Ngày hôm sau, Ôn Nam kêu thư ký đến đưa có Diệp Tiểu Ý ba vạn tiền mặt.
“Ôn tổng nói đêm qua ở trên đỉnh núi rất kích thích, thừa một vạn coi như tiền tip.”
Nhục nhã không?
Không, Diệp Tiểu Ý nhận tiền, điềm tĩnh nói: “Thư ký Lương, làm phiền anh phải đi một chuyến rồi.”
Thư ký Lương khinh thường nói: “Không sao, Ôn tổng mỗi lần đều gọi tôi xử lý những việc này.”
Hàm ý ẩn sâu bên trong là, loại phụ nữ giống như cô, Ôn tổng không thiếu.
Diệp Tiểu Ý trong lòng co rút một hồi, cô có tư cách gì quản hắn?
Cô đã sớm không còn là vị hôn phu tương lai của hắn rồi.
Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Ý cũng không gặp được Ôn Nam.
Đến Diệp Triều Nhân cũng không gọi điện cho cô.
Diệp Tiểu Ý cứ nghĩ rằng năm nghìn vạn kia, Diệp Triều Nhân đã có cách khác rồi.
Ai biết rằng trời vừa sáng, Diệp Tiểu Ý liền nhận được cuộc gọi của bác sĩ điều trị chính, hỏi cô thực sự không muốn làm phẫu thuật nữa sao? Để tìm được nguồn thận phù hợp rất khó, từ bỏ thật là tiếc.
Diệp Tiểu Ý có chút mơ hồ: “Chúng tôi không từ bỏ a?!”
Bác sĩ nói: “Vậy tại sao lại ngừng nộp viện phí? Hơn nữa, bệnh nhân bắt buộc phải ở phòng cách ly, mà giờ lại bị chuyển qua phòng bệnh thường, như vậy không phải từ bỏ thì là gì?”
Đầu Diệp Tiểu Ý như muốn nổ tung, cô bỏ điện thoại lại, vội vã chạy ra ngoài, đến Diệp Thị tìm Diệp Triều Nhân!
Đại sảnh tập đoàn Diệp Thị.
Đám đông công nhân viên vây quanh cửa lớn, tay cầm biểu ngữ, hô to khẩu hiệu giúp công nhân bị chết trong vụ hỏa hoạn đòi tiền bồi thường.
Diệp Triều Nhân trốn trong văn phòng không dám ra ngoài, đám công nhân này cũng không cam tâm rút lui.
Có người nhìn thấy Diệp Tiểu Ý đến, liền hô to: “Mau, nhìn kìa! Kia là thiên kim tiểu thư của Diệp Thị, bắt lấy cô ta, hỏi xem cô ta bao giờ đền tiền?!”
Diệp Tiểu Ý không kịp chạy, liền bị một đám người kéo tay lôi vào đám đông, xô đẩy, lôi kéo, giật tóc…vô số cánh tay chạm vào người Diệp Tiểu Ý.
Diệp Tiểu Ý vất vả lắm mới chui được qua, đứng trên bậc cao: “Mọi người hết sức bình tĩnh!”
“Bình tĩnh con khỉ! Cô nói xem khi nào bồi thường tiền cho chúng tôi?”
“Đúng! Lúc nào đền tiền!”
Diệp Tiểu Ý vừa định mở miệng, thì quả trứng ung từ đâu bay tới, rơi đúng vào trán cô
Mùi tanh hôi xộc lên mắt của Diệp Tiểu Ý.
“Các người…”
Diệp Tiểu Ý vừa mở mắt ra, hai ba quả trứng thối liên tiếp ném về phía cô làm cô tránh không kịp.
Đám người như nổi điên xông tới, Diệp Tiểu Ý sợ hãi lùi về phía sau.
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô lôi về phía đại sảnh.
Đám người bạo loạn phía sau bị bảo an chắn giữ.
Người đàn ông đi trước mặt cô, hơi ấm từ lòng bàn tay quen thuộc truyền đến khiến Diệp Tiểu Ý nhớ lại trước đây…hắn thích nắm lấy tay cô, nói cô thật ngốc, nắm tay như vậy sẽ không bị lạc.
Bất lực, nước mắt Diệp Tiểu Ý cứ thế tràn ra. Nếu lúc đó hắn không xuất hiện, chắc cô bị đám công nhân kia đánh chết rồi.
Người đàn ông kéo cô nột mạch vào đại sảnh, ánh mắt đen thâm trầm nhidn chằm chằm vào cô.
Diệp Tiểu Ý có chút lúng túng, rút tay ra khỏi bàn tay hắn, run rẩy nhìn vào đôi mắt hắn: “Cảm ơn anh…”
“Cảm giác như thế nào?”
Diệp Tiểu Ý có chút mơ hồ hỏi hắn: “Cái gì?”
“Tôi hỏi cô, bị đám người đó enesm yyy đóđóđó ném đó ném trứng thối vào người cảm giác như thế nào?”
Thì ra hắn chỉ đến xem trò vui
Cô còn nghĩ rằng hắn…
“Diệp Tiểu Ý, cảnh này có phải rất quen thuộc không?” Ôn Nam từng bước áp sát cô khiến cô không ngừng lui về sau, cuối cùng bị dồn đến cánh cửa.