Vốn dĩ nhà trường sắp xếp xe chở đến sân bay, nhưng không may là có một chiếc xe chết máy trên đường đi, vì để không làm chậm trễ chuyến bay của mọi người, Ngải Tiếu gọi điện thoại kêu nữ thần qua giúp đỡ. Buổi sáng trước khi xuất phát Nhạn Đường đã ôm em ấy rất lâu không nỡ buông ra, bây giờ ma xui quỷ khiến lại có thể gặp mặt nhau, cô tất nhiên là không hề do dự chạy thẳng qua đây. Hai vị bộ trưởng và Ngải Tiếu cùng ngồi lên xe của Nhạn Đường, trên đường đi Nhạn Đường không tiện nói lời đường mật, chỉ còn cách làm ra vẻ của một chị gái dặn dò em ấy không ngừng.
Hai vị bộ trưởng ngồi ở đằng sau cũng nghe những việc cần chú ý này, nghe còn chăm chú hơn Ngải Tiếu nữa. Trước khi xuống xe, Ngải Tiếu lén kéo tay cô ấy lại, ngón tay quẹt qua lòng bàn tay, hơi thở Nhạn Đường ngưng đọng một chốc, sau đó mỉm cười nói: "Thượng lộ bình an, đợi chị đến tìm em."
Ngải Tiếu cố ý đó, cô cười hihi rồi xuống xe, tập hợp với mấy người khác. Giáo viên dẫn đội cứ khen ngợi là cũng may có "chị gái" của cô đến giúp đỡ, không thôi là không biết chừng nào mới đến sân bay đây, hai vị bộ trưởng đi chung xe đều gật đầu, khen "chị gái" cô tốt bụng, cũng rất xinh đẹp.
Ngải Tiếu khiêm tốn xua tay, khi vào trong thì còn quay đầu lại nhìn, phát hiện xe của nữ thần vẫn đang ở đó.
Có đến 6 ngày không được gặp nữ thần lận, đúng là đau khổ.
Cô cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình lại, vui vẻ cười nói với mọi người rồi đi làm thủ tục. Khi máy bay sắp cất cánh, cô hơi ngửa đầu ra sau, thở dài.
Phó chủ tịch bên cạnh hỏi cô sao vậy, cô lắc đầu, nói là hơi mệt.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đi xa, lúc trước khi ra cửa thì trái tim đều hướng về nơi đến, nhưng lần này, trái tim cô lại chứa đựng cái người đang ở thành phố S kia.
Sáu ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều rất bận rộn. Hành trình giao lưu được sắp xếp rất dày đặc, vào buổi chiều duy nhất có thể được nghỉ ngơi thì trợ lý của giáo sư Ikeuchi gọi điện cho cô, nói là hôm nay giáo sư có một buổi diễn thuyết học thuật, hỏi mọi người có muốn đến nghe không. Cơ hội tốt như vậy mọi người tất nhiên là không bỏ qua rồi, liền từ bỏ giờ nghỉ ngơi chạy đến hội trường, đích thân trải nghiệm một buổi diễn thuyết học thuật thật sự.
Chiều ngày 26, hoạt động giao lưu kết thúc viên mãn, đại học M chiêu đãi bọn họ cũng rất chu đáo, giáo sư Ikeuchi còn bớt chút thời gian ra tạm biệt với bọn họ nữa. Ngải Tiếu trong lòng có dự tính, trong lúc giáo sư Ikeuchi quay người rời khỏi thì cô chạy qua đó nói vài câu, đối phương mỉm cười rồi nói gì đó với cô, sau đó tạm biệt rời khỏi.
"Hai người nói gì vậy?" Khi cô quay về thì giáo viên dẫn đội hiếu kỳ hỏi.
Ngải Tiếu ngại ngùng nói: "Dạ, là hỏi vài vấn đề về thi nghiên cứu sinh, giáo sư nói có thể giúp em tìm giảng viên hướng dẫn."
