Ôn Nam tàn nhẫn nắm lấy cằm của cô, đưa mặt cô ngang tầm mắt mình: “Gấp cái gì? Lát nữa cô sẽ biết.”
Cuối cùng, Ôn Nam túm lấy cánh tay cô lôi đi, Diệp Tiểu Ý nhưng tượng gỗ bị hắn lôi xềnh xệch, không còn sự lựa chọn nào khác.
Phòng tiệc khách sạn Waldorf
Tập đoàn Ôn Thị tại đây đêm nay cử hành tiệc rượu chúc mừng và tuyên bố báo giới việc thu mua tập đoàn Diệp Thị thành công.
Diệp Tiểu Ý khoác cánh tay của Ôn Nam bước vào phòng tiệc, cánh báo giới ùa lên, chặn bọn họ ở cửa.
Diệp Tiểu Ý quá sợ hãi, bất giác nắm chặt cánh tay của Ôn Nam.
Ôn Nam thân mật ghé sát tai cô, khuôn mặt mỉm cười nói: “Muốn gặp mẹ cô không?”
Diệp Tiểu Ý sửng sốt nhìn Ôn Nam.
Ôn Nam chỉ cười cười, quay người nhìn cánh báo giới.
“Ôn tiên sinh, cha của Diệp tiểu thư đã hại chết cha của ngài? Vậy tại sao ngài vẫn xuất hiện cùng cô ấy?”
“Ngài đã quên năm năm trước Ôn Thị phá sản, cô ta liền quay lưng đính hôn cùng Quý công tử sao?”
“Diệp tiểu thư, cô và Ôn tiên sinh nối lại tình xưa rồi sao?”
…
Thì ra là như vậy.
Diêp Tiểu Ý ngơ ngác nhìn Ôn Nam, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao hắn lại bắt cô ăn mặc xinh đẹp đến lễ chúc mừng của tập đoàn Ôn Thị.
Ôn Nam, nếu như đây là điều anh mong muốn, vậy tôi sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.
Diệp Tiểu Ý buông cánh tay Ôn Nam ra, khuôn mặt không cảm xúc nhìn ống kính của cánh nhà báo, từ từ mở miệng.
“Cha tôi vì tư lợi cá nhân mà hại chết bác Ôn, Diêp Thị phá sản là đáng đời, cha tôi bị khởi tố truy nã, ông ấy có tội thì phải chịu, chết không đáng tiếc.”
“Tôi là một kẻ tiện nhân, năm năm trước Ôn gia phá sản liền rũ bỏ mọi mối quan hệ, đơn phương hủy hôn ước, quay lưng lựa chọn Quý gia có quyền thế tài lực, hiện tại tôi chẳng có gì cả cũng là do ý trời.”
“Tuy rằng hàng nghìn hàng vạn câu xin lỗi cũng không thể biểu đạt được sự áy náy của tôi với Ôn tiên sinh, nhưng…” Diệp Tiểu Ý quay người, quỳ xuống trước mặt Ôn Nam. Cô ngẩng cao đầu, cố hết sức ngăn cho mình không được rơi lệ: “Ôn tiên sinh, cầu xin anh tha thứ!”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Ánh mắt nàng cao cao tại thượng nhìn hắn như muốn nói: “Anh vừa lòng rồi chứ?”
Ôn Nam nhấc chén rượu lên, ánh mắt lạnh đạm,khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô và người nhà của cô.”
Dứt lời Ôn Nam quay người bỏ đi.
Cánh báo chí đuổi theo hắn, bỏ lại Diệp Tiểu Ý đang quỳ xuống đất.
Vai diễn của cô đã diễn xong, cũng nên tan cuộc rồi.
Vừa này quỳ xuống dùng lực quá mạnh, cho nên đâu gối đau đến mức không đứng lên được. Lúc sắp ngã, một bàn tay ấm áp đỡ cô vào lòng::Tiểu Ý…”
Diệp Tiểu Ý ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng, đau lòng của Quý Bạc Như, nước mắt lăn dài xuống: “Quý đại ca…”
Quý Bạc Như nhíu mày: “Tiểu Ý, em đi cùng anh có được không? Ôn Nam thật không phải người, em đang mang thai mà hắn còn dày vò em như vậy!
Diệp Tiểu Ý khịt khịt mũi, lắc đầu: “Quý đại ca, không cầu đâu…”
Diệp Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn trên sân khấu, Ôn Nam như bậc vua chúa, cả đám người cứ bám theo hắn.
Phòng hội nghị ấm áp khiến Diệp Tiểu Ý hít thở không thông, cô khập khiễng rời khỏi phòng hội nghị, đi lên sân thượng.
Quý Bạc Như không yên tâm liền đi theo, cởi áo khoác ngoài đưa cho cô mặc nhưng Diệp Tiểu Ý từ chối, Quý Bạc Như dứt khoát nắm lấy tay cô, lo lắng nói: “Tiểu Ý, hà tất em phải khổ như vậy? Hắn hận em đến xương tủy, em muốn bị dày vò đến chết mới biết hối hận sao!”
“Quý đại ca, mẹ em còn đang nằm trong tay hắn, nếu em đi rồi, mẹ em sẽ chết mất…” Diệp Tiểu Ý cúi đầu nức nở, lòng bàn tay phủ ở trên bụng, cõi lòng tan nát, nói: “Huống hồ em đã mang thai con của hắn, hắn hành hạ em cũng không sao, đứa bé không thể không có ba…”