc cú lừa này đâu.”
Trọng Liên cười nhàn nhạt, đẩy tôi xuống giường, rồi đè lên trên.
“Này này này, tên cặn bã nhà ngươi, đã nói ta ở bên trên mà, ngươi nói mà không giữ chữ tín à!”
Trọng Liên gọi một tiếng với bên ngoài, “Lưu Ly, lấy ngưng hương cao của bổn cung đến đây.”
Lưu Ly giống như đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, lập tức tiến vào.
Y nhìn thấy chúng tôi hình như cũng kinh ngạc, chỉ đặt một lọ nhỏ màu xanh nơi đầu giường, sau đó liền lui ra ngoài.
Trọng Liên cởi áo ngoài ra ném xuống đất.
Đột nhiên nhớ đến chuyện mình bị hắn làm đến rách cả hậu huyệt.
Tức đến toàn thân run rẩy, đưa tay đẩy hắn, rống lên, “Lão tử không làm chuyện biến thái với ngươi!”
Không đẩy được.
Xem ra hắn thật sự bị tán công rồi mới có thể sắm vai thành Hàn Đạm Y ở bên cạnh tôi.
Vừa nhớ đến khi đó như bị mất hồn mà để cho hắn đè tôi không không, còn bởi vì sợ hắn đau mà không nỡ đè hắn, thật muốn tự tát mình đến hôn mê cho rồi.
Trọng Liên đè lên mình tôi, cởi nút buộc trên y phục của tôi.
Kéo áo của tôi xuống đến khuỷu tay, rồi lại một phắt cởi mất quần của tôi.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ chửi mắng, “Cút ra! Ta muốn trở về ngủ, ta không làm –“
Đôi môi của Trọng Liên lập tức phủ lấy bờ môi của tôi.
“Uông a a… ưm…”
Tôi đưa tay đẩy hắn, hắn siết chặt lấy thắt lưng của tôi, khóa chết tôi lại trên người hắn, sau đó tôi chỉ có thể đấm loạn xạ mấy quyền trên lưng hắn, nhưng hình như chẳng có chút tác dụng.
Đầu lưỡi của Trọng Liên thâm nhập vào miệng của tôi, tôi gắng gượng cắn chặt răng lại, sống chết không để hắn tiến vào.
Hắn ôm lấy cổ tôi, một tay khác thì nắm khớp hàm của tôi, răng rắc.
Đau… Tôi hoài nghi xương cằm của tôi đã bị nát.
Sau đó liền bị ép triền miên với hắn rất lâu rất lâu…
Khẽ hừ nhẹ mấy tiếng, hình như cũng không phản kháng được nữa, chỉ biết lần này tôi lại bị thua thiệt lớn.
Trọng Liên vừa hôn tôi, vừa xé y phục của mình ra… Y phục đó trông rất quý giá, cái tên phá của này.
Hắn kéo màn trướng xuống, chung quanh liền biến thành sắc đỏ sậm đậm đặc, bao gồm cả gương mặt đẹp tựa quan ngọc của hắn, cũng bị nhuộm lên một tầng đỏ thẫm.
Hoa sen nơi cần cổ nùng đặc như mực, xinh đẹp vô cùng.
Hắn nằm trên giường, một tay chống đầu của mình, đôi mắt hẹp dài lim dim nhìn tôi, “Lên đi nào.”
Tôi kéo kéo y phục của mình, muốn đắp lên tấm thân lõa lồ này, nhưng không thể che đậy được nửa thân dưới, nhìn da thịt để trần của cả hai, gương mặt chẳng hiểu tại sao lại ửng đỏ.
Không ngờ hắn lại muốn tôi đè hắn.
Trọng Liên nhẹ nhàng xốc nách tôi lên, ôm lấy tôi đặt trên người hắn, dịu giọng nói, “Đừng sợ, ngồi lên đi.” Tiện thể còn đưa tay sờ soạn phía trong đùi tôi.
Tôi ngây ngốc ngồi trên đùi hắn, vực dậy dũng khí rất lớn mới cúi đầu nhìn tư thế của hai người.
Làm sao… Hình như không quá giống với tưởng tượng của tôi?
Máu trên mặt lập tức chảy xuống thân dưới, đôi gò má trở nên trắng bệch.
Một phắt tôi liền kéo y phục của mình, cũng mặc kệ dục hỏa đốt người, phút chốc liền nhảy xuống khỏi người hắn.
Loại chuyện này không thể phát sinh lần thứ hai, ông đây không muốn bị nứt hậu huyệt lần thứ hai!
Trọng Liên một phắt túm lấy cổ tay của tôi, tôi còn chưa ổn định thân thể, tức thời đưa lưng về phía hắn, ngã vào trong lòng hắn.
