Những tên đàn ông thì cạn hết ly này tới ly khác, còn những người phụ nữ thì giúp mua vui.
Lúc này, điện thoại của Ôn Nam reo lên.
Hắn liếc mắt một rồi lập tức nghe điện thoại, chỉ nghe thấy người giúp việc nói: “Ôn tiên sinh, Diệp tiểu thư mấy ngày liền không ăn uống được gì, tôi thực sự hết cách rồi. Ôn tiên sinh, ngài quay về xem thử đi.”
Sắc mặt Ôn Nam lập tức trầm xuống: “Tôi về ngay đây.”
Những người trên bàn rượu đều cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, nhìn nhau.
Một lát sau, có người ra hiệu bảo người phụ nữ ngồi bên cạnh Ôn Nam chủ động mời rượu, bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ đó dán vào cánh tay của Ôn Nam, nũng nịu nói: “Ôn tổng…nào…em kính anh một ly…”
Ôn Nam chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cầm áo khoác rồi cáo từ: “Tôi vẫn còn chút việc phải đi trước, mọi người cứ vui vẻ đi.”
…
Lúc Ôn Nam quay về biệt thự thì Diệp Tiểu Ý đang ăn cơm.
Một bàn thức ăn nhưng cô chỉ nhìn bát cháo loãng trong tay, khuấy khuấy, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Ôn Nam ném bỏ áo khoác ra rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hắn lấy đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng cô: “Ăn!”
Diệp Tiểu Ý ngửi thấy mùi của thịt bò thì đôi mi thanh tú cau lại, lắc đầu lia lịa: “Tôi không muốn ăn…”
“Không muốn ăn cũng phải ăn! Cô đói chết cũng không đáng tiền, nhưng để con tôi đói chết cô có đền nổi không?” Ôn Nam tức giận, trực tiếp nắm lấy gáy của Diệp Tiểu Ý rồi bỏ thịt bò vào trong miệng của cô.
Đầu lưỡi mới nếm thấy vị ngấy của dầu mỡ,dạ dày cô đã cuộn lên rồi.
Diệp Tiểu Ý vội vàng đẩy Ôn Nam ra, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Mấy ngày nay cô đều không ăn được gì, nôn toàn ra dịch mật, từng giọt nước mắt lớn cứ thế rơi xuống.
Ôn Nam đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn cô khó chịu, hắn không tự chủ được mà nắm tay lại thành quyền.
Mới có nửa tháng không gặp mà cô đã gầy tới mức này rồi sao?
Người con gái này sao cứ khiến hắn phải tức giận vậy?
Diệp Tiểu Ý vịn vào bồn rửa nhìn Ôn Nam, nói một cách cầu xin: “Không phải tôi cố ý không ăn, chỉ là không thấy ngon miệng thôi…”
“Tùy cô thôi! Thích ăn gì thì ăn!” Ôn Nam bỏ lại một câu nói rồi quay người đi lên tầng.
Diệp Tiểu Ý nhìn bóng lưng lạnh lùng đang rời đi của hắn, trong lòng có chút vui vẻ. Nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng quay về.
Cho dù thái độ hắn dành cho cô vẫn lạnh đạm như trước.
Phòng sách trên tầng
Ôn Nam bực bội châm một điếu thuốc, hắn mở điện thoại tìm kiếm triệu chướng thường gặp thời kì mang thai.
Hóa ra nôn nghén lại có thể đáng sợ như vậy.
Hắn còn cho rằng cô muốn dùng khổ nhục kế để thu hút sự chú ý của hắn.
Ôn Nam bất giác nhíu mày.
Lúc này, có người gõ cửa phòng sách.
Ôn Nam còn tưởng là người giúp việc, hắn đáp một tiếng. Không ngờ đó là Diệp Tiểu Ý, cô bê một cốc nước mật ong tới. Hắn không giữ được bình tĩnh mà nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Hình như anh vừa uống rượu, tôi mang đến cho anh một chút nước mật ong, khụ khụ…tốt cho dạ dày.” Trong không khí đều là mùi thuốc lá, Diệp Tiểu Ý ngửi thấy liền ho sặc sụa.
Ôn Nam trầm mặt nói: “Ngửi không quen thì đi ra ngoài!”
“Tôi…tôi không sao.” Diệp Tiểu Ý run rẩy nhìn hắn, rất lâu sau mới mở miệng: “Ôn Nam, tôi muốn gặp mẹ tôi…Thân thể bà ấy không tốt, tôi rất lo lắng.”
“Cô lo tôi không quan tâm bà ấy, để bà ấy chết ở bệnh viện sao?” Ôn Nam hừ lạnh.
“Không phải…khụ khụ…tôi không có ý đó.”
“Nhưng đó là một đề nghị không tồi.” Ôn Nam không thay đổi sắc mặt, tắt điếu thuốc đi, hắn liếc Diệp Tiểu Ý một cái rồi nói một cách uy hiếp: “Không muốn tôi dày vò mẹ cô thì cô phải ăn cơm cho tôi, đừng lấy đứa bé ra uy hiếp tôi. Nếu như đứa bé xảy ra sơ suất gì, tôi sẽ khiến cô hối hận không kịp!”