Đêm trước tết trung thu, trăng dần tròn.
Bầu không khí trong Trọng Hỏa Cung ngày gần đây trở nên có chút quái dị.
Ai nấy đều bộ dáng lo lắng đề phòng, đi đường chẳng dám ngẩng đầu, mấy ngày không thấy Trọng Liên, có hơi quãnh quẽ, chắc chẳng phải do hắn, mà là do Tuyết Chi.
Mỗi lần nhìn thấy con bé đều có một loại kích động muốn gần gũi, thật trái ngược hoàn toàn với tính cách của tôi.
Ngày hôm nay, một mình tôi chạy đến rừng Tử Đằng bên ngoài Trọng Hỏa Cảnh để đi dạo.
Từ xa đã nghe thấy một loạt tiếng động chói tai của vũ khí va chạm nhau.
Rón rén bước qua, mới phát hiện được có mấy người đang đánh nhau ở phía đấy.
Bốn màu áo đỏ thắm, xanh biếc, xanh sẫm, vàng đất giao thoa, bốn loại vũ khí tấn đao, roi bạc, ám khí, chủy thủ chạm nhau, leng leng keng keng, như một loạt tiếng pháo trước trận.
Tứ đại hộ pháp bất kể tính cách thế nào tuổi tác ra sao thì trên chốn võ lâm võ công của họ cũng khó gặp địch thủ.
Từng gặp qua bốn người họ vô số lần, cũng từng thấy họ mặc giáp ra quân, nhưng chưa từng thấy bốn người cùng vây đánh một người, bởi vì thường thường một trong bốn người họ sau vài chiêu đã có thể định đoạt thắng bại.
Lúc này bọn họ lại bốn người cùng nhau xung trận, tuy phối hợp không tệ nhưng cũng dần dần có vẻ lực bất tòng tâm.
Rất muốn biết được rốt cuộc là nhân vật thế nào mà lại có được võ công cao thâm như thế.
Ánh chớp lóe sáng, kiếm khí dồi dào.
Thu đến phong đỏ bay, bóng dáng đỏ rực như lửa xông ra từ trong vòng vây của bốn người, dừng lại trên không trung.
Kiếm quang rét lạnh như lá rụng xào xạc, lại càng giống én bay bướm lượn, phiêu dật biến ảo.
Lấp lóe trong một chớp mắt, bảo kiếm cắt mấy vòng trong không trung, vội vã lao xuống.
Xà Cừ nắm chặt chủy thủ, chắn trước mặt mình.
Thanh kiếm trong tay người đó tựa thác nước đổ xuống, không gì cản nổi, đánh thẳng xuống chủy thủ, uốn cong thành một lưỡi trăng màu bạc.
Xà Cừ liên tục thối lui hai bước, rõ ràng đã bị nội thương, trong thời gian ngắn cũng chưa thể hồi phục được.
Người đó lại không tiếp tục truy sát y, uyển chuyển trở mình, cổ tay cầm chui kiếm xoay một vòng, trường kiếm vẽ nửa vòng trong không trung, kiếm phong áp thẳng về phía Hải Đường.
Lúc này mới nhìn thấy chui kiếm treo hai mảnh ngọc điệp xanh biếc.
Cam A.
Tôi dụi dụi mắt, thật sự không nhìn nhầm, chính là Hoa Di Kiếm.
Thân hình đỏ lửa lao nhanh giữa ba người kia, nơi nào nhìn thấy được đều lưu lại bóng đỏ dập dềnh.
Hải Đường bận rộn ứng chiến, vung roi đánh “bốp” một tiếng, hào quang màu bạc bay ra, roi mềm quấn quanh thân kiếm Cam A mấy vòng, dùng sức lôi kéo, muốn rút bảo kiếm Cam A ra.
Thế nhưng Hoa Di Kiếm lại không giữ chặt trường kiếm mà thuận nước đẩy thuyền, để kiếm phong xông thẳng về phía Hải Đường.
Hải Đường chắc chắn không ngờ y sẽ dùng đến chiêu này, không kịp phòng bị, bảo kiếm sắc bén đâm thẳng làm rách vạt áo tơ lụa của nàng ta!
Máu tươi bắn tung tóe, vẽ nên một đường vòng cung dài trong không trung.
Hoa Di Kiếm nghiêng người quay mình nửa vòng trong không trung, chuyển sang công kích Lưu Ly, không để ý đến Hải Đường nữa.
Hải Đường dùng tay bịt vết thương, rên lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất, vật lộn một hồi, muốn đứng dậy, nhưng trong thoáng ngẩng đầu liền nhìn thấy tôi đang đứng trong rừng.
Tôi nhân khoảng trống này, chạy đến bên cạnh Hải Đường.
Chu vi chung quanh đao kiếm va chạm phát ra tiếng vang chói tai, tôi vội kéo Hải Đường đến dưới tán một cây đại thụ, sợ rằng Hoa Di Kiếm sẩy tay sẽ cắt luôn cái đầu của tôi xuống.
Hải Đường ngã vào lòng tôi, cái tay đè lên vết thương đã bị máu tươi nhuộm đỏ au.
Thấy cô nàng thế này tôi cũng không dễ chịu, vội nói, “Hải Đường tỷ tỷ, ta cõng tỷ về trị liệu.”
Hải Đường phẩy phẩy bàn tay cầm roi bạc, “Không cần, ngươi mau chóng đi nói với cung chủ…”
Tôi nhìn thấy máu của nàng ta, sởn cả gai ốc, “Tỷ thế này sẽ mất mạng đó, ta cõng tỷ về, có được không?”
Hải Đường cắn răng nói, “Nếu ngươi không đi, ta sẽ giết ngươi.”
Nói xong, dùng sức kéo cây roi.
Tôi kéo tay nàng ta đặt lên lưng tôi, “Giết thì giết, dù sao ta cũng không muốn sống nữa.”
Cũng mặc kệ nàng ta nói thế nào, một mạch cõng vào bên trong Trọng Hỏa Cung.
Giao Hải Đường cho mấy tỳ nữ, nghe ngóng được Trọng Liên đang ở chỗ nào.
Tiếng tiêu vang vọng trong rừng Nhiễm Hỏa, Tuyệt Phượng Quy Thiên.
(Tuyệt Phượng Quy Thiên: [tạm hiểu] từ biệt Phượng về trời)
Khắp nơi hoa tươi nở rộ, hoa táo kết thành những quả núng nính treo nơi đầu cành.
Đầy rừng phong đỏ tựa nhung.
Loáng thoáng mấy phiến lá già chậm rãi rơi, thay phiên trải khắp những mảng đỏ, tựa như một bức họa bần đẹp tuyệt.
Đến gần, tiếng tiêu chợt ngừng lại.
Trọng Liên đứng giữa rừng phong đỏ vây quanh, gió lay mưa hoa rụng bay vạn cánh, lụa mỏng chồng áo trắng.
Khuôn mặt cười ngạo mạn, tay cầm tiêu ngọc, phù dung hương lãnh, vân đạm yên thanh.
Đôi ngươi tím hẹp dài trong tỏ như đầm nước, bông tai sen bạc sáng bóng lóng lánh.
Tùy Châu Kinh Ngọc đứng sau lưng hắn, phía trước là hai hàng thị vệ, một gã trai dung mạo tuấn lãng đứng trước mặt hắn, đôi mày xếch kéo dài đến chân tóc, môi nhạt như nước.
Tiếng nói trong trẻo xa xôi của Trọng Liên khe khẽ vang lên, “Hiện tại, tự mình tát mình một bạt tai.”
Gã trai kia chẳng chút do dự vung tay lên, tát thật mạnh lên mặt mình hai tát.
Bốp! Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh không ngừng vang vọng trong rừng.
Tôi trợn to mắt, hoàn toan không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trọng Liên cười nói, “Ta chỉ bảo ngươi đánh một cái, sao ngươi lại đánh hai cái. Tự mình loại bỏ cái thứ đã phạm lỗi kia đi.”
Gã trai ngập ngừng một chút, từ bên hông lấy ra một con dao nhỏ, vận đủ nội lực, ra sức lia một nhát nơi cổ tay phải của mình!
