Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi uể oải đáp một tiếng, “Vào đi.”
Bên ngoài song cửa đèn đuốc thành hàng, như khói như mộng.
Tiếng bước chân đến gần, dừng lại ở sau lưng tôi, một đôi tay từ phía sau người vòng lấy hông tôi.
“Hoàng đệ, chúng ta thật sự đã lâu lắm không gặp nhau rồi.”
Thân thể tôi cứng lại, đột nhiên không nhẫn tâm đẩy y ra.
Tôi mất đi người nhà của mình, đồng dạng, Lâm Hiên Phượng cũng mất đi tình nhân y yêu thương nhất. Nhưng may là y không biết tôi không phải Lâm Vũ Hoàng, cũng coi như là một loại an ủi thôi.
Đôi tay đó chầm chậm trượt khỏi hông tôi, quẩn quanh ở phần bụng.
Tôi thở một hơi thật dài.
Khi tay của Lâm Hiên Phượng dịch thêm xuống phía dưới, tôi đẩy tay y ra.
Không được, tiếp tục như vậy thì tôi thật sự sẽ bị y làm mất!
Lâm Hiên Phượng xoay người tôi lại.
Mái tóc dài của người trước mặt vén lên xiên xẹo, đổ xuống đầu vai, nốt ruồi mỹ nhân nơi mi tâm lấp lánh nhu quang, đôi mắt chảy tràn nhu tình vô tận, không vương lấy một tia oán hận, “Sao vậy, hôm nay không muốn à?”
Tôi sững người, miễn cưỡng gật đầu.
Lâm Hiên Phượng cười cười, không hề tức giận, rút từ bên đùi ra song kiếm đã dùng để đấu với bang chủ Thanh Sa Bang.
Lúc này mới phát hiện, trong đó có một thanh không phải kiếm, là đao.
Mũi đao không quá cong, thoạt nhìn tựa như kiếm.
Chuôi đao sắc vàng treo túm lông vũ màu trắng, gió nhẹ thổi qua, lông vũ nhẹ nhàng lay động. Thân đao bị bao phủ trong bóng đêm, lộ ra chút ánh trăng. Lạnh thấu xương, sắc bén, phản chiếu ánh trắng bạc tinh hàn.
“Đệ cứ oán trách rằng cầm đao quá tục tằng, ta kêu thợ rèn danh tiếng Vi Nhất Mão ở Kinh Sư thay ta rèn nên thanh đao này, như vậy không còn khó coi rồi chứ?” Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng vuốt ve rìa thanh đao kia, “Ta đặt cho nó một cái tên thích hợp với tên của đệ, Hoàng Vũ.”
Tôi đón lấy thanh đao kia, cười gượng gạo.
“Ngay cả võ công ta đều đã quên sạch sẽ hết rồi.”
Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng vuốt ve tóc của tôi.
“Không sao, dù sao võ công của đệ cũng không cao, bắt đầu lại từ đầu thôi. Ta dạy đệ.”
Tôi giả vờ giận dỗi nói, “Này này, quá đáng rồi đấy.”
Lâm Hiên Phượng lại nở nụ cười dịu dàng, rút ra một thanh kiếm khác.
Keng một tiếng, dưới đêm trăng, ánh kiếm lóe lên một tia sáng băng hàn. Hoa văn, màu sắc giống y như Hoàng Vũ, thậm chí cũng treo một nhúm lông trắng giống như vậy.
Lâm Hiên Phượng dịu dàng nói, “Thanh kiếm này gọi là Phượng Linh.”
(Linh và Vũ ở đây đều có nghĩa là lông vũ.)
Tôi nhìn thanh kiếm kia, âm thầm xuất thần.
Y tra kiếm vào vỏ, gỡ vỏ đao xuống, giắt vào phần hông của tôi, “Đệ không nhớ ta cũng không gấp gáp, cái gì cũng có thể làm lại từ đầu. Chỉ cần đệ nhìn thấy thanh đao này thì sẽ nhớ đến ta, đúng không?”
Kiếm Phượng Linh, đao Hoàng Vũ.
Nhìn hai thanh đao kiếm này, đột nhiên cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.
