• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm.

Một giấc tỉnh dậy, sốt đã giảm, nhưng tinh thần lại uể oải.

Hoa cúc đầy sân như ngọc vụn, nhụy non thơm nồng, sum suê nở rộ.

Trước cửa có không ít nha hoàn qua lại, tôi khoác y phục lảo đảo bước xuống giường, tìm đại một người để hỏi, mới biết hiện tại chúng tôi đang ngụ trong nhà môn chủ Ngọc Phiêu Môn.

Một môn phái dùng ám khí và chủy thủ làm vũ khí, môn chủ tên Ứng Khanh Vi.

Vừa để nha hoàn đi, một nam nhân mặc xiêm y màu vàng đất liền bước đến, một giương mặt quan tài, một đôi mắt ti hí.

Xà Cừ.

Lúc này tôi mới phát hiện sự tồn tại của y tựa hồ có thể xem như không.

“Cung chủ gọi cậu vào phòng ngài ấy.”

Tôi nhìn lướt hoa cỏ trong đình viện, nhỏ tiếng nói, “Nói ta không có đây.”

Xà Cừ nói, “Hạn thời gian một chung trà.”

Tôi nhíu mày không nói, Xà Cừ xoay người bỏ đi.

“Đợi đã.”

Y máy móc xoay người lại, “Lâm công tử có gì căn dặn.”

Suy nghĩ một chút, thử dò hỏi, “Tối ngày hôm qua… hắn đi đâu?”

Xà Cừ nói, “Cung chủ ở miết trong phòng.”

Trái tim tôi nhất thời đập nhanh lên nhiều, “Vậy… có người vào phòng hắn không?”

Xà Cừ nói, “Có.”

Tôi phát hiện nói chuyện với y thật sự rất mệt, “Người nào?”

Xà Cừ nói, “Thiếu cung chủ.”

Tôi nhất thời cười như hoa xuân rạng rỡ.

Xà Cừ đi mất, tôi mới kéo mặt mình thật mạnh, tôi đang cười gì chứ, tại sao tôi lại nói sẽ đi!

Tôi lại vỗ vỗ mặt mình, tự lẩm bẩm, “Mình thật là đầu heo.”

Sau lưng có một âm thanh truyền đến, “Hóa ra là vậy. Câu đố về thân thế của Hoàng Nhi cuối cùng đã được giải.”

“Cái gì mà câu đố thân thế?”

Vừa nói vừa quay đầu lại, Trọng Liên đang đứng sau lưng tôi. Tôi sợ đến giật lùi một bước, còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói, “Em vừa nói gì thì chính là thế nấy.”

Tôi há to miệng, nhưng không thốt ra được gì.

Cặp mắt hẹp dài của Trọng Liên quét về phía tôi, “Những câu ban nãy em hỏi có hàm ý gì?”

Tôi tránh né ánh nhìn của hắn, “Không có hàm ý gì cả.”

Trọng Liên tiến về phía tôi một bước, rầm một tiếng đập lên cửa.

Tôi vùi đầu xuống thấp, “Gần đây ta không muốn gặp ngươi, xin lỗi.”

Nói xong nhanh chóng đẩy cửa ra, xông vào trong, Trọng Liên lảo đảo một cái, bị tôi nhốt bên ngoài cửa.

“Hoàng Nhi, ra đây.”

Gió thu thổi qua, tôi kềm không được mà rùng mình, quấn kín quần áo mình lại.

Trọng Liên ở bên ngoài đập đập cửa, “Hoàng Nhi, hôm nay em không ra nữa, bản cung sẽ trực tiếp đẩy cửa đấy.”

Tôi chạy đến giường che kín đầu.

Lúc này, giọng của Hải Đường chợt vang lên, “Cung chủ.”

Trọng Liên lành lạnh nói, “Đưa hắn ra ngoài cho ta.”

Hải Đường nói, “Lâm công tử ở bên trong? Cậu ta đang giận dỗi?”

Giọng điệu của Trọng Liên có phần không kiên nhẫn, “Đợi khi hắn ra ngoài, bản cung sẽ lôi hắn đi cường bạo một trăm lần.”