Các bộ trưởng sùng bái nhìn phó chủ tịch của trung tâm mình, đừng thấy phó chủ tịch của bọn họ bé hạt tiêu vậy, nhưng người ta có năng lực lắm đó!
Rời khỏi đại học M, hành trình còn lại đều là tự mọi người sắp xếp. Khó khăn lắm mới đến được nước Nhật, mọi người đều muốn ở lại thêm hai ngày, nhưng nhà trường lại chú trọng đến an toàn của bọn họ, nên ngoại trừ Ngải Tiếu ra thì những người còn lại đều phải về nước vào ngày mai. Ngải Tiếu dựa vào ưu thế quen thuộc với nước Nhật, rời khỏi trước dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, sau đó vội vã đến khách sạn nữ thần đã book.
Trời ơi trời ơi trời ơi, cô sắp gặp được nữ thần rồi!
Ngải Tiếu bắt taxi, khi trả tiền thì thấy xót hết cả ruột. Sau khi xuống xe cô vội vàng chạy vào khách sạn, đang giở điện thoại ra xem số phòng lúc nãy nữ thần mới nói cho cô biết, một bóng người bao trùm đến từ phía sau, sau đó là ôm chặt lấy cô.
Ngửi thấy mùi dầu gội đầu của đối phương, cô không có kinh sợ, cũng không có vùng vẫy. Ngừng trong chốc lát, cô đột nhiên quay người qua ôm eo đối phương.
"Có nhớ chị không?" người đó giơ tay lên sờ tóc Ngải Tiếu, ngón tay len lỏi vào mái tóc mềm mại, một cảm giác dễ chịu đến khó tả.
Đầu của Ngải Tiếu đặt lên ngực nữ thần, tuy có hơi kỳ quặc, nhưng chiều cao chênh lệch như vậy, cô cũng không còn cách nào khác...... do đó cô ăn đậu hũ (giở trò dê xồm:))) một cách công khai: "Nhớ chứ, người ở chung phòng cứ đeo bám theo em suốt, làm em không thể chat video với chị được."
Nhạn Đường nhướng mày: "Hử? Nhân lúc chị không có mặt, ở chung phòng với người khác thì không nói đi, còn để cho người ta đeo bám theo nữa hả."
Cô cố ý ghen đó, Ngải Tiếu "hứ" một tiếng mặc kệ nữ thần, còn cạ vài cái trên ngực nữ thần nữa.
"Không cho em ôm nữa, câu nói lúc nãy chỉ có hai chữ đầu là biểu thị nhớ chị thôi, phía sau toàn là nói về người ta." Nhạn Đường giả bộ buông tay ra, cô bé liền ôm chặt lấy cô, làm cô cười phá lên: "Được rồi, lên lầu trước thôi, ôm ở đây có người nhìn kìa."
Ngải Tiếu rời khỏi vòng tay cô ấy, phát hiện quả nhiên có rất nhiều người đang nhìn mình.
E hèm, xấu hổ quá.
Cô đỏ mặt theo nữ thần vào thang máy về phòng, trong khoảnh khắc vào phòng thì Nhạn Đường đóng mạnh cửa một cái, tay chống ở hai bên người em ấy nói: "Bây giờ không có ai, em có thể biểu đạt sự nhớ nhung đối với chị rồi."
"......" Ngải Tiếu luồn lách xuống phía dưới cánh tay cô ấy chui ra ngoài, chạy từng bước nhỏ đến sopha, chuyển chủ đề nói:"Chị xuống máy bay có ăn cơm chưa đó!"
Kabe-don bị sự chênh lệnh chiều cao hóa giải một cách hoàn mỹ, Nhạn Đường cố ý làm mặt nghiêm đi đến trước mặt Ngải Tiếu, nhìn từ trên cao xuống nói: "Em không có nhớ chị à?"
Thấy nữ thần làm mặt nghiêm, Ngải Tiếu chỉ còn cách cúi đầu nói sự thật: "Không phải, chỉ là lúc nãy em cảm thấy ở độ cao đó thì hôn không tới chị, khi chạy qua đây thì lại cảm thấy nếu chủ động nữa thì kỳ quá......"