Chủ tịch Triệu ngồi trên thân thể cô, giơ tay tát trả: “Con tiện nhân! Còn giả bộ cái gì! Diệp Triều Nhân nói tôi muốn chơi cô thế nào cũng được!”
“Cút, tôi là người phụ nữ của Ôn Nam, ông mà dám động vào tôi, tôi sẽ không tha cho ông!” Diệp Tiểu Ý bưng mặt, run bần bật nói.
Chủ tịch Triệu vừa cởi dây da, vừa cười lạnh: “Người phụ nữ của Ôn Nam? Hừ, từ đêm nay về sau, cô là người phụ nữ của tôi! Xem Ôn Nam còn cần đến thứ hàng rách nát như cô sao!”
Dứt lời, lão ta túm lấy tay Diệp Tiểu Ý mà nhào tới, gặm nhấm mút mát, nước miếng ướt át cùng với mùi hôi xộc lên, khiến cho Diệp Tiểu Ý muốn mắc ói!
“Buông tôi ra…” Nhưng cô không thể thốt lên được câu này, cô thực sự không còn sức lực để phản kháng.
Đột nhiên, “oành” một tiếng, cửa phòng bị đạp ra.
Một người phụ nữ béo mập hùng hổ mang theo hai người đàn ông vào trong phòng.
Chủ tịch Triệu nhìn người vừa mới đến, sợ đến nỗi lăn cả xuống giường, lo lắng kéo quần lên, run rẩy nói: “Bà xã, em…tại sao em lại đến đây?!”
Người phụ nữ béo mập kia mặt toàn thịt, tát vào mặt lão ta, “Chán sống rồi hay sao? Dám ở đằng sau lưng tôi bao nuôi tình nhân!”
“Bà xã, anh sai rồi! Anh sai rồi! Đều trách con tiện nhân kia quyến rũ anh! Cô ta nói ngủ cùng anh một đêm phải cho cô ta vay một vạn! Lúc đó anh uống say quá…không khống chế được bản thân!” Chủ tịch Triệu quỳ gối trên nền nhà nói.
Người phụ nữ kia vừa nghe nói Diệp Tiểu Ý chủ động quyến rũ chồng bà, liền kéo ống tay áo lên, nhảy lên giường: “Con tiện nhân! Dám quyến rũ chồng bà, xem hôm nay bà xé xác mày như nào!”
Lúc này, một cánh tay đưa ra đỡ lấy tay người đàn bà kia “Triệu phu nhân, đủ rồi, đều là những nhân vật có máu mặt cả, mau mang đám người của bà cút đi.”
“Ôn Nam…” Diệp Tiểu Ý nức nở nhìn Ôn Nam, toàn thân hắn mặc đồ vest.
“Ôn tổng, là cậu gọi tôi đến, bây giờ lại ngăn tôi dạy cho con tiện nhân kia một bài học là ý gì hả?!” Người phụ nữ béo mập gầm lên.
Ôn Nam giương mắt: “Cút!”
Người phụ nữ kia không biết nguy hiểm, nhưng chủ tịch Triệu biết rõ Ôn Nam là nhân vật có tầm cỡ như thế nào, vội vàng kéo tay người phụ nữ ra khỏi phòng.
Diệp Tiểu Ý co quắp người lại trên giường, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt.
Cô thuận theo đôi chân thẳng tắp nhìn lên, chỉ nhìn thấy Ôn Nam nhếch miệng nhìn cô cười lạnh: “Diệp Tiểu Ý, vì tiền mà đến loại đàn ông như vậy cô cũng không tha?”
Diệp Tiểu Ý lắc đầu giải thích: “Không có,em không có…”
Ánh mắt Ôn Nam lạnh như băng nhìn cô như nhìn rác rưởi, ánh mắt đó như con dao sắc nhọn đâm vào ngực cô.
“Chẳng lẽ tôi bị mù sao?” Ôn Nam lạnh lùng chế giễu: “Năm năm trước cô như thế, năm năm sau cô cũng lại như thế!”
Diệp Tiểu Ý ôm lấy ống quần hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống: “Không phải em! Do bọn họ hãm hại em…”
Hắn bỏ mặc cô, định bước ra khỏi phòng.
Diệp Tiểu Ý cố hết sức đứng dậy, lảo đảo ôm lấy eo của Ôn Nam, khuôn mặt dán chặt lên tấm lưng cường tráng của hắn: “Ôn Nam, cầu xin anh tin em có được không?”
“Buông ra.” Ôn Nam tức giận.
“Không, em không buông, nếu lần này buông thì sẽ mãi mãi không thể tìm thấy được nữa!” Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa.
Năm năm trước cô buông hắn ra, năm năm sau bọn họ thành người dưng nước lã.
Diệp Tiểu Ý không muốn lại tiếp tục như vậy.