Ngoài cửa ánh trăng lờ mờ.
Lục trúc động thanh phong, tằng hiên tĩnh hoa nguyệt. (Trúc xanh lay gió mát, bên hiên lặng trăng soi.)
Hoa Nguyệt.
Bỗng nhớ đến chuyện Lục Mỹ Đồ, ào một tiếng đứng dậy khỏi mặt nước. Một trận gió thổi qua, lạnh đến lông măng dựng đứng. Bọc lấy khăn tắm lau trên lau dưới, nhảy ra khỏi thùng gỗ, trùm khăn tắm, mở cửa.
Mở cửa, đứng hình.
Lâm Hiên Phượng đứng ngoài cửa, hai má hơi ửng hồng.
Tôi chỉ y, ngón tay còn run rẩy không ngừng, khăn tắm suýt chút rơi xuống đất, “Ngươi ~~~”
Lâm Hiên Phượng tiến lên trước một bước, đóng cửa lại.
“Hiên Phượng ca, có chuyện tìm ta?” Tôi khoanh hai tay, che đậy phần lõa lồ trước ngực lại. Nhưng cảm thấy cố ý che giấu ngược lại không tốt lắm, thế là lại buông hai tay xuống.
Lâm Hiên Phượng có phần ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
“Chuyện hôm nay, thật xin lỗi. Ta không nên miễn cưỡng đệ.”
“Đâu có đâu có.”
Kỳ thật đứa trẻ này cũng là một đứa lễ phép. Tôi huơ huơ móng vuốt, tâm tình cực tốt. Thế là tôi thả lỏng người ngồi xuống giường, hai chân bắt chéo, dùng khăn tắm lau đầu một cách lộn xộn.
“Tóc của đệ tốt như vậy, đừng vò rối lên. Ta giúp đệ.”
Lâm Hiên Phượng ngồi xuống bên cạnh tôi, tiếp lấy khăn tắm trong tay tôi, nhẹ nhàng lau tóc của tôi, lau một hồi, thuận tiện nhón lấy một nắm, đưa lên môi, hạ xuống một nụ hôn nhẹ.
Tôi cứ cảm thấy ở cùng Lâm Hiên Phượng thế này có phần không tự nhiên.
“Cái đó, ngươi có thể đổi cách xưng hô không?”
“Vậy, Tiểu Hoàng. Có được không?”
“Được, dù sao cũng tốt hơn “Hoàng đế”.”
(Chữ ‘đệ’ và ‘đế’ trong tiếng Trung đọc giống nhau)
Lâm Hiên Phượng không nói nữa, chỉ có ánh mắt tản mát nhìn vào mắt tôi, sau đó chầm chậm dịch xuống dưới ___ Giờ này khắc này, trong ánh mắt si mê đắm đuối của y, chỉ còn sót lại bắp đùi thon dài trắng như tuyết của Lâm Vũ Hoàng.
Tôi còn chưa kịp che đậy, Lâm Hiên Phượng đã nhón mũi chân, nhẹ nhàng đè tôi xuống giường.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua bắp đùi.
“Đừng giỡn nữa.”
Tôi đẩy y một cái, y giống như không nghe thấy gì cả, soạt một tiếng, vơ mất tiết phục còn sót lại của tôi, mở miệng ra ngậm lấy đầu nhũ của tôi, hai tay nắm lấy phân thân của tôi. Thân thể đồng tính luyến ái tiêu chuẩn này tất nhiên liền bị châm ngòi.
Quan trọng nhất chính là, có một nơi đang thiêu đốt.
Không sai.
Chính là cái chỗ thuần 0 kia mới dùng để kết hợp.
Tôi đã sắp sụp đổ rồi, thân thể bị huấn luyện đến mức nhạy cảm như thế này, số lần bọn họ từng làm e rằng còn nhiều hơn số lần tôi xem phim A! Thế là, không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục nhịn nữa.
