Buổi chiều sau khi tham gia buổi họp của hội liên hiệp ngoại ngữ xong chắc bắt đầu bận rộn rồi đây. Về mặt dịch nói, tuyên truyền và họp, bên Trung tâm Nhật ngữ cô cũng phải có trách nhiệm, cũng không thể nào phụ lòng sự kỳ vọng của các đàn em được. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì Thanh Ngọc Chiết chắc sẽ hoàn thành phần soạn nhạc vào tuần sau, đến lúc đó còn cần cô viết lời nữa, cho nên cuối tuần này phải tìm Đoàn Tử học cách viết lời rồi.
Cô đóng cửa sổ lại, phà hơi nhẹ lên cửa kính, một lớp sương mờ xuất hiện, rồi lại mau chóng biến mất.
Cô cười nhẹ, trong lòng nói một câu "cố lên" với mình, rồi bưng đồ đánh răng đi về phòng ngủ.
Chắc do sáng nay phải thi lại, nên Hoàng Tiểu Duyệt đã dậy từ sớm. Ngải Tiếu đẩy cửa nhẹ vào phòng, thấy cô ấy đã xuống giường, có chút kinh ngạc.
"Tớ thức dậy xem chút nữa, không yên tâm." Thấy Ngải Tiếu kinh ngạc nhìn mình, Hoàng Tiểu Duyệt nhỏ tiếng giải thích, rồi mở đèn bàn lên, "suỵt" với cô một tiếng, bắt đầu học bài.
Ngải Tiếu đi qua đó, cầm lấy một tờ bài làm lên, thấy mỗi đề bài cô ấy đều làm rất kỹ, ghi chú đầy ra đó. Cô có chút dở khóc dở cười vỗ vai Hoàng Tiểu Duyệt, nhỏ tiếng nói: "Học kỳ trước nếu cậu chịu khó cực khổ vậy thì lấy được học bổng rồi."
Hoàng Tiểu Duyệt giành lại tờ giấy kiêu ngạo ngưỡng đầu lên cười hưm hưm, Ngải Tiếu về giường của mình mặc áo khoác chuẩn bị đi mua bữa sáng. Hoàng Tiểu Duyệt nhìn tờ giấy, rồi nhìn Ngải Tiếu, đi qua nhỏ tiếng nói: "Đợi tớ đi chung với." nói xong thì cô chạy đi làm vệ sinh cá nhân, khi trở về thì thấy cô bạn nhỏ này đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
"Go!" cô thay xong quần áo, kéo Ngải Tiếu đi. Hai người nhẹ chân ra cửa, đi đến cửa thì mới nhớ ra là bên ngoài đang mưa, do đó lại quay về lấy dù.
Dù của Hoàng Tiểu Duyệt rất lớn, cho nên đề nghị hai người xài chung một cái. Ngải Tiếu gật đầu, ra khỏi ký túc xá là chui ngay vào dù, y như con thú nhỏ trú mưa vậy.
Hai người đi đến căn tin, thấy thời gian hình như còn sớm, rồi lại nghĩ đến hôm nay là thứ 7, hai bạn cùng phòng kia không biết khi nào mới dậy, cho nên cũng không có vội về phòng chi, do đó ăn sáng ở căn tin luôn. Đợi khi bọn họ ăn xong, Ngải Tiếu chạy đi mua bánh mì cho hai bạn cùng phòng rồi mua thêm hai ly sữa bò.
Trên đường về phòng thì cô cầm bữa sáng cẩn thận hơn nữa, sợ sẽ bị mưa làm ướt. Hoàng Tiểu Duyệt thấy dáng vẻ cô ấy cẩn thận vậy, trực tiếp đặt tay lên vai cô ấy kéo lại gần phía mình, để mắc công cô ấy bảo vệ bữa sáng mà lại đi làm ướt mình.
Ngải Tiếu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng tiếp nhận lòng tốt của Tiểu Duyệt. Về đến phòng ngủ, cho sữa bò vào bình ủ để giữ nóng, cô trở về chỗ ngồi vị bắt đầu học bài.
8h, Nhạn Đường mở mắt ra, việc làm đầu tiên là mở điện thoại ra, sau đó là vào QQ.