Tôi rụt người trên giường, trợn mắt, “Lưu manh.”

Hải Đường ho khan hai tiếng, “Cung chủ… muốn gọi cậu ta ra ngoài làm gì?”

Trọng Liên nói, “Sao hôm nay ngươi nói nhiều thế?”

Hải Đường vội nói, “Không không, ý của thuộc hạ là, nếu như cung chủ chỉ muốn mở cửa thì có thể phá cửa vào trong. Nhưng nếu cung chủ không muốn cậu ta nổi giận, e rằng… phương pháp này không thực hiện được.”

Trọng Liên nói, “Hắn giận việc của hắn, liên quan gì đến bản cung chủ.”

Hải Đường nói, “Vậy thuộc hạ sẽ trực tiếp mở cửa nhé?”

Trọng Liên nói, “Gượm đã.”

Tiếng “Gượm đã” này vừa nói, bên ngoài liền một khoảng im lặng.

Tôi ở trong phòng đợi, trong vòng một ngày thật sự không bước ra ngoài nửa bước, đói đến dạ dày quặn đau, cũng chỉ biết ấn bụng xuống. Đoán là bệnh cảm khỏi rồi thì sẽ mắc bệnh đau dạ dày.

Đói bụng vẫn tốt hơn là gặp phải người không muốn gặp.

Thế nhưng sáng hôm sau, tôi mới phát hiện mình đã chịu đói phí công.

“Dậy đi.”

Chân bị người nào đụng một cái.

“Dậy đi, mau lên.”

Tôi trở người, kéo chăn đắp qua đầu.

Chăn bị kéo ra.

Dụi dụi mắt, mới nhận ra Trọng Liên đang đứng trước mặt mình.

Động tác thô lỗ như thế, nhất định vẫn còn trong thời kỳ biến thái.

Trọng Liên túm lấy tay tôi, kéo tôi dậy, “Đi, cùng bản… cùng ta đi lên núi.”

Tôi hất tay hắn ra, gãi gãi cái đầu đã ngủ thành tổ quạ của mình, “Vừa mới sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn ngươi ồn cái gì, trở về… đi ngủ…”

Nói xong kéo chăn đắp qua đầu, nằm xuống ngủ tiếp.

Hai chân bị người kéo lấy, kiên quyết kéo từ dưới chân giường, tôi túm lấy thành giường, sống chết không chịu buông tay.

Trọng Liên đi đến cạnh tôi ngồi xuống, tách từng ngón từng ngón tay tôi ra.

Chống cự vô dụng, cả người bị hắn ôm ngang dậy.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp đến vô thực nhưng tôi nhìn lại thấy phiền lòng, tôi oán giận nói, “Ngươi buông tha cho ta có được không, tìm người khác chơi cùng đi.”

Trọng Liên ấn tôi xuống giường, ngồi xuống, ném y phục lên người tôi, “Mặc vào rồi ra ngoài.”

Tôi giơ y phục lên nhìn nhìn, rồi lại bỏ xuống, “Đi đâu?”

Trọng Liên kéo lấy y phục của tôi, tùy tiện khoác lên người tôi, “Lên núi, đi hái thuốc.”

Tôi hơi tỉnh táo lại, “Hái thuốc?”

“Tùng lam. Trị bệnh cho em.” Hắn bận bịu nửa ngày trời, đá giày tôi ra ngoài, “Cái gì cũng muốn ta giúp em có phải không? Tự mang vào đi chứ.”

[Tùng lam – tên khoa học là Isatis tinctoria]

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao ngươi lại không tự xưng ‘bản cung’ nữa?”

Trọng Liên lạnh như băng liếc tôi một cái, hình như hơi tức giận, nhưng lại nhanh chóng thở dài thậm thượt, “Sửa rồi.”

Tôi hồ nghi hỏi, “Hải Đường tỷ tỷ nói gì với ngươi rồi à?”

Trọng Liên đứng dậy bước về phía cửa, “Hải Đường chẳng nói gì với ta cả.”