Cắn răng, rống lớn một tiếng, “Đừng quậy nữa!! Ta muốn nói chuyện Lục Mỹ Đồ!!”
Lâm Hiên Phượng ngước đôi mắt nhuốm đẫm lửa tình lên, lại muốn tiến đến gần chận miệng tôi lại.
Tôi chặn miệng y.
“Ta nhìn thấy hình xăm hình trăng non trên người Hoa Nguyệt.”
“Ờ, tiếp tục.”
“Đó là mệnh lệnh của sư phụ, ngươi cứ coi như chưa gì xảy ra?”
Dùng sức đẩy y ra, dịch về cạnh tường.
“Ngày trước đều là đệ nói với ta không cần để ý lời nói của sư phụ, bây giờ sao lại ngoan như vậy?” Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng ôm lấy hông của tôi, tôi lại bị kéo về bên người y.
“Đừng giỡn nữa, ta nói nghiêm túc đó.”
“Ta cũng nói nghiêm túc.” Lâm Hiên Phượng dùng thân thể của mình ma sát trên thân tôi, thở dốc liên tục, “Chúng ta cùng chạy đi, đừng trở về nữa. Tìm một nơi chỉ có hai chúng ta, yên tĩnh sống qua một đời.”
“Không được.” Cực kỳ kiên định.
“Tại sao?”
“Chẳng sao cả, lấy tay ngươi ra.”
Lâm Hiên Phượng khựng lại, híp mắt nhìn tôi, cuối cùng ném lại một câu, tức tối bỏ đi, “Ta không biết cả ngày đệ đang nghĩ cái gì, rõ ràng là chuyện có thể đôi bên vui sướng, cứ muốn một mình làm.”
Sáng sớm hôm sau, hai người trong lòng hiểu rõ, không nói lời nào đi đến Mẫu Đơn Lâu.
Vừa bước vào, tú bà đã bắt đầu xua đuổi, bảo là chẳng ai vừa sáng sớm đã dạo kỹ viện cả. Còn nói có một công tử vung một đống tiền bao Hoa Nguyệt một ngày, Hoa Nguyệt không rảnh. Tôi khó chịu, xông thẳng lên lầu, chạy tới trước Bích Âm Các.
Tôi xông vào trong, Hoa Nguyệt và người khách kia đều kinh ngạc quay đầu lại.
Thế nhưng người kinh ngạc nhất chính là tôi.
Một thanh trường kiếm gác trên cổ Hoa Nguyệt, người khách đó sau khoảnh khắc sửng sốt ngắn ngủi, lập tức biến trở về gương mặt như pho tượng.
Ngũ quan thâm thúy, khinh y đỏ thẫm.
Mắt hạnh màu nâu, phía đuôi mắt có một hình xăm đồ điệp, bay lượn nhanh nhẹn, u lam tựa băng.
Ngón tay thon dài, khớp ngón rõ ràng, chuôi kiếm treo hai hoa tai thanh ngọc, cũng mang hình dáng hồ điệp. Ngọc thạch cực mỏng, lơ lửng lay động, sinh động như thật, lấp lánh trong suốt, đúng là vật quý trong hàng bảo ngọc.
Lâm Hiên Phượng cũng bước vào theo.
Tôi đang chuẩn bị cùng y nghiên cứu con người đỏ au này, y lại để lộ ra thần sắc còn kinh ngạc hơn tôi ____
“Xin hỏi… Các hạ có phải là Hoa Di Kiếm?”
Nam tử kia lạnh lùng nói, “Các ngươi cũng là đến tìm ‘Lục Mỹ’ à?”
Lâm Hiên Phượng gật đầu, tôi lắc đầu.
Chỉ là, Hoa Di Kiếm.
“A, Hoa Di Kiếm, ta biết rồi, chính là cái Thất Sát… Á, đau đau đau đau…” Lâm Hiên Phượng nhéo thật mạnh cánh tay tôi, tôi đau đến gần như ngất đi được.
