Một tuần sau, viết thương của Diệp Tiểu Ý đã hoàn toàn hồi phục. Cô nói mãi mới thuyết phục được Ôn Nam cho phép cô làm việc, Ôn Nam cho phép cô làm việc nhưng không cho phép cô đi linh tinh ra khỏi cửa.
Buổi tối hôm đó, Diệp Tiểu Ý đích thân xuống bếp làm mấy món ngon cho Ôn Nam rồi ngồi trước bàn ăn chờ hắn về.
Ôn Nam nói là chín giờ về nhưng mãi đến mười một giờ hắn mới về.
Lúc đó, người giúp việc đã ngủ hết rồi, Diệp Tiểu Ý chống tay lên bàn ăn đang mơ màng buồn ngủ.
Ôn Nam vừa mở cửa thì nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ trong phòng ăn. Hắn tháo giầy rồi đi về phía trước thì thấy Diệp Tiểu Ý đang chống tay lên bàn ăn và ngủ thiếp đi.
Người giúp việc đi ra từ trong phòng, bà ấy đón lấy áo và cặp của Ôn Nam rồi nói: “Tiên sinh, Diệp tiểu thư đã đợi cậu suốt cả buổi tối đó. Tôi khuyên cô ấy đi ngủ trước nhưng cô ấy không chịu, nói rằng nhất định phải chờ cậu về mới đi ngủ.”
Ôn Nam nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi nói: “Bà đi nghỉ trước đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Sau khi người giúp việc đi rồi, Ôn Nam mới rón rén đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Ý, nhìn thấy cô đang ngủ trong yên tĩnh và một bàn đồ ăn đã lạnh ngắt thì hắn chợt ấm lòng.
Trước đây, hắn từng hi vọng có một cuộc sống như thế này.
Vận mệnh đưa đẩy, cuối cùng bây giờ cũng đã thành hiện thực rồi.
Lúc này, Diệp Tiểu Ý đột nhiên nhỏ giọng gọi tên hắn: “Nam…Nam…”
Ôn Nam cho rằng cô tỉnh rồi, đáp lại một câu: “Anh ở đây.”
Kết quả, Diệp Tiểu Ý vẫn không ngừng gọi tên hắn: “Nam…Nam…”
Ôn Nam mới phát hiện, hóa ra cô đang nói mơ.
Ôn Nam nhẹ nhàng bế cô lên, cô cũng rất phối hợp, biết ngực của hắn ấm áp liền rúc vào ngủ ngon lành như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Vào tới phòng ngủ, Ôn Nam nhẹ nhàng đặt Diệp Tiểu Ý xuống giường, Diệp Tiểu Ý vẫn đang ngủ mơ.
Ôn Nam ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lộn xộn trên trán cô, lặng im nhìn cô.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn bàn, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu lên gương mặt yên tĩnh của Diệp Tiểu Ý, ánh sáng đó càng khiến những nét dịu dàng khéo léo khuôn mặt cô hiện lên rõ ràng. Gương mặt cô xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, lúc thì xinh đẹp lúc thì đáng yêu, lúc im lặng thì rất dịu dàng, lúc nổi giận thì hờn dỗi, Ôn Nam yêu tất cả những trạng thái đó.
Ôn Nam không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Diệp Tiểu Ý mấp máy môi, dường như chưa thỏa mãn, lầm bẩm nói một câu “Nam” rồi lại ngủ thiếp đi.
Ôn Nam mặt mày tươi cười, không giấu nổi sự vui vẻ trong lòng.
Sau khi kéo chăn lên giúp cô, hắn nhẹ nhàng tắt đèn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Hắn đi xuống tầng, ngồi một mình trước bàn ăn, rót một ly rượu rồi ăn sạch những món mà Diệp Tiểu Ý đã làm.
Thức ăn thì nguội cả rồi nhưng tim của Ôn Nam thì rất ấm áp.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Tiểu Ý tỉnh lại trong lòng của Ôn Nam.
Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh tuấn mĩ đang ngủ của hắn, sau lưng cô là ánh nắng của sáng sớm.
Cô sợ mình sẽ đánh thức Ôn Nam nên rón rén vén chăn lên. Nhưng vừa mới cử động thì bàn tay to lớn của Ôn Nam đột nhiên kéo cô vào lòng hắn, hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Diệp Tiểu Ý không biết, năm năm nay, Ôn Nam chưa từng được ngủ một giấc ngon chứ đừng nói gì đến ngủ nướng.
Giờ khắc hạnh phúc như vậy xa xỉ biết bao.
Trong lòng Diệp Tiểu Ý rất vui vẻ, núp ở trong ngực của hắn, cô không nhịn được mà dùng ngón tay vuốt lên những đường nét trên khuôn mặt hắn: lông mày, mũi, miệng, cằm…
Diệp Tiểu Ý không hiểu, sao trên đời này lại có một người đàn ông đẹp như vậy?
Nghĩ một hồi rồi cô cười.
“Đồ ngốc, em cười gì vậy?” Giọng nói của Ôn Nam đột nhiên vang lên.