Một nam tử trẻ tuổi, lăn lộn trên giang hồ như cá gặp nước, đã buông bỏ sự nghiệp của mình, trở về một trấn nhỏ tồi tàn, là bởi vì cái gì. Có thể tôi thật sự cực đoan quá rồi. Cứ cho là đồng tính luyến ái, thì bọn họ cũng là thật lòng yêu thương nhau.
Thật hy vọng có thể sớm ngày rời khỏi, trao trả hạnh phúc lại cho họ.
Lâm Hiên Phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có muốn ra ngoài chơi không?”
“Đi đâu?”
“Đệ muốn đi đâu ta sẽ cùng đệ đi nơi đó.”
Tôi cười xấu xa, “Đây là ngươi nói đó.”
Đất trăng hoa, thanh lâu gần bên đường, rèm lụa song cửa thoáng nghe mùi hương nở nang nơi thân thể nữ tử chốn lầu xanh. Hương thơm nồng nàn của rượu Trúc Diệp Thanh từ xa bay tới, láng máng có thể nghe thấy tiếng huyền cầm tựa tiếng sáo trời.
Mây nhàn quán Sở, trăng lạnh lầu Tần, khiến người biệt ly dậy ưu sầu. (*)
(* Trích Tỳ bà ký của Cao Minh – một trong số các vở tuồng nổi tiếng nhất của Trung Hoa, xuất hiện vào giữa thế kỷ 14, cuối đời Nguyên, đầu đời Minh.)
Trên bảng viết ba chữ lớn: Mẫu Đơn Lâu.
Lâm Hiên Phượng có phần không thể tin được nhìn tôi.
Tôi nhướng nhướng mày, “Ngươi đã nói ta đi đâu ngươi cũng theo mà.”
Y cắn môi không lên tiếng, hơi phát cáu nhìn sang chỗ khác.
“Ngươi muốn đổi ý? Được, chúng ta đi về.”
Y tựa như giận dỗi thở ra một hơi, “Đi thì đi. Ta chưa đi qua, đến lúc đó mất mặt thì đệ đừng trách ta.”
Phía trong Mẫu Đơn Lâu là cảnh múa hát nói cười vui vẻ, nam nữ ngồi cùng bàn, giày dép tứ tung, mâm chén bừa bãi.
Yến tiệc xa hoa, ly qua chén lại, khí lành mờ mịt.
Một nghệ kỹ trẻ tuổi bước đến. Trong tay quạt lông khổng tước, mặt trát phấn hồng, vóc người hơi gầy, trán hơi rộng, trên người tỏa ra mùi hương hoa thanh nhạt, nhìn thấy chúng tôi, lễ độ mỉm cười.
“Nhị vị công tử, lần đầu đến à?”
“Cô nương, gọi tú bà của các cô ra đây một chút.”
Nàng cười nói, “Ta là tú bà. Hôm nay đệ nhất hồng bài Hoa Nguyệt của chúng ta đang có mặt, có muốn gặp không?”
……
Có phần không khớp với tú bà trong tưởng tượng của tôi.
Nhưng mà, đệ nhất hồng bài, Hoa Nguyệt. Thời thanh xuân có Hoa Nguyệt, ắt hẳn là vị nữ tử trẻ tuổi quốc sắc thiên hương.
Mắt của tôi phát sáng lấp lánh, “Muốn ~~~ Muốn ~~~”
Tú bà nói, “Hoa Nguyệt đang ở Bích Âm Các trên lầu hai, Nghênh Phương, dẫn công tử lên trên.”
Tôi đánh mắt ra hiệu với Lâm Hiên Phượng, kêu y tính tiền.
Sắc mặt của Lâm Hiên Phượng khó nhìn tới độ giống như nuốt phải con gián vậy.
Tôi theo nha hoàn lên lầu hai, liền thấy ba chữ “Bích Âm Các”.
Lúc trước tôi còn chưa đi chơi gái đấy, lần này ở chung với một giai nhân tuyệt thế, thật là khiến người ta khẩn trương đến toàn thân phát run. Đứng ở ngoài cửa hít thật sâu một hơi, khẽ đẩy cửa ra.