Hoa Di Kiếm nói, “Người này ta chọn trước rồi.”
Tôi âm hiểm cười nói, “Tiểu Hồ Điệp, làm người phải phúc hậu. Hoa Nguyệt của chúng ta đã chịu thiếu gia ta rồi, ngươi sao có thể giành với ta chứ.” Lâm Hiên Phượng kinh ngạc quét mắt nhìn Hoa Di Kiếm, bừng tỉnh đại ngộ.
Hoa Di Kiếm căn bản không thèm để ý đến tôi, chỉ nói với Hoa Nguyệt, “Hoa Nguyệt công tử, thất lễ rồi.”
Hoa Nguyệt nhìn y, mặt không biểu cảm.
Trường kiếm của Hoa Di Kiếm khẩy một cái, hình xăm trăng lưỡi liềm trên vai Hoa Nguyệt liền lộ ra.
Tôi đi đến bên cạnh y, híp mắt cười nói, “Tiểu Hồ Điệp, quên nhau trên chốn giang hồ, sao lại không tương cứu trong lúc hoạn nạn.”
(Tác giả chú thích: xuất phát từ bộ điện ảnh <Giang Hồ> của Lưu Đức Hoa, câu gốc là “Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng quên nhau trên chốn giang hồ”)
Hoa Di Kiếm chầm chậm nới lỏng tay, mặt lộ vẻ vui mừng.
“Hay cho câu “Quên nhau trên chốn giang hồ, sao lại không tương cứu trong lúc hoạn nạn”!”
Mặt tôi bị y thổi phồng, nhịn không được tiếp tục nói, “Hơn nữa, đại ca của ta võ công độc bộ thiên hạ, thiên hạ độc bộ. Có y bảo vệ, ta tuyệt đối không thể chết.” Nói xong, tôi vỗ vỗ vai Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng lập tức đẩy đẩy tay tôi.
“Độc bộ thiên hạ?” Ánh mắt của Hoa Di Kiếm nháy mắt buốt lạnh, “Đại ca ngươi là Trọng Liên?”
Tôi chớp chớp mắt, mặt mày rạng rỡ.
“Liên? Tên hay, nhất định là khuynh quốc mỹ nữ. Đáng tiếc đại ca ta không phải tên Liên, mà là Phượng. Hắn ấy à, là mỹ nhân đệ nhất trong võ lâm trung nguyên, chỉ cần là nơi hắn đi qua đều có mùi hương hoa thơm ngát lan tỏa, nam nhân nào gặp hắn tự thành đoạn tụ, nữ nhân nào gặp hắn thì cả đời không gả! Võ công của hắn cao đến mức có thể đơn độc đấu quần hùng…”
Lời còn chưa nói xong, kiếm của Hoa Di Kiếm đã soạt một tiếng chỉ về phía tôi ____
“Nói! Ngươi và Trọng Liên có quan hệ gì!”
Tôi run lên, lùi về sau một bước, “Ta không quen biết Trọng Liên, ta ~~ Ta chỉ tùy tiện nói giỡn thôi ~~”
Sắc mặt của Hoa Di Kiếm âm trầm, “Người mà ngươi nói, ngoại trừ Trọng Liên ra thì không có người thứ hai có thể làm được. Nói mau, Trọng Liên là như thế nào với ngươi? Bây giờ hắn đang ở đâu?!”
Ông trời ơi, chẳng qua tôi chỉ nói bừa, giờ nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi!
Lâm Hiên Phượng vội ôm quyền nói, “Hoa đại hiệp, tại hạ Lâm Hiên Phượng. Vũ Hoàng là biểu đệ của tại hạ, đệ ấy tuổi còn nhỏ, thích tùy tiện tâng bốc chứ không hề có ác ý, hy vọng Hoa đại hiệp để cho đệ ấy một con đường sống.”
Hoa cái gì? Hoa đại hiệp?!