-Trú Trú: Chào buổi sáng~
Rèm cửa sổ đã che kín mít ánh nắng mặt trời lại, Nhạn Đường dưới ánh sáng mập mờ của màn hình cười một cái.
Ánh nắng mặt trời hình như không phải từ cửa sổ rọi vào nữa, mà mỗi câu chào buổi sáng của mỗi ngày càng giống như là dùng để đón tiếp ánh nắng của ngày mới, hơn nữa là trực tiếp chiếu rọi vào trong lòng cô.
Cô nhìn thời gian đối phương gửi tin nhắn tới, rồi nhịn không nổi cong khóe môi lên.
-Nhạn Lai Thời: Hôm nay dậy trễ vậy, tối qua còn cố chịu đựng với chị nữa?4
Sau khi gửi xong thì cô đọc lại một lần nữa, hình như cảm thấy có gì đó không đúng, muốn xóa nhưng lại thấy làm vậy còn kỳ hơn.1
Còn Ngải Tiếu vừa nhận được tin nhắn, thì cây viết đang cầm trong tay phải rơi xuống đất.
Đợi đã....... câu nói này nghe hình như hơi có vấn đề......
Cô kiềm nén để mình không có nghĩ bậy, nhưng khuôn mặt vẫn cứ đỏ ửng lên.
-Trú Trú: T_T biết rồi, hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Thấy cô ấy không có phản ứng gì đặc biệt, Nhạn Đường thở phào. Giây sau, cô lại nhớ đến lời của lão Tần—— "Không thấy cậu chơi thân với cô gái nào hết."
Cô quả thật không có chơi thân với cô gái nào hết, càng không có nói với ai những lời kỳ lạ như vậy.
Cho nên cô hiện giờ bị gì vậy?1
-Nhạn Lai Thời: Cuối tuần có kế hoạch gì không?
-Trú Trú: Viết văn, học bài, bận chuyện hoạt động trong trường...... có phải là rất nhàm chán không T_T
-Nhạn Lai Thời: Nhông nhàm chán, nhưng thời khắc đại học tốt đẹp vậy nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn, lỡ như thoát được kiếp FA thì sao.
Nhạn Đường trở người trên giường, cảm thấy mình hơi khẩu bất đối tâm, hơi giống bà cô già đang dạy dỗ bọn trẻ.
-Trú Trú: Không có gì vội hết, chị tốt nghiệp đại học rồi mà chẳng phải cũng ế đó sao..........3
- Nhạn Lai Thời:......
Nhạn Đường cười phá lên, cô hình như tự đào hố chôn mình rồi, không ngờ Ngải Tiếu hoàn toàn không nể tình gì hết.
Ngải Tiếu nhìn mấy cái dấu chấm đó, mím môi cười, kẹp cây viết ở giữa ngón giữa với ngón áp út, ngón trỏ nhấn vào màn hình.
-Trú Trú: E hèm, em nói đùa thôi. Chị chắc đang đợi ai đó tốt hơn.
-Nhạn Lai Thời: Hy vọng vậy ^-^
Đánh xong câu này thì cô ngồi dậy, kéo rèo một cái.
Quả nhiên là đang mưa.
-Trú Trú: Chị dậy chưa, ăn sáng chưa?
-Nhạn Lai Thời: Vẫn chưa, giờ đi ăn nè. Vậy em cứ viết văn đi, nói không chừng tháng này chị sẽ luyện hết truyện cũ, bắt đầu luyện qua truyện mới của em.
-Trú Trú:...... T_T có thể không xem những bộ cũ được không?
-Nhạn Lai Thời: Chị thấy bộ nào cũng hay hết, nhưng mà nếu có bộ nào em không muốn chị xem thì nói chị biết.
Ngải Tiếu chống cằm suy nghĩ một hồi, trả lời: Thôi bỏ đi, mấy bộ lúc em mới bắt đầu viết thì quả thật hơi tầm thường, nhưng cũng được tính là quá trình trưởng thành của em, cho nên cũng phải đối mặt (′;ω;") chị muốn xem thì cứ xem đi, không sao hết đó.
Nhạn Đường cười, đánh chữ: Vậy chị không khách sáo đâu.
Thật ra cô vốn muốn nói "Vậy chị sẽ không khách sáo tìm hiểu em từ lúc bắt đầu đâu", nhưng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Được thôi, cô thừa nhận, mấy hôm nay mình kỳ lạ thiệt.