Tôi nói, “Đợi đã, tùng lam là thứ gì vậy, bệnh của ta nghiêm trọng lắm sao, phải đích thân ngươi đi hái thuốc?”

Trọng Liên cuối cùng cũng chịu hết nổi, âm u nói, “Em nói nhảm thêm một câu nữa thì chúng ta hôm nay cứ ở trên giường đấy.”

Tôi rùng mình một cái, kéo lệt xệt chiếc giày nhảy xuống khỏi giường.

Núi xanh vạn dặm chỉ một dòng sông, nước chảy yên ả, thanh mà không bạc, dày mà không đục.

Chốn mây trắng bay, mấy hộ gia đình săn bắn.

Cùng Trọng Liên đi đến chân núi, gọi một con thuyền nhỏ qua sông.

Thuyền phu đội một chiếc nón lá lớn màu ngà, vành nón kéo xùm xụp, miệng ngậm tẩu thuốc sắt, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói trắng. Đưa tay ra cởi dây chão, chỉ chỉ chỗ ngồi, ý bảo chúng tôi bước xuống.

Tôi nhìn nước sông trong thấy đáy, nhớ về mùa hạ nóng bức của hai năm trước, tại đảo Yến Kính. Ba chúng tôi cùng nhau đi tìm Lục Mỹ, kết quả trên đường gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối.

Tôi, Hoa đại ca, Hiên Phượng ca.

Đứng tại một chốn dựa núi kề sông, bầu trời luôn là một màu xanh tinh khiết, cho dù là vào mùa thu, lúc nhạn giương cánh bay cao. Ngửa đầu nhìn trời, trông thấy bầu không lam bảo thạch mênh mông vô tận.

Khe núi nước chảy róc rách.

Đỉnh núi mây giăng tầng tầng.

Chợt có người ôm lấy hông mình, cả người bay về phía thuyền nhỏ.

Lúc tiếp đất, Trọng Liên đã ngồi ở bên cạnh. Thuyền phu nâng cặp mắt đã hơi vẫn đục lên, vỗ tay, giơ ngón tay cái về phía Trọng Liên. Đôi mày tinh xảo của Trọng Liên khẽ nhướng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt mà trong trẻo.

“Hoàng Nhi, đến ngồi xuống cạnh ta.”

Tôi lại hơi bị mê hoặc, hiện tại nhân cách nào đang xuất hiện trên người hắn đây. Cũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, ngồi xuống. Trọng Liên dựa vào mui thuyền, một chân đặt trên mạn thuyền, áo mỏng vừa người quấn quanh thân hình hoàn mỹ.

“Ngươi mặc ít như thế, không lạnh sao.”

“Lạnh.” Trọng Liên cười nhàn nhạt, “Làm chút việc thì sẽ không lạnh nữa.”

Tôi gật gật đầu, hà hơi vào lòng bàn tay, cũng dựa vào mạn thuyền. Chầm chậm, nhận ra có gì đó không đúng. Ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Trọng Liên.

Mùi hoa quế ngào ngạt.

Non xanh như tranh vẽ.

Thuyền phu khẽ khàng khuya mái chèo trong tay, những nơi thuyền qua, đều là sóng nước dập dềnh. Sau cơn mưa nhẹ se lạnh, gió đưa hương dịu, đôi mắt liễu hẹp dài nhoáng qua một tia giảo hoạt.

Tôi bất đắc dĩ than thở, “Đại mỹ nhân, cả ngày trong đầu ngươi chỉ chứa mấy thứ đó sao.”

“Ta chỉ muốn cùng Hoàng Nhi làm những chuyện đó.”

Trọng Liên dịu dàng mỉm cười, mái tóc như núi xuân, yêu kiều động lòng người. Thả tay xuống, vẽ một gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, áo mỏng tung bay trong gió thu, như mây như khói.

Tôi hắng hắng giọng, cúi đầu xuống nhìn nước chảy, chỉ hy vọng hắn sớm ngày khôi phục như thường.

Xuống thuyền, hai người cùng đi lên núi.