Đại hiệp không phải đều nên mọc râu quai nón, uy phong lẫm liệt, một thân áo xám, áo choàng rách nát, cơ bắp vạm vỡ, lưng vác cây kiếm đồng cũ nặng trịch hay sao. Kiểu y thế á? Trên mặt trên kiếm toàn là bươm bướm, da nõn thịt mềm, chưa đến 30. Ngay cả thanh kiếm kia cũng không đạt chuẩn, mảnh như thế mới như thế, còn lấp lánh ngân quang nữa, làm gì phải của đại hiệp dùng chứ.
Hoa Di Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi là Lâm Hiên Phượng?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Phải.”
Biểu tình của Hoa Di Kiếm dịu đi đôi chút, “Thì ra là người của Linh Kiếm sơn trang.”
Lâm Hiên Phượng vẫn trả lời như cũ, “Phải.”
Tôi đi đến bên cạnh Hoa Di Kiếm, theo thói quen khoác tay lên vai y, “Ê này, Tiểu Hồ Điệp, nếu như các ngươi đều đã quen biết vậy thì cúng ta cùng nhau đi.”
Hoa Di Kiếm hất tay tôi ra.
Tôi khoác vào khoảng không, đang định phát tác thì tú bà xông vào.
“Hoa công tử, thật ngại quá, ta không kịp ngăn cản bọn họ.”
Hoa Di Kiếm nói, “Không sao, ngươi mời bọn họ ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Hoa Nguyệt.”
Tú bà thoáng nhìn Lâm Hiên Phượng, phe phẩy chiếc quạt lông vũ, đi thẳng tới bên cạnh tôi, “Công tử, các người xin thương xót cho, hãy rời khỏi nơi này nhanh đi, cho dù là phiêu kỹ thì cũng phải nói quy tắc giang hồ chứ.”
Muốn đuổi tôi đi, làm gì mà dễ vậy.
Tôi cười nham hiểm, kéo tay của tú bà, một phắt đẩy nàng ta vào người Hoa Di Kiếm!
Tú bà kêu thảm một tiếng, bàn tay giơ kiếm của Hoa Di Kiếm lập tức nới lỏng ra. Tôi kéo lấy tay của Hoa Nguyệt liền xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét to, “Lâm Hiên Phượng, tiểu tử ngốc, chạy nhanh đi, còn ngớ ra ở đó nữa!”
Hoa Di Kiếm xông ra ngoài theo.
“Đứng lại!”
Chú gọi anh đứng là anh đứng lại à, vậy thì anh còn mặt mũi gì nữa.
Kéo Hoa Nguyệt chạy xuống lầu, tăng tốc, tăng tốc, khiến cho vô số uyên ương giật mình hoảng sợ.
Vừa chạy ra khỏi Mẫu Đơn Lâu, một thân ảnh màu đỏ nhảy xuống theo.
Hoa Di Kiếm dứt khoát đứng một bên dịch đạo, trên cổ áo, mớ lông vũ đỏ như lửa bị gió thổi run rẩy.
Trường kiếm sắc bén chỉ về phía tôi ____
“Giao người ra đây.”
Chú kêu anh giao là anh giao à, vậy thì anh còn mặt mũi gì nữa.
“Mau giao ra đây!”
Tay của tôi run lên, suýt chút buông tay. Ngược lại, Hoa Nguyệt trưng ra vẻ mặt chẳng sao cả, y còn thật sự tự nguyện trở thành phần thưởng. Tôi run giọng nói, “Là ta và Hiên Phượng ca phát hiện ra hắn, con người của ngươi thật quá quắt.”
Hoa Di Kiếm lành lạnh nói, “Ngươi ra đây đánh với ta, ai thắng ai được người.”
“Thuộc về cái gì, lại chẳng phải giành vợ.”
“Vậy ta trực tiếp giết chết ngươi.”
