Sáu năm trước, Ôn Nam tự tay đeo chiếc nhẫn lên tay cô.
Hắn nói chiếc nhẫn này biểu thị tình yêu độc nhất vô nhị.
Từ sau khi từ hôn, Diệp Tiểu Ý mang chiếc nhẫn cất đi, mỗi đêm nhớ đến Ôn Nam cô liền lấy ra ngắm.
Nếu không phải vì cô gom góp không đủ tiền viện phí,cô làm sao có thể lỡ bán nó lấy tiền?
“Nhẫn kim cương anh đã tặng cho tôi là đồ của tôi, tôi muốn xử lý thế nào là việc của tôi.”
“Vậy cô chờ xem tôi xử lý cô thế nào!” Ôn Nam cười nhạt.
Diệp Tiểu Ý hiểu rồi, là do hắn cố tình muốn trừng phạt cô!
“Được, tôi biết anh tức giận, nhưng mẹ tôi còn nằm ở bênh viện chờ tôi nộp tiền phẫu thuật, cầu xin anh hạ thủ nương tình tha cho tôi, chiếc nhẫn kim cương kia trả cho anh! Tôi không cần nữa!” Diệp Tiểu Ý vừa khóc vừa nói: “Để tôi tự nghĩ cách!”
Nhẫn không bán được tiền, cô muốn đi tìm cách liền bị tạm giam, tiền phẫu thuật của mẹ cô phải làm thế nào bây giờ!?
Nhưng Ôn Nam lạnh lùng cự tuyệt: “Muộn rồi! Diệp Tiểu Ý, năm năm trước cô phản bội tôi cô đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?”
“Cha tôi vì sao mà chết? Nhà họ Ôn vì sao mà phá sản? Những năm vừa qua tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng!”
Dứt lời, Ôn Nam liền cúp điện thoại.
Điện thoại chỉ còn lại những âm thanh tít tít tít.
Diệp Tiểu Ý run tay, đánh rơi điện thoại xuống bàn.
…
Tòa nhà cao nhất của tập đoàn Ôn Thị…
Ôn Nam ném điện thoại trên bàn làm việc, trong lòng bức tức vô cớ, hắn đột nhiên nổi điên, gạt tất cả mọi thứ trên bàn làm việc rơi xuống đất.
“Diệp Tiểu Ý, cô thật nhẫn tâm! Dám bán cả chiếc nhẫn đính hôn đó!” Ôn Nam đấm một cái xuống mặt bàn.
Có phải trong mắt cô không có thứ gì đáng giá bằng tiền không?
Trợ Lý cầm một tập văn kiện, nhìn đồ đạc rơi đầy trên mặt đất liền hỏi: “Ôn tổng, chuyện này…”
Ôn Nam gầm lên giận giữ: “Cút!”
Trợ lý kinh hãi rời đi.
Diệp Tiểu Ý, là do cô tự chuốc lấy!
…
Diệp Tiểu Y ở trong phòng tạm giam đúng hai ngày một đêm.
Rời khỏi cục cảnh sát, cô lập tức bắt xe đến bệnh viện, nhưng đến lúc cô đến, phòng bệnh trống không có ai…Bác sĩ thông báo với Diệp Tiểu Ý không làm phẫu thuật, quả thận đã được chuyển sang cho người khác, mẹ cô bị Ôn Nam đưa đi rồi.
Diệp Tiểu Ý tức tốc quay trở về biệt thự.
Ôn Nam tay cầm một ly rượu vang đỏ ngồi trên ghế sô pha. Âu phục màu đen sang trọng trầm lắng, ánh mắt thâm túy như vực sâu vạn trượng.
“Mẹ tôi đâu?” Diệp Tiểu Ý điên cuồng xông lên nắm lấy cà vạt của Ôn Nam.
“Người ở đâu còn quan trọng sao?” Ôn Nam miệng nhếch lên đầy ý cười, “Dù sao cô cũng không thể nộp nổi tiền phẫu thuật, thân đã được cấy ghép cho người khác rồi.”
Diệp Tiểu Ý khóc tan nát cõi lòng: “Tại sao? Anh trực tiếp giết tôi đi, việc gì phải giày vò tôi đến thế!”
“Năm năm trước cô phản bội tôi, cô nên nghĩ có kết cục như ngày hôm nay.” Ôn Nam cụp mắt, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt Diệp Tiểu Ý: “Bây giờ tôi muốn cô nếm thử cảm giác mất đi người thân như thế nào.”
“Anh là một tên ác quỷ! Tôi phải rời xa anh! Rời xa anh!”
“Cô thử bỏ đi xem? Cô đừng quên, mẹ cô vẫn còn nằm trong tay tôi trong những ngày tháng cuối đời này.” Ôn Nam nói.
Diệp Tiểu Ý từ từ buông tay, người đàn ông này nắm trong tay điểm yếu của cô, cô chỉ còn cách khuất phục.
“Anh rốt cục muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho mẹ tôi?” Diệp Tiểu Ý run rẩy hỏi.
Ôn Nam liếc ly rượu vàng và thùng đá đặt trên khay trà, rồi nhìn khuôn miệng anh đào của cô, tà mị nói: “Lấy lòng tôi, tôi sẽ vui vẻ mà bạn thưởng cho cô được gặp mẹ cô một lần.”