-Trú Trú: Mau đi ăn sáng đi &口&
-Nhạn Lai Thời: Được được được~
Nhạn Đường tưởng tượng ra một cô gái nhỏ đang hối thúc mình đi ăn cơm, rồi quay đầu lại nhìn căn phòng ngủ trống trơn này, cô thở dài.
Rõ ràng là người chỉ mới quen có mấy ngày thôi, mà sao cảm thấy như đã quen rất lâu rồi vậy?1
Đặt điện thoại xuống, cô đi ăn sáng, còn Ngải Tiếu thì vẫn cầm điện thoại thất thần.
Trong ba năm làm fans cuồng đó, Nhạn nữ thần cho cô cái cảm giác là đa tài đa nghệ và nghiêm túc chăm chỉ, hơn nữa cho dù là bình thường tương tác với fans hay là tham gia nhạc hội thì cô ấy đều toát lên vẻ xa lánh lạnh nhạt. Nhưng hiện giờ, Nhạn Đường không còn là dáng vẻ cao lãnh như cô tưởng nữa, cô ấy cũng giống như người bình thường khác, cũng uể oải trèo dậy khỏi giường đi làm bữa sáng, cũng mệt mỏi tan ca, rồi hay thêm cái emo tinh nghịch đáng yêu ở cuối câu nữa.
Có người nói đừng nên tiếp xúc với thần tượng, như vậy sẽ phá vỡ cái ảo tượng tốt đẹp trong lòng fans, sẽ làm cho nhân vật như thần đó rơi ra khỏi tượng đài.
Ngải Tiếu thì không có cảm giác đó, mà ngược lại, sau khi tiếp xúc càng nhiều với Nhạn nữ thần thì cô càng thích người này hơn nữa. Từ đơn thuần thích nhạc của cô ấy biến thành ngưỡng mộ của con người cô ấy, cho đến hiện giờ...... vì để có thể tiếp xúc được cuộc sống bình đạm đơn giản của cô ấy mà cảm thấy vui mừng hạnh phúc, Ngải Tiếu cảm thấy mọi chuyện dường như đã mất kiểm soát, nhưng cô lại không muốn kéo sợi dây cương ấy.
Cô ôm cái hy vọng nhỏ nhoi này, khát vọng sẽ có nhiều chuyện mất kiểm soát hơn nữa sẽ xảy ra.
Ngồi thất thần hết một hồi, hai bạn cùng phòng kia cũng đã thức rồi, Hoàng Tiểu Duyệt đeo túi xách chuẩn bị đi thi, Ngải Tiếu hoàn hồn lại, tắt điện thoại, cùng hai người bạn kia cỗ vũ cho Hoàng Tiểu Duyệt.
Tiễn Hoàng Tiểu Duyệt xong, cô cúi đầu đọc sách, xem hết nửa tiếng đồng hồ, mà một chữ cũng không có vô đầu.
Không được Ngải Tiếu, không được nghĩ ngợi bậy bạ nữa!
Cô rời khỏi ghế, chạy đến nhà vệ sinh chung rửa mặt, đến khi quay về thì cuối cùng cũng đọc vô được rồi.
Buổi chiều, Ngải Tiếu theo như lời hẹn với Tô học tỷ, đến phòng họp sớm hơn mười phút, từ cửa sổ có thể nhìn thấy học tỷ đang ngồi quay lưng lại.
Cô gõ cửa, đẩy cửa vào, chào hỏi với học tỷ.
"Đến sớm vậy à?" Tô Tư Doanh nhìn đồng hồ, "Mau qua đây ngồi đi, phó chủ tịch của ba trung tâm kia chắc cũng sắp đến rồi."
Ngải Tiếu gật đầu, ngồi vào bàn tròn, Tô Tư Doanh muốn nói gì đó với cô, nhưng nghe thấy cửa lại được gõ lên, là người của mấy trung tâm khác.
Cô gái nhỏ ngồi trên cái ghế hơi bị cao, hai chân không chạm được tới đất. Cô đung đưa chân mình, mở tài liệu cuộc họp ra, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến ——3
Chiều rồi, Nhạn nữ thần đang làm gì vậy ta.....