“Ngươi…”
Lâm Hiên Phượng quýnh lên, chỉ tiến lên mạo hiểm nói, “Hoa đại hiệp võ công đã đạt tới đỉnh cao, lại nổi danh vì xem nhẹ danh lợi, tại sao lại muốn tranh giành “Liên Dực”?”
Hoa Di Kiếm nói, “Hoa mỗ không thể không lấy được “Liên Dực”. Hai người cùng lên đi.”
Tôi xông lên, nắm lấy đao Hoàng Vũ mà Lâm Hiên Phượng tặng, “Đây là ngươi nói đấy, Hiên Phượng ca, chúng ta lên!”
Lâm Hiên Phượng vội vàng đè tay tôi xuống, nhỏ tiếng nói, “Đừng, đánh không lại đâu.”
“Hai chúng ta cũng đánh không lại một mình hắn?!”
Thần sắc của Lâm Hiên Phượng đông cứng, gật gật đầu.
Tôi sa vào trầm tư.
Có rồi!
Tôi đi qua, cười híp mắt nói, “Hoa đại hiệp, nếu huynh đệ ta hợp lại cũng đánh không lại ngươi vậy thì chúng ta cùng nhau đi. Cùng nhau tìm Lục Mỹ, đợi khi Tiết Hồng nói ra tin tức về “Liên Dực” thì sẽ đường ai nấy đi.”
Hoa Di Kiếm không lên tiếng.
Tôi suy nghĩ một hồi, lại lùi một bước, “Thật ra thì, ta chẳng có chút hứng thú gì với “Liên Dực” cả.”
Hoa Di Kiếm nói, “Chuyện hài, vậy thì tìm Lục Mỹ làm gì?”
Tôi khẽ khàng thấp giọng nói bên tai Hoa Di Kiếm, “Bởi vì á, Phượng sư huynh kia của ta… là một người đoạn tụ. Hắn có hứng thú với Lục Mỹ, ta chỉ là cùng hắn mà thôi. Ngươi xem xem ánh mắt hắn nhìn Hoa Nguyệt kìa, ám muội biết bao.”
Lâm Hiên Phượng, anh nhất định đừng trách tôi, tôi cũng là vì đại cục mà thôi.
Hoa Di Kiếm nhíu mày.
“Sao ta nhìn Lâm Hiên Phượng cũng chẳng thấy hứng thú gì, chỉ có ngươi tranh giành thôi.”
“Hắn xấu hổ, ngại không nói ra, thực tế thì trong bụng đã ngứa ngáy lắm rồi.”
Hoa Di Kiếm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mắc mưu.
Tôi hơi híp mắt lại, nhớ đến mấy cái bình của Bách Thôi Hoa đưa.
Đến lúc đó anh sẽ cho chú… Lại cho chú… Lại bồi thêm một cước lên người chú! Xem chú làm sao giành với anh!
Bắt đầu còn dương dương tự đắc, trở về khách điếm, mới biết mình đã phạm sai lầm lớn cỡ nào, hối hận không kịp.
…
Hoa Di Kiếm, năm nay 27 tuổi.
Một trong tứ mỹ nam tử của võ lâm trung nguyên, thích y phục đỏ, khóe mắt có một hình xăm hồ điệp màu lam. Bảo kiếm sử dụng tên gọi Cam A, chuôi kiếm có hai mảnh hoa tai ngọc hình hồ điệp. Kiếm pháp uyển chuyển phóng khoáng, tựa mai rụng bướm vờn.
Cố nhân thay y đặt một danh hiệu.
Hồ Điệp công tử.
Ăn vận và danh hiệu tuy giống như kiếm khách phong lưu, thực tế tính cách lại trầm mặc kiệm lời. Hạ thủ lãnh khốc, chiêu nào cũng quả đoán vô tình, cho nên Hoa Di Kiếm còn có một biệt hiệu khác xa một trời một vực với danh hiệu.
Trảm Tình Kiếm.
Mỗi khi đổi mùa, Hoa Di Kiếm đều sẽ giết một người.
