Hai người cùng bước vào phòng, trong phòng tối đen như mực.
Chỉ còn mấy vệt trăng sáng rơi xuống từ song cửa.
Lâm Hiên Phượng bước vào trong, mặt mũi lạnh tanh, giống như gió đêm tiêu điều đang thổi qua vào giờ khắc này.
Tôi bước đến bên bàn, đốt nến.
Đốm lửa bằng hạt đậu.
Ngọn lửa nhảy múa trong không khí, ấm áp sáng dịu.
Thần sắc của Lâm Hiên Phượng vẫn lạnh băng thấu tận xương cốt như cũ, “Hiện tại trong thể xác này, lại là người nào chứ?”
Tôi hốt hoảng lùi sau một bước, đụng ngã ngọn nến trên bàn.
“Huynh đừng như thế, ta đã tìm thấy rồi, tung tích của cũng đã nghe ngóng được, ta nhất định sẽ trở về, để Lâm Vũ Hoàng quay lại.”
Ánh nến lay động, suýt thì tắt ngóm.
Lâm Hiên Phượng lành lạnh nhìn tôi dựng ngay cây nến lại.
Mái tóc mềm mại khẽ tung bay dưới ánh nến lập lòe, đủ loại nhu tình ngày xưa đều đã mất tăm mất tích, khóe miệng treo nụ cười nghiền ngẫm.
“Ô, đã lấy được một món rồi à? Khá quá nhỉ. Làm hết mấy lần hắn mới đưa cho ngươi?”
Mặt tôi thoáng cái trở nên trắng bệch.
“Huynh… huynh tại sao lại phải nói như thế? Ta đã rất nỗ lực rồi.”
Lâm Hiên Phượng nâng cặp mắt đẹp tuyệt lên.
Ánh nến tù mù, dưới cặp mắt cong cong là mảng bóng mờ do hàng mi dày đậm phủ lên.
“Nỗ lực cái gì? Nỗ lực lên giường? Hay là nảy sinh cảm tình, đúng không.”
Ánh trăng sáng tỏ bị ánh nến vàng vọt vùi lấp.
Trong bầu không khí bít bùng, ngọn lửa từ đèn cầy phát ra những tiếng tách tách.
Tôi nhắm mắt lại, chẫm rãi thở ra một hơi.
Buổi đêm tĩnh lặng, hai thiếu niên cạnh thuyền con liễu mảnh, ôm chặt lấy nhau.
Nhưng, thiếu niên ngượng ngùng hôn Lâm Hiên Phượng, không phải tôi.
Tứ chi cứng ngắt lạnh lẽo, lồng ngực tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, gần như không thể hít thở. Con ngươi trong suốt của Lâm Hiên Phượng phân rõ trắng đen, nổi bật trên làn da trắng nõn sáng bóng như ngọc.
Tôi than nhẹ một tiếng, “Đúng là ta đã thích hắn.”
Gió đêm hiu hiu, trăng sáng tựa ban ngày.
Lâm Hiên Phượng trước là sững người, con ngươi sáng rực chậm rãi rụt lại.
Nốt ruồi mỹ nhân giữa trán tản ra chút sắc đỏ, tựa như một viên trân châu màu máu đỏ thẫm.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, “Ta sẽ rời đi. Đợi khi ta lấy được hai món báu vật thì nhất định sẽ đi. Nhưng trước lúc đó, hãy để ta lưu lại bên cạnh hắn.”
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng thoáng trống rỗng, thần sắc nghiền ngẫm không còn giữ được nữa.
Đêm hè trời trong đàn sao vắng. [2]
Không có gió, tĩnh lặng đến chẳng hề có tiếng ve kêu.
Lâm Hiên Phượng siết hai tay mình thành đấm, rồi lại cố nhẹ nhàng thả lỏng, cuối cùng vẫn là siết lại thật chặt.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Trọng Liên.
Nụ cười trong veo xa cách, đôi ngươi tím màu hoa Tử Lan.