Tay của hắn men theo cần cổ tôi cứ sờ xuống dưới, nhẹ nhàng vê nặn phần nhô ra trước ngực tôi, vuốt ve nhiều lần, một tay khác thì bắt đầu vẽ vòng tròn trên phần bụng dưới của tôi.
“A a…”
Tôi thở dài khoan khoái một hơi, đầu ra sức ngửa về sau, vừa khéo tựa lên bả vai hắn.
Hắn cúi đầu hôn tôi, lông mi thật dài gần như che khuất toàn bộ đôi mắt khép hờ kia.
Tôi trở tay quơ lấy cần cổ hắn, lúc này tay hắn chợt nắm lấy phân thân của tôi.
Bàn tay không tự chủ được mà gia tăng lực đạo ôm lấy cần cổ hắn.
Cả người Trọng Liên cứng đờ, lập tức đẩy tôi ra.
Tôi nhìn hắn chẳng hiểu làm sao, nhưng lại thấy hắn dựa vào giường như mất hết sức lực.
Làm được nửa chừng đột ngột ngừng lại thật khó chịu.
Thấy hắn không còn hứng thú đó, tôi cũng muốn chạy, nhanh chóng trở về tự mình giải quyết.
Nhưng hắn lại vẫn nằm trên giường không dậy.
Tôi buồn bực, không phải hắn vẫn luôn tinh thần vô cùng sung mãn hay sao.
Trọng Liên dựa vào đầu giường, khẽ nói, “Hôm nay bổn cung không muốn làm nữa, ngươi đi đi.”
Woa, vậy mà cứ thế buông tha cho tôi sao.
Tôi vội vàng nhảy xuống giường, chuẩn bị mặc quần áo.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, khi nào mà hắn trở nên tốt bụng như vậy, lại có thể thả cho tôi đi.
Tôi cười âm hiểm, quay đầu lại liếc hắn.
Hắn đang dùng ngón trỏ thon dài nhè nhẹ xoa huyệt thái dương, đôi mắt nhắm chặt, chân mày nhăn nhó.
Tôi ngồi xuống như mèo khóc chuột, đoạn nói, “Liên cung chủ, thân thể của ngươi không vấn đề gì chứ?”
Trọng Liên lắc lắc đầu, đề phòng nhìn tôi một cái, không nói chuyện.
Con ngươi màu tím sậm loáng qua một tia cẩn trọng lo sợ.
Vì báo thù, tôi cũng chẳng tiếc mạo hiểm, “Đại mỹ nhân, ngươi xác định ngươi không sao chứ?”
Trọng Liên phẫn uất trừng mắt nhìn tôi một cái, “Gọi như thế lần nữa bổn cung sẽ giết ngươi!”
Hừ hừ, tôi cần chính là câu nói này!
Không cần suy nghĩ thêm, lập tức trườn lên người hắn, học cái giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng ấy, “Bảo bối à, ta sẽ không làm ngươi đau, đến nào, thị tẩm.”
Trọng Liên hơi kinh ngạc nhìn tôi, nhưng lại mau chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, “Ngươi ra ngoài.”
Tôi cười, “Không ra, đã nói rồi, hôm nay lão tử muốn thượng ngươi.”
Trọng Liên cười lạnh nói, “Ngươi dám ư, Lưu Ly và Sở Vi Lan đang ở ngoài cửa.”
Tôi cười càng rạng rỡ hơn, “Nói cũng phải, Liên cung chủ võ công cái thế, tại sao không đích thân ra tay chứ?”
Sắc mặt Trọng Liên lập tức thay đổi.
Tôi nhẹ nhàng tách đùi của hắn ra, quả nhiên hắn không phản kháng gì thêm, “Muốn để cho thuộc hạ ngươi nhìn xem ngươi bị nam nhân xâm phạm thế nào sao? Hiện tại cứ hô lớn một tiếng là được.”
Trọng Liên cười nhàn nhạt, rồi nói, “Lâm Vũ Hoàng, ngày trước cung chủ có một công tử không chịu thị tẩm, sau này bản cung hạ lệnh phế đi một tay một chân của y, chọc mù mắt y, ném y ra khỏi Trọng Hỏa Cung. Kỳ thực ta đối xử với y vẫn tính là khá nhân từ, đúng không.”
Bàn tay tóm lấy hai chân hắn lập tức cứng ngắc.
Tôi cười khan hai tiếng, “Liên cung chủ là đang ám thị Vũ Hoàng sao, Vũ Hoàng nghe không hiểu đâu.”
Trọng Liên nhướng mày nhìn tay của tôi, “Hoặc là ngồi lên trên, hoặc là cút ra ngoài, ngươi tự mình chọn đi.”
Trong chớp mắt tôi thật sự muốn vứt bỏ củ khoai bỏng tay này, chạy càng sớm càng tốt.
Thế nhưng buổi tối ở Tử Đường Sơn Trang lập tức lướt qua đầu tôi.
Dù cho mất mạng thì thù này tôi cũng không thể không báo.
Dù sao tôi cũng không thiết sống nữa, nói không chừng tôi chết rồi, Lâm Vũ Hoàng sẽ trở về ngay, cậu ta sẽ có thể ở bên Phượng ca ca thân thiết của mình, đến lúc đó, tôi chẳng còn nợ ai, sớm ngày giải thoát.
Trọng Liên đại khái thể nào cũng không nghĩ ra tôi không cần mạng nữa.
Tôi dùng sức tách rộng đùi của hắn ra thêm một chút, chỗ riêng tư của hắn bày ra trước mắt tôi chẳng sót chút nào.
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, cơ thể rụt về sau, “Ngươi không cần tính mạng nữa sao.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cuồi, “Tiền dâm hậu sát.”
Nói xong, điểm lên huyệt câm của hắn.
Cũng chẳng nhìn hắn tiếp nữa, không làm bất cứ chuẩn bị gì, trực tiếp đâm vào cơ thể hắn.
Cơ thể của Trọng Liên ưỡn lên một cách không tự chủ, đôi môi hơi hé mở, nhưng không phát ra chút âm thanh gì.
Vách thịt ấm nóng bao bọc dục vọng của tôi, tôi lại kềm không được thở dài một hơi.
Trọng Liên đau đớn túm lấy chăn đệm, khuôn ngực trần trụi phập phồng, thở dốc không ngừng.
Tôi nhấc hông hắn cao lên một chút, tiến vào từng chút từng chút một.
Sắc da trên mặt hắn càng lúc càng bệch bạc, mồ hôi lấm tấm theo sườn mặt chảy xuống.
Tôi cắn răng, nói gằn từng chữ, “Đau à? Lúc ngươi thượng ta có từng nghĩ ta cũng rất đau không?”
Hàm răng của Trọng Liên cắn chặt trên môi, lưu lại trên môi dấu răng hình trăng khuyết trắng bệch.
Một dòng nhiệt lưu không ngừng tuôn trào dưới người tôi, tôi vốn muốn giáo huấn hắn mấy câu, nhưng lại quên mất tất thảy, chỉ biết hung hăng đòi hỏi trong cơ thể hắn, nhiều lần đâm rút với tốc độ nhanh.
Gương mặt vốn trắng tái của Trọng Liên nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, tiếng hô hấp cũng càng lúc càng lớn.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài nhuốm lên mấy phần đau đớn, mấy phần khoái lạc, mấy phần thẹn thùng, đáy mắt lướt qua những tia hào quang sắc tím của tình dục…
Giường gỗ rộng lớn bị lắc lư phát ra tiếng kẽo kẹt.
Có thể là bởi vì đau đớn, hai chân của Trọng Liên dùng sức quấn lấy thắt lưng tôi.
Thân thể hai người đều ướt đẫm.
Tôi cởi tiết phục còn sót lại của mình ra, còn có chiếc áo lót trắng tuyết trên người hắn.
Mồ hôi làm ướt những sợi tóc đen bóng của hắn.
Hắn nâng tay mình lên, khẽ khàng lau đi mồ hôi trên trán mình, nhưng vẫn có những giọt mồ hôi lớn thuận theo gương mặt xinh đẹp của hắn chảy xuống, lướt thẳng qua hoa sen đỏ lửa.
Trong mắt hắn như có thứ cảm xúc dễ vỡ đang lưu động.
Tôi nhất thời sinh lòng thương tiếc, lại đi làm một chuyện ngu ngốc khiến mình hối hận cả một đời.
Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, tiến đến hôn hắn.
Chỉ là chạm nhẹ một cái, chẳng thâm nhập, nhưng tay của tôi như phải bỏng, thoắt cái rút về.
Lần rút này, thế mà tôi lại…. bắn ra…
Trọng Liên hình như cũng vừa vặn đến cao trào, một tầng sương nhàn nhạt phủ lên đôi mắt tím, toàn thân run rẩy không ngừng, quấn lấy tôi càng thêm chặt.
Tôi mệt mỏi ngã lên người hắn, nhẹ nhàng thở dốc.
Tôi vừa rút ra khỏi thân thể hắn, liền nghĩ đến một chuyện – Tôi nhất định phải giết chết hắn.
Tôi không giết hắn, hắn nhất định sẽ giết tôi.
,’
(Còn tiếp)