Đang chuẩn bị kêu một tiếng, “Hoa Nguyệt cô nương”, lại phát hiện bên trong chẳng có một bóng người.
Tôi ngây người đứng tại chỗ, cả một hồi lâu mới bước ra ngoài.
Lúc này, một âm thanh khá mềm mại từ bên cạnh truyền tới:
“Xin hỏi công tử có chuyện gì ạ?”
Đêm lạnh như nước, xuân hàn se lạnh.
Một vị công tử ước chừng 20 tuổi khoác áo lạnh ngồi nơi khúc quanh ngoài hành lang. Bày trước mặt y là thất huyền cổ cầm, ngửa mặt lên trời thở dài, đôi tay khẽ gẩy, “tưng” một tiếng vang lên, một khúc nhạc ngắn liền tuôn chảy.
Tôi khom người nói, “Ta đến tìm Hoa Nguyệt cô nương.”
Đôi môi đỏ thắm của y khẽ hé mở, biểu tình thanh đạm tựa như sắc trăng dịu dàng, “Hoa Nguyệt cô nương không có, Hoa Nguyệt thiếu gia thì lại có một.”
Dự cảm không hay đến rồi.
“Ý của công tử là…”
“Ta chính là Hoa Nguyệt.”
Tôi nghẹn họng trân trối đánh giá vị công tử nhu nhược này.
Đây… Chẳng lẽ y là nữ nhân?
“Vào đi.” Y ôm cổ cầm, trực tiếp đi vào Bích Âm Các. Dưới ánh trăng trắng dịu, đôi mắt long lanh nước đặc biệt sáng ngời. Suy nghĩ một hồi, dự định nói cho y biết rõ khuynh hướng giới tính của tôi rồi sẽ đi ra.
Vừa bước vào cửa, Hoa Nguyệt công tử liền đứng bên song cửa, thần thái nhu hòa như nước, bình đạm đọc một bài thơ đau tận xương cốt:
Mộng về Sở quán trời mây mưa đan
Tương tư xuân tàn, sầu đẫm cỏ biếc. (**)
Hoa Nguyệt thấy tôi bước vào, chậm rãi cởi bỏ áo lạnh, ngồi xuống mép giường, bộ dáng không ấm không lạnh, “Vị công tử này muốn Hoa Nguyệt hầu hạ thế nào? Nghe ca, thưởng vũ, ngâm thơ, tụng từ, hay là trực tiếp bắt đầu?”
Tôi sửng sốt.
Người trong thanh lâu này thật là đều từ một khuôn in ra cả.
Hoa Nguyệt thấy tôi không nói gì, lườm tôi một cái khá khinh bỉ, trực tiếp cởi áo tháo dây lưng, y phục nhẹ nhàng trợt xuống nơi khuỷu tay.
Tôi vội vàng nói, “Đừng, đừng, đừng…”
Còn chưa nói xong, thì đã ngây ra.
Trên vai trái của y có một hình xăm hình trăng lưỡi liềm.
Tôi tập trung nhìn hình xăm đó, hoàn toàn không hay biết Hoa Nguyệt đang ôm lấy cổ tôi, cả người dán sát vào người tôi.
Hoa Nguyệt thấp hơn tôi một chút, nhón chân lên, cắn dái tai của tôi.
“Công tử thật chẳng chút tình thú. Ta đã cởi thành thế này rồi, người vẫn không chủ động…” Giọng nói đó êm ái như bỏ con người ta vào hũ rượu lâu năm, ngâm cho say khướt rồi lấy ra tắm nắng, mềm như đã mất sạch xương cốt.
Vì vậy da gà da vịt của tôi đồng loạt nổi lên.
Quả nhiên, tôi không có khiếu chơi giai.
Rầm! Rầm! Cánh cửa bị đá liền hai cú, ván cửa đổ xuống, xém chút thì mái hiên cũng bị kéo đổ theo. Tôi nhịn không được đưa ngón tay cái ra, cực lực khen ngợi người ngoài cửa, “Hảo công phu!”