Gọi tôi bằng cái giọng tôi thích nhất, Hoàng Nhi.
Tôi nghĩ tôi thật sự đã điên rồi. Hồ ly tinh đực thật không dễ chọc vào. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một nụ cười tự giễu, cúi đầu xuống, “Làm ơn.”
Im lặng hồi lâu.
Một đôi tay lạnh ngắt túm lấy bả vai tôi.
Tôi chợt ngẩng đầu lên.
Ánh mắt yếu đuối vô lực của Lâm Hiên Phượng, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười an nhiên, “Vũ Hoàng, ta nhất định sẽ đợi đệ trở về. Giống như năm đó, đệ đợi ta.”
Vào khoảnh khắc đó, hồn phách của tôi đã bị hút đi mất.
Lâm Hiên Phượng đang cười. Cười tựa đào hoa, phong tình vạn chủng.
Thế nhưng thân thể y đang khe khẽ run lên, ngay cả đôi tay đang đỡ bả vai tôi của y.
Bỗng nhiên rất muốn đứng lên, ôm lấy y.
Chẳng qua là tôi không có tư cách.
Bởi vì, y chẳng phải đang nói với tôi.
Lâm Hiên Phượng xoay người bỏ đi, lưu lại một chiếc bóng lẻ gầy gò.
“Hiên Phượng ca.” Như mắc xương cá trong họng, tiếng nói khàn khàn.
Lâm Hiên Phượng chỉ dừng lại, nhưng không quay đầu lại.
“Hoa đại ca thích huynh.”
Lời vừa nói ra liền hơi hối hận mà nắm chặt chiếc ghế bên cạnh. Tôi làm thế này là hy vọng y cùng Hoa Di Kiếm về bên nhau thôi. Sau đó thì tôi sẽ có thể chiếm lấy thân thể của Lâm Vũ Hoàng rồi, có phải không.
“Trên thanh kiếm Cam A của Hoa đại ca có hai mảnh ngọc điệp trang trí màu xanh lục.”
Giọng của Lâm Hiên Phượng nhẹ tựa như đang nói chuyện cùng gió.
“Ta biết.”
“Đó là bông tai của người vợ quá cố của huynh ấy.”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói nhẹ bẫng, “Con của Tiết Hồng… thật sự là của huynh sao?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Phải.”
Tôi nuốt nước miếng, “Vì sao.”
Lâm Hiên Phượng trầm mặc một hồi, vân đạm phong thanh mà rằng, “Nay Tiết Hồng đã chết, nói nhiều vô ích.”
Một khoảng im lặng gượng gạo.
Lại nhớ về ngày hè ấy.
Thiếu niên đứng nô đùa bên dòng suối nhỏ, gương mặt tràn nụ cười gió xuân ấm áp, “Ếch lớn cõng ếch nhỏ, ếch nhỏ cõng ếch bé con, ếch lớn là sư phụ, ếch nhỏ là ta, vậy thì ếch bé con là ai nhỉ?”
Gió mát len vào theo lối cửa sổ.
Giá nến nhỏ đầy sáp nến ngả vàng, quầng sáng vàng vọt.
Lâm Hiên Phượng đang định đẩy cửa phòng ra, nhưng lại lần nữa bị tôi gọi lại, “Hiên Phượng ca.”
Lâm Hiên Phượng vẫn không quay đầu lại, “Có chuyện gì.”
Giọng nói xen một chút nghẹn ngào.
Tôi thở dài một hơi, bước mấy bước về phía y, “Ếch bé con là ta, có đúng không?”
Sống lưng của Lâm Hiên Phượng chợt cứng ngắc.
Tôi bước đến sau lưng y, nhè nhẹ vỗ vỗ vai y.
Một trận cuồng phong thổi qua, thổi tắt ngọn nến, thổi loạn tóc tai hai người.
Lâm Hiên Phượng xoay người, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ từ sớm.