Tháng mười rạng rỡ, mưa nhỏ hóa sương bạc. Khắp núi rừng màu xanh chậm chạp phai màu, đôi chút lá vàng khô héo lững lờ rơi. Tiết trời hơi lạnh, thỉnh thoảng có gió thu thổi qua, giống như ngấm vào tận xương. Trọng Liên dường như không cảm giác được cái lạnh, sống lưng thẳng tắp, suốt đường toàn đi trước, ánh mắt chỉ nhìn xuống đất.

“Ngươi đang tìm gì thế?” Tôi chọt chọt cánh tay của hắn.

“Tùng lam.” Kế đó lại chẳng nói gì nữa.

Khắp rừng ngát hương quế tử. Hít sâu vào, cảm giác tinh thần sảng khoái bội phần. Trên lá cây treo mấy giọt nước, lúc giẫm lên đế giày bị thấm ướt, hơi rùng mình. Chẳng mấy chốc, ánh mắt Trọng Liên sáng lên, dùng sức huơ về phía cây hoa quế kia, vừa bẻ nhánh cây xuống, cầm trong tay. Chân nhún một cái, nhẹ nhàng bay lên một đoạn, rồi ngồi xổm dưới đất.

Mấy phiến lá xanh mướt.

Rung động nhẹ, mấy giọt nước óng ánh trong suốt lăn tròn, rơi vào đầu ngón tay hắn.

Hắn đem cành cây kia cắm vào nơi gốc cây, chọc mấy lần, đất tơi ra, kéo nhẹ một cái, gốc cây bị nhổ lên cả rễ. Sau đó hắn quay lại bên cạnh tôi, cầm cái cây đó huơ huơ trước mặt tôi.

“Đây là thứ gì?”

“Tùng lam đó, rễ cây này ăn vào chữa được bệnh.”

Phần gốc màu vàng nhạt pha nâu, hơi cong vẹo, khá xù xì, thoáng nhìn còn tưởng là nhân sâm. Tôi nhận lấy tùng lam, ra sức hít ngửi phần gốc nó mấy hơi.

“Sao ta cảm thấy hình như mình đã dùng qua loại thuốc này?”

“Rễ tùng lam tính hàn, vị đắng, tên gọi là rễ bản lam.” Nói xong lấy một miếng vải trắng bọc tùng lam lại.

ban_lam_can2

Rễ bản lam

Tôi thật không biết cả ngày trong đầu hắn nghĩ những gì. Bất đắc dĩ nhìn hắn, nửa ngày mới thốt được một câu, “Đại ca, chỉ vì món đồ chơi này mà ngươi chạy một chuyến xa thế à? Ngân lượng để ngồi thuyền có thể mua một đống rồi.”

Trọng Liên chỉ cười không nói.

Sắc trời chuyển tối, hồng liên nơi cần cổ vẫn diễm lệ tươi màu như cũ, đỏ thẫm như lửa.

Chẳng qua là nhìn thì có chút bất đồng.

Tôi lắc lắc đầu, tiến gần một bước. Trọng Liên rất tự nhiên ôm lấy hông tôi. Dưới con ngươi sắc tím sậm là mảng mờ do rèm mi dầy đậm tạo thành. Tôi chưa kịp suy nghĩ chuyện khác, kéo cổ áo của hắn ra.

“Hoàng Nhi… vội thế sao?”

Hắn vươn đầu đến gần tính hôn tôi, tôi rụt về sau, “Tại sao lại thế này?”

Trọng Liên cúi đầu nhìn thân thể mình.

Da dẻ nhẵn nhụi như gốm bỗng trở nên tái nhợt.

“Tại sao lại thế này?”

Tôi máy móc lặp lại câu hỏi lần nữa.

Gió lạnh khua nhành cây.

Biển mây mênh mông.

Trọng Liên không thể tin được trợn to hai mắt, ngón tay thon dài chậm rãi leo lên cần cổ trắng ngần, thuận theo cánh sen đỏ lửa từng chút từng chút một lướt xuống… cuối cùng dừng nơi vạt áo.

Hắn lại kéo y phục xuống một chút.

Đồ đằng hồng liên lan tràn xuống dưới như thể không có bến bờ.