Lâm Hiên Phượng bất thình lình đứng nơi cửa, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Nhưng tôi nhìn nhìn tư thế của tôi và Hoa Nguyệt, liền hóa đá. Phải cách một lúc lâu, tôi mới chớp chớp mắt, quẫn bách cười nói, “Cái này, chuyện này có khá nhiều tranh cãi, đợi trở về rồi… Không đúng, sao ngươi lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Nghe lỏm à, ngươi không biết xấu hổ hay sao!”
“Ta biết là đệ lừa ta mà.”
Lâm Hiên Phượng phẫn hận chạy đến trước mặt tôi, một phắt liền tách hai chúng tôi ra, một đôi mắt thỏ, nhưng lại hung ác như mẹ hổ, “Lúc trước ngày ngày đệ nằm mơ nói có một mỹ nam tử mắt tím nhìn đệ, bây giờ lại đổi thành hắn! Tận trong xương cốt của đệ chính là hạng người thèm muốn nam sắc, đệ lừa ai chứ?”
Lâm Hiên Phượng giống như một tiểu nương tử bị tướng công ruồng bỏ, chạy thẳng ra ngoài.
Còn tôi, bị lời nói của y chấn động.
Mỹ nam mắt tím?
Chẳng lẽ thời đại này đã có kính áp tròng? Còn là kính màu nữa.
Nhưng mà, Tiểu Lâm Tử cũng chẳng dễ dàng gì, tuy rằng nghe Mã Đại Đầu nói y là người nằm trên, nhưng tôi cảm thấy y luôn bị Lâm Vũ Hoàng bắt nạt nên mới tích lũy nhiều oán khí như vậy. Để đề phòng y nghĩ không thông, bổn thiếu gia quyết định sẽ đối xử với y dịu dàng một chút.
Tôi lập tức đẩy Hoa Nguyệt trong lòng mình ra, liền xông ra ngoài theo.
Trên lang can lầu hai, có một bóng hình cao gầy.
Hoa Nguyệt đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn giống nữ tử một chút. Nếu chọn mỹ nam, ngoại hình của Lâm Hiên Phượng thật chẳng có gì để chê bai cả. Làn da tuyết trắng, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, tóc đen phiêu dật, những sợi tơ vương vấn vờn bay, ngay cả tôi nhìn cũng không kiềm được mà mê mẩn một hồi. Nếu như y vào được cái giới đồng chí của mình, nhất định sẽ bị tranh giành.
Nhưng mà, hiện tại dường như không phải lúc nghĩ đến chuyện này.
Đứa trẻ này muốn tự sát, tôi phải ngăn cản.
“Hiên Phượng đồng… Khụ khụ, Hiên Phượng ca, ngươi đừng nghĩ quẩn, bình tĩnh, phải bình tĩnh lại. Nào, đưa tay cho ta.” Tôi tiến lên một bước, run run rẩy rẩy đưa tay ra, cố gắng thuyết phục y.
Nhưng mà, y nhảy rồi.
You jump, I jump.
Đây là hậu quả xấu của việc xem nhiều phim truyền hình cùng mẹ đây mà ___ Tôi thế mà lại nhảy theo y!
Còn chưa kịp kêu thảm thiết thì người đã đứng vững vàng dưới đất.
Linh hồn đổi rồi, thân thể chưa đổi, khinh công của Lâm Vũ Hoàng đã phát huy tính năng động của nó vào thời điểm mấu chốt! Lúc tôi đang cảm động vì mình đã chính thức bước chân vào thế giới võ hiệp, cái tên Lâm Hiên Phượng kia lại chỉ còn lại là một chấm nhỏ.
Bò dậy, chạy theo, phát hiện ra muốn đuổi theo y thật sự quá khó.
Tốc độ chạy của con người kia, đoán rằng Lưu Tường nhìn thấy cũng phải tự ti mất.
Sương xanh dày đặc.
Vách đá dưới chân núi.
Gió đưa lá cây vang xào xạc, côn trùng ngày hè kêu ra rả.