Người đó nhất định đang làm chuyện bất lương, là một đại ác nhân không biết hối cải, từ sau lần đại hội anh hùng gần đây nhất đoạt được quán quân, y chưa hề có một lần gián đoạn.
Bởi thế, rất nhiều nhân sĩ chính phái trên giang hồ đều khen Hoa Di Kiếm không dứt lời.
Có người nói, kế sau Trọng Liên, y là người mạnh nhất trên giang hồ. Cũng có người nói, tính trượng nghĩa của Hoa Di Kiếm chỉ là ngụy trang bên ngoài. Có càng nhiều người không để ý đến tuổi tác, xưng y một tiếng, “Hoa đại hiệp”.
Mà đối với chuyện này, trước nay Hoa Di Kiếm chỉ khịt mũi coi thường.
Dường như chẳng có chuyện gì y đặc biệt để ý. Tiếp tục luyện kiếm của y, làm độc hành hiệp của y.
Tôi mới biết mình đã chọc vào một người không dễ trêu chọc.
Tôi vắt một chân lên giường, tay chống đầu gối, “Vậy làm sao đây? Ta cũng đã kêu hắn đồng hành rồi…”
Lâm Hiên Phượng nói, “Ta làm sao biết.”
Chậc chậc, không vui rồi. Một hai ba, chuyển đề tài, “Tiểu Phượng, Hoa Di Kiếm là một trong tứ mỹ nam tử trong võ lâm trung nguyên, vậy ba người còn lại là ai?”
Lâm Hiên Phượng nói, “ ‘Tửu Huệ quái nhân’ Hoàn Nhã Văn, ‘Độc công tử’ Thiên Nhai…”
“Không đúng, mới có hai người, còn một người đâu.”
Không ngờ mặt y lại đỏ lên.
Tôi đùa giỡn, “Tiểu Hiên Phượng, còn một người là ngươi chứ?”
Y không trả lời tôi, “Không lớn không nhỏ, kêu ta là Hiên Phượng ca.”
Trong phút chốc tôi liền nhảy xuống giường, chạy đến bên cạnh y, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của y, khom người nhìn y, “Vẻ ngoài không tệ, quả là một trong tứ đại mỹ nam nha, mê hoặc biết bao nhiêu mỹ nữ, giới thiệu vài người để làm quen chút nào.”
Ánh nến yếu ớt chập chờn, ánh lên gương mặt y tựa như thoa phấn. Tiểu tử Lâm Hiên Phượng này quả dễ nhìn, ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa dùng bữa có quy luật, không kén ăn, coi trọng chăm sóc sức khỏe, da dẻ tốt như các chị các cô vậy.
Y nâng mắt chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đó, dịu dàng đến ngay cả khớp xương cũng phải nhũn cả ra.
Tôi lại nhịn không được run lên một hồi, co cẳng bỏ chạy.
Vừa bước một bước chân, đã bị y lôi trở lại, không chút sai lệch, vừa vặn ngồi lên chân y.
“Cứu mạng với, giết người rồi, cường ___”
Lâm Hiên Phượng lập tức dùng tay bịt miệng tôi lại.
“Nếu nươi àm ậy ta sẽ cắn ưỡi tự át tại đây…. Uôn a a… Uôn a a!” (Nếu ngươi làm bậy ta sẽ cắn lưỡi tự sát tại đây… Buông ta ra… Buông ta ra!)
Y tiến lại gần nhỏ giọng nói, “Suỵt, đừng ồn, ngoan ngoãn nghe lời.”
Tôi lườm y một cái, không nói gì nữa.
Y quả nhiên thành thật buông tôi ra.
Tôi liền giật bắn tránh ra, giũ giũ xiêm y, “Đúng rồi, ngươi nói Hoa Di Kiếm là đệ nhất trong anh hùng đại hội ư?”
Lâm Hiên Phượng gật gật đầu.
