“Thật ư? Ôn Nam anh vẫn còn muốn ở bên tôi sao? Sinh con cho anh sao? E rằng tôi không có tư cách này rồi! Ở bên anh, làm tình nhân của anh? Đồ chơi? Ôn Nam! Anh đừng có mơ!”
Dứt lời, Diệp Tiểu Ý một cước đá văng hắn, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Nam lảo đảo đuổi theo, dặn dò người bắt cô lại, đưa trở về phòng bệnh, Diệp Tiểu Ý khản giọng gào thét: “Tôi muốn rời xa anh! Ôn Nam! Tôi muốn rời xa anh!”
Ôn Nam lúc này mới phát hiện, cô quyết tâm muốn rời xa hắn.
Nhưng hắn làm sao có thể để cô đi?
Cả đời này cũng không bao giờ.
Hắn muốn cùng Quý Tư Lâm ly hôn, cùng cô ấy kết hôn, dùng cả đời này để bù đắp những thiếu thốn cho cô.
“Diệp Tiểu Ý, em nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu như em rời xa anh, anh sẽ giết chết mẹ em!” Nói xong, Ôn Nam rời khỏi căn phòng, gọi vệ sĩ trông coi cửa, hắn muốn lập tức rời khỏi Quý Tư Lâm.
Chỉ cần lấy được giấy ly hôn, quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Ý, nhất định cô ấy sẽ thấy hắn thành tâm mà tha thứ cho hắn?
Diệp Tiểu Ý co quắp ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt.
Mẹ cô còn trong tay hắn.
Nhưng bây giờ cô có thể làm sao?
Cô đã không muốn sống nữa rồi.
...
Biệt thự lưng chừng núi.
Từ sau khi kết hôn, Quý Tư Lâm liền chuyển đến căn biệt thự ở lưng núi cùng mẹ Ôn. Ôn Nam đừng xe, bước vào phòng khách, hỏi bảo mẫu: “Quý tiểu thư đâu?!”
Bảo mẫu nói: “Quý tiểu thư đi...đi đến công ty rồi!”
Ôn Nam quay người bước đi, nhưng lúc này mẹ Ôn đẩy xe lăn bước đến, lạnh giọng quát lớn: “Đứng lại!”
Ôn Nam quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Ôn: “Mẹ, lần này bất luận như thế nào mẹ cũng không ngăn cản được con, con yêu Tiểu Ý, con muốn bên cạnh cô ấy! Mẹ chết cũng chẳng liên quan gì đến con! Đến chết con cũng muốn chết cùng cô ấy!”
“Thật sao? Con trai của ta, con thật là người si tình.” Mẹ Ôn khoan thai nói: “Vậy con đi đi. Trước khi hai người chết, ta sẽ tiễn mẹ Diệp Tiểu Ý lên Tây Thiên trước. À, con trai, con vẫn chưa biết phải không? Người hiến thận cho bà ta là ta...nếu như không đổi thận kịp thời, e rằng chỉ có con đường chết. Cũng tốt, các người có bạn đồng hành ở dưới đó rồi.”
Ôn Nam nghiến răng xông lên túm lấy bả vai của mẹ mình, nước mắt lăn xuống: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì mẹ mới ngừng tay! Mối thù hận của cha chúng ta đã báo rồi! Hơn nữa, chuyện năm đó không phải mẹ cũng có phần sao? Chuyện ăn bớt nguyên vật liệu kia, mẹ cũng tham gia phải không? Mẹ đừng nghĩ là con không biết!”
“Biết thì làm sao?” Mẹ Ôn cười nói “Ta là mẹ con, Ôn Nam, lựa chọn như thế nào là ở con.”
...
Một tuần liên tiếp, Diệp Tiểu Ý đều gặp ác mộng. Chỉ cần nhắm mắt liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cô không lúc nào được ngủ yên.
Ôn Nam bị cô đuổi ra khỏi phòng bệnh.
Bóng đêm tĩnh lặng, ngoài cửa sổ gió đêm thét gào. Cô rất sợ. Cô một mình run rẩy, ôm chặt lấy đầu gối ngồi mãi trong đêm.
Bị sự giày vò vô hình hành hạ, Diệp Tiểu Ý gầy đi hẳn mười mấy cân, cả người như thế vừa lột xác.
Ôn Nam cũng hết cách, không thể làm gì hơn ngoài cách dặn dò bác sĩ truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể cô mỗi ngày.
Ngày hôm đó, sau khi Ôn Nam đến công ty, Diệp Tiểu Ý cố tình đập vỡ cốc, cắt cổ tay chính mình. Cô ngay lập tức được đưa đến phòng trị liệu.
Thừa dịp vệ sĩ không để ý, Diệp Tiểu Ý dùng đồng hồ đeo tay Patek Philip để đổi lấy chiếc điện thoại của một cô y tá, để liên lạc với Quý Bạc Như.