Con ngựa Hãn Huyết rực lửa phi như bay trên đường đá, tạo nên những tiếng vang nhỏ vụn.
Tôi vội thúc ngựa quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hoàn mỹ nhưng có phần khinh cuồng, khẽ hô, “Liên, sao ngươi còn chưa đi?”
Trọng Liên cười ngạo nghễ, “Em mong bản cung đi?”
Tôi cau mày nhìn hắn, khẳng định tính cách của hắn lại lần nữa đảo nghịch.
Tốc độ chạy của ngựa Hãn Huyết càng lúc càng chậm, quay đầu lại mới biết Trọng Liên đã thu hồi dây cương.
Tôi quay lại nhìn hắn, hắn đáp trả bằng ánh mắt ngả ngớn, “Hoàng Nhi, ban nãy em xông đến là muốn đi cùng bản cung sao.”
Có lẽ nếu đổi thành là hắn khi thường, tôi đã có thể không chút do dự mà gật đầu.
Thế nhưng tôi cảm thấy hai nhân cách của hắn căn bản không giống cùng một người.
Tôi nhíu mày, gật đầu một cách không tình không nguyện.
Hai bờ non xanh nước biếc, mùa thu thong thả chớm.
“Đã bảo bọn họ đi trước rồi, ta biết là em sẽ đến tìm bản cung mà.” Khóe miệng của Trọng Liên khẽ vểnh lên, ý cười càng lúc càng đậm, “Thế này đi đường sẽ không còn nhàm chán nữa. Hoàng Nhi, chúng ta làm chút chuyện thú vị nào, nhé?”
Tôi gật đầu mà lòng chẳng yên, “Ta sao cũng được.”
Trọng Liên nhấc lấy hông tôi, ôm tôi lên, đặt tôi ngồi xuống đối diện với hắn.
Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên rất gần, tôi không được tự nhiên mà nhích về phía sau, “Ngươi tính làm gì.”
Trọng Liên cởi áo khoác ngoài trên người xuống, thắt trên cổ tôi.
“Hoàng Nhi, ta thích em.”
Mỗi lần hắn nói với tôi “Ta thích em”, không ngoài dự liệu, nhất định là muốn…
Mặt tôi chợt cứng lại, “Đừng nói đùa nữa, hôm nay ta không muốn nói đùa.”
Trọng Liên tiến đến gần cười khẽ, hoa tai sen bạc sáng chói như sao.
Tôi chớp chớp mắt, nhớ ra Trọng Liên này tương đối dễ gạt, liền nịnh nọt rằng, “Liên cung chủ, chớ vậy mà, hôm nay thân thể tiểu nhân không tốt, không thích hợp vận động.”
Trọng Liên chẳng hề để ý tôi, một bàn tay vuốt ve dọc theo thắt lưng tôi xuống tới phần đùi non.
Tôi hưng phấn tinh thần mà rùng mình một cái.
Đây vẫn còn là bên ngoài thôn Loạn Táng.
Nhìn sườn núi hai bên và mấy vàm cỏ xanh đã hơi ngả màu, lại khôi phục được chút lý trí, gạt tay hắn ra.
Trọng Liên trở tay bắt lấy hai tay của tôi, nhấc tôi về trước một cái, cơ thể tôi liền dán lên người hắn.
Tựa như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể cử động.
Tay hắn từ đằng sau áo khoác mò vào trong y phục của tôi, hơi lạnh, tôi không tự chủ được mà nhích lên gần một chút, vừa thấy lại sáp gần hắn thêm tí, lại trở nên tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Ngón tay thon dài chạm vào nơi nhô lên trước ngực tôi, khẽ khàng ma sát.
“Đang ở bên ngoài, đừng có làm bậy, ta không có tinh thần giỡn với ngươi!”
“Nếu như em không động đậy thì người khác sẽ chẳng nhìn thấy.”
Trọng Liên hơi dùng lực, vê nặn nhũ hoa của tôi.
Tôi cắn răng, hai tay gắng sức vùng vẫy, hắn tóm chặt cổ tay tôi, một tay khác thì xoa nắn lúc nhẹ lúc mạnh.
Hai viên ngọc nhỏ dần dần cứng lại.
Một luồng gió thu khẽ khàng lướt qua gò má nóng hổi.