Tôi nói, “Vậy Trọng Liên lại là ai, võ công còn cao hơn cả Hoa Di Kiếm?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Không ai có võ công cao hơn hắn.”
Tôi vỗ bàn đánh rầm, “Lợi hại thế sao?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Bởi vì hắn chính là chủ nhân của “Liên Dực”. Chỉ cần người đã luyện qua “Liên Dực” thì đều sẽ là thiên hạ đệ nhất.”
Vừa nghe đến bốn chữ “Thiên hạ đệ nhất”, tôi đã kích động đến máu huyết sôi trào.
Thì ra “Liên Dực” không phải chỉ là một quyển bí tịch, mà là tên gọi chung của hai quyển bí tịch. Trong đó một quyển gọi là, lấy chiêu thức cộng thêm tâm pháp hợp lại. Quyển còn lại gọi là, nội công tâm pháp, hỗ tương tinh thần một chút, nhưng không rộng bằng Liên Thần. Trọng Liên luyện là, quyển kia thì đã không biết lưu lạc chốn nào.
Liên Liên Liên, toàn là Liên.
Đàn ông con trai luyện võ công mà lại lấy cái tên gái tánh thế này.
Đợi đã, Liên? Trọng Liên đó có khi nào là…
Tôi chỉ biết nghĩ theo chiều hướng là nữ, nhưng trong mơ bảo tôi về điều kiện tìm người không hề nói người có bí tịch trong tay là mỹ nữ, chỉ nói đó là mỹ nhân.
Tôi vỗ tay, “Đúng rồi, tướng mạo của Trọng Liên thế nào?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Quan thế mỹ nhân.”
Tôi nói, “Hắn đã có mỹ mạo như thế, tại sao hắn không phải là một trong tứ đại mỹ nam?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Dung mạo của hắn trong thiên hạ không ai bì kịp, tất nhiên không thể xếp ngang hàng với người khác rồi.”
Tôi nhếch mép cười cười, “Còn đẹp hơn ngươi?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Ta chưa gặp qua hắn, nhưng đó là chuyện chắc chắn. Chỉ cần là người từng gặp qua hắn, đều sẽ ngây người tại chỗ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó hắn đã giết chết cái người nhìn hắn chằm chặp kia, cho nên đến cuối cùng mọi người đều không biết vũ khí giết người của hắn là vũ khí hay là dung mạo.”
Vừa nghe lời ấy, tôi hoàn toàn ngã quỵ.
Thì ra trên đời này thật sự có loại người như thế tồn tại!
Nhưng mà, quan thế mỹ nhân, võ công còn là đệ nhất thiên hạ, không phải chính là người tôi cần tìm đó hay sao?
Đáng tiếc là đàn ông, thật đáng tiếc.
Lâm Hiên Phượng nói, “Ta cũng chỉ là nghe nói thôi. Nhiều năm rồi không ai gặp qua hắn.”
Tôi nói, “Vậy hắn đã đi chốn nào?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Không ai hay biết.”
Tôi chăm chú nhìn Lâm Hiên Phượng, nói, “Hiên Phượng ca, huynh nhất định phải giúp ta. Ta phải tìm được Trọng Liên mới được.”
Lâm Hiên Phượng nhíu nhíu mày, “Đệ tìm hắn làm gì.”
Tôi nói, “Dù sao ta nhất định phải tìm hắn.”
Lâm Hiên Phượng không lên tiếng, cánh cửa lại đột nhiên bị đẩy ra.
Hoa Di Kiếm đứng nơi ngưỡng cửa, sắc mặt nghiêm túc đến đáng sợ, “Lâm Vũ Hoàng, không phải ban ngày ngươi nói rằng Lâm Hiên Phượng muốn tìm Lục Mỹ sao, sao bây giờ lại biến thành ngươi muốn tìm rồi?”
Tôi chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Tại sao đám cao nhân này đều thích nghe lén đến thế kia chứ?