Nhất thời tôi càng luống cuống tay chân.
Đang nghĩ phải an ủi y thế nào, nhưng đã bị y ôm lấy thật chặt.
Trái tim lại bắt đầu loạn nhịp.
Cảm giác này… lại hoàn toàn y hệt như trong những hồi ức khi Lâm Vũ Hoàng đỏ mặt.
Lâm Hiên Phượng không lên tiếng, chỉ dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy tôi, giống như là muốn trút toàn bộ nhung nhớ của y vào trong cái ôm đơn giản này vậy.
Chặt đến mức tôi gần như không hít thở được.
Tôi mới nghĩ ra, ếch bé con không phải tôi.
Là Lâm Vũ Hoàng.
Không biết bao lâu sau, y mới buông tôi ra, đầu cúi rũ, ánh lệ trong mắt vẫn còn lập lòe, “Hiện tại ta đã hiểu hết rồi.”
Chẳng nhìn tôi thêm một lần, xoay người, vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dưới sắc trăng mờ nhạt.
Lông vũ trắng trên kiếm Phượng Linh quét qua một dấu tích trắng tựa tuyết.
Cửa lại bị gió lớn xô mở, va vào tường, phát ra tiếng động lớn.
Hoa bạc sáng lóng lánh, trên trời lốm đốm sao.
Ngoài cửa có một người đang đứng.
Cần cổ như sắc trăng, một đóa hồng liên tươi thắm ướt át đang nở rộ, rực cháy như liệt hỏa.
Trong con ngươi tím sậm lướt qua một tia sáng băng lạnh, “Hoàng Nhi, ta thích em như thế, hồi báo của em chính là cùng người khác ở nơi này khanh khanh ta ta ư.”
Trong lòng hắn còn đang ôm một người.
Tuyết Chi đang khóc lớn.
Không phải Trọng Liên lúc bình thường.
Tuyết Chi khóc đến khàn cả tiếng, hắn lại chẳng dỗ một câu.
Ánh mắt càng lúc càng mù hơi.
Hắn ngẩng đầu khiêu khích nhìn tôi.
Hai đóa sen bạc trên dái tai đang chiếu sáng lấp lánh.
Trong đầu tôi lại chợt mù mịt một sắc.
Giọng của một thiếu niên đột ngột vang lên.
“Lâm Vũ Hoàng, nói thật, ngươi có cái gì mà tự cao tự đại chứ.”
Tôi quay người lại, “Súp Lơ Nhỏ, Hoàng thiếu gia ta hiện tại tâm tình không tốt.”
Súp Lơ Nhỏ nói, “Lâm Vũ Hoàng ngươi dám xử lý người khác nhưng lại chẳng bao giờ dám giết người, không phải sao. Chỉ cần ta còn sống thì có thể nói với ngươi, ngươi thật sự rất đáng thương đó.”
Tôi nhíu nhíu mày, nhảy xuống khỏi tảng đá đang ngồi.
Lấy từ trong hà bao ra một con bò cạp, “Ngươi nói nữa, món đồ chơi chày sẽ bò lên người ngươi đấy.”
Súp Lơ Nhỏ khẽ cắn môi, cả giận nói, “Cái tên ăn bám không cha không mẹ nhà ngươi! Cha mẹ không cần chẳng ai cần! Dựa vào Thị Huyết Tam Quái chống lưng thì đã giỏi lắm sao? Con bò cạp của ngươi còn không phải là do Bách Thôi Hoa cho đó sao! Đồ ăn bám nhà ngươi dựa vào thứ gì mà phách lối – Á!”
Bò cạp bị hất lên người y.
Tôi vỗ vỗ tay, “Súp Lơ Nhỏ, con bò cạp này không có độc, lần sau thì ta chẳng dám bảo đảm có mang theo con có độc đến hay không đâu. Ta nói cho ngươi biết lần nữa, ngươi không có tư cách để nói ta.”
Cười hô hố nhìn y đau khổ trên mặt đất, tôi xoay người bỏ đi.
Y nói những lời quá đáng như thế, không chơi y một vố thì chẳng phù hợp với phong cách của tôi.
Chỉ là những lời y nói lại trúng vào chỗ hiểm của tôi, chợt chột dạ.
Mũi chua xót.
Mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ nào đó được hai người lớn dắt tay đi dạo phố, mắt tôi lại thèm thuồng hơn cả nhìn thấy vàng thỏi.
Thị Huyết Tam Quái thu dưỡng tôi, nhưng chưa từng quan tâm tôi ăn gì, muốn gì, hay là có cảm thấy lạnh hay không.
Tôi vốn chính là một đứa trẻ chẳng có gì cả, không tiền bạc, không người nhà, không bạn bè.
Thế nhưng tôi đã thỏa mãn.
Có một người, còn giá trị hơn tất thảy những thứ này.
Có một người, dù không phải bạn, không phải người thân, hay là người yêu của tôi.
Nhưng y là tài sản mà tôi kiêu hãnh nhất.
Y có vẻ ngoài và võ nghệ nổi bật hơn người, còn có một trái tim đẹp nhất trong sáng nhất.
Nhưng y lại giống như con phượng hoàng sắc vàng trước ngực mình, tựa hồ lúc nào cũng có thể sải cánh tung bay, bay thật xa khỏi tôi.
Tôi đứng ngoài rìa Phượng Hoàng Lâm.
Đôi mắt đào hoa tựa trăng khuyết, ruồi son giữa mày rựa như lửa.
Phút chốc nhìn thấy y, si mê ngây dại.
Y bước từng bước đi về phía tôi.
Tim đập bình bịch bình bịch, rung động mãnh liệt này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần.
Thân hình dần dần tiến gần, khuôn dung dần dần rõ nét.
Trái tim tôi thắt lại, bất thình lình nhào vào lồng ngực chẳng chút phòng bị của y!
Y bị tôi xô đến hơi lùi sau một bước, nhưng lại mỉm cười dịu dàng, tựa dòng nước biếc.
Bàn tay ôm lấy thân thể y dần siết chặt lại, mấy năm nay vóc người y đã cao thêm không ít, nhưng khung xương thì vẫn gầy còm.
Nhưng tôi cảm thấy rất an toàn, rất thư thái.
Vùi đầu vào vạt áo của y, nỉ non gọi một tiếng, “Hiên Phượng ca…”
Y khẽ khàng vuốt tóc tôi, “Đừng sợ, ta cũng không cha không mẹ. Nhưng chẳng sao cả, hai ta cùng bên nhau, thế còn vui vẻ khoái hoạt hơn người khác.”
Tôi ngẩng đầu nhìn y, hơi híp mắt lại, “Huynh lại nghe lén nữa.”
Y cười hơi chút ngượng ngùng, “Được, lần sau không nghe lén nữa.”
Tôi nhoẻn miệng cười khúc khích, tiến đến hôn khẽ lên môi y, rồi chạy mất.
Xoay người lại lén nhìn y một cái.
Quả nhiên mặt đã đỏ bừng…
“Thế nào, lại nghĩ đến chuyện gì vui vẻ ư?” Tiếng của Trọng Liên kéo tôi về với thực tại.
Tôi lắc lắc đầu, nhận ra mình đã vô ý cười thành tiếng.
Vừa nghĩ đến Lâm Hiên Phượng, lại cảm thấy đau đớn đến không thở được.
“Đời này ta ghét nhất người khác phản bội mình.”
Hắn khẽ khàng vuốt ve đầu của Tuyết Chi, gương mặt cười dịu dàng, “Chi Nhi, hôm nay tâm tình phụ thân không tốt, muốn giết người cho hả giận, nên làm thế nào đây…”
[2] Trích trong bài thơ “Tân Tinh” của nhà thơ Vương Kiến, thời Trung Đường.
,