Ôn Nam vẫn đến chăm sóc cô như cũ, trông cô vẫn còn khá yếu, Ôn Nam vào phòng, hai người cùng nằm trên giường, Ôn Nam ôm lấy cô từ phía sau lưng, thề với cô: “Tiểu Ý, nguồn thận của mẹ em đã tìm được rồi, cho anh thêm chút thời gian, chờ mẹ em thay thận xong, anh sẽ ly hôn với Qúy Tư Lâm. Anh sẽ dẫn em đi, sau đó, không ai có thể tách rời chúng ta nữa.”
Diệp Tiểu Ý không nói gì.
Nói dối.
Tất cả đều là lời nói dối.
Cô đã không còn tin những lời này lâu rồi.
Ngoài miệng kêu hủy bỏ hôn ước với Qúy Tư Lâm, quay đi lại trói cô lại, nhân lúc cô biến mất thì đi kết hôn, còn lấy mất con của cô.
Diệp Tiểu Ý vô cùng hối hận, đến bước đường cùng mới phát hiện, Ôn Nam bày ra tất cả chẳng qua là để trả thù cô.
Từ đầu đến cuối, đều là trả thù.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Nam tỉnh lại, hôn nhẹ lên trán Diệp Tiểu Ý, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nói: “Tiểu Ý, bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi, buổi chiều anh tới đón em xuất viện về nhà có được không? Anh đã kêu dì giúp việc làm món mà em thích nhất để đón mừng em về nhà rồi."
Diệp Tiểu Ý không nói gì.
Trên thực tế, đầu óc cô trống rỗng, không nghe nổi lời nào hết.
Cô kinh ngạc đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Ôn Nam rời đi.
Diệp Tiểu Ý bỗng nhiên gọi hắn: “Ôn Nam.”
Ôn Nam mừng rỡ xoay người: “Hử?”
Diệp Tiểu Ý thẫn thờ đi lên trước, ôm lấy cổ Ôn Nam, vô hồn nói: “Ôn Nam, tạm biệt.”
Ôn Nam hớn hở trong lòng, cuối cùng Diệp Tiểu Ý cũng đã chịu nói chuyện với hắn!
“Ừ, buổi chiều anh sẽ đến sớm.” Ôn Nam hôn lên môi cô, lưu luyến rời khỏi.
Diệp Tiểu Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Ôn Nam rời đi.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Ôn Nam còn quay đầu cười với cô: “Chờ anh đến nhé.”
Diệp Tiểu Ý cười lạnh nhạt, sau khi của đóng lại, cô tự lẩm bẩm: “Em không đợi được…”
Không đợi được.
Ôn Nam đóng cửa lại xong, liền nhíu mày, nắm lấy chốt cửa mãi không chịu buông.
Hắn mơ hồ cảm giác được hôm nay Diệp Tiểu Ý có chút khác thường, nhưng khác thường chỗ nào thì nhất thời hắn không nói ra được.
Có khi đây là chuyện tốt, chí ít, cô ấy cũng đã nói chuyện với mình?
Ôn Nam tin rằng, mọi thứ sau này sẽ tốt hơn.
Chờ mẹ Diệp Tiểu Ý thay thận xong, hắn sẽ giao công ty lại cho mẹ hắn, sẽ ly hôn với Qúy Tư Lâm, rời khỏi thành phốn này mãi mãi, đến trấn nhỏ mà cô thích, xây một ngôi biệt thự, sống những tháng ngày thần tiên bên nhau.
Ôn Nam nhớ rất rõ, đây là nguyện vọng khi Diệp Tiểu Ý sinh nhật mười bảy tuổi.
Trợ lý nói: “Ôn tổng, chúng ta nên đến công ty thôi.”
Ôn Nam hồi thần, gật đầu: “Được.”
Cuối cùng, hắn căn dặn vệ sỹ: “Để ý kỹ Diệp tiểu thư.”
Vệ sỹ cúi người nói: “Ôn tổng, xin yên tâm.”
...
Lúc Quý Bạc Như tới, Diệp Tiểu Ý đã thay quần áo xong.
Quý Bạc Như thông minh, tìm mấy người đến dương đông kích tây, dụ vệ sỹ đi khỏi, sau đó mở cửa, đưa Diệp Tiểu Ý đi.
Quý Bạc Như vui mừng khôn siết, hắn cho rằng, lúc này Diệp Tiểu Ý nhất định sẽ chọn đi theo hắn!
Sau khi lên xe, Quý Bạc Như nói: “Tiểu Ý, anh đã mua xong vé máy bay, chúng ta lập tức ra nước ngoài! Hộ chiếu của em anh cũng lấy được rồi!”
Diệp Tiểu Ý lạnh nhạt cười: “Quý đại ca, em muốn đi thăm mẹ em, có được không?”
“Tiểu Ý, e là không kịp rồi… em yên tâm, anh sẽ cho người cứu mẹ em!” Quý Bạc Như nắm tay Diệp Tiểu Ý, hoảng hốt nói: “Nếu chúng ta không đi ngay, Ôn Nam sẽ đuổi tới mất!”