Một vệt máu bay ra.
Máu tươi đỏ thắm tưới xuống mặt đất vốn trải ngợp lá phong đỏ.
Tay của người đó đã bị chính y cắt đứt lìa.
Dạ dày tôi cuộn trào một hồi, vịn vào thân cây bên cạnh, giống như có thứ gì đó muốn trào ngược ra ngoài.
Người đó đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ, tiếng gào thê lương, “Cung chủ… cung chủ…”
Cổ tay đứt lìa vẫn không ngừng trào máu tươi, còn Trọng Liên chỉ từ trên cao nhìn xuống, “Chẳng thú vị, ngươi chẳng giống hắn chút nào cả.”
Gã trai vẫn không ngừng kêu, “Cung chủ… xin người…”
Trọng Liên nhướng mày nói, “Xin ta làm gì?”
Người đó đáp, “Xin người… đừng đi… người giết ta đi, xin người…”
Tôi nhìn một màn quái dị nhường thế, trợn mắt hốc mồm.
Thế mà lại có người cầu xin người khác giết mình.
Tôi nhất thời quên mất mình đến đây làm gì, chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên khẽ cười một tiếng, “Muốn ta giết ngươi. Được thôi. Trước tiên ngươi hãy học theo cách hắn van xin ta đi.”
Gã trai đó nhịn cơn đau quỳ trên mặt đất, van nài rằng, “Thả ta đi, cung chủ…”
Trọng Liên nói, “Không được, vẫn không giống. Ngươi tự sát đi.”
Ánh mắt của người đó nhất thời trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Y miễn cưỡng đứng dậy, đưa bàn tay trái run rẩy ra, nhìn con dao nhỏ kia, ánh dao tối tăm, âm lãnh như băng.
Chính vào lúc y sắp chọc con dao vào cổ họng mình, cuối cùng tôi cũng kiềm không được mà xông ra ngoài hét lớn, “Đừng!”
Trọng Liên hơi giương chiếc cằm hoàn mỹ của mình lên, trêu đùa, “Ta tưởng ngươi sẽ không dự tính bước ra chứ.”
Tôi nhìn chằm chằm gã trai đó, “Ngươi đừng động thủ, đừng…”
Người đó chẳng để ý đến tôi, chỉ vứt bỏ con dao nhỏ trong tay mình, nhào về phía Trọng Liên!
Trọng Liên đại khái không lường được y sẽ dùng chiêu này, vừa đánh ra một chưởng, vẫn không kịp né tránh bị gã trai kia ôm lấy eo một thoáng.
Sau đó, cơ thể người đó giống như lá phong ngợp rừng, tung bay rơi xuống.
Mặt vẫn vươn nụ cười thỏa mãn.
Mỗi lần tôi nhìn thấy người chết đều có cảm giác nghẹt thở.
Tôi nhắm mắt lại, đau đớn thốt lên, “Trọng Liên, ngươi… ngươi thật sự quá xấu xa.”
Trọng Liên mỉm cười, bước đến cạnh tôi, nhón cằm tôi lên, dịu giọng nói, “Ngươi nói không sai. Ta là người xấu xa nhất thế gian này.”
Thế mà lại có người dùng vẻ mặt kiêu ngạo như thế để nói ra những lời biến thái nhường này.
“Ngươi quả thực là một tên điên!” Tôi nhất thời quên mất hắn là người thế nào, chỉ biết đỏ mặt gào to, “Bất cứ ai cũng không có quyền tước đoạt sinh mạng của người khác! Ngươi làm ra loại chuyện này còn không biết ngượng mà đi huênh hoang, loại người giống ngươi, chết cũng chưa hết tội!”
Trọng Liên cười tủm tỉm nhìn tôi, thì thầm như đọc thơ, “Yếu là thịt, mạnh thì nuốt. Kẻ mạnh tồn, kẻ yếu vong. Thế gian này chỉ đơn giản thế thôi.”
Yếu là thịt, mạnh thì nuốt. [1]
Tôi ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu mới nói, “Quả nhiên đầu óc không bình thường.
Khóe miệng Trọng Liên nhếch lên thành một nụ cười mỉm tàn khốc, “Nếu ngươi mạnh hơn ta, thì có thể diệt trừ ta.”
Tôi bụm gương mặt nóng rẫy vì phẫn nộ của mình, tức giận nói, “Nói theo cách của ngươi, nếu ngươi có người mình thích, thì cũng phải xem thử liệu nàng ấy có mạnh như ngươi không ư? Vậy ngươi cứ cô độc đến già đi.”
Thế mà Trọng Liên lại cười thành tiếng, “Hoàng Nhi, người ta thích chính là em.”
Đi đến bên tôi, dùng tay vòng qua ôm lấy hông tôi.
Tôi sợ đến trái tim giật thót, nhìn những người chung quanh, thấp giọng nói, “Ngươi… ngươi làm cái gì. Nơi đây… có người.”
Trọng Liên vỗ vỗ tay, những người đó liền lui ra hết.
Tiện thể kéo lê cái xác còn chưa lạnh hẳn của gã trai kia theo.
Trọng Liên hôn lên gò má tôi, một đường hôm xuống cần cổ, dái tai, xương đòn.
Tôi khe khẽ hít vào, ánh mắt lại mải miết dán dính vào vệt máu kéo dài đến rìa rừng Nhiễm Hỏa.
Thị vệ kéo gã trai đó rời đi, để lại máu thẫm đầy đất.
Màn đêm buông xuống.
Mộc tê đầy rừng.
Mộc Tê – còn gọi là Đan Quế
Gió thu thanh. Trăng thu tỏ.
Gương mặt của Trọng Liên đẹp đến mức như ngọc tạc hoàn mỹ, nhưng lại chạm khắc thông thường chẳng có cảm xúc.
Tôi đẩy nhẹ hắn ra, “Đừng bi quan như thế.”
Trọng Liên cười nói, “Ta không bi quan, ta thích em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Năm đó ngươi cũng lừa Ban Tư Tư thế này sao.”
Trọng Liên chợt không cười nữa.
Tôi vươn tay thuận theo mái tóc dài của hắn từ từ vuốt xuống, “Liên, thích một người không giống như ngươi vậy đâu.”
Tôi đè lên lồng ngực mình, tiếp tục nói, “Khi không nhìn thấy người đó sẽ nhớ, vừa nhìn thấy thì lại muốn tránh né. Rất muốn thân cận người đó, nhưng lúc nhìn thấy, trái tim sẽ đập vô cùng mãnh liệt.”
Loại cảm giác này, tôi đã từng có, từng có trong mơ.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch…
Bàn tay đè lên lồng ngực đang bị cái thứ đập kịch liệt phía trong va chạm.
Chính là như thế.
Khi nhìn thấy người mình thương, trái tim sẽ nhảy rất nhanh, rất nhanh…
Mây thu sương cuộn, trăng sáng cao vòi vọi như ngọc.
Đôi ngươi tím sậm dần co rút lại, lộ ra màu sắc khác thường.
Đầu ngón tay lạnh như băng.
Cơ thể khẽ run rẩy.
Tay tôi ra sức đè ép trái tim của mình, nâng đầu lên, mặt đã nóng rẫy khôn cùng, “Ngươi không hẳn sẽ ngày nào cũng muốn cùng người ấy lên giường, nhưng ngươi sẽ luôn muốn như thế.”
Tôi nhắm mắt lại, dán đôi môi run run của mình lên đôi bờ môi của hắn.
Trọng Liên kinh ngạc trợn to mắt, nhưng lại không ôm lấy tôi.
Hơi chút lúng túng buông hắn ra, cười gượng hai tiếng, “Chính là như thế.”
Tôi nắm chặt hai bàn tay mình, mồ hôi lạnh rỉ ra, hai tay ẩm ướt, “Mỗi người đều có người mà mình muốn bảo vệ. Cho nên, đừng tổn hại người khác.”
[1] Raw là [弱之肉, 强之食], nghĩa: kẻ yếu thì sẽ trở thành thịt cho kẻ mạnh ăn. Tớ bị cái tật khoái giữ số chữ tương đương với câu chữ trong raw ~