Tôi chạy đến thở không ra hơi, đầu đầy mồ hôi. Lâm Hiên Phượng thì hô hấp đều đều, hoàn toàn cô độc đứng cạnh bên vách đá. Tôi duỗi tứ chi, khó khăn lắm mới nghẹn ra được một câu, “Đại ca, lần sau đừng như thế này, có chuyện gì đàng hoàng mà nói chứ.”
Lâm Hiên Phượng quả quyết nói, “Chẳng có gì để nói.”
Tôi bước đến bên cạnh y, vỗ vỗ vai y, “Lâm Hiên Phượng, ta nói cho ngươi biết một chuyện. Thật ra ta là…”
Lâm Hiên Phượng quay đầu qua hướng khác, dứt khoát lưu loát, “Không.”
Cái tên rùa rụt đầu!
Tôi kiềm chế cái kích động muốn bem y một trận, đi đến trước mặt y, vô cùng kiên nhẫn thuyết phục y, “Có thể ngươi nghe xong sẽ không thể nào tha thứ cho ta, nhưng ta không cách nào tiếp tục gạt ngươi nữa.”
“Không nghe.”
Y xoay người qua, bịt chặt tai.
“Này, đừng có không biết điều…”
“Cứ không nghe!”
Tiểu tử thối cuối cùng cũng bạo phát, dứt khoát thoáng chốc đẩy tôi vào tường!
Tôi bị va mạnh vào bức vách đá lạnh lẽo sắc nhọn, da thịt nơi lưng bị cứa rách, tôi đau đớn rên một tiếng, ngẩng đầu lên, lại đột nhiên đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của Lâm Hiên Phượng, trong nháy mắt khó mà nhúc nhích.
“Hoàng đệ, đệ không thể thay lòng được…” Giọng nói mang theo ba phần bất đắc dĩ, bảy phần thê lương.
Cả người thoáng chốc kinh hãi.
Đôi tay đặt bên người tôi của Lâm Hiên Phượng thu chặt lại, ôm lấy hông của tôi, tiến lại gần, tùy tiện chạm lên môi tôi. Động tác trên môi và trên tay đồng thời thêm mãnh liệt, tôi bị siết đến không thở nổi.
Trái tim tôi lộp bộp một hồi, hai chữ: Xong rồi.
Tôi bị đàn ông hôn rồi.
Tôi vội vàng quay đầu đi chỗ khác, mới tránh né được y, lớn tiếng nói, “Đừng giỡn nữa!”
Lâm Hiên Phượng dùng lực nắm lấy cằm của tôi, ép tôi quay đầu sang, rồi lại hôn xuống.
“Đại, đại đại ca, Lâm đại đại ca, ngươi làm cái gì, ngươi, ngươi ngươi, đừng đừng, ta không thích nam… Ưm, đừng mà, ưm, cứu mạng với, ư ư… Ư ưm… ưm…”
… …
…
Thoạt tiên là nụ hôn lúc nhẹ lúc mạnh.
Đến sau đó thì lưỡi của y trượt vào, ngay cả tiếng hừ tôi cũng không phát ra được, bị ép phải triền miên với y.
Trái tim tôi lại lộp bộp một hồi, ba chữ: Xong hết rồi.
Tôi bị đàn ông hôn không nói, còn bị đá lưỡi.
Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ.
Cha ơi, con xin lỗi cha.
Thầy chủ nhiệm Địa Trung Hải không cho chúng em yêu sớm, em xin lỗi thầy.
Hamasaki Ayumi mà tôi vẫn thề thốt là phải lấy làm vợ, anh xin lỗi em.
Cho đến nay, lần nắm tay đầu tiên, lần sờ mó đầu tiên, lần ôm ấp đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, toàn bộ đều dâng hiến cho một thằng con trai rồi.
(**) Bài thơ Lâm Giang Tiên của Triệu Trường Khanh, tự hiệu Tiên Nguyên cư sĩ, sống khoảng trước sau năm 1224, là tôn thất nhà Tống, người huyện Nam Phong (nay thuộc Quảng Xương, tỉnh Giang Tây), ông không làm quan.
Raw: 梦回楚馆雨云空。相思春暮,愁满绿芜中.
Hán Việt: Mộng hồi Sở quán vũ vân không. Tương tư xuân mộ, sầu mãn lục vu trung.