Tay của Trọng Liên vừa dời khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ tay của hắn lại mò vào trong quần của tôi.
“Hôm nay bỏ đi, hôm nay bỏ đi có được hay không, đại ca à, ta không muốn chơi trò này.”
“Hoàng Nhi, nhưng bản cung lại muốn hôm nay… ngoan, nghe lời, nghe lời đi nhé.”
Hắn ghìm mạnh tôi đè lên người hắn, khẽ khàng vuốt ve lưng tôi, nâng tay tôi lên, không biết lấy từ đâu ra hộp thuốc mỡ lạnh ngắt, đâm vào cơ thể tôi.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại, cắn chặt vai hắn.
Trọng Liên chẳng chút phản ứng, tự ý cởi quần tôi ra, ôm tôi lên.
Con ngựa phía dưới có phần sốt ruột đá mấy hòn đá trên đường, kêu mấy tiếng hí hí.
Tôi đã không còn dũng khí nhìn xuống dưới nữa, chỉ đành liều mạng dùng tay ấn xuống.
Nhìn hắn với vẻ mặt hung dữ, nói từng chữ một, “Nếu như ngươi ép ta, ngươi sẽ phải hối hận!”
Trọng Liên trước là ngẩn người, nâng tôi lên cao một chút, ngửa đầu lên nhìn tôi, nở nụ cười cực kỳ nhu mì, “Thế thì, bản cung thật muốn thử xem cảm giác của hối hận.”
Sông xanh lượn quanh núi biếc.
Hồng liên nơi cổ nở bừng hương ngát, quyến rũ như say.
Cặp mắt hẹp dài kia loáng qua một tia khinh thường.
Trong khoảnh khắc cảm thấy vô cùng nhục nhã, đang nghĩ nên tránh né thế nào, hắn lại dùng sức ấn tôi xuống.
Ngồi thẳng xuống phần phân thân đang ngẩng đầu của y, trong phút chốc thân thể bị đâm xuyên.
Cơn đau từ phần dưới cơ thể đánh thẳng lên đại não, tôi đau đến ngửa đầu, ưỡn người về sau.
Cảnh vật chung quanh đều lộn ngược, khó chịu muốn chết.
Trọng Liên vươn tay đón lấy cơ thể tôi, túm được dây cương treo giữa không trung.
Giãy dụa muốn hắn rút khỏi người tôi, nhưng toàn thân lại mất hết khí lực như thể bị phân tách ra, chỉ đành để mặc cho dị vật tiến vào hậu huyệt, vào sâu thêm từng chút một, cho đến cuối cùng, hoàn toàn nhét đầy bên trong tôi.
“Ngươi… ngươi đi chết đi, buồn nôn…”
Có cùng một gương mặt thế mà đã mềm lòng với hắn, tôi thật ngu xuẩn.
Trọng Liên nhíu nhíu mày, hạ thân dùng sức húc một cái.
Lại một trận đau đớn.
Tôi vội dùng tay bụm miệng, mới có thể đè nén tiếng rên rỉ khó kềm.
“Ngươi làm nhanh chút đi, xong chuyện rồi thì buông ta ra.” Tự giận mình nói ra được những lời này, nhưng thể nào cũng không che đậy được hai chân đang run lẩy bẩy, cùng những biến hóa nhỏ bé xảy ra trong cơ thể.
Cảm giác tê dại dần dần xâm nhập vào thần kinh của tôi.
Cơ thể bắt đầu nóng ran, muốn mau chóng tìm một lối thoát để phóng thích.
Tôi không tự chủ mà nâng người mình lên một chút, ma sát với dục vọng của Trọng Liên.
Ngẩng đầu lên, lại vừa khéo chạm phải vẻ mặt vừa có chút đắc ý vừa có chút khinh bỉ của hắn.
Thoáng chốc tỉnh táo lại khá nhiều.
Tôi tự cắn tay mình, gắng sức kềm chế dục vọng của mình.
Mồ hôi thấm ướt quần áo.
Vô cùng khó chịu cầm cự hồi lâu, cuối cùng Trọng Liên nói, “Em không sẵn lòng chuyển động phải không?”
Tôi quay đầu đi chỗ khác, mặt nóng đến gần như bốc cháy.
Trọng Liên rút roi ngựa ra, chỉ chỉ con ngựa Hãn Huyết, “Vậy được, ta cho nó động.”