Bọc vải đựng tùng lam rơi xuống đất.

Vải trắng bị sương ngấm vào.

Giọng nói vốn trong trẻo êm tai trở nên có hơi khàn khàn, “Làm sao… có thể?”

Cuống họng tôi như cũng bị thứ gì đó chặn ngang, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng nặn ra một câu, “Liên, ngươi… lại luyện à?”

Thức thứ tám của Liên Thần Cửu Thức, đồ đằng hồng liên, thị huyết thành tính.

Thức thứ chín, không gì không thể, cô độc đến già.

Sắc mặt của Trọng Liên càng lúc càng khó coi. Hắn cúi đầu thật thấp, tóc vụn che đi tầm nhìn của hắn. Ngón tay thì vẫn dừng trên cần cổ mình, dường như đã quên phải bỏ ra.

Gió thổi lá cây lay động.

Quế tử thoảng hương.

“Không có hổ phách, vô pháp luyện công. Trừ phi ____”

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn.

Đôi mắt tím hẹp dài nhoáng lên một tia sáng u  tịch lạnh lẽo.

Tôi theo bản năng lùi sau một bước, nhưng bị hắn kìm chặt hai tay. Trọng Liên lành lạnh nhìn tôi, lực đạo trên tay dần dần mạnh lên, “Hoàng Nhi, ta thật hy vọng người đó không phải là em.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, Trọng Liên đã đưa hai tay kẹp lấy cần cổ tôi. Đầu óc tôi chợt nhanh chóng nhoáng qua một hình ảnh ____ Đêm tối như mực, gương mặt nhăn nhó của đứa bé khóc gào…”

“Ngươi… ngươi…”

Trái tim như nổi trống, điên cuồng đập trong lồng ngực tôi.

Sơn cốc u tĩnh.

Tiếng nước rả rích.

Vốn muốn giãy dụa, nhưng đôi tay ấy dần tăng thêm lực, nhấc bổng tôi lên. Tôi căn bản không biết tại sao hắn lại thế này, chỉ biết là khó thở, gắng sức túm lấy bàn tay lạnh băng băng của hắn muốn tách ra, kinh hoàng túng lúng mà nhìn hắn.

Mắt của Trọng Liên dần dần híp lại.

“Hoàng Nhi, nhắm mắt lại.”

“Liên, ngươi… khụ khụ… ngươi muốn giết ta… thế mà ngươi… khụ khụ… lại muốn giết ta…”

Tôi cau chặt mày, hoàn toàn không cách nào chịu đựng nỗi đau đớn khi mất đi hơi thở.

Không khí trở nên mỏng manh.

Hương hoa quế chưa bao giờ nồng đậm đến thế.

Bầu không khí ẩm ướt của mùa thu, mấy lọn tóc nhẹ nhàng bay múa. Màu lan tử la lướt qua mắt Trọng Liên, xiêm y mỏng mảnh tựa như tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Tôi dùng sức đấm lên tay hắn, nhưng không thể ra sức.

“Cứu mạng… khụ khụ… cứu…”

Cổ họng gần như sắp bị vặn gãy, hơi thở bị cướp mất, chỉ còn lại nghẹt thở.

Tay của hắn đang run lên.

Giọng của hắn cũng đang run rẩy.

“Nhắm mắt lại, đừng nhìn ta.”

“Liên, Liên… đừng…”

Cơn đau ăn mòn cả đại não, cảnh tưởng trước mặt càng lúc càng nhạt nhòa. Tôi đưa tay ra, run lẩy bẩy vuốt ve gò má hắn. Hốc mắt của Trọng Liên bắt đầu đỏ lên, hàm răng đánh lập cập.

Trên dái tai, hai đóa sen bạc nở rộ sáng lóa.

“Đừng nhìn ta…”

“Em đừng nhìn ta _____!!” Tiếng rống phát cuồng vang vọng trong sơn cốc.

Trong biển mây xanh chen mấy sợi vàng.

Thế nhưng tôi đã không thể suy nghĩ được nữa.

Cánh tay vuốt ve Trọng Liên mất đi sức lực, thỏng xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK