Ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc!
Hắn phải nói với Quý Tư Lâm rằng hắn không thể kết hôn với cô.
Từ đầu chí cuối, người hắn yêu đều là Diệp Tiểu Ý, chỉ có Diệp Tiểu Ý mà thôi.
Biệt thự lưng chừng núi.
Bà Ôn ngồi trên xe lăn, nhìn di ảnh của chồng với vẻ mặt đầy tàn nhẫn, ánh nến bập bùng lúc ẩn lúc hiện.
“Ông à, con trai chúng ta đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi! Nó còn dám trái lời tôi!”
“Tôi quyết không cho phép nó hủy bỏ hôn ước với Quý Tư Lâm!”
“Ông à, ông sẽ ủng hộ tôi đúng không?”
Nhưng di ảnh không thể nói chuyện.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh dậy thì Ôn Nam đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. Hắn ngồi xuống mép giường rồi nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Tỉnh rồi sao?” Ôn Nam nhẹ giọng nói: “Anh đã chuẩn bị sandwich và cá ngừ mà em thích nhất rồi, dậy nếm thử đi.”
Diệp Tiểu Ý khổ sở quay đầu sang một bên, không nhìn hắn: “Em không muốn ăn.”
Trong lòng cô vẫn nghĩ Ôn Nam phải kết hôn với người khác rồi…
Ôn Nam khẽ thở dài: “Tiểu Ý, đừng giận nữa. Lát nữa anh sẽ đi tìm Quý Tư Lâm, hủy bỏ hôn ước với cô ấy.”
Diệp Tiểu Ý quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ: “Thật sao?”
Ôn Nam nắm lấy tay cô rồi nói một cách nghiêm túc: “Thật. Đồng ý với anh, đừng nổi giận nữa, anh sẽ rất đau lòng.”
“Nam, em muốn biết, sao hai người lại ở cùng với nhau?” Diệp Tiểu Ý đã giấu câu hỏi này ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi.
“Cái này, sau này anh sẽ nói cho em biết, bây giờ anh phải đi tìm cô ấy rồi” Ôn Nam hôn lên mu bàn tay của Diệp Tiểu Ý.
Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa: “Ừm, em ở nhà đợi anh.”
Nói xong, Ôn Nam đứng dậy rồi rời khỏi phòng ngủ. Diệp Tiểu Ý nhìn sandwich và cá ngừ đặt ở đầu giường, trong lòng vừa buổn vừa vui, cô vuốt ve cái bụng nhỏ rồi tự lẩm bẩm: “Con à, mẹ sẽ không rời xa ba con nữa đâu. Sau này cả nhà chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”
Sau khi Ôn Nam xuống tầng, người giúp việc đã đứng ở một bên, cung kính khom lưng: “Tiên sinh.”
“Chăm sóc Diệp tiểu thư cẩn thận. Không có việc gì thì tốt nhất đừng để cô ấy ra khỏi nhà. Nếu cô ấy buồn chán thì đưa cô ấy đi dạo quanh vườn hoa, cô ấy muốn ăn món gì thì làm món đó, hiểu chưa?” Ôn Nam dặn dò.
Người giúp việc nói: “Tôi hiểu rồi, tiên sinh.”
Ôn Nam sải bước đi về phía cửa lớn, hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại quay người lại dặn dò: “Không được phép cho cô ấy ra khỏi cửa, nếu như có người đến thăm thì cũng không cho gặp!”
Trong lòng Ôn Nam rất bất an, mẹ hắn rất hận người nhà họ Diệp đến thấu xương. Mà hiện tại hắn lại hủy bỏ hôn ước với Quý Tư Lâm, nói không chừng mẹ sẽ xuống tay với Diệp Tiểu Ý.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Nam móc điện thoại ra rồi gọi cho thư kí.
“Phái một vài người đến biệt thự để bảo vệ an toàn cho Diệp tiểu thư.”
…
Ôn Nam vừa mới rời khỏi thì Diệp Tiểu Ý cũng dậy. Cô phát hiện đột nhiên có thêm một vài người trong nhà, mặc dù họ không vào phòng nhưng có vẻ như đang đứng ở ngoài cửa canh giữ, có chút kì lạ.
Diệp Tiểu Ý hỏi người giúp việc: “Dì à, sao những người này lại ở đây?”
Người giúp việc nói: “Tiểu thư, là do tiên sinh sắp xếp. Cậu ấy nói phải bảo vệ an toàn cho cô.”
“An toàn sao? Tôi ở nhà một mình thì có thể xảy ra chuyện gì được?” Diệp Tiểu Ý không hiểu.
“Có lẽ dạo gần đây xảy ra chút chuyện nên tiên sinh không yên tâm.” Người hầu nói.
Ngoài trừ điều đó thì Diệp Tiểu Ý cũng chẳng nghĩ ra lí do nào khác.
Ôn Nam bảo vệ cô, cô đương nhiên là vui vẻ. Được người mà mình yêu thương trân trọng như báu vật đó chính là hạnh phúc lớn nhất.
Lúc đó, điện thoại ở phòng khách bỗng vang lên, người giúp việc bước tới nhận điện. Chỉ thấy người giúp việc nghe được vài câu thì sắc mặt bỗng thay đổi, bà ấy lắp bắp gọi Diệp Tiểu Ý: “Tiểu thư, thư kí Lương gọi điện thoại đến nói rằng bệnh tình của mẹ cô đang nguy kịch, bảo cô lập tức đến bệnh viện!”
“Cái gì?” Diệp Tiểu Ý trong lòng như lửa đốt, lập tức lên đường đến bệnh viện.