Mắt tôi trong thoáng chốc mở ra cực lớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Không, đừng, sẽ chết người đó.”
Trọng Liên mỉm cười nhìn tôi một cái, không cho tôi cơ hội nói chuyện, một roi quất tới!
Ngựa Hãn Huyết hí lên một tiếng, phi như bay.
Con đường tương đối gập ghềnh, tốc độ của con ngựa còn không ngừng gia tăng.
Vốn tôi đã không mấy thích ứng với tư thế này, đến lúc này, hậu huyệt có vật cứng cắm vào, cả người lắc lư dữ dội, phân thân của Trọng Liên một lần lại một lần va đụng trong cơ thể tôi.
Gió thu thổi qua hai người.
Trong lúc chịu đựng cơn đau, đồng thời còn phải kéo áo khoác che chắn cơ thể.
“Dừng… dừng lại…”
Trọng Liên hé miệng cười, lại cho con ngựa thêm một roi.
Tôi đưa bàn tay vô lực ra, ôm lấy thắt lưng Trọng Liên, mới có thể khiến mình không lắc lư quá mạnh.
Cơn đau khôn cùng gần như muốn xé rách cả cơ thể tôi.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi khoang ngực, khó mà chịu đựng.
Tôi đau đớn ngẩng đầu nhìn hắn, nói mà chẳng còn hơi sức, “Dừng lại… mau dừng… Ta chịu không nổi, đau… đau quá… Liên, dừng lại…”
Ánh mắt Trọng Liên lạnh lẽo, “Đáp ứng bản cung, vĩnh viễn không trở lại cái thôn rách nát này.”
Rừng trúc Phượng Hoàng.
Gió dịu dàng, trúc xanh lục, hương thoảng khắp, đẹp tựa cổ tích.
Tôi cúi đầu nhìn mình bao bọc lấy cơ thể của Trọng Liên, mũi chua xót, trước mắt chợt nhạt nhòa.
Tôi còn tư cách gì đến nơi đây.
Tiếng nói chuyện cũng đã run hết cả lên, “Ta đồng ý với ngươi, ta… ta sẽ không về…”
Vùi đầu vào cần cổ Trọng Liên, ý thức tỉnh táo rời tôi càng lúc càng xa.
Trọng Liên dùng sức đẩy tôi thẳng người dậy, buộc tôi nhìn vào hắn.
“Lâm Vũ Hoàng, em lại đang nghĩ gì đó?”
Cảnh sắc chung quanh không ngừng biến đổi, dần dần, chân núi xuất hiện kha khá nóc nhà nhỏ.
“Ngươi thả ta ra trước đã… ta chịu hết nổi rồi…”
Miệng khô lưỡi đắng, mồ hôi vẫn không ngừng bốc hơi, đau đớn chỉ tăng không giảm.
Trọng Liên đưa tay nắm lấy mặt tôi, nhìn tôi âm trầm, “Không cho em nhớ hắn, có nghe chưa?”
Tôi gật gật đầu, “Nghe rồi, ta… sẽ không nhớ huynh ấy nữa.”
Lời vừa dứt, vách trong chầm chậm co rút, thế mà tôi lại chẳng chút liêm sỉ mà phóng thích ra ngoài.
Vó ngựa chạm đất, kiếm Phượng Linh và đao Hoàng Vũ quanh hông va nhau kêu lanh lảnh.
Hoàng đệ, người có được chúng, có thể nhận được hạnh phúc.
Phượng Hoàng, Phượng Hoàng. Chúng ta vốn là trời sinh một đôi.
Cuối cùng lại không giữ được, bất tỉnh trong lòng Trọng Liên.
***
Rầm!
Tôi dụi dụi mắt, mơ màng nhìn tứ phía, hóa ra mình bị ngã trên đệm lót trên xe ngựa.
Ngẩng đầu lên nhìn, Trọng Liên đang đứng trước mặt tôi, nhè nhẹ vỗ tay.
Tứ đại hộ pháp đứng sau lưng Trọng Liên, Tuyết Chi đang cựa quậy trong lòng Hải Đường.
Trọng Liên đá đá chân tôi, “Vào đi.”
Tôi rụt sang bên cạnh, lập tức bị căng đau đến rên một tiếng.
Trọng Liên đẩy tôi vào bên trong, tôi dựa vào cửa sổ, hạ thân như bị dùng dao cứa, tôi cắn chặt răng, vầng trán đã ướt nhẹp.
Tuyết Chi dùng ngón tay nhỏ như quả cầu thịt chỉ chỉ tôi, nói với Trọng Liên, “Phụ thân, Nhị phụ thân sao thế?”
Trọng Liên khinh miệt nhìn tôi một cái, cười lạnh nói, “Nhị phụ thân của con bị Phụ thân cắm đến hôn mê.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, mặt thoáng đỏ thoáng trắng, run run một hồi cũng chẳng nói được câu nào.
Xà Cừ và Lưu Ly chẳng có phản ứng gì.
Mặt của Chu Sa thì đã hoàn toàn đỏ đến tận cần cổ, Hải Đường cũng ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tuyết Chi nói, “Phụ thân, cắm đến hôn mê là gì?”
Trọng Liên còn chưa kịp tiếp lời, tôi đã bụm miệng hắn lại, “Ngươi muốn buồn nôn thì cứ một mình mà buồn nôn, đừng có dạy hư cả Tuyết Chi!”
Trọng Liên túm lấy tay tôi, kéo tôi lên người hắn.
“Hoàng Nhi, bổn cung nói đều là thật, đã bao nhiêu lần rồi em còn chưa thích ứng hay sao?”
Nói xong, còn nặn ra một nụ cười biến thái.
Hắn đã nói như thế, tôi lại nhớ đến dáng vẻ chịu khuất nhục của mình trên lưng ngựa.
Rụt tay về như bỏng nước sôi, trở người, đưa lưng về phía hắn.
Xấu hổ muốn khóc lớn một trận.
Tứ đại hộ pháp đều lên ngồi đằng trước xe ngựa.
Xe ngựa phút chốc phi nhanh, hạ thân của tôi lập tức như bị xé toạt.
Tiếng nói của Trọng Liên vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi, “Hoàng Nhi, em đã hôn mê một ngày rồi, hay là, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”
Tôi dịch người, càng lúc càng bức bối, vẫn không hé tiếng nào.
Lúc này tứ đại hộ pháp yên lặng khác thường, ngay cả Chu Sa trước nay luôn om sòm cũng trầm mặc.
Bỗng nhiên, một kiện y phục được nhét vào trước mặt tôi, tôi cúi đầu nhìn, gương mặt chậm rãi đỏ bừng lên.
“Em còn giả vờ không vui, em nhìn đi, em làm bẩn y phục của bản cung rồi đây. Nào, ngửi thử, có thơm không? Làm lần nữa nhé, ở tại đây, được không nào?”
Tôi lập tức xé kiện y phục kia, xoay người vung một cái tát thật mạnh cho hắn!
Cổ tay đang ở giữa không chợt bị hắn bắt được.
“Chậc chậc, còn ra tay đánh người cơ, hung dữ quá bản cung không thích đâu.”
Hắn cười ngả ngớn với tôi, bàn tay chậm rãi mò lên thắt lưng tôi.
Chu Sa cẩn thận xoay người lại, đồng tình nhìn tôi một cái, rồi lại xoay đầu đi, khe khẽ thở dài một hơi.
Tôi gắng sức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong cái tròng trành của xe ngựa, tất cả cảnh sắc càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mơ hồ…
Chỉ cần tôi còn tỉnh táo, thì tôi buộc lòng phải tiếp nhận hiện thực này.
Tôi nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể ngủ sớm một chút.
Thế nhưng đầy trong óc chỉ có nụ cười dịu dàng tựa gió xuân, nốt ruồi mỹ nhân đỏ tựa máu.
Một luồng khói mảnh.
Cuối chân trời đàn nhạn bay, ngay hàng thẳng lối tưởng như được khâu lại. [1]
Tôi co rúc trong góc xe ngựa, gió rét thấu xương.
“Vũ Hoàng à, con đoán thử Hiên Phượng ca của con ở bên ngoài đã tìm được báu vật gì?”
“Con không biết con không biết, người nói mau nói mau đi.”
Mơ màng mở mắt ra, nhận ra mình đã không còn trên xe ngựa nữa, mà đang nằm trên một chiếc giường.
Ngước mắt nhìn gian phòng này, trang hoàng hết sức tao nhã hoa lệ, không giống khách điếm lắm.
Nơi huyệt thái dương như bị cây búa nhỏ gõ vào, căng đến da đầu cũng đau. Cơ thể lại bắt đầu nóng lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể phừng cháy.
Nến đỏ tù mù, ngoài song cửa ngàn sao xua đêm đen. [2]
Bên ngoài còn một gian phòng, cửa thiếp giấy, ánh nến vàng nhạt phản chiếu bóng hình hai người.
Một trong đó hơi gập người lại.
Người còn lại đang bước tới bước lui, cho dù chỉ là bóng nghiêng nửa mặt nhưng cũng đẹp đến mức khiến người ta tơ tưởng viễn vông.
“Bản cung không phải đã tẩy rửa cho hắn rồi sao, tại sao hắn vẫn phát sốt?”
Ngữ khí sốt ruột, còn lẫn chút tâm trạng không kiên nhẫn.
Thân mình người kia khom xuống thấp hơn, nghe giọng nói mới biết là Lưu Ly, “Cung chủ, ban nãy đại phu nói, Lâm công tử không phải bởi giao hợp mà phát sốt, mà là bị nhiễm lạnh, nên mới…”
Lời như chưa hết, chỉ nghe “choang” một tiếng, hình như khí cụ rơi xuống đất.
“Ăn ốc nói mò! Trên xe ngựa bản cung luôn ôm hắn, làm sao có thể bị nhiễm lạnh được!”
Lưu Ly nhỏ tiếng nói, “Trên xe ngựa cung chủ liệu có…”
“Không nói nhiều nữa, cút ra ngoài.”
Lưu Ly nói, “Vâng”
Sau đó liền lùi hai bước, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Sau đó cửa phòng tôi bị đẩy ra, tôi vội nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng đập càng lúc càng kịch liệt hơn.
Một đôi tay hơi lạnh đặt lên trán tôi, người bên cạnh chép miệng một tiếng, lại thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường, ôm tôi dậy.
Cả người tôi căng cứng, dựa vào người hắn, không dám thở mạnh.
Trọng Liên dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt tôi, tức giận nói, “Em giả vờ ngủ làm gì, muốn ta mớm cho em ăn có phải không.”
Tôi lập tức mở to mắt, lúng túng liếc hắn một cái, nhận lấy chén thuốc trong tay hắn, ừng ực uống một hớp, kết quả bị sặc không nói nên lời.
“Sao em ngốc thế? Thật không chịu nổi.”
Trọng Liên nhíu mày nhìn tôi, làm bộ muốn giành lấy cái chén trong tay tôi.
Tôi dịch tay sang bên cạnh, khẽ giọng nói, “Để mình ta, đa tạ Liên cung chủ.”
Lời vừa dứt, tay của Trọng Liên nhẹ nhàng điểm lên vai tôi một cái.
Cả người không thể cử động, ngay cả nói cũng không được.
Hắn đón lấy cái chén trong tay tôi, mi dài buông rũ, dùng muỗng đảo chén hai lượt, múc một muỗng thuốc, tự mình uống trước một ngụm, hơi nhíu mày lại.
Hai người chợt chạm mắt nhau, tôi lập tức chuyển mắt sang chỗ khác.
Trọng Liên đặt chén xuống bên cạnh, dùng tay nắn hai má tôi, xụ mặt, đổ thuốc vào.
Cứ thế từng muỗng từng muỗng đút xong hết cả chén thuốc, hắn mới giải huyệt đạo cho tôi.
Tôi nhất thời không biết nói gì cho phải, cảm ơn cũng không đúng mà chửi mắng cũng không phải, chỉ biết ngồi đần tại đó.
Hắn đưa tay vuốt ve gò má tôi, ánh mắt càng lúc càng hư vô, mặt tiến gần hơn, tôi quay đầu sang chỗ khác, “Hôm nay thân thể tiểu nhân không khỏe, để hôm khác đi.”
Tuy biết nói cũng như không, thế nhưng tôi thật sự không muốn làm với hắn.
Hắn ở bên cạnh cứng người hồi lâu, ném lại một câu rồi bỏ đi, “Bản cung đi sủng hạnh người khác.”
Tôi nhìn chằm chặp vào chỗ hắn biến mất rất lâu, trong lòng cũng chẳng rõ là